Bạn đang đọc Cho Em Gần Anh Thêm Chút Nữa: Chương 12: Người Tôi Yêu Là Một Diễn Viên
Người ta cứ nói với tôi rằng tôi thật sướng. Sao sướng? À, sướng bởi vì tôi yêu một diễn viên… Một diễn viên nữ xinh đẹp chứ không phải dạng mấy cô ả đóng vai phụ làng nhàng… Và dù nền điện ảnh ở Việt Nam giờ này chưa phát triển, nhưng người yêu tôi cũng là một hiện tượng… không phải bởi diễn xuất của cô ấy có thần và rất giỏi, mà còn bởi cô ấy là một trong số rất ít người đa năng và lắm tài… Gần đây, tôi thấy bạn gái mình mặt trải dài trên các trang bìa tạp chí, báo nào cũng nói tới cô ấy như một hiện tượng mới đáng được tán dương và nhiều người chú ý…
Tự hào và mang bao trách nhiệm, tôi nhiều khi mệt mỏi với chính cô ấy và chính bản thân mình. Ngày mới yêu nhau, tôi đã biết mình đặt chân vào một vũng lầy, bởi người đàn bà này khó lòng thuộc về tôi hoàn toàn được, trái tim cô ấy ôm ấp biết bao mộng tưởng và quá nhiều tham vọng… Cô ấy muốn có và cô ấy phải có… Giờ đây thì cô ấy đã có nó rồi… Có lẽ là… ừm… chỉ có một thứ duy nhất, cô ấy sắp mất… đó là tôi…
…
1. Đứa con gái có khiếm khuyết nụ cười:
Là tôi! Ai cũng nói rằng tôi cười trông duyên lắm, có người nói đó là một nụ cười hoàn hảo, đôi khi có kẻ khen là tôi cười nhìn giống thiên thần (really?). Người ta nói, nếu tôi cười trông tôi khác hẳn, cảm giác như giá trị của con người tôi được gia tăng lên gấp nhiều lần… Nhưng chỉ mình tôi biết… tôi có một nụ cười đầy khiếm khuyết! Tôi có cười đâu? Chỉ là động tác thể dục của miệng làm ôi dãn ra… Và người ta gọi đó là… cười mỉm… Người ta nghĩ thế… và tự cho thế là đúng… Chứ thực ra thì… Tôi… chưa bao giờ cười cả… đã có ai nhìn thấy tôi cười tươi đâu? Chỉ là… cười mỉm thôi, đúng không? Ừ… tất nhiên là cái sự nhầm tưởng môi dãn ra là cười mỉm đủ để người ta không bao giờ nghĩ rằng… Tôi… Không hề biết cười… Không hề!
Người ta cũng nói mắt tôi buồn, và mang nhiều u uất, cái này thì tôi không phủ nhận, tôi thể hiện được phần hồn của mình qua đôi mắt của tôi…
Nhưng tất cả những điều ấy, lại chuyện của quá khứ rồi… Giờ đây, tôi là tôi… trơ tráo lắm… Cái gì mình có, thì phải khai thác thôi, yếu đuối và lặng lẽ không cười mãi sao được chứ?
Tôi yêu nghề, thực sự tôi là một người yêu nghề và muốn sống chết để cống hiến cho nghề nghiệp mà mình đang theo đuổi… Nhưng cuộc sống này, bạn tưởng rằng, muốn yêu là dễ lắm sao… yêu cũng phải đánh đổi biết bao nhiêu là thứ…
Ngày nhỏ khi tôi thường xuyên quanh quẩn bên những chiếc máy quay của ba, với niềm đam mê đứng trước ống kính để thể hiện mình, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải mất đi nhiều thứ như vậy… để sống với niềm đam mê nhỏ bé ấy!
