Chim Sơn Ca Trong Túi Áo

Chương 5: Anh Ấy Thích Âm Nhạc Của Mình!


Bạn đang đọc Chim Sơn Ca Trong Túi Áo FULL – Chương 5: Anh Ấy Thích Âm Nhạc Của Mình!


Lâm Xuân Tư về phòng trọ, thấy cặp song sinh trai gái nhà chị Phương thò đầu ra cửa sổ chỉ trỏ: “Anh Tinh Tinh về rồi! Mẹ ơi, anh Tinh Tinh không có nhảy sông!”
“Suỵt.” Cậu đặt ngón trỏ lên môi: “Các em đừng kêu lớn như thế.”
“Hôm qua anh Kỷ Ca nói anh Tinh Tinh đi nhảy sông đó.

Làm ba tụi em cũng đi tìm anh Tinh Tinh.” Phương Hòa là chị, mau mắn nói.

Phương Kỳ là em, vung tay minh họa: “Anh Kỷ Ca giận lắm, vừa gọi điện thoại vừa đấm vào tường thế này này.

Ba tụi em sợ là ảnh đấm đổ tường luôn.”
Lâm Xuân Tư nuốt nước bọt, không biết nên cười hay khóc.
Chị Phương đi ra lùa hai bé vào, quan tâm hỏi: “Nghe nói em nằm viện, đã khỏi bệnh chưa? Có gì chị nấu cháo cho.”
“Dạ thôi ạ.

Em khỏe rồi, có thuốc của bác sĩ đây.”
“Khỏe là tốt rồi.

Hôm qua Kỷ Ca lo lắm đấy, đang học mà còn phải vội về đi kiếm em.

Cu cậu nhìn hung hăng mà thực chất tốt bụng phết.”
“Vâng, em biết.” Lâm Xuân Tư mỉm cười chào chị rồi quay về phòng.

Cậu có ca làm vào buổi chiều, hiện tại thì rảnh rang nên tranh thủ quét dọn, gấp quần áo rồi coi tủ lạnh thiếu gì, note lại những thứ cần mua.
Lâm Xuân Tư rút ra mấy tờ quảng cáo xếp trước cửa, mở bút khoanh tròn các mặt hàng giảm giá, sau đó viết lên giấy note: “Cần phải chuẩn bị một tinh thần và thể lực tốt để tham gia giờ giảm giá vào lúc ….

Tinh Tinh quyết thắng!”
Cậu vẽ một ngôi sao nhỏ.
Sau đó không có gì để làm, Lâm Xuân Tư xách đàn, cầm ghế nhựa ra hành lang.

Ông chú Trần hộ bên, người đã quát cậu đêm kia, đang sưởi nắng, phì phèo điếu thuốc nói: “Mày còn sống à? Hôm qua thằng bạn mày ầm ĩ làm tao cứ tưởng mày trương phềnh rồi.”
“Cẩn thận cái miệng nghiệp chướng.

Cậu ấy mà đi nhảy sông thật thì sẽ hiện về lôi ông xuống đó luôn đấy.

Quỷ nước thù dai lắm.” Bà cụ Phạm góa chồng ở hộ số hai vén tấm mành bạc phếch, âm dương quái khí liếc cậu: “Phải chớ, cậu bé?”
Lâm Xuân Tư cười gượng: “Ha ha.” Biết đáp lại sao trời?
“Mụ già chết dẫm.” Ông Trần lẩm bẩm rủa rồi vỗ đùi chỉ vào cậu: “Ê! Hát một bài coi! Đang buồn chết cha!”
Lâm Xuân Tư ôm đàn ra vì lý do này mà, bắt đầu bấm phím chơi một khúc ngẫu hứng.

Tiếng đàn ngân vang trong con hẻm nhỏ khuất bóng tường cao, du dương trầm bổng, dịu dàng hôn lên từng viên gạch xám.
Các ngón tay lướt qua dây đàn như con thoi trên khung cửi.

Lâm Xuân Tư rảo mắt, thấy nắng vàng chiếu thành cột sáng, sưởi ấm màu gạch lạnh lẽo.


Thấy chậu hoa tulip trên cửa sổ nhà chị Phương.

Thấy cây dương lớn sải tán lá êm đềm.

Thấy thiên lý rủ dây leo như mái tóc giai nhân.

Thấy những nụ hoa chúm chím trốn trong lá.

Thấy cụ bà sắc thuốc bắc, ông chú già gật gù theo nhịp điệu, anh chủ hộ số ba đi giặt đồ…
Đây là cách cậu đi tìm cảm hứng sáng tác.

Cảm hứng ở xung quanh và…!Lâm Xuân Tư nhắm mắt lại.

Ở bên trong cậu.
Cậu thấy mẹ đeo tạp dề đang kẹp sandwich trái cây, ba quỳ xuống nhờ cậu đeo nơ cho mình.
Cậu thấy một sân khấu lớn, lát đá hoa cương đen óng và trải thảm kiểu tây, có mái vòm với ánh đèn rực rỡ.

Ba cậu ở trung tâm chơi cây dương cầm đắt giá, trông hoàn mỹ không tì vết.
Cậu thấy mẹ ôm guitar, mặc váy dài, vừa đàn vừa nhảy chân sáo, cất cao giọng ca tuyệt vời của bà.
Cậu thấy một cánh đồng xanh tươi, hoa cải vàng nở rộ rực rỡ và hồ nước biếc.

Mẹ dắt cậu đi hái hoa kết thành bó để tặng ba.
Phía bên kia bờ hồ, cậu thấy…!một thiếu niên.
Anh ngã trên thảm hoa, khóc tới mức không dậy nổi.

Đôi tay anh đỏ thẫm.
Chuyện gì vậy nhỉ? Lâm Xuân Tư mở mắt ra.

Cậu chỉ nhớ đến chỗ mẹ kêu lên một tiếng rồi chạy về phía thiếu niên đó, sau đấy thì hoàn toàn không có ấn tượng.
Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng cậu thực lòng hi vọng anh ấy ổn.
Những ký ức không thể khơi gợi lại không có nghĩa là chúng bị mất đi.

Sẽ có ngày cậu chậm rãi nhớ lại về nỗi buồn rực rỡ đó, và viết nên một bài hát.
Trước khi đi làm, Lâm Xuân Tư ghi note lại cho Kỷ Ca biết kẻo cậu ta báo cảnh sát thật thì chết dở.
Nhớ lần đầu gặp Kỷ Ca, lúc đó Lâm Xuân Tư có ý định nhảy sông thật.

Kỷ Ca chạy ngang qua, thấy, liền vứt cả xe đạp mà nhảy như bay qua thanh chắn đường kéo tay cậu, quát: “Mày tính làm gì?”
Lâm Xuân Tư sửng sốt, giật tay: “Buông tôi ra!”
“Buông mày ra thì mày tính làm gì?”
“Liên quan gì đến cậu chứ?” Cậu giận dữ quệt nước mắt.
“Liên quan đến lương tâm tao!” Kỷ Ca ăn nói bỗ bã, mỗi lần kích động là không kiềm chế được âm lượng, vươn tay kia ra: “Đưa tay cho tao! Tao kéo mày sang đây!”

“Tôi không cần! Cậu buông ra!”
“Mày tính nhảy chứ gì?” Kỷ Ca thấy Lâm Xuân Tư bướng bỉnh vùng vẫy, sợ cậu trượt chân ngã, bèn thôi kéo: “Được!”
Đoạn hắn quyết đoán đạp lên thành cầu nhảy sang phía Lâm Xuân Tư, từ đầu đến cuối đều chưa từng buông tay cậu.
Kỷ Ca đứng ngang với cậu, nhe răng cười: “Được! Giờ tao với mày nhảy chung!”
Lâm Xuân Tư sợ ngây người: “Cái, cái gì vậy?”
Sao đang ngăn mà thành nhảy chung rồi?
Kỷ Ca thở dài nói: “Tao thi rớt đại học rồi.

Cha mẹ bạn gái thì ép cô ấy chia tay với tao.

Mười lăm phút trước tao vừa bị mất việc làm thêm.

Thật muốn chết quách cho rồi.”
“Nhưng…!cậu còn gia đình mà.”
Kỷ Ca trợn mắt: “Mày cũng còn gia đình đấy!”
“Không có.” Lâm Xuân Tư không kìm được nước mắt: “Không còn nữa rồi…”
Kỷ Ca trầm mặc một chút rồi làm tư thế sẵn sàng: “Được! Vậy nhảy thôi!”
Lâm Xuân Tư: “…” Cậu ta bị sao vậy!
“Khoan đã!” Lúc này cậu lại phải khuyên bảo hắn: “Cậu – cậu không giống tôi, cậu còn gia đình! Phải chăm sóc cha mẹ!”
Kỷ Ca bỗng cười lên, nghe rợn cả gáy: “Tao nghĩ đến chuyện này vui lắm.

Mày biết không? Bây giờ tao cứ nắm tay mày rồi đi đời thì có khi cảnh sát vớt xác lên, báo chí sẽ giật tít chúng ta là một cặp gay tự sát vì tình!”
Lâm Xuân Tư sợ tắt tiếng.
“Tao sống đến giờ vẫn còn trinh môi.” Kỷ Ca vuốt cằm: “Bây giờ cứ thế chết thì tiếc quá, hay là…”
Hắn híp mắt nhìn Lâm Xuân Tư.

Lâm Xuân Tư hoa dung thất sắc dựa sát vào thành cầu: “Cậu, cậu, cậu đừng có đến đây…!Cậu có bạn gái rồi mà! Tôi – tôi không nhảy nữa đâu!”
Tóm lại, đây là kế sách: “Cậu muốn chết rồi làm gay hay sống mà làm trai?” của Kỷ Ca khiến linh hồn bé nhỏ của Lâm Xuân Tư rưng rưng chọn sống.

Sau đó Kỷ Ca đèo cậu về nhà hắn, suốt cả quãng đường, cậu không nói gì, chỉ khóc.

Cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ có lúc mình tựa vào bờ vai của một người xa lạ mà khóc như vậy.
Gia đình của Kỷ Ca đã đón tiếp Lâm Xuân Tư như thể cậu là một người họ hàng xa ghé thăm.
Thì ra thế giới này vẫn còn rất nhiều điều dịu dàng.
Hôm sau Lâm Xuân Tư dậy sớm, chuẩn bị tất tần tật hộp cơm và nước uống, đứng ven đường chờ xe của Phó Yến.

Anh mở cửa cho cậu, cong môi hỏi: “Cậu tự chuẩn bị cơm trưa à?”
Lâm Xuân Tư não lòng: “Em phải tiết kiệm.

Lại sắp bị đòi tiền phòng rồi.”

“Giá phòng ở cao lắm sao?”
“Tiền phòng thì không đáng bao, vấn đề là tiền điện nước dù em dùng ít hay nhiều thì đều bị chia bằng nhau.”
“À, tôi hiểu.” Phó Yến thuận tiện hỏi: “Bình thường trừ làm về âm nhạc thì cậu làm việc gì?”
“Em làm ở cửa hàng tiện lợi, có khi thì giao bưu kiện.

Em tiêu xài không nhiều nên cũng vừa sống, tiết kiệm thì dư dả chút ít.” Lâm Xuân Tư cười: “Có thể vui chơi, cũng có thể hẹn hò.”
Phó Yến đáp ừ, với tay bật nhạc.

Cậu ấy là con của nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, hồi bé cũng là cậu ấm vô ưu vô lo, vốn nên êm đềm lớn lên theo đuổi ước mơ, vậy mà nay đã thích nghi với cuộc sống bươn chải, tính toán cơm áo gạo tiền.

Quả là sự đời khó đoán.
Lâm Xuân Tư nghe giai điệu không lời một hồi thì bỗng phát hiện: beat này là do cậu viết.
Trùng hợp?
Cậu nhìn sườn mặt tinh xảo của Phó Yến, không hiểu sao trái tim có chút kích động, giả vờ nói: “A, em biết bài này! Tên là X, của ca sĩ B hát thì phải!”
Phó Yến hời hợt đáp: “Ừ.”
Làm sao để nói cho ảnh biết là mình viết beat đây? Tinh Tinh, can đảm lên nào! Lâm Xuân Tư vui vẻ dẫn: “Ca từ của bài…”
Anh nói ngay: “Là rác rưởi.”
Lâm Xuân Tư: “…” Bình tĩnh, Tinh Tinh! Mình chỉ viết beat chứ không viết lời.

Cơ mà lời ca đúng là vớ vẩn thật.
Phó Yến nhíu mày: “Thứ ca từ ngu xuẩn phá hư cả beat nhạc.”
Trái tim Lâm Xuân Tư loạn nhịp, cậu đỏ mặt, khóe môi nhếch cao không kìm được.

Anh ấy sáng tác với thầy Trịnh và anh ấy khen âm nhạc của cậu.

Cậu hạnh phúc quá!
Lâm Xuân Tư thẹn thùng chọt hai ngón trỏ: “Em, em là người viết beat nhạc đó anh.”
“Cậu sao?” Phó Yến ngạc nhiên nhướng mày: “Tôi cứ nghĩ tác giả là phụ nữ.”
Lâm Xuân Tư nhanh nhẹn mở ảnh minh chứng trên điện thoại cho anh xem: “À, tại em lấy tên là “Yến Uyển Như Xuân*” nên anh mới tưởng em là nữ.”
* Tươi đẹp như (cảnh) xuân.

Ở đây, cụm từ “yến uyển” chỉ cái đẹp của người con gái.
“Ồ.” Phó Yến có vẻ ngại ngùng: “Tôi không ngờ đấy.

Sao cậu lại viết beat cho ca sĩ đó?”
“Em có quen biết những người chung đam mê mà ạ.

Lâu lâu có khách thuê viết beat thì em cũng tham gia, vừa được làm việc mình thích vừa có tiền.” Lâm Xuân Tư đếm qua mấy bản nhạc mình viết cho người ta, tất cả đều đã được thu âm.
Phó Yến nghe cậu điểm danh đứa con tinh thần, liếm bờ môi mím, vành tai đỏ ửng.
“Anh Phó làm việc với thần tượng của em hay nghe loại nhạc gì nhỉ? Em tò mò ghê.” Lâm Xuân Tư bỗng vươn tay thử nhấn nút chuyển bài.
“Cậu -…” Phó Yến bận lái xe, không phản ứng kịp.
Lâm Xuân Tư trông danh sách bài mà ngẩn ngơ, trái tim loạn nhịp.

Phó Yến nghe nhạc của cậu!
Anh ấy thích âm nhạc của mình! Cậu quắn quéo trong lòng, cảm động nhìn anh nói: “Phó Yến, em yêu anh.”
Phó Yến bất ngờ đạp nhầm chân ga, sau đó thắng gấp ngay trước đèn đỏ, bình tĩnh bảo: “Tôi không thấy số giây.”
Lâm Xuân Tư sợ bay màu dính vào lưng ghế ôm đai an toàn.
Chờ sang đèn xanh, Phó Yến hỏi: “Tại sao cậu lấy nghệ danh là Yến Uyển Như Xuân? Ai cũng khó đoán là nam.”
“À, đó là câu đầu tiên trong bức thư tình ba em viết cho mẹ em: Thương nhớ yến uyển như xuân.” Lâm Xuân Tư cười nhẹ đáp: “Ba em luôn gọi mẹ em là cô gái của mùa xuân.


Tên của em là Xuân Tư cũng vì thế đấy.

Nhưng mẹ coi em là ngôi sao may mắn của mình nên gọi cưng em là Tinh Tinh.”
“Chà…!gia đình cậu thật đầm ấm.”
“Vâng.” Lâm Xuân Tư mỉm cười nhìn mũi giày.
Cậu chuyển qua vài bài, thấy Phó Yến lưu gần hết beat nhạc do cậu viết, trong lòng hớn hở, cười không ngớt môi, hiếu kỳ hỏi: “Anh bắt đầu nghe nhạc của em từ khi nào vậy?”
Phó Yến yên lặng rồi đáp: “Tầm ba năm trước, sau khi cắt đứt với bạn trai cũ thì tôi tình cờ nghe nhạc của cậu.”
“À.” Lâm Xuân Tư khựng lại: ủa? Bạn trai cũ?
Mới hôm qua anh ấy còn nhắc tới bạn gái cũ, hôm nay thì có thêm bạn trai cũ luôn?
Phó Yến đỗ xe, liếc cậu: “Cậu có định kiến?”
“Không.

Chỉ là…!không ngờ.” Lâm Xuân Tư nắm đai an toàn.

Cậu cứ tưởng là họ sẽ có xu hướng giống con gái.
Phó Yến không có chỗ nào giống nữ cả, thậm chí anh còn bế nổi cậu mặc dù bề ngoài khá gầy.
Lúc chờ thang máy, Lâm Xuân Tư lén so vai với anh, phát hiện anh thấp hơn cậu.

Ok, tự tin hơn một chút.
Đến phòng thu âm, Lâm Xuân Tư thấy một người đàn ông lạ mặc vest ngoài áo phông, chân đi giày da, tóc vuốt keo.

Ngũ quan sáng sủa, mắt hơi xụp.

Hắn ngẩng khỏi tạp chí, vuốt áo, bước tới nở nụ cười lịch thiệp đưa tay: “Hẳn anh là Phó Yến, người chế tác ca khúc chủ đề của bộ phim tôi làm đạo diễn? Tôi là Lục Lương Cát.”
Phó Yến bắt tay hắn: “Đạo diễn Lục.”
Lục Lương Cát nhìn qua Lâm Xuân Tư: “Còn đây hẳn là giọng ca của phