Đọc truyện Chờ Anh Đến Ngày Mai – Chương 20: Tiêm thuốc
-” Buông ra…tôi có thể đi được…ba..ba đưa con ra khỏi đây đi…con không muốn gặp Dương Phong…ba ơi…ba…cứu con….cứu con….”
Sơ Mạnh bị một vệ sĩ giữ phía sau tạo khoảng cách với Sơ Linh….ông bất lực đau lòng lắc đầu…
Từ xa đã thấy vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt như ngàn mũi tên bắn phía cô…Cả người Sơ Linh run rẩy…
-” Dương Tổng…chúng tôi đưa cô Linh đến…có cả Ông Mạnh…”
Dương Phong gật đầu…môi nhếch nhẹ…
-” Tiểu Phong…Tiểu Linh đã làm gì mà khiến con tức giận đến mức cho người bắt con bé về đây “
-” Chú…ngồi đã, rồi xem con gái chú đã làm chuyện tốt đẹp gì?”
Dương Phong hờ hững trả lời..
Sơ Mạnh không thể giữ nổi bình tĩnh…
Ông nhìn qua Bà Dương và Dương Tĩnh nhưng hai người cũng quay mặt đi…
Dương Phong liếc mắt ra hiệu…Tiểu Trịnh liền hiểu ý…
-” Ông Mạnh mời ông ngồi…”
Sơ Mạnh thấy Dương Phong không có ý muốn trả lời…ông đành bất lực ngồi xuống…
Sơ Linh đứng đó hai chân run rẫy thiếu điều không còn sức gắng gượng….vừa nhìn thấy A Xuyến quỳ gối trên sàn..mắt sưng đỏ đầy nước mắt, trái tim cô lộp bộp một cái,mắt mở to sợ sệt…
Dương Phong đứng dậy…từng bước tiến lại….cả người anh toát ra sự tàn nhẫn, đôi mắt sắc lạnh…Sơ Linh hoảng sợ…thụt lùi ra phía sau, bước chân chao đảo đến khi lưng đụng phải người vệ sĩ đứng sau mình…nuốt một ngụm nước miếng..cổ họng khô khốc miệng run rẩy lẫm bẫm…
-” Anh Phong…anh…anh muốn làm gì…sao lại bắt em về đây?”
Dương Phong bộ dáng thong thả đút tay vào túi…vóc dáng cao lớn oai phong như chúa tể…giống như chỉ chờ đợi thời cơ xé nát con mồi..
-” Cô còn không rõ à…? Không sao tôi sẽ nói cho cô biết “
Dương Phong mỉm cười….nụ cười lạnh lẽo đến thấu xương….giọng nói rất nhẹ nhàng…
như làn gió độc thẩm thấu làm tê liệt từng tế bào của người khác..
-” A Xuyến ai là người sai bà…bỏ thuốc phá thai vào thuốc bổ của Tiểu Thanh…?”
A Xuyến run rẩy…ánh mắt liếc về Lan Nguyệt rồi nhìn thẳng Sơ Linh…
-” Là…là cô Linh…cô Linh bảo tôi làm thế”
A Xuyến run run, mắt cụp xuống nghẹn ngào..
-” Không….bà nói dối….tôi không có…bà ấy vu khống cho tôi…Anh Phong…anh tin em đi…em không làm điều đó…em….”
-” Đủ rồi…”
Dương Phong hất tay cô ta…giọng nói như rít qua kẽ răng… cắt ngang lời Sơ Linh…
-” Tôi..đã từng cảnh cáo cô…nếu dám làm tổn thương đến Tiểu Thanh một lần nào nữa, tôi sẽ không bỏ qua cho cô…Nhưng hôm nay cả con tôi, cô cũng muốn giết, có phải cô quá xem thường tôi rồi không?”
Cả thân ngươi cao lớn che phủ cả ánh sáng lúc này khuôn mặt anh âm trầm đến đáng sợ…
-” Anh Phong..anh nghe em nói đi…em không biết thật mà….Đúng rồi….đúng rồi…. là do cô ta…chính cô ta sai khiến A Xuyến dựng chuyện hãm hại em…cô ta muốn được làm vợ anh nên mới hãm hại em.Em không bao giờ làm ra chuyện có lỗi với anh..”