Trong thế giới của nghệ thuật thứ bảy, dù cho ở nơi đây, nó có lẹt đẹt, thì để có một chỗ đứng trong đó, cũng phải rất khó để bon chen, nhất là khi ba tôi chỉ là một anh quay film quèn… quèn cả đời… bởi không phải là người thực sự giỏi…
Vai diễn đầu tiên của tôi là khi tôi học năm thứ nhất của trường SKĐA, một bộ phim truyền hình, dài năm tập… Vai của tôi rất nhỏ và mờ nhạt vô cùng… Một vài cảnh đối thoại ngắn của một ả điếm với mụ chủ chứa… Tôi không hiểu tại sao ông đạo diễn lại ác như thế, ông ta nghĩ gì mà giao cho tôi cái vai khác hẳn với khuôn mặt non choẹt như cục bột của tôi… Tôi cố gắng làm tốt nó, cố gắng làm sao cho người xem phải nhớ tới mình, dù chỉ xuất hiện có một vài phút ngắn ngủi thôi. Hồi ở trường cấp ba, tôi hay diễn kịch lắm, lúc vào đại học rồi, khả năng của tôi cũng không tồi, dù rằng tôi thể hiện không mấy nổi trội so với các bạn học cùng… Đọc nhiều sách để hiểu về cái ngành nghề đặc biệt mà mình vào vai, đứng trước gương tập lời thoại và đọc đi đọc lại kịch bản cho dù mình chỉ vào vai có một đoạn… Tôi cố gắng lắm ấy! Vậy mà đến khi diễn, ông đạo diễn cứ khua tay, cắt phành phạch, bắt diễn lại không biết bao nhiều lần… Mọi người nhìn tôi ngao ngán, mọi con mắt mệt mỏi đều hướng về tôi, như muốn nói: “Lỗi là do mày đấy!”…Tôi chỉ chực khóc… Rồi mọi việc cũng xong xuôi khi tôi buông xuôi, diễn một cách không có thần và mệt mỏi… Ông đạo diễn ok liền, cười rồi ọi người nghỉ, ông ta buông thõng một câu khiến tôi tê người: “Có thế chứ!”
Cái gì cơ? Diễn chẳng ra diễn thì được qua, còn đầu tư thật nhiều thì mọi người thi nhau trách móc kêu ca, cái quái gì thế này?
Đêm đó tôi nằm khóc, khóc vì nghĩ lại những chuyện xảy ra ở trường quay… Tôi chẳng hiểu gì cả… Ba tôi hỏi, tôi kể cho ông nghe, ông chỉ nói một câu mà đến tận giờ tôi vẫn còn nhớ rõ: “Vai phụ thì không được nổi hơn vai chính!”… Thì ra là thế đấy, nếu tất cả mọi người nhạt nhòa… Thì bạn cũng phải nhạt nhòa theo thôi…
2.
Năm tháng nối đuôi nhau chạy qua trong những giờ lên lớp ở trường, và những vai phụ cũng rót vào tay tôi như mật đắng… Tôi không được phép là một người có tài khi đất diễn hạn hẹp và khả năng bị bọc vây trong kén… Khát khao nguội lạnh và đam mê chết dần, sau này ra trường, chắc cũng chỉ vậy…
Rồi tôi yêu một “đồng nghiệp”, không phải yêu đâu, mà là rất yêu ấy. Hơn tôi vài tuổi, và ra trường trước tôi, anh ấy cũng đã nhận được một vài vai chính, nhưng những bộ film ấy chẳng mấy thành công… Nói đến thành công của nền film Việt tôi phát ói, dạo này có film nào thành công đâu… Anh ấy cũng chỉ là con ốc nhỏ trong một cỗ máy già nua thảm hại mà thôi…
