Bạn đang đọc Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa 2: Chương 10: Hiền
– Anh đúng thật là Hổ Vương sao? – Rip hỏi
– Đúng vậy. Cậu lên xe đi – Mình nói rồi mở cửa vào trong xe
– Dạ
Rip lên xe cùng chúng mình và đi đến nơi cần đến
Cổng trường
– Sao lại về đây anh? – Bé quay sang hỏi mình
– Vì người anh cần ở đây – Mình trả lời
– Ai vậy anh
– Lát là em biết ấy mà – Mình cười với Bé – Rip, Tubo. Đợi trong xe đi
– Vâng anh – cả hai đồng thanh trả lời
– Mình đi bộ vào trường đi – Mình quay sang nói với Bé
– Vâng – Bé đáp
Mình và Bé đi bộ vào trong trường. Con đường này giờ đây đã quá quen thuộc rồi. Nhờ lại từ ngày đầu tiên vào trường đến giờ cũng đã là 8 tháng rồi. Thời gian vội vã là vậy chẳng chờ ai, chẳng đợi ai cả. Nhưng với mình chỉ cần có Bé bên cạnh mình như giờ đây thì thời gian có lấy đi của mình bao nhiêu thứ đi nữa thì mình vẫn chấp nhận. Vì được ở bên cạnh Bé – Người mà mình yêu thương. Thời gian ở trong trường, mình cũng quen rất nhiều bạn gái xinh xắn khác nhưng mình chỉ để ối quan hệ dừng lại ở mức bạn bè. Mình không muốn ai thay thế trái tim mình khi mình đã dành ột người. Con đường vẫn vậy. Đã đổ những con nắng vàng xuyên qua tán cây. Được cầm lấy đôi tay nhỏ Bé của người mình yêu bước đi thì còn gì tuyệt vời bằng. Bé thật sự rất nhỏ Bé. Nhỏ Bé để mình che chở cho cô ấy. Tình yêu xuất phát từ những thứ vô cùng đơn giản. Và tình yêu chỉ cần là cũng bên nhau vượt qua thử thách. Tất cả chỉ là như vậy
– Anh H – Giọng của một cô gái. Và mình biết cô gái đó là ai
– Ai vậy anh – Bé quay lại và nhìn thấy cô ấy
– Người mà mình cần gặp – Mình đáp
– Là cô ta sao – Bé nhìn về phía cô gái nói
– Sao vậy? – Mình nhìn Bé hỏi
– Đội của anh có cả con gái sao? – Bé quay lại nói
– Anh cần cô ta làm cho anh
– Cần cô ta – Bé lạc giọng
– Anh cũng phải có một người biết băng bó vết thương cho anh em chứ
– Cô ta là – Bé nói
– Hiền – Mình gọi lớn
– Em chào anh. Hôm nay sao tự dưng anh tìm em vậy? – Hiền nở nụ cười tỏa nắng
– Anh có chuyện cần nói ấy mà
– Dạ. Ai đây anh? – Hiền nhìn sang Bé
– Bạn anh – Mình nói
– Chị dâu ạ
– Nói lảm nhảm gì vậy. Cần anh cân lại não cho không
– Dạ không em đùa tý. Em chào chị
– Chào bạn – Bé nói
– Bạn thôi. Bằng tuổi nhau mà – Mình phân trần
– Hix. Bạn của anh thì em cứ gọi là chị trước đã. Chị nhỉ
– Ơ – Bé không nói được thêm gì
– Không phải ngại đâu chị
– Em dạo này học hành thế nào rồi? – Mình hỏi nó
– Cũng ổn anh. Hôm trước em mới học băng bó vết thương sau mổ đấy. Kinh lắm – Nó nói mà còn làm vẻ mặt giả bộ sợ nữa
– Tay nghề tới đâu rồi mà đã đòi xin vào tổ chức – Mình cầm tập hồ sơ của nó trên tay
– Sao anh lại có vậy? – Nó ngạc nhiên lắm. Không hiểu tại sao hồ sơ lại nằm trong tay mình
– Hỏi nhiều. Vào làm gì vậy? – Mình nói
– Em
– Ai cũng có lý do riêng anh không hỏi nữa. ở ngoài trường có con xe màu đen đấy. Lên xe với tụi nó về tổ chức ghi danh sách – Mình đưa hồ sơ của nó cho nó
– Anh là….
– Hổ Vương, thưa cô!
– Hả – Nó còn ngạc nhiên hơn cả lúc mình cầm hồ sơ của nói
– Đi đi. Không nghe lệnh cấp trên hả
– Sao anh lại là – Nó hỏi với tinh thần rất ngạc nhiên. Và giọng cũng rất buồn không hiểu tại sao nữa
– Ai cũng có lý do riêng của mình. Em muốn tham gia đội hành động thì về tổ chức ghi danh sách đi
– ….
– Còn không mau đi hay để anh cân não em
– Em chưa học xong – Nó cúi mặt xuống nói
– Vậy lên học. Anh nói hai đứa nó chờ
– Vâng – Hiền đáp
Hiền bước đi như người mất hồn vậy. Chắc là đang giật mình khi biết mình là Hổ Vương. Hiền là người con gái vui vẻ hoạt bát, rất tôn trọng mình. Mình biết là Hiền có tình cảm và vẫn đang theo dõi mình từng ngày, từng giờ như Hoa vậy. Nhưng mình vẫn chỉ coi Hiền như một người em gái vui vẻ thôi
– Á.
.
.
.
.
.