Sợ quá hóa cuồng….miệng lấp bấp,bàn tay Sơ Linh run rẩy chỉ về Tuyết Thanh…
-” Cô nói đủ chưa”
Tuyết Thanh đứng dậy…từng bước tiến gần Sơ Linh…giọng nói cô nhẹ nhàng….khuôn mặt ngọt ngào ngày nào trở nên lạnh lùng…đôi mắt to tròn ánh lên lửa giận hừng hực…
” Bốp”
Một bạt tai giáng xuống…không hề báo trước..
-” Á….Cô..cô..dám đánh tôi”
Sơ Linh ôm má đầy tức giận nhưng nhìn ánh mắt giết người của Dương Phong cô đành cam chịu…cắn môi,trừng mắt nhìn Tuyết Thanh…
-” Tại sao tôi không thể đánh cô…Cái tát này là cho con tôi…Một người phụ nữ ác đốc như cô thì sẽ không bao giờ có được hạnh phúc..
Cô luôn miệng nói tôi cướp Phong từ cô…Khi nào anh ấy là của cô..cô chỉ vì sự ích kỉ của mình..muốn thao túng,muốn có được anh ấy…Vì mục đích của mình không từ thủ đoạn ác độc thậm chí ra tay với một đứa bé chưa ra đời…Còn nữa…không ngại nói cô biết…tôi đã và đang là vợ của anh ấy là thiếu phu nhân nhà này…Vậy cô nói tôi dựng chuyện đổ tội cho cô…Có quá nực cười hay không?”
Tuyết Thanh ngẩng cao đầu…lời nói bén nhọn đã kích đối phương…bàn tay tê rần vì dùng lực quá mạnh…nắm chặt lại…thành quyền.
Sắc mặt Sơ Linh khó coi đến đỉnh điểm….cả người không còn sức ngồi phịch xuống sàn, lắc đầu trong tuyệt vọng…Bao năm qua cô đánh đổi mọi thứ để đổi lại cái gì…?
-” Kết hôn…hai người kết hôn rồi sao…tại sao lại như vậy….không…không…cô nói dối “
Sơ Linh lẩm bẩm như một người điên mất cả phương hướng…
Dương Phong chẳng buồn quan tâm thái độ bất ngờ của những người xung quanh…Kéo Tuyết Thanh ôm vào lòng, anh cầm tay cô, mở ra những ngón tay đang nắm chặt…nhìn lòng bàn tay ửng đỏ…Dương Phong cau mày xót xa..Bàn tay to lớn không ngừng xoa nhẹ tay cho cô đến khi đôi tay mềm mại ngừng run rẩy và vết ửng đỏ mờ đi bớt…
Vợ anh vốn hiền lành, bản chất không thích so đó tính toán với ai…Hôm nay vì Sơ Linh đã đụng đến con của họ mới khiến cô bùng phát mãnh liệt như vậy…Liếc vẻ mặt lúc trắng lúc xanh của Lan Nguyệt…Dương Phong đỡ Tuyết Thanh ngồi xuống…
-” Mọi chuyện hãy giao cho anh “
Tuyết Thanh ngoan ngoãn gật đầu…nhưng nhìn ánh mắt sắc bén của Dương Phong cô thấy có gì đó không đúng đến khi…Tiểu Trịnh đưa đến cho anh một hộp nhôm đựng thuốc…nó như chiếc va li thu nhỏ…
-” Phong…anh định làm gì?”
Tuyết Thanh nắm chặt tay anh…
-” Đừng lo…hãy tin anh “
Dương Phong như kẻ thống trị khổng lồ,
ngồi xuống cạnh Sơ Linh…môi mỏng hé mở…mọi cử chỉ đều hiện sự tà ác rõ ràng…
-” Giữ cô ta lại…”
Dứt lời…ba người đàn ông to khỏe đè Sơ Linh xuống sàn gỗ,kìm chặt tay chân cô ta.
-” Anh muốn làm gì…thả tôi ra….ba…ba ơi….cứu con…huhu….ba…ba…ơi….”
Sơ Linh vùng vẫy…miệng thét gào….nước mắt giàn dụa.Cả người giúp việc và Bà Dương cũng bị hành động của Dương Phong làm cho sợ hãi..
Lan Nguyệt co rúm người…mặt trắng như tờ giấy…
Sơ Mạnh hốt hoảng mắt ông đỏ hoe…bật dậy…nhưng đã bị Tiểu Trịnh giữ lại…
-” Tiểu Phong…chú biết Tiểu Linh làm chuyện sai trái nhưng xin con vì chú bỏ qua cho con bé lần này đi….Chú cầu xin con “
Quay sang Dương Tĩnh như cầu xin…Dương Tĩnh bất lực lắc đầu…ông có tiếng nói hay sao? Nói con trai ông sẽ nghe sao?