Anh ấy có ngoại hình thật bảnh… Cái từ “bảnh” tôi không thích lắm, nhưng có lẽ dung nó là hợp nhất với anh. Vì cái vẻ bề ngoài đẹp đẽ ấy, nên anh còn làm cả model ột hãng khá nổi tiếng. Anh và tôi yêu nhau như bao nhiêu người khác quen nhau tình cờ phải lòng rồi từ quý mến sang đến yêu nhanh chóng… Được gần nửa năm, thì anh có bồ… Bồ bịch một cách công khai làm tôi khoảng sợ. Mấy tuần đầu tiên tôi khóc cạn nước mắt, cũng tự thuyết phục mình rằng, con trai phải vậy, mà nhất lại là khi anh ấy là nghệ sĩ. Nhưng đến khi, anh ta đến và huỵch toẹt vào mặt tôi rằng, chúng tôi cần hạn chế gặp nhau công khai, và chỉ gặp nhau khi nào anh ta gọi, thì tôi thực sự shock… Bản tính tôi, khi bất ngờ và ngỡ ngàng thường kìm nén cảm xúc và hạn chế phản ứng… Tôi sợ… sợ sẽ thái quá dẫn đến sai lầm… Vì thế, tôi hoàn toàn im lặng, không chấp nhận nhưng cũng chẳng phản đối. Hai tuần tiếp sau đó, anh ta công khai giới thiệu cô bạn gái mới với cả đoàn làm film mà chúng tôi đang cùng tham gia… cứ như thể tôi không tồn tại hoặc đã chết rồi. Anh ta nói với cô ấy rằng tôi là bạn thân nhất của anh ta trong ekip này. Tôi mím môi đến bật máu lúc nào chẳng hay… Tay nắm chặt và mắt trợn tròn!
Tối hôm đó, tôi lặng lẽ về nhà một mình. Nằm khóc, lại khóc, tôi chỉ biết khóc thôi sao? Mười một giờ đêm, anh ta gọi cho tôi, nói có chuyện muốn gặp, và kêu tôi xuống nhà… Tôi ngó xuống cửa sổ, thấy anh ta đứng đó… Bước từng bước nặng nề, khó nhọc, tôi mở cửa… Anh ta bỗng nhiên nắm tay tôi, kéo vào lòng ôm thật chặt… và bắt đầu khóc… “Anh xin lỗi, anh xin lỗi”… Anh ta lặp đi lặp lại câu ấy hàng chục lần, trong khi tôi dường như đổ vào lòng anh ta và im như một khúc gỗ khô khan…
3.
… Đêm hôm đó tôi nghe anh xin lỗi, cứ nghe vậy thôi mà lòng tôi trống rỗng… Trong nghề nghiệp của mình, tôi đã trải qua biết bao nhiêu là cú shock, không ít chuyện bất ngờ… Bị người ta tranh vai, cướp xuất diễn thường xuyên như cơm bữa… Tiếp xúc với không ít các thể loại người trơ tráo khác nhau, đọc biết bao nhiêu là kịch bản film đau thương và bi lụy… Nhưng trong giây phút đó, tôi thực sự không hiểu tình huống tôi đang trải qua là gì…
– Anh đừng xin lỗi nữa, anh xin lỗi gì chứ… Chúng ta là bạn tốt cơ mà…
Tôi gạt tay anh ra, cười sằng sặc và mặc cho nước mắt rơi… Ngước mắt lên nhìn trời… buông thõng tay, tôi như một đám mây đang trôi vô hồn… Còn anh, lại kéo tôi vào, lại ôm… lại ôm và lại khóc…
– Anh xin em mà, em yêu anh, đúng không?
– Điều đấy có ý nghĩa gì không? Khi anh chỉ coi em là bạn.
Tôi nói với giọng đầy mỉa mai châm chọc.
– Anh xin em, hãy hiểu cho anh. Nếu em yêu anh, em hãy chấp nhận những việc anh làm…
– Ha ha ha ha, nếu anh là em, anh sẽ chấp nhận chứng kiến người yêu mình đi yêu kẻ khác sao? (Khốn nạn! Anh ta nói tôi chấp nhận ư? Nếu là anh ta, anh ta sẽ chấp nhận cho tôi làm như thế chứ?)
– Hãy xem đó, là một vai diễn, được không em?
Tôi choáng váng nhìn anh ta, người con trai mà tôi yêu, trong đêm lạnh lẽo đến tìm tôi để nói lời xin lỗi… Hóa ra chỉ là những toan tính bỉ ổi… Những tưởng anh ta đã hối hận và quay trở về bên tôi một cách trọn vẹn, và thuộc về tôi một cách hoàn hảo. Nhưng không, anh ta đến để nói với tôi rằng, chúng tôi là diễn viên, ha ha ha ha, và tôi hãy cùng anh ta đóng kịch… Tôi thoáng giật mình… đẩy anh ta ra, bước lùi lại phía sau vài bước, như một con mồi bị thương… đang cố gắng kiếm một khoảng cách an toàn… Tôi nhếch mép… Tôi ước gì tôi có thể khóc thật to lúc đó… Cho mắt có chút nước, và trái tim tôi ướt máu… chứ không cảm giác khô xót như thế này… Tôi nhếch mép, điệu cười mỉa mai, hiện lên trên khuôn mặt non nớt… Không có chút bóng dáng thiên thần nào như người ta vẫn bảo:
– Kịch bản là gì vậy anh? Có thể cho em tập dượt trước được không? Nhận vai lẹ vậy, em diễn sao đạt đây? Em không có năng khiếu như anh mà… (cười)
Anh ta im lặng, cái lí do nào đó khiến anh ta muốn tôi diễn chung vở kịch này? Chúng tôi đã sóng sánh bên nhau ăn ý trước máy quay, bây giờ, bước ra đời thực, tôi cũng không được sống thật… Kiếp diễn viên quấn lấy chân tôi níu kéo cả bước đường đời…
– Anh không thể mất em! Anh không thể chịu được cảm giác mất em, nhưng anh không thể mãi mãi chỉ bên một mình em được. Nhất là bây giờ, em hiểu không? Em yêu?
– Em phải diễn thế nào? Thưa ngài đạo diễn đẹp trai?
– Anh xin lỗi vì anh ích kỉ, anh xin lỗi vì anh chỉ vì anh… Nhưng nếu em yêu anh, hãy giúp anh… Hãy yêu anh như em đã từng yêu anh, được không?
– À, ra vậy! Anh muốn em yêu anh! Ok thôi, diễn viên mà! Anh là một diễn viên, và em cũng vậy!
Lồng ngực tôi như chực vỡ òa ra nức nở… Chưa bao giờ tôi cảm thấy kinh tởm nghề nghiệp của mình như lúc này! Thậm chí nó không bằng làm điếm! Cái nghiệp diễn… trời ơi, có khi nào… nếu tôi không là diễn viên, anh ta sẽ không có lí do nào bắt tôi vào một vai bi kịch thế này không? Thế đấy, nếu bạn yêu một diễn viên, bạn sẽ phải là một bạn diễn ăn ý với anh ta. Tức là, tất cả những gì anh ta làm… là nhập vai thật tốt, và bạn cũng vậy! Ngay cả khi thằng đàn ông mà bạn yêu, có mơn trớn và lả lơi bên con đàn bà khác… thì với tinh thần “đồng nghiệp hiểu ý nhau”… bạn cũng cứ phải xem như là… Anh ta đang tập vai với một nữ diễn viên khác mà thôi… Ha ha ha, chúng tôi… anh ta và tôi… Là những diễn viên… yêu nghề mà!
– Em đừng gò ép mình như thế… anh xin em…
Tôi im lặng…
– Tối nay, anh ở lại nhà em được chứ? Anh xin em, mình cần nói chuyện, em cũng nghĩ thế, phải không?
Và thế là, tôi im lặng… im lặng mãi và mặc kệ cho anh ta đi vào tôi xa lạ… Thân xác anh lúc này hiện hữu, nhưng cảm giác từ cơ thể tôi đến với anh chỉ còn là hoài niệm… tôi nằm trên sàn nhà và mắt hướng về trần nhà… mở trợn tròn như bóng ma trong đêm… Bất giác tôi nghĩ tới việc anh ta yêu tôi vì cái gì? Muốn có tôi trong khi vẫn cặp kè với hàng ngàn đứa con gái khác? Tại sao? Do ích kỉ hay tôi mang lại lợi nhuận gì cho anh ta? Nếu trong cơn say tình này, anh ta thốt ra với tôi rằng: “Anh không thể bỏ em vì trong tất cả đám đàn bà của anh, anh chỉ thích làm tình với em!”…
4.
Anh ta ve vuốt đôi vai trần của tôi, miệng ngậm mấy cọng tóc của tôi… lướt nhẹ môi trên da tôi… Trong khi tôi vẫn còn mải nghĩ về những thắc mắc của mình… Rồi tôi quay người, mặt đối mặt với anh ta, khẽ hỏi:
– Em muốn biết vì sao?
– Có những điều không nên biết thì hơn em ạ, em phải tin anh chứ?
– Em sẽ phải tin ngay cả khi anh ở bên người khác, và em chỉ được đóng mác người tình?
– Nhưng anh sẽ không bao giờ xa em cả… Người tình chỉ là trên danh nghĩa… thực chất là, anh chỉ có một mình em…
– Vì sao? Vì sao phải đóng kịch trước mặt thiên hạ là chúng ta không yêu nhau, khi thực sự là như vậy? Anh cần gì ở Linh? Cô gái đó có gì hơn em? Sao lại được làm người yêu của anh chứ?
– Em khờ quá, tất cả mọi người đều là khán giả. Trước mặt họ, Linh là người yêu anh, cũng giống như, anh đang diễn chung với cô ta thôi! Em nên nhớ, em mới là hiện thực.
– Nhưng tại sao người diễn chung vai đó trước mặt bọn họ, không phải là em mà là lại là cô ta?
– Ừm, chẳng lẽ em chỉ muốn diễn thôi sao? Hãy để cô ta diễn thay em vai đó, còn thực tại, em có anh… Thế là đủ.
Có lẽ vì quá yêu anh ấy, nên sau đêm hôm đó, tôi đã chấp nhận tất cả, mặc dù trong lòng còn biết bao nghi hoặc, còn la liệt uẩn khúc… Nhưng tôi đã chấp nhận mỉm cười nhìn anh yêu người ta… Là một diễn viên thì không được ghen tuông khi người yêu mình đóng chung cùng người khác… Diễn viên là người có lòng vị tha lớn hơn những người khác gấp hàng trăm hàng nghìn lần…
Vậy là dưới cái mác bạn thân… Một tuần anh ngủ lại nhà tôi cả bảy tối… nhưng chỉ xuất hiện bên tôi sau mười một giờ đêm… Vì thời gian còn lại, anh phải dành cho cô bạn gái thánh thiện kia…
Nhiều lần nằm cạnh anh, tôi muốn hỏi lắm… nhưng chợt nhớ ra rằng, mình đã chấp nhận, thì còn gì đáng để thắc mắc nữa đâu?
Rồi khoảng hai tháng sau khi tôi bước vào vai diễn là bạn thân của anh, tôi nghĩ Linh đã phát hiện ra giữa chúng tôi có điều gì đó mờ ám… Cô ta liên tục quẩn quanh ở trường quay, xem chúng tôi làm việc… với nụ cười mùa thu tỏa nắng, nhưng ánh mắt căm giận đến vô cùng… Cô ta tiếp cận tôi với giọng nói ngọt ngào đúng kiểu con nhà gia giáo… Nhưng tôi biết lòng cô ta đang nổi bão điên cuồng…
Một hôm, cô ta mời tôi đi uống trà… Tôi thấy là lạ, nhưng vẫn cứ đi. Thâm tâm tôi vốn dĩ từ trước đến nay coi thường và khinh miệt Linh. Một phần vì thấy cô ta như con rối trong trò chơi ba người, mà tôi là đồng minh tin cậy của anh… Một phần vì kiểu cách ngu xuẩn như búp bê trong tủ kính của cô ta…
Ngồi với cô ta trong một quán trà kiểu Nhật, tôi thiết nghĩ người con gái đối diện tôi như hiện thân của sự ngu xuẩn cổ lỗ… cách chọn địa điểm cũng sặc mùi gia giáo từ xưa… Cái không khí trang nghiêm đến nghẹt thở… Làm tôi phát khiếp… Nối tiếp là mùi trà hắc hương… vấn vương quanh mũi…
