Đọc truyện Chín Chương Thành Thơ – Chương 26
Hôm sau chính là Nguyên Đán.
Nam thành vào đông, thời tiết càng thêm ẩm ướt lạnh lẽo.
Trong phòng bật điều hòa, độ ấm vừa phải, so với bên ngoài lại như hai thế giới hoàn toàn đối lập.
Diệp Già Lam nằm ở nhà không muốn ra ngoài.
Tối tết Nguyên Đán hôm nay, Tô Cẩm Kha gửi tin nhắn cho cô: 【 Loan Loan, ngày mai ra ngoài chơi không? 】
Diệp Già Lam đang bị cảm mạo, cô hít hít cái mũi, uống mấy ngụm nước ấm mới đáp: 【 tớ không muốn ra ngoài đâu. 】
Tô Cẩm Kha: 【 Có phải cậu quên ngày mai là bao nhiêu rồi không? 】
Diệp Già Lam nhớ rõ sinh nhật Tô Cẩm Kha là vào mùa xuân.
Sợ mình nhớ lộn, cô lại đi lật lịch xem lại: 【 không phải sinh nhật cậu mà a. 】【 cậu nhìn kỹ lại xem. 】
Diệp Già Lam lại cẩn thận nhìn thoáng qua.
Xem xong dương lịch lại xem âm lịch, lúc nhìn đến giây thứ hai, cô mới bừng tỉnh đại ngộ.
Quả thật không phải sinh nhật Tô Cẩm Kha.
Là sinh nhật cô.
Diệp Già Lam sinh tháng 12, nhưng năm nay ăn tết muộn nên nên sinh nhật cô liền kéo đến tháng 1 năm sau.
Khoảng thời gian trước Dư Thu Hoa có nói đến một lần, Diệp Già Lam chỉ cho là còn thời gian, không ngờ đã là ngày mai rồi.
Cô bỏ lịch sang một bên.
Tô Cẩm Kha lại gửi tin nhắn qua: 【 quên cả sinh nhật của mình, lần đầu tiên tớ thấy đấy. 】 Diệp Già Lam quả thật không nhớ nổi.
Dư Thu Hoa ngày thường bận bịu, cô lớn như vậy, cũng không tổ chức được mấy lần sinh nhật thực sự.
Tô Cẩm Kha: 【 Tối mai, cơm nước xong, chúng ta đến công viên trò chơi nhé? 】 cô nàng đã gửi mấy tấm ảnh qua, đều là cảnh đêm ở công viên trò chơi.
【 buổi tối rất đẹp, tuy rằng một chỗ lãng mạn như vậy, lần đầu tiên nên đi với bạn trai nhưng mà để mừng ngày mai Loan Loan nhà chúng ta thành niên rồi, tớ sẽ cố sức bồi cậu thôi. 】【 Vậy cảm ơn ngài hậu ái. 】
【 không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, nên làm mà. 】
Diệp Già Lam không rep lại, cô lấy ra một hộp thuốc trị cảm, lấy một viên thuốc nhét vào trong miệng, rồi lấy nước ấm uống vào.
Viên thuốc có phủ một lớp đường ngọt, sau khi nuốt xuống lại nghẹn ở cổ họng.
Diệp Già Lam uống thêm mấy ngụm nước, cô không ôn bài nữa, khép sách lại lên luôn giường.
Thuốc trị cảm uống vào dễ mệt mỏi.
Hôm sau Diệp Già Lam ngủ đến hơn mười một giờ mới tỉnh, Dư Thu Hoa đã sớm đến bệnh viện làm, bà vẫn nhớ rõ sinh nhật cô nên đã gửi tin nhắn nhắc nhở cô giữa trưa sẽ có người đưa bánh kem qua.
Thời gian hẹn là hơn 12 giờ xíu.
Lại xem thời gian, đã 11 giờ mười lăm phút.
Diệp Già Lam không nằm ăn vạ trên giường nữa, uống thuốc rồi ngủ một đêm, người ra không ít mồ hôi, cô vọt vào phòng tắm tắm rửa, sau đó ra ngoài thay một chiếc áo len chui đầu và một chiếc quần jean.
Di động có mấy tin nhắn
Đều là chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Lời nói đại thể phía trên đều y hệt, không cần nghĩ cũng biết là cop trên Baidu dán vô.
Diệp Già Lam đều rep cảm ơn cả.
Hơn 12 giờ, quả nhiên có người đưa bánh kem đến.