-” Tiểu Phong…con định làm gì vậy…?”
Bà Dương hai tay run run bà biết Dương Phong một khi lên cơn thịnh nộ anh sẽ làm những việc bất chấp…nhưng bà không muốn anh làm chuyện phạm pháp dù thế lực anh có mạnh, một tay che trời nhưng lương tâm sẽ bị cắn rứt cả đời…
-” Bà nội…cháu chỉ làm những gì cô ấy đã làm mà thôi…”
-” Nhưng….”
Lời định nói tiếp đã bị bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt tay bà ngăn lại…chỉ thấy Tuyết Thanh lắc đầu nhìn bà chấn an….Bà Dương khó khăn bối rối miễn cưỡng gật đầu…
-” Dương Phong..anh là ma quỷ…là ma quỷ…tôi sẽ kiện anh…nếu anh dám làm gì tôi…tôi sẽ kiện anh…”
-” Ừ….cô có thể kiện….Nhưng để xem cô có bản lĩnh đó không?”
Dương Phong nghiêng đầu nhìn ống kim rồi bơm từng giọt thuốc màu vàng đậm đặc vào trong….
Đưa ống kim chứa đầy thuốc…kê sát mặt Sơ Linh…cô ta hoảng sợ im bật, thụt người về phía sau….run rẩy nhìn ống tiêm..
-” Biết đây là gì không…hử? Để tôi nói cô nghe nhé…Đây là Cimetidine….một loại thuốc làm cho vô sinh…chỉ cần một ống nhỏ này thôi…vĩnh viễn cô sẽ không bao giờ có con được….mà tôi nghĩ cô cũng không cần làm mẹ….Lỡ như sinh ra đứa bé nhiễm tính tình giống cô thì chỉ làm bẩn xã hội mà thôi…”
-” Không….Dương Phong anh không thể làm vậy với tôi…không…ba…ba….cứu con….ba cứu con ba ơi…..”
Nước mắt tuôn rơi….mồ hôi nhễ nhãy trên tóc….Làm mẹ là hạnh phúc của người phụ nữ…Cô còn muốn có chồng lập gia đình như bao người con gái khác…Sao anh ta dám cướp đi hạnh phúc thiên liêng vốn có của cô…Nếu biết cô vô sinh thì người đàn ông nào sẽ cần cô nữa đây…Không phải như vậy xem như cuộc đời cô hoàn toàn bị hủy hoại rồi sao..
Mọi người thật sự bị hù dọa…nhưng vẻ mặt của Dương Phong lúc này…chẳng ai dám lên tiếng….Sơ Mạnh muốn thoát khỏi gọng kìm của Tiểu Trịnh…nhưng không thể…Nói đến pháp lực với Dương Phong là một điều nực cười….ông chỉ còn biết hạ mình van xin..
-” Phong…con đừng làm vậy với con bé…..
chú xin con…Con tha cho con bé đi…chú sẽ…đúng rồi,chú sẽ đưa nó qua Mỹ định cư…sẽ không để con nhìn thấy nó nữa…..Cầu xin con đừng làm vậy với nó….chú xin con..”
Giống như những tiếng ồn ào, không hề ảnh hưởng đến anh vậy….nụ cười vẫn hằng trên môi…nhưng lại khiến thân thể Sơ Linh không ngừng run rẫy….
-” Đừng…mà…huhu….tôi cầu xin anh “
Giọng nói Sơ Linh lúc này đã khàn..nức nở van cầu.
-” Sợ sao?…Cô cũng muốn làm mẹ à….Vậy sao khi cô muốn giết con của tôi…cô không nghĩ đến hậu quả ngày hôm nay….Một mình gây ra thì phải một mình trả giá…Hiểu không?”
Không khó để nhận ra hơi thở của Sơ Linh càng ngày càng khó khăn, gương mặt tái nhợt cũng sắp trở nên tím rịm.Đầu lắc liên tục…..nước mắt đầm địa….
-” Tôi xin lỗi…tôi xin lỗi….Tiểu Thanh xin cô hãy cứu tôi….tôi không muốn như vậy….là do tôi….huhu…..”
Dương Phong không muốn nhiều lời với cô ta…bàn tay bốp chặt cánh tay nhỏ nhắn của Sơ Linh,giơ cây kim lên cao rồi đâm xuống…chỉ cách chưa đầy…một xăng ti mét…Sơ Linh hét lớn…