Bỗng nhiên Linh nắm tay tôi, trời ơi… cô ả làm gì thế này? Tôi giật mình thon thót, trong đầu bao nhiêu ý nghĩ bay nhảy… Chẳng lẽ cô ta biết mối quan hệ của tôi và anh? Có nghĩa là cô ta đã thông minh ra rồi á? Và bây giờ cô ta đang cầu xin tôi bỏ anh? Buông tha anh? Hay là cô ta muốn gì ở tôi hả? Một vụ trao đổi gì đó à? Trời! Tôi không biết nữa… Tự nhiên tôi thấy sợ khi đứng trước cô ta… một đứa con gái mà… xưa nay, tôi chỉ xem là… búp bê giấy…
Rồi nước mắt cô ta rơi… rất vội… môi cô ta mím như muốn cắn máu ra… Nhìn cô ta, tôi nhớ lại cái ngày tôi nghe anh thốt ra câu… tôi chỉ là bạn… Nhìn cô ta, tôi nhớ lại phút giây mà tôi chấp nhận vai diễn này – bồ bịch lén lút của anh… một anh chàng rất bảnh… Đóng một vai chính trong bóng tối, với một nỗi bi kịch mới, khác đời…
Chẳng lẽ… Hay là… giờ cô ta cũng đang chung số phận với tôi? Anh… lại muốn cô ta… Đóng một vai bi kịch… Và… Anh lại có người khác nữa… phải không? Có phải như thế không?
Trời ạ!
Hai con đàn bà… trong một quán trà… Rách nát!
5.
Em sẽ sống như em vẫn sống chứ?
Em sẽ yêu như em vẫn yêu chứ?
Ngày mới yêu cô ấy, tôi đã từng hỏi cô ấy như vậy đấy! Và câu trả lời của cô ấy dành cho tôi là một nỗi cô đơn trong ánh mắt ướt mèm… Mùa đông lạnh và cô ấy co ro trong cái góc quá khứ ấy…
– Em sẽ không sống như em từng sống vì em đau, em sẽ không yêu như em từng yêu vì em không còn yêu được nữa…
Tôi muốn vớt cô ấy ra khỏi đám nước lạnh đang bao bọc thân xác yếu mềm của cô ấy… Nhưng dường như là việc đó quá khó khăn… Tôi chỉ như một người xa lạ, bám vào đời cô ấy mà chẳng thấy nổi một điều gì… Trong sự xa hoa và nổi tiếng của nghề nghiệp kia… có khi nào có chỗ dành cho tôi, khi trái tim cô ấy đã đóng khép rồi?
Ừ, tôi biết cô ấy đau… Đau khi người cô ấy yêu lấy một người con gái khác… Tôi biết cô ấy hận… vì phải bán thân xác để có được ngày hôm nay… Tôi biết cả những chuỗi ngày, mà nhớ lại cô ấy đau quặn thắt… Nhưng tôi vẫn hi vọng rằng… ánh sáng phía cuối con đường đen đúa ấy, trong cuộc đời cô ấy… chính là tôi…
Tôi nhớ lại ngày chúng tôi quen nhau…
Là cái ngày lạnh hơn những ngày mùa đông năm nay… Tháng mười hai đầy sương sáng… Cô ấy ngồi co ro khóc trong một góc khuất của khu nhà lẫn trong phố cổ… Rúm ró và đáng thương… Tôi đã chụp cô ấy, ở những tư thế ấy… Nhưng tôi chợt thấy mình lạnh lùng quá đỗi, cảm giác như tôi đang lợi dụng người con gái này để làm nên những tác phẩm của mình… Tôi đến bên cô ấy… hỏi han, những câu mà người qua đường vẫn hỏi khi nhìn được cảnh tượng đáng thương này… Cô ấy không nói gì… im lặng… Chúng tôi im lặng như thế trong một khoảng thời gian dài… Rồi bất chợt cô ấy đứng lên… cười rồi nói với tôi một câu ngớ ngẩn: “Đi ăn mì vằn thắn”… Vậy là chúng tôi quen nhau… dần dần thân nhau lúc nào không biết… Và rồi tôi nhìn cô ấy làm việc… và rồi tôi xót xa… cảm giác muốn níu kéo bước chân một người đàn bà… đã làm tôi yêu cô ấy…
6.
– “Em có thai rồi.” Linh nói giọng dường như nghẹn cứng lại… Li trà trên tay tôi rơi xuống… nước lênh láng và nóng rẫy… “Hai tháng rồi chị ơi… Em phải làm sao bây giờ?”… “Của anh ấy… Em không dám nói… chị là bạn thân… em chỉ biết nói với… chị thôi…” Cái ánh mắt đau đớn này, cho tôi biết đây là một niềm đau thật sự và rõ ràng là Linh không nói dối tôi, nhưng cái từ “bạn thân” như dao đâm vào tôi hàng trăm nhát… Sao mà đau… đau quá thế này?… “Em đã cố gắng để phòng tránh… nhưng em không hiểu sao”…
Trong vô thức tôi sững sờ, một người đàn ông bảy tối bên tôi đã cài mầm phôi lên người con gái khác… Chẳng lẽ anh ta lại đói khát làm tình đến thế sao? Tôi chẳng biết làm gì lúc ấy, phải nói gì đây? Hay là im lặng mãi… “Em… em có chắc không?”… Linh gật đầu…”Em muốn giữ nó à?” – Tôi vô thức… Linh cay đắng nuốt nước mắt vào trong… cúi gằm mặt, không nói gì… Làm sao tôi có thể khuyên một người mẹ giết đi con mình? Làm sao tôi có thể vì ích kỉ bản thân mà làm tội tình đứa trẻ nhỏ? Dù sao… nó cũng là con của anh, con của người đàn ông mà tôi đã yêu và dâng hiến… Và hơn nữa… người đàn bà nào cũng muốn giữ lại đứa con của người đàn ông mình yêu…
Tôi lặng lẽ đứng dậy, đưa Linh về, lòng nổi sóng như khuyên cô ấy hãy yên tâm… Tôi gọi cho anh… giữa ngày mùa đông buốt giá, nói với anh rằng, bạn gái anh đã có thai, và rằng cô ấy không muốn phá nó, và tất nhiên đó là con của anh…v.v và v.v… tôi cố gắng nói bằng giọng trầm đều và bình tĩnh… giả tạo… Anh gào lên trong điện thoại, làm tôi tưởng mình nghe lầm: “Tuyệt quá!”… Điện thoại rơi… và tôi bỏ chạy…
Co quắp trong một góc phố cổ trầm tư, hoang mang và suy nghĩ… Khóc và ri rỉ gào rống trong lòng… “Tuyệt quá!”… Tôi phân tích câu nói này trong đầu, mổ xẻ nó… Và tôi nhận ra rằng… anh sẽ lấy cô ấy… đó là mục đích cuối cùng cho tương lai và sự nghiệp anh… bám trụ vào một con đàn bà danh giá, chứ không phải là một con điếm mang nghiệp diễn như tôi… Và rằng vai diễn của tôi với anh dù có đạt giải Oscar đi chăng nữa… tôi vẫn chỉ là một con đĩ bảy đêm/một tuần mà thôi…
Tôi đứng dậy cười… Tôi thấy một người lạ đứng bên tôi, buông một câu: “Đi ăn mì vằn thắn đi”… và thế là chúng tôi quen nhau… Anh ấy là nhiếp ảnh gia thì phải… Rất tốt… Ừ, rất tốt…
Tôi không trốn tránh, chỉ là không muốn đối mặt với quá khứ thôi, anh ta cưới Linh và cũng chẳng hề liên lạc với tôi từ ngày hôm đó… Tất cả thật là chó má… Tôi lao vào công việc… không cần thiết phải kiểm soát đời mình…
Em hận anh, em đem tình bỏ chợ.
Em hận anh, em hóa kẻ thờ ơ.
Người ta nói rằng mọi đau đớn đều sẽ qua đi, nhưng với tôi đau đớn luôn hiện hữu, tôi đau từng ngày từng giờ, tôi sống với tư tưởng tôi là một con đĩ từng phút giây lẳng lơ… Tôi tiến thân bằng thân xác… Đó dường như là con đường ngắn nhất để tôi đi lên trong cái sự nghiệp tồi tàn này… và cũng là con đường gần nhất cho tôi xuống dốc ở cái gọi là đạo đức bản thân…
Không ai ngăn cản tôi cả… Dãy dụa làm gì khi biết rằng mình chẳng thể thoát ra… nếu để bị hãm hiếp thì thà tự mình dâng hiến…
Và thế là tôi đã đi lên, nổi tiếng trong tai tiếng, thành công trong nỗi đau và nhão nhoét trong thể xác… Người tôi yêu giờ này ở đâu, là ai, con anh thế nào… tôi chẳng thiết quan tâm… Một lần đau để cả đời nhục trong tôi đã là quá đủ rồi…
Dù tôi biết… có một người yêu tôi… nhiều lắm…
Yêu không chỉ bằng ánh mắt… yêu bằng cả trái tim nhưng lặng im và âm thầm…
Nhưng giờ tôi là bẩn… Anh là sạch, tôi không muốn vấy bẩn lên anh sạch… Dù tôi nhận lời yêu anh… Nhưng đời tôi và đời anh là trăm ngàn khoảng cách…
7.
Tôi chỉ muốn kéo cô ấy theo tôi, nhưng dường như cô ấy chỉ đứng nhìn, mặc tôi đi mà không cần níu lại… Ánh mắt cô ấy hoang dại và tim thì hóa đá tự khi nào…
Người yêu tôi là một diễn viên… Diễn viên thì không là của riêng ai cả…
Và thế là… lại thêm một người như cô ấy đớn đau…
Là tôi…
Một người đàn ông chỉ biết đứng trông bất lực…
Một nhiếp ảnh gia bắt gặp khoảnh khắc của tiếng nữ chát đắng và ghi lại nó thôi… Và tôi muốn giữ lại trong tim tôi một khoảnh khắc trọn vẹn nhất về người con gái tôi yêu… Dáng đau đớn co quắp trên phố cổ ngày đông, nước mắt yếu mềm… Cuộc đời đã không cho phép tôi gặp cô ấy sớm hơn, để tôi hối hận vì chưa một lần được nhìn cô ấy cười tươi thực sự… Một bức thư cuối cùng và tôi ra đi… Ra đi cho dù tôi biết một mình cô ấy sẽ lạnh lẽo lắm… Nhưng ở lại tôi còn… lạnh lẽo nhiều hơn… Tôi đã yếu đuối và tôi đã yêu… Chính vì tôi yếu và tôi yêu nhiều… nên…
8.
Thanh thản như là em.
Thanh thản như là anh…
Nằm lại trong hoang lạnh…
Tê tái mộng không thành…
Sao mắt anh lại nhắm?
Sao thân xác anh nằm…
Cô đơn em trăm năm…
Tại sao anh lại bỏ rơi em? Em muốn yêu anh nhưng em đã không yêu anh được… Tại sao anh lại ra đi quá nhanh… để em theo anh… hay em chờ gió cuốn… Chờ em với… em đi theo anh…
…
Tôi viết câu chuyện này lâu lắm rồi thì phải… Hôm nay, viết nốt đoạn kết cho nó thôi, một câu chuyện dang dở quá lâu thì thực là không tốt lắm… Tôi thực sự cảm thấy mọi thứ rối bung lên và câu chuyện của tôi bằng lời nên ngắn ngủi… Người ta vẫn cứ chết vì tình… Và hôm nay, trong đông lạnh này… lại có hai kẻ ngu ngốc làm điều ấy… hey ya…
“Hôm nay gió lớn… cuốn tình trôi xa…”