Đọc truyện Cho Em Hạnh Phúc – Chương 20: Người anh yêu là em
Chập 1:
Tuần chủ nhật này được nghỉ nhưng Lyly lại dậy sớm hơn thường ngày, cô ngồi bên khung cửa nhìn xa xăm vô định.
Kể từ khi thấy Tinh Quân cùng bạn gái trong nhà hàng cô luôn tránh né anh cho dù Vỹ My có gọi rũ đi chơi, Thanh Trúc biết nên cũng không ép còn Quang Long cũng gọi mấy lần hỏi thăm cô.
“Một tuần trôi qua nỗi đau ngày nào cũng lắng xuống có phải vì không gặp anh nên mới thế, nếu như không gặp anh nữa thì chắc mình có thể sẽ quên được anh” mới nghĩ đến thế nước mắt cô lăn dài.
Take me to your heart…
Nhìn thấy Thanh Trúc gọi cô đưa tay quẹt nước mắt, đằng hắn một tiếng để lấy lại giọng bình thường.
– Mình nghe.
– Lyly, tâm trạng cậu tốt chứ.
– Sao cậu hỏi vậy, mình vẫn bình thường mà.
– Ừm…
– Cậu có việc gì à.
– Lyly, chị Vỹ My gọi cho mình nói anh Quân mời cơm mừng bạn anh ấy ở Mỹ mới về, Vỹ My nói cậu nên đến.
-…………
– Lyly, mình biết anh Quân đón ai, nếu cậu thấy không tiện mình sẽ nói giúp cậu, không sao đâu.
– Không mình sẽ đến, ở nhà hàng Phương Đông phải không, mấy giờ vậy Thanh Trúc?
– 10 giờ 30 phút, mình sẽ qua đón cậu.
– Không cần đâu mình ổn mà, cậu đi với anh Minh đi “cô cười cười”.
– Vậy mình cúp máy đây, một lát gặp.
– Ừm, một lát gặp.
Cũng không thể trốn tránh cả đời được, đến trước gương cô tập cười sao cho đẹp sao cho tự nhiên rồi bước đến tủ chọn một bộ quần áo để một lát nữa mặc.
Bước chân vào nhà hàng quen thuộc nhưng cảm giác lần này lại nặng nè hơn những lần khác, cô đã thấy một chiếc bàn dài có mặt đầy đủ mọi người.
Ngồi bên cạnh Tinh Quân là Lưu Linh rồi đến Kim Lan và Anh Khoa, bên hông là Quang Thắng và Vỹ My, phía đối diện là Thanh Trúc, Duy Minh và Thành Lâm, bên hông còn lại là Quốc Đạt.
Cô bước đến gần, Tinh Quân đứng dậy định kéo tay cô ngồi xuống bên cạnh anh và Quốc Đạt thì Thành Lâm nhanh một bước kéo cô ngồi cạnh anh.
– Cậu có Lưu Linh rồi đừng có mà giành Lyly với mình.
Tiếng nói nủng niệu của Thành Lâm làm mọi người trong bàn ai cũng phải cười chỉ có Tinh Quân là cười khổ, anh nhìn cô bất lực khi không thể làm gì khác hơn.
Trong bàn chỉ có Lưu Linh là cô chưa biết nên cô mỉm cười gật đầu chào làm quen, chưa kịp lên tiếng thì Lưu Linh đã giơ tay ra trước mặt cô.
– Chào em, chị là Lưu Linh cảm ơn em đã đến tham gia.
– Không có gì đâu chị, em là Lyly rất vui được gặp chị.
– Gặp cô ấy mà vui nỗi gì, nhẫn tâm bỏ rơi người ta hơn hai năm trời giờ mới chịu quay về.
Thành Lâm lúc nào cũng thẳng thắng như thế thấy gì nói nấy làm mọi người muốn vui cũng vui không nỗi.
– Thành Lâm không phải mày nói đói bụng sao còn không mao chọn món “Quốc Đạt đưa menu cho anh”.
– Tao có nói sao, sao tao không nhớ “Thành Lâm hiểu ý Quốc Đạt nhưng anh giả ngu”.
– Ăn cơm xong tao phải đưa mày đến một nơi.
– Nơi nào?
– Nơi nào có thể làm đầu óc mày thông minh lên một chút.
– Không cần đâu, em biết nhà hàng này có một món có thể chữa được bệnh của anh Thành Lâm “Vỹ My hứng thú tỏ ra am hiểu”.
– Thật không, anh cũng muốn thử “Quang Thắng”.
– Em nữa “Thanh Trúc hào hứng”.
– Không phải em luôn nói với anh là em thông minh nhất sao? “Duy Minh cốc lên trán cô một cái”.
– Thông minh thêm một chút có sao “cô biễu môi”.
– Vậy chúng ta cùng gọi món đó ăn chung đi “Kim Lan dịu dàng”.
– Là món gì sao anh không biết “Anh Khoa cũng tham gia”.
– Là… ốc heo hầm “Vỹ My vẫn tỏ ra bình thường”.
– A… “mọi người cùng đồng thanh”.
– Chẳng phải người ta luôn nói lấy độc trị độc sao.
– Vậy em thông minh rồi em không ăn nữa “Thanh Trúc lắc đầu vơ tay”.
– Anh cũng vậy, anh không muốn giành với Thành Lâm “Quang Thắng”.
– Lyly, em thấy đó mọi người luôn hùa lại ăn hiếp anh huhu… anh thật đáng thương “ôm ngực anh giả vờ thương tâm”.
– Thôi được rồi không đùa nữa, mọi người chọn món đi “Tinh Quân”.
Lưu Linh hết nhìn Tinh Quân rồi nhìn sang Lyly với ánh mắt sắc bén, cô hận.
Vì yêu Tinh Quân – cô đã bỏ qua người đàn ông giàu có Quang Long, vì yêu Tinh Quân – cô phải ra nước ngoài để tránh mặt gia đình và cố gắng phát triển sự nghiệp nơi xa xôi ấy, dù nhớ nhung đau khổ nhưng vì biết mọi tin tức về anh nên cô có thể yên tâm học.
Cô nghĩ chỉ cần về gặp anh giải thích với anh mọi hiểu lầm và cho anh biết cô đi theo con đường thời trang là vì anh thì sẽ không sao hết, nhưng giờ phút này đây người con gái đang ngồi đối diện cô đã lấy đi thứ quan trọng nhất của cô, cô không thể tha thứ được.
– A… “chén nước tương đổ lên người Lyly qúa đột ngột làm cô không kiềm được kêu lên”.
– Em không sao chứ, chị xin lỗi chị chỉ muốn gấp thức ăn cho em thôi “Lưu Linh bối rối”.
– Cảm ơn chị, em không sao?
– Chúng ta vào nhà vệ sinh đi, để chị giúp em.
Lưu Linh đứng dậy đến bên cạnh Lyly dịu dàng đưa tay dìu Lyly hướng nhà vệ sinh đi đến.