Chín Chương Thành Thơ

Chương 27


Đọc truyện Chín Chương Thành Thơ – Chương 27

Lòng bàn tay thiếu niên khô ráo ấm áp, cổ tay dường như còn lưu lại vị ngọt thanh khó phát hiện ra, chỉ khi đên gần mới ngửi thấy được.

Dùng ngón chân đoán cũng có thể đoán được là do Hạ Chí làm.

Giờ khắc này, trên màn hình lớn phía trước, bộ phim đã tiến vào những cảnh cuối

Kết cục đại khái không tốt đẹp lắm, những tiếng kêu sợ hãi bên tai dần qua đi, chỉ còn lại tiếng thổn thức vang mãi.

Đáng tiếc mắt Diệp Già Lam bị che lại, không xem được kết cục.

Trước mắt cô đen kịt, rõ ràng mười mấy năm nay đều sợ tối, lúc này cả người lại thấy an tâm kì lạ.

Tim cũng dần dần bình ổn lại.

Diệp Già Lam nháy mắt đã vứt chuyện thuốc trợ tim hiệu quả nhanh ra sau đầu.

Toàn bộ nửa người trên của cô đều bị động tác của người nọ kéo qua, đầu rất tự nhiên khẽ tựa lên vai Đường Ngộ.

Tư thế ái muội, cho dù có khả năng chỗ đầu cô tiếp xúc với bả vai anh còn chưa đến 3 centimet.

Bả vai Diệp Già Lam căng cứng, cô duy trì tư thế này không dám lộn xộn, nửa ngày cũng không dám lơi lỏng.

Hơn 2 phút sau, nhạc cuối phim vang lên, nhẹ nhàng êm dịu, hoàn toàn không tương xứng với nhạc dạo khúc đầu phim.

Khán giả lục tục ra về cả.

Vì hai người mua vé muộn, nên vị trí là ở trong góc, không ảnh hưởng đến những người khác đi ra ngoài.

Diệp Già Lam hơi hơi nín thở, mãi đến khi tiếng người cùng tiếng bước chân bên tai đều lắng xuống, cô mới duỗi tay kéo tay Đường Ngộ đang che mắt mình ra: “Được rồi.”

Tay Đường Ngộ bị cô kéo xuống dưới.

Đèn trong rạp không biết sáng lên từ khi nào, sắc vàng cam nhàn nhạt, nhưng lại có thể thấy được rõ được mọi vật.

Diệp Già Lam ngồi thẳng thân mình, tầm mắt hạ xuống, sau đó nhìn thấy trên tay phải Đường Ngộ vẫn còn cầm tờ khăn giấy cô đưa qua; bên trên loáng thoáng còn dính ít nước. 

Ngẫm lại cảm thấy thật thần kỳ.

Hạ Chí còn chưa khóc xong, đã lại đột nhiên biến thành Đường Ngộ mất rồi.

Bộ não của con người quả nhiên có nhiều điểm thần kì.

Diệp Già Lam vừa rồi nghiêng cổ mấy phút, lúc này có chút không thoải mái, cô buông tay Đường Ngộ ra, vừa vặn vặn cái cổ mấy cái, vừa hỏi anh: “Kết thúc ra sao thế?” 

Yết hầu thiếu niên hơi hơi động, “Không biết.”

Anh đương nhiên không biết.

Mấy phút che mắt Diệp Già Lam kia, ánh mắt anh hoàn toàn dừng trên người cô, trần trụi, hoàn toàn không chút che dấu nào. 

Cô gái nhỏ không bị che đi mũi và khuôn miệng xinh đẹp, độ cung dịu dàng, hẳn là bị dọa không ít, trên chóp mũi còn chảy ra một tầng mồ hôi mỏng tinh tế.

Cô ở gần trong gang tấc, chỉ cần cúi đầu là có thể đụng tới rồi.

Đường Ngộ cũng thật sự cúi thấp đầu, chẳng qua lại ở cách má cô không đến 1 centimet thì ngừng lại.

Sau đó mặt anh lệch về một bên, nụ hôn vốn dĩ nên dừng trên mặt Diệp Già Lam kia, lại dừng trên chính tay mình

Anh cũng không nóng vội.

Dù sao sau này vẫn còn nhiều cơ hội mà.


Tô Cẩm Kha xem《 Khiếu hồn 》suất 4h rưỡi.

Vì đã hẹn 7h tối đi công viên trò chơi với cô nàng nên Diệp Già Lam cũng lười về nhà, cô ở bên ngoài rạp mấy phút, sau khi gặp hai chị em Tô Cẩm Kha xong thì cảm thấy ở bên ngoài chờ thật nhàm chán. Vì vậy lại dứt khoát đi đến chỗ bán vé mua hai vé phim nữa.

