Chờ Anh Đến Ngày Mai

Chương 19: Kẻ đứng sau


Đọc truyện Chờ Anh Đến Ngày Mai – Chương 19: Kẻ đứng sau

Dương Phong ngồi xuống bên cạnh, kéo Tuyết Thanh ôm vào lòng…anh không bình tĩnh như vẻ ngoài…lúc thấy cô cầm chén thuốc định cho vào miệng….tim anh run lên…Anh không biết trong thuốc có gì…nhưng anh biết sẽ làm hại đến vợ của anh…

Nhìn thần sắc hốt hoảng của A Xuyến và hình ảnh Lan Nguyệt lúc ngay ở cổng anh có thể linh cảm…..mách bảo anh rẳng chuyện này không hề đơn giản chút nào…

Tuyết Thanh biết anh làm chuyện gì cũng có nguyên nhân…cô ngoan ngoãn dựa vào lòng cho anh ôm lấy..Không khí căng thẳng, không ai lên tiếng….qua rất lâu….thời gian cứ trôi tích tắc…mội một giây như đang nghiền nát từng dây thần kinh của A Xuyến..

-” A Xuyến cô nói thật cho tôi nghe…có phải cô làm gì có lỗi với gia đìnnh tôi không?”

Bà Dương đứng dậy bước lại gần A Xuyến…

thần sắc oai nghiêm làm vai A Xuyên rụt lại..

-” Tôi…tôi….lão phu nhân tôi thật sự không làm gì thật…Cậu Phong chỉ là hiểu lầm…”

-” Vậy bà giải thích…thuốc ở đâu bà có mà nấu cho Tiểu Thanh “

Dương Phong cắt lời bà ta..im vài giây nói tiếp…

-” Bà có thể im lặng…tôi chỉ là đang cho bà cơ hội, chỉ cần một chút nữa có kết quả xét nghiệm…lúc đó bà muốn nói ra sự thật…

cũng không có cơ hội…”

Lời lẽ đanh thép…hai bàn tay A Xuyến nắm chặt vào nhau…mắt cũng đỏ lên..bà biết hôm nay chạy không thoát thật rồi…hay là nhận tội trước nhận sự khoan hồng…

-” Tôi…”

-” Mẹ..có chuyện gì sao…con nghe mọi người đang truyền nhau…A Xuyến muốn làm hại Tiểu Thanh sao?”

Dương Tĩnh từ xa đi đến vẻ mặt không thoát khỏi lo lắng…

Đằng sau ông là Lan Nguyệt…bà liếc nhẹ A Xuyến…ánh mắt hiện lên vẻ cảnh cáo, đe dọa rõ ràng…rất nhanh chuyển tầm nhìn sang hướng khác..nhưng từ lúc bà ta xuất hiện mọi hành động đều được Dương Phong thu hết vào mắt…


-” Mẹ cũng không biết nữa…Tiểu Phong đã đưa thuốc đi xét nghiệm…một chút thôi…

mọi chuyện sẽ rõ ràng..”

Ánh mắt Lan Nguyệt trở nên hốt hoảng….bàn tay bấu chặt vào thành ghế..xém tý nữa bà đã bật thốt lên rồi…Bà nhìn xẹt qua A Xuyến trong lòng nghiến răng, nghiến lợi…Tại sao cô ta có thể ngu dốt đến vậy…Làm việc tắc trách để Dương Phong nghi ngờ mà đem thuốc đi xét nghiệm….Tức chết thật mà…

-” Ba có quen người bên chuyên khoa xét nghiệm…hay để…..”

-” Không cần ông bận tâm”

Dương Phong cắt ngang lời Dương Tĩnh…

Nhìn vẻ mặt mất mát của ông…Tuyết Thanh kéo kéo tay áo Dương Phong…Ánh mắt không cảm xúc khi nhìn xuống cô gái nhỏ đôi mắt to tròn như xoa dịu lòng anh….Dương Phong hít thở sâu…hững hờ đáp..

-” Ý tôi…là Tiểu Trịnh đã lo chuyện đó…ông không cần bận tâm “

Dương Tĩnh nhìn Tuyết Thanh mỉm cười gượng thay lời cám ơn…

Bất ngờ A Xuyến quỳ xuống ôm đùi bà Dương khóc nức nở…

-” Lão phu nhân….tôi…tôi thật sự không muốn làm vậy đâu…huhu….tôi bị ép đến đường cùng rồi…..Cầu xin bà nói cậu Phong bỏ qua cho tôi lần này đi……tôi cầu xin bà..”