Cô nhân tin cho Tô Cẩm Kha: 【 tới nhà tớ ăn bánh kem không? 】 Bánh kem Dư Thu Hoa đặt cho cô tuy kích cỡ không lớn, nhưng nếu một người ăn thì sợ cũng có thể ăn đến ngày mai mất.
Tô Cẩm Kha rep rất nhanh: 【 tớ mới vừa rời giường…… Cô để dành cho tớ một miếng đi. 】 Diệp Già Lam cắt một nửa cất đi cho cô nàng.
Còn lại một nửa lại bị cô chia thành hai, cô ăn một miếng, sau đó dùng đĩa giấy một lần đựng miếng kia, sang cửa nhà đối diện gõ gõ.
Gõ 3 lần, không ai đáp.
Gõ đến lần thứ 4, cửa phòng rốt cuộc cũng có người mở ra.
Diệp Già Lam mới vừa đưa bánh kem qua, đã nghe người kia hỏi một câu: “Chị, sinh nhật chị sao?”
Vẫn là giọng nam quen thuộc như cũ, nhưng ngữ điệu khác xa ngày thường.
Tay cô vươn ra chớp mắt hơi cứng lại, sau đó giương mắt, nhìn thấy bên tai trái người nọ đeo một cái khuyên tai, là một cái màu đen thuần đơn giản.
Đường Ngộ trước kia chưa từng đeo khuyên tai, cho nên Diệp Già Lam thậm chí không biết trên tai anh cũng có lỗ khuyên.
Cô nhấp môi: “…… Hạ Chí?”
Tuy là giọng điệu nghi vấn, nhưng trong lòng cô cơ bản đã xác định đến bảy tám phần rồi.
Quả nhiên, cô thấy Hạ Chí gật đầu, “Chị gái, có phải chúng ta từng gặp qua rồi không?”
“……”
Đương nhiên từng gặp qua.
Tuy rằng cách hai lần gặp trước đã là hai tháng rồi.
Diệp Già Lam chỉ cho là bọn họ gặp nhau ít nên Hạ Chí không nhớ ra cô mà thôi, đặc biệt kiên nhẫn giải thích: “Lần trước đi nhà ma với cậu chính là tớ đấy.”
“Không phải lần đó,” Hạ Chí nhẹ nhíu mi, “Trước kia chưa thấy qua sao?”
Trước kia…… Đó chính là lần dẫm anh đến khóc ư?
Nhưng mà nghe Tạ Cảnh Phi nói thì Hạ Chí này cách hai năm trước mới xuất hiện, nên chắc cũng không phải lần đó đâu nhỉ.
Diệp Già Lam lắc lắc đầu.
Cô nghĩ không ra.
Hạ Chí cũng chỉ cảm thấy cô quen mắt, cô nàng vốn dĩ chỉ là nhân cách thứ hai, suy nghĩ quá nhiều sẽ dễ bị đau đầu, cô nàng đơn giản cũng không hề bận tâm suy nghĩ, giơ tay đè đè ấn đường.
Vài giây sau, ánh sáng nơi đáy mắt Hạ Chí hơi hơi lóe lên một chút: “Chị ơi, bây giờ chị có rảnh không?”
Diệp Già Lam lắc đầu, lại nghĩ thời gian hẹn Tô Cẩm Kha là buổi tối, cô lại gật gật đầu.
“Cùng em tới một chỗ đi.”
Diệp Già Lam nhớ tới chuyện chả mấy vui vẻ lần trước, lúc này da đầu còn có chút tê dại, cô theo bản năng hỏi một câu: “Nhà ma sao?”
“Lần này không đi đâu.”
Hạ Chí lấy nĩa lấy một miếng bánh kem trong tay Diệp Già Lam cho vào miệng, “Đi xem phim đi.”
Diệp Già Lam nhìn chằm chằm gương mặt kia vài giây.
Chỉ vài giây thế thôi, cô đột nhiên có một loại ảo giác người ăn bánh sinh nhật của cô lại là Đường Ngộ.
Ngẫm lại cũng kỳ quái, Hạ Chí và Đường Ngộ tính cách rõ ràng hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng cô lại không có cách nào xem bọn họ thành hai người hoàn toàn độc lập được.
Như là một người, lại không giống là một người.
Phức tạp lại mâu thuẫn.
Diệp Già Lam hơi hơi xuất thần.
Mãi đến khi trước mặt có người đưa một miếng bánh kem qua, cô mới hoàn hồn: “Làm gì thế?”
“Chị, chị cũng ăn một miếng đi.”
Diệp Già Lam lắc đầu: “Tớ vừa ăn rồi.”
Cô thật sự ăn rồi, bánh kem không giống với kẹo, ăn quá nhiều bơ sẽ dễ béo lắm.
Nhưng Hạ Chí rõ ràng không cho rằng như vậy, cô nàng nhăn mày, khóe miệng nhẹ nhàng mím lại, thấy thế nào cũng y như chịu ủy khuất lớn lắm: “Chị ghét bỏ em sao?”
Diệp Già Lam: “……”
Hạ Chí lại đưa bánh kem đưa.
Lần này Diệp Già Lam cũng ngại từ chối, há miệng cắn miếng bánh xuống.
Hạ Chí lại nhanh chóng bỏ một miếng khác vào miệng mình, khóe miệng cô nàng nhẹ cong, thoạt nhìn tâm tình không tồi.
Sau đó giây tiếp theo, Diệp Già Lam nghe được nguyên nhân làm tâm trạng cô nàng không tệ: “Nếu như để Ngộ Ngộ biết cậu ta cùng nữ sinh dùng chung một cái nĩa, sợ là cậu ta sẽ tức chết mất.”
Diệp Già Lam: “……”
Hình như cũng không phải…… chưa từng dùng chung.
–
Vì đang kì nghỉ Nguyên Đán, rạp chiếu phim kín cũng hết cả chỗ.
Rạp chiếu phim nằm ở lầu 6 trung tâm thương mại, người ngồi ghế chờ bên ngoài có đến cả trăm.
Diệp Già Lam xem lịch chiếu phim hôm nay, kéo tay áo Hạ Chỉ hỏi cô nàng: “Cậu muốn xem phim gì a?”
Đều là phim mới cả, chủng loại đa dạng, có phim hài, phim chiến tranh còn có phim văn nghệ đề tài tình yêu tươi mát.
Diệp Già Lam cảm thấy cô với Hạ Chí mà xem phim tình yêu thì không thích hợp lắm: “Cậu có thích xem phim chiến tranh không?”
“Không thích.”
Hạ Chí cắn ống hút uống một ngụm Coca, cô nàng cận thị, nên phải híp mắt mới có thể thấy rõ.
Tầm mắt khẽ di chuyển, lướt qua mấy cái tên phim, sau đó dừng lại trên poster đầu tiên phía bên phải: “Xem cái này đi.”
Diệp Già Lam theo ánh mắt cô nàng nhìn thoáng qua.
《 Khiếu hồn* 》.
(*gọi hồn)
Vừa nhìn đã biết không phải phim bình thường gì rồi, Diệp Già Lam hơi nhăn mắt: “Có phải cậu không thấy rõ không?”
“Thấy rõ mà.”
Hạ Chí nói xong đặt Coca sang một bên, đi vào trong đám người mua vé luôn.
Diệp Già Lam lại nhìn poster tuyên truyền một lần nữa, nam nữ chính phía trên khuôn mặt tái nhợt, thất khiếu đổ máu.
Mà phía dưới bên phải, thể loại phim có ghi hai chữ: Kinh dị.
“……”
Hạ Chí này rốt cuộc có sở thích gì hả.
Rõ ràng nhát gan giống chuột lại có tình thích xem mấy thứ đáng sợ là sao.
Diệp Già Lam rụt rụt bả vai, ánh mắt vừa chuyển, đã nhìn thấy Hạ Chí đang mua vé bên kia, vì đang là khuôn mặt Đường Ngộ nên lúc này chị gái bán phiếu đang cười đến nở cả ra hoa
Cô lại thu mắt lại, đi qua bên cạnh mua bắp rang và nước uống.
Phim bắt đầu lúc 2h40.
Hai người đợi bên ngoài không đến vài phút đã kiểm phiếu vào rạp.
2h38, Tô Cẩm Kha hỏi cô: 【 Loan Loan, hiện tại tớ đang ở rạp chiếu phim với Tiểu Nham, cậu có muốn qua xem phim với bọn tớ không? 】 phía trước đã bắt đầu phát vào phim, Diệp Già Lam rep: 【 tớ cũng đang ở rạp chiếu phim. 】【 xem phim gì a? Giờ nào? 】
【 Khiếu hồn, 2h40. 】
Tô Cẩm Kha: 【 cậu có mang theo thuốc trợ tim hiệu quả nhanh không đó? 】
【 không có. 】
Tô Cẩm Kha biết lá gan cô không lớn, hiếu kỳ hỏi: 【 cậu đi với ai thế a? 】 Diệp Già Lam nhìn người ngồi bên cạnh, rep lại hai chữ: 【 Đường Ngộ. 】 cô nửa câu cũng không nhắc đến chuyện của Hạ Chí.