Giờ này chỉ còn có hai bộ phim, một là phim hoạt hình, một là phim văn nghệ thanh xuân.

Diệp Già Lam chọn cái sau.

Chị gái bán vé ở quầy tầm hai mươi mấy tuổi, thấy cô mới từ trong rạp ra mua phiếu, đặc biệt cười cười ái muội: “Không thấy đủ sao?”

Diệp Già Lam đương nhiên không phát hiện ánh mắt của chị gái kia, chỉ sang hai chỗ bên cạnh, “Muốn ở bên này đợi bạn một chút ạ.”

Chị bán vé ra bộ chị đều hiểu cả mà.

Kiểu người trẻ tuổi này chị gặp quá nhiều rồi, không ít người đều hận không thể ngày ngày dính ở rạp chiếu phim kia.

Chị đưa vé qua, “Đi cùng bạn trai sao?”

“Không phải ạ.”

Diệp Già Lam cũng không nhiều lời, cầm vé rẽ đám người đi ra.

Đường Ngộ đứng ở chỗ ít người, đang gọi điện thoại.

Hẳn là vị bác sĩ lần trước gặp rồi.

Vì Diệp Già Lam nghe thấy anh có nhắc đến Hạ Chí. 

Năm phút đồng hồ sau, lúc Đường Ngộ cắt điện thoại, cũng vừa đến lúc kiểm vé.

Diệp Già Lam đi theo sau anh đưa hai vé ra, chờ đến sau khi ngồi xuống mới cảm thấy có chút không thích hợp.

Cả rạp hình như đều là mấy đôi tình lữ trẻ tuổi thì phải.

Cô với Đường Ngộ từ khi vào rạp thì chẳng có động tác thân mật gì, đặt ở giữa một đám người nam nữ dính chặt lấy nhau kia lại có vẻ không được bình thường lắm. 

Đến khi bộ phim sắp chiếu, Tô Cẩm Kha vừa lúc nhắn tin qua:  【 Loan Loan, các cậu còn chờ ở bên ngoài không? 】

Diệp Già Lam chụp bức ảnh gửi qua cho cô nàng.

【 Cậu với Đường Ngộ đi xem phim tình yêu? 】

Diệp Già Lam lấy cuống vé ra nhìn.

Bộ phim bắt đầu, bên trong tắt đèn, cô chỉ có thể nương theo ánh sáng màn hình phía trước mà nhìn chữ phía trên.

Thể loại quả nhiên là tình yêu.

Lại vừa ngẩng đầu, cảnh đầu tiên trên màn hình chính là cảnh nam nữ chính gặp lại nhau sau nhiều năm gian truân vất vả.

Diệp Già Lam cho một cái bắp rang vào trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm.

Tô Cẩm Kha: 【 nghe nói bộ phim này có nhiều cảnh nóng, lúc ấy còn thiếu chút nữa là không được chiếu luôn rồi. 】

Diệp Già Lam: “……”

Sớm biết cô đã mua vé phim hoạt hình rồi.


Tô Cẩm Kha: 【 Loan Loan, cậu chụp cho tớ mấy tấm ảnh phim đi. 】

Cô nàng gan rất lớn, nên loại như《 Khiếu hồn 》 này đối với cô nàng cơ bản không có bao nhiêu lực hấp dẫn cả, xem không đến vài lần đã bắt đầu mệt rã rời: 【 sớm biết thế tớ đã đi xem phim tình yêu với các cậu rồi. 】

Diệp Già Lam không rep.

Cô lại nhìn lên màn hình.

Bộ phim này không dài nên tiết tấu cực nhanh.

Sau khi gặp lại thì bắt đầu đến kí ức thời cao trung.

Diễn viên chính tuổi đều không lớn, tình tiết thời cao trung cũng coi như thuần khiết, Diệp Già Lam hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, gửi một tin cho Tô Cẩm Kha: 【Thật ra cũng không thấy nóng niếc gì cả. 】

Tuy rằng đoạn nam nữ chủ lăn lộn lúc đầu phim có hơi lộ liễu xíu.

Mới vừa nói xong, giống như là muốn đối nghịch với cô, hình ảnh đột nhiên chuyển thoắt một cái, lại quay lại cảnh tượng sau khi lăn lộn trên giường.

Phía sau có nữ sinh nhỏ giọng “Hắc hắc hắc” mấy tiếng

Da đầu Diệp Già Lam tê dại, vội vàng thu mắt về, quay đầu nhìn lại thấy người bên cạnh một vô cảm nhìn màn hình chằm chằm.

Thị lực của cô là 1.0, nên không thể nào hiểu được thế giới của những người cận thị. 

Cũng không biết cách xa như vậy, anh có thể thấy rõ hay không nữa.