Vẻ mặt Lan Nguyệt khó coi đến đỉnh điểm..

ánh mắt như dao bén một nhát đâm thấu người A Xuyến, A Xuyến lờ đi ánh mắt đe dọa của Lan Nguyệt…nức nở nhận tội…Bà nghĩ kĩ rồi…dù sao bây giờ Tuyết Thanh cũng không bị sao? Nên bà nhận tội chỉ ra kẻ người say khiến bà làm….khi mọi chuyện vỡ lỡ dù sao cũng sẽ nhẹ tội hơn…

-” Cô đã làm gì…nói mau..?”

Bà Dương cau mày tức giận..

-” Tôi…tôi….”


-” Dương tổng đã có bản xét nghiệm…”

Lúc này Tiểu Trịnh đã đem bản xét nghiệm đưa cho Dương Phong cũng như cắt ngang lời thú tội của A Xuyến…

-” Dương Tổng…Rex bảo trong thuốc có một loại bột trong, không mùi không màu..đây là loại bột được say nhuyễn từ các loại độc dược như ô kim, cao ích mẫu, hồng hoa, đương quy, mẫu đơn bì, đại hoàng, phụ tử, thuyền thoái…Tác dụng của bột này là để phá thai “

” Xoảng “

-” Phá Thai…”

Chén trà trên tay bà Dương rơi xuống…bể nát…không thể tin vào tai mình đang nghe điều gì..

Tuyết Thanh chỉ cảm thấy một tiếng “Đùng…” vang lên trong đầu, trước mắt tối sầm lại. Cô vội vã lấy tay đè vào phần bụng bằng phẵng,hơi thở dồn dập… bên hông lập tức bị cánh tay của anh ôm lấy.

-” Phong…Phong…chút xíu nữa em…em đã giết con mình rồi”

Vì hoảng sợ mà cả người Tuyết Thanh run lên..giọng nói nghẹn ngào…sợ hãi…Dương Phong ôm lấy cô…vỗ lưng trấn an tinh thần hoảng sợ của vợ.

-” Đừng khóc..không sao rồi…con mình không sao..Anh sẽ không bỏ qua cho những người gây ra chuyện này”

Ánh mắt lạnh thấu như phát ra lửa hận có thể thêu rụi mọi thứ, đăm thẳng vào A Xuyến…

-” Cậu Phong xin cậu tha cho tôi..tôi bị người ta ép phải bỏ thuốc làm cho cô Thanh xảy thai…Vì con tôi đang nhập viện chuẩn bị mỗ…nếu tôi làm vậy sẽ được một khoản tiền trị bệnh cho con tôi…huhu…Tôi là bị ép..xin cậu bỏ qua cho tôi….”

-” Nói..ai bảo cô làm….đừng thử sức nhẫn nại của tôi ” giọng nói lạnh lẽo như phát ra từ địa ngục….

-” Là…là…cô Sơ Linh…muốn tôi bỏ thuốc hại Cô Thanh…tôi chỉ vì muốn có tiền để chạy chữa bệnh cho con trai tôi nên mới giúp cô ta làm chuyện này…tôi…”

-” Tiểu Trịnh…đưa người đến Sơ gia…đem Sơ Linh về đây cho tôi…bằng mọi cách..”


Dương Phong cũng rất bất ngờ với câu trả lời của A Xuyến…anh biết Lan Nguyệt không nằm ngoài chuyện này…

Nhưng dù là ai…anh cũng sẽ không bỏ qua cho họ….

-” Khoan đã…”

Tiểu Trinh vừa xoay người đã được Dương Phong gọi lại…nhìn ánh mắt ra hiệu…Tiểu Trịnh kề tai đến gần…Không biết Dương Phong nói gì chỉ thấy cậu ta gật đầu…

Nhìn nhóm người Tiểu Trịnh rời đi mà dọc sóng lưng của Lan Nguyệt phát run…bà phải làm sao đây? Có khi nào Sơ Linh sẽ khai ra bà hay không?