Tô Cẩm Kha yên tâm không ít: 【 vậy thì tốt rồi, nếu cậu sợ quá thì cậu cứ véo cào tay Đường Ngộ là được. 】 Diệp Già Lam: “……”
Cô không bị véo đã là tốt lắm rồi.
【 bắt đầu rồi, đợi chút rồi nói. 】
Diệp Già Lam gửi xong trực tiếp tắt màn hình di động.
Vừa nhấc đầu, trên màn hình lớn nam nữ chủ đều đang mặc y như người bình thường, lúc này đang đứng dưới tàng cây bên hồ ôm nhau.
Hình ảnh bình thường, hơn nữa nếu chỉ liếc mắt một cái còn thấy rất duy mĩ.
Diệp Già Lam ghé vào lưng ghế, nhẹ nhàng nắm lấy chai nước bên cạnh.
Một điện ảnh cốt truyện chặt chẽ lại mới mẻ độc đáo, hơn nữa đề tài là phim tình yêu huyễn huyền kinh dị nên không khí trong rạp vẫn luôn an tĩnh đến có chút quỷ dị.
Nửa trước của bộ phim đơn giản là phim văn nghệ tình yêu, tới nửa sau, phong cách mới kịch liệt đột biến.
Ngoài tang thi thì chính là quỷ hồn.
3h40, chai nước trong tay đã bị Diệp Già Lam bóp bẹp, gần như sắp vỡ tan luôn rồi.
3h45 phút, Diệp Già Lam nghe được có nữ sinh trong rạp nhỏ giọng khóc nức nở cùng với tiếng kinh hô.
3h50 phút, Diệp Già Lam thật sự không dám xem tiếp, tim cô đập loạn lên, đến màng tai cũng có chấn động rất nhỏ, cô rũ mắt, sau đó nghe được tiếp hít mũi của người bên cạnh.
Ngồi bên tay trái cô chính là Hạ Chí.
Diệp Già Lam sửng sốt, vừa chuyển đầu, nhìn đến Hạ Chí bên cạnh, lúc này đang dùng sức lau nước mắt trên mặt Đường Ngộ.
“……”
May mà những người khác đều chuyên chú xem phim, không ai chú ý tới bên này cả
Bằng không có khả năng hai người bọn họ sẽ bị vây xem đến khi kết thúc bộ phim mất.
Diệp Già Lam lấy một bao khăn giấy từ trong túi xách ra đưa qua.
Hạ Chí duỗi tay nhận lấy, cô nàng vẫn còn đang hít cái mũi, nhưng mắt vẫn không rời màn hình một khắc nào.
Không quá vài giây, âm hiệu trong rạp chiếu phim đột nhiên bị phóng đại.
Không ít tiếng kinh hô của nữ sinh cũng theo đó to lên, không khí quỷ dị khủng bố tới cực điểm, Diệp Già Lam không nhịn được nhìn lên
Trên màn hình mắt của nam nữ chủ lăn trên mặt, đầy mặt đều là máu tươi, hình ảnh đáng sợ làm người ta không dám nhìn thẳng.
Diệp Già Lam sửng sốt vài giây, bên tai chợt có tiếng thét chói tai tinh tế, nhưng không giống cô, giọng cô giống như đã bị người ta chặn mất, đến kêu cũng không kêu được.
Chỉ có tốc độ tim đập đập liên tục không dừng lại.
Diệp Già Lam nghĩ thầm, cô quả nhiên cần chuẩn bị một lọ thuốc trợ tim hiệu quả nhanh, nếu không rất có khả năng, cô sẽ chết trên tay Hạ Chí mất thôi.
Suy nghĩ vừa nhảy ra, bộ phim cũng đạt tới cao trào cuối cùng.
Diệp Già Lam không dám nhìn, nhưng ánh mắt lại cứ dính trên đó, không sao thu về được.
Giây tiếp theo, một bàn tay từ bên cạnh duỗi quá, vòng qua một bên bả vai cô, dùng tư thế như là nửa ôm lấy cô, nhẹ nhàng che kín mắt cô lại.