Diệp Già Lam lại không thể hỏi, cô không hề nhìn màn hình, cúi đầu nhắn tin cho Tô Cẩm Kha: 【 tớ rút lại câu vừa rồi. 】

Cô thấy hôn mấy cái cũng là nóng lắm rồi. 

Tô Cẩm Kha: 【 ảnh đâu? 】

Diệp Già Lam nhấp môi dưới, giơ tay chụp màn hình.

Màn ảnh, nam chủ nửa người trên trần trụi, đang cởi quần áo nữ chủ.

Cô chụp rất đúng thời điểm.

Vừa ấn chụp một cái, người nọ bên cạnh đã nghiêng mắt sang nhìn cô một cái.

Diệp Già Lam không phát hiện ra, cô chỉ thấy Tô Cẩm Kha ý vị không rõ rep một câu: 【 tớ đoán cậu mời Đường Ngộ xem loại phim này, cậu ấy sẽ hiểu lầm là cậu đang ám chỉ với cậu ấy đấy. 】

“……”

Nói cứ như cô nguyện ý xem loại phim này ấy.

Diệp Già Lam sau đó dứt khoát không thèm nâng mặt lên xem luôn. 

Bộ phim này, trừ mỗi Diệp Già Lam ra thì đều được mấy cặp tình nhân trẻ tuổi kia khen ngợi.

Sau khi ra khỏi rạp, Diệp Già Lam thậm chí còn nghe được không ít cặp tình nhân đã bắt đầu lên kế hoạch buổi tối sẽ đi khạch sạn nào rồi.

Cô cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, dù không tiếp xúc cũng biết đi khách sạn là có ý gì.

Dù sao thì nam nữ chủ trong phim lần đầu tiên hoan ái chính là ở khách sạn mà. 

Diệp Già Lam hận không thể che kín lỗ tai.


Cũng không biết có phải do không khí trong rạp quá ngột ngạt hay không, mà cô lại cảm thế hít thở không thông, sau khi ra mấy phút mới bình thường lại được.

Mà Đường Ngộ ở bên cạnh, trên mặt trước sau đều chẳng có bao nhiêu biểu cảm.

Ánh mắt anh lạnh nhạt giống như người vừa xem một bộ phim tình yêu nóng bỏng kia không phải là anh vậy. 

Diệp Già Lam càng nhìn càng cảm thấy vừa rồi chắc chắn là anh không thấy rõ rồi.

Nghĩ như vậy, cục đá trong lòng Diệp Già Lam mới được đặt xuống, lại nghe người này hỏi một câu: “Hôm nay sinh nhật sao?”

Diệp Già Lam sửng sốt một giây, sau đó gật gật đầu.

Cô thiếu chút nữa đã quên người bị nhân cách phân liệt sẽ không có liên hệ ký ức.

Khóe môi Đường Ngộ như có như không câu lên: “Mười tám rồi?”

Diệp Già Lam tiếp tục gật đầu.

Ăn quá nhiều bắp rang, lúc này cô thấy rất khát nước, không muốn mở miệng nói chuyện làm gì.

Đường Ngộ nghiêng mắt nhìn cô một lát, sau đó đột nhiên giơ tay, chạm nhẹ lên khóe môi bên trái của cô, đuôi mắt anh hơi hơi giơ lên nửa phần, nhẹ giọng mở miệng: “Có thể yêu đương được rồi.”

“……”

Đêm đó Đường Ngộ không đi công viên trò chơi.

Giống như là một trận vui vẻ cuồng nhiệt cuối cùng, Diệp Già Lam và hai chị em Tô Cẩm Kha chơi tới hơn 10 giờ mới cùng nhau đi về.

Sau kì nghỉ Nguyên Đán, thì đã hoàn toàn tiến vào một năm mới.

Tam điểm một đường*, thời gian trôi lại càng nhanh, đảo mắt hơn một tháng nữa lại qua đi.

(*Tam điểm một đường: Ký túc xá — lớp học — nhà ăn hình dung các địa điểm theo quy luật sinh hoạt của 1 học kỳ 1, cũng chỉ cuộc sống sinh hoạt buồn tẻ vô vị)

Tháng 1 không phải thi tháng, mà để thì cuối kỳ vào trung tuần tháng 2 luôn.

Cuối kỳ thì chính là kỳ nghỉ đông.

24 tháng chạp nghỉ, mùng 7 năm mới lại đi học —— ba năm cao trung nghỉ đông cũng ít đến đáng thương, chỉ có không đến hai tuần.

Diệp Già Lam đồng ý lời mời của em trai cùng cha khác mẹ, cuối năm thì bay sang Mỹ mấy ngày. 

Lúc về đến nơi thì đúng vào hôm 30, buổi tối Tô Cẩm Kha có tặng cho cô một món quà tất niên: Một đôi găng tay len.

Cô nàng biết Diệp Già Lam muốn đến học đại học ở phía bắc, đặc biệt dành một tháng đan găng tay cho cô.

Diệp Già Lam đối với đôi găng tay dưa vẹo táo nứt* này thì cảm động đến thiếu chút nữa khóc ra luôn, “Cậu học ai thế a?”

(*hai nghĩa: tốt thì là nói dù bên ngoài xấu xí thì bên trong vẫn là ngọt ngào tốt đẹp; nghĩa xấu là vật hoặc người xấu xí. Đại ý dù là gì thì ý cũng bảo là đôi găng tay của chị Kha XẤU, hết!)

“Người ngồi cùng bàn cậu đó.”

Diệp Già Lam thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm.

Ngay sau đó cô đã nghe Tô Cẩm Kha giải thích một câu: “Tớ thấy cậu ta mấy hôm trước có tặng một đôi cho Đường Ngộ.”

Diệp Già Lam nhíu mày

“Nếu không cậu cũng đan cho cậu ấy một đôi đi?”

“……”

Cô không cảm thấy Đường Ngộ sẽ nhận loại đồ này đâu.

“Cậu ấy nhận à?”

“Khẳng định không có a.”


Quả nhiên.

Tô Cẩm Kha: “Nhưng mà nếu là cậu đưa, khẳng định cậu ấy sẽ nhận.”

Diệp Già Lam không quan tâm đến vụ này nữa, cô đem quà mua ở nước ngoài ra.

“Loan Loan, hai người thật sự không định dẫm lên cái đuôi yêu sớm một chút sao?”

Diệp Già Lam: “……”

“Cậu nói xem lần trước cậu ám chỉ xong cậu ấy phản ứng như thế nào a?”

Ý cô nàng đại khái chắc là vụ xem phim văn nghệ lần trước rồi.

“Là đàn ông thì đã sớm xông lên rồi, cậu ta có còn là đàn ông hay không đây hả a?”

“……” Diệp Già Lam lấy một miếng bánh kem lấp miệng cô nàng lại: “Câm miệng.”

Tô Cẩm Kha đêm trước vừa mới nói đến Phó Đồng. 

Tối ngày mùng một, Diệp Già Lam đã nhận được tin nhắn từ dãy số xa lạ: 【 cậu và Đường Ngộ sống cùng một tiểu khu đúng không? 】

Diệp Già Lam rep lại một dấu chấm hỏi.

Sau đó bên kia rep lại hai chữ: Phó Đồng.

Diệp Già Lam lập tức không muốn rep cô nàng nữa.

Nhưng lại không chịu nổi Phó Đồng âm hồn không tan, cô nàng lại gửi qua thêm một tin nữa, đại khải là có việc cần nhờ, lần này cô nàng còn bỏ thêm một tiền tố nữa: 【 lớp trưởng, cậu xuống lầu một chuyến đi, tớ có cái này muốn tặng cho Đường Ngộ. 】

Bên ngoài vừa ướt lại vừa lạnh.

Diệp Già Lam lúc này chỉ mặc một bộ áo ngủ bằng nhung, căn bản không muốn đi ra ngoài.

Cô đơn giản giải thích: 【 Đường Ngộ không ở nhà. 】

Anh và Tạ Cảnh Phi đều về phía Bắc ăn tết rồi.

Diệp Già Lam nhìn qua hòm thư đến, một giờ trước cô đã gửi tin chúc tết mà hai người kia đều không rep lại.

Cô nói chính đều là thật, nhưng mà Phó Đồng lại không chịu tin: 【 cậu không xuống dưới tớ sẽ không về. 】

Diệp Già Lam: “……”

Cô nàng là vì một tên con trai nên mất trí rồi sao?

Diệp Già Lam hít sâu một hơi, tự hỏi vài giây rồi lấy một bộ áo khoác đi xuống dưới lầu. 

Phó Đồng không biết nhà cô ở lầu nào, nên chỉ có thể chờ ở cửa phòng an ninh của tiểu khu. 

Diệp Già Lam mặc không nhiều lắm, cũng lười nhiều lời với cô nàng, cầm đồ xong thì lập tức về nhà. 

Trước sau không đến năm phút đồng hồ.

7 giờ 45 phút, Phó Đồng lại gửi một tin qua: 【 cảm ơn. 】

Diệp Già Lam ước lượng cái hộp kia, không nặng, cũng không biết là cái gì nữa.

Cô không rep, bỏ điện thoại qua một bên, đi lên phòng tắm nột cái, di động đã có thêm hai tin nhắn. 

Một cái đến từ Tạ Cảnh Phi, gửi mười lăm phút trước: 【 Lam tỷ năm mới vui vẻ. 】

Còn có một cái đến từ Đường Ngộ, gửi một phút đồng hồ trước, chỉ một chữ: 【 Ừm. 】—— Năm mới vui vẻ.

—— Ừm.

…… Ừm?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.