-” Là Sơ Linh sao? Sao cô ta có thể ác độc như vậy…ra tay với một đứa bé chưa chào đời….”

Bà Dương thản thốt..

-” Mẹ…mẹ bình tĩnh đi…cũng may Tiểu Thanh và đứa nhỏ không sao “

-“A Xuyến…gia đình tôi đối với cô không tệ…Tại sao cô có thể tiếp tay Sơ Linh…làm ra chuyện vô đạo đức này…Nếu cô cần tiền tại sao không nói với tôi..tôi sẽ giúp cô”

Bà Dương lắc đầu thất vọng…

-” huhu….tôi biết tôi sai rồi……Xin hãy tha thứ cho tôi….Cậu Phong tôi lạy cậu…xin cậu đừng báo cảnh sát bỏ tù tôi…Cô Thanh…

tôi xin lỗi cô…cô nói giúp cậu Phong dùm tôi với…con tôi còn nằm bệnh viện chờ tôi vào với nó…huhu “

A Xuyến dập đầu van xin, khóc nức nở…Tuyết Thanh quay mặt đi…cô không rộng lượng đến mức mà có thể bỏ qua hay xin tha thứ cho một người vừa muốn giết chết con của mình…

******

Sơ Linh cầm điện thoại đi qua đi lại, lòng nóng hơn lửa đốt… Nếu thời gian không sai theo dự định..không phải bây giờ A Xuyến đã gọi điện báo kết quả cho cô rồi hay sao?

-” Tiểu Linh con sao vậy…?”

Thái độ kì lạ của cô làm Sơ Mạnh không thể vờ như không thấy được…

-” À..con không sao “

-” Các anh là ai….tại sao có thể tự ý vào nhà người khác như thế hả”


Quản gia vừa ngăn cảng vừa hét lên…Sơ Mạnh đứng dậy đã thấy bốn người mặc áo đen bước vào nhà ông… Người đi đâu thì ông biết đó không phải là Tiểu Trịnh là tài xế kiêm vệ sĩ riêng của Dương Phong hay sao?

-” Chào…ông Mạnh…Dương tổng muốn gặp cô Linh…”

-” Tiểu Phong muốn gặp Tiểu Linh…có chuyện gì sao?”

Sơ Mạnh cau mày khó hiểu…

-” Vấn đề này…ông nên hỏi cô Linh sẽ hay hơn…Cô Linh mời cô đi theo chúng tôi”

Tiểu Trịnh nhìn khuôn mặt xanh mét của Sơ Linh, lạnh lùng lên tiếng..

-” Tôi…tôi không muốn gặp anh ta…tôi sẽ không đi cùng với các người…ba…ba con không đi với bọn họ…ba…ba đuổi bọn họ ra khỏi nhà mình đi..”

Nhìn vẻ mặt lo sợ kích động của con gái khiến Sơ Mạnh bối rối..Không phải mỗi lần nghe được gặp Dương Phong nó vui hơn nhặt được vàng..Sao bây giờ lại hốt hoảng như thế này…

Tiểu Trịnh cũng không nhẫn nại…

-” E là không do cô quyết định…Nếu cô không tự giác thì tôi chỉ còn cách dùng biện pháp…Đưa cô ấy đi “

Vừa dứt lời ba tên vệ sĩ to cao….không nói một lời…đẩy Sơ Mạnh sang một bên,kéo mạnh Sơ Linh lôi về hướng cửa mặc sự la hét vùng vẩy của cô ta và sự ngăn cảng của Sơ Mạnh…

-” Ba…..ba cứu con…ba ơi…Dương Phong sẽ giết con mất…ba..cứu con.huhu… “

-” Các người làm gì vậy…thả con gái tôi ra…”

Đuổi ra đến xe nhưng ông bất lực nhìn bọn người của Dương Phong đưa con gái mình nhét vào xe..

-” Ông Mạnh…. nếu ông muốn biết rõ mọi chuyện có thể mời ông theo chúng tôi “

Tiểu Trịnh hướng cửa xe cho Sơ Mạnh vào…

Sơ Mạnh không cần thời gian suy nghĩ..

nhanh chóng ngồi vào cùng con gái…ông cũng muốn biết Sơ Linh đã gây ra tội lỗi gì khiến cho Dương Phong tức giận đến nỗi sai người đến bắt con bé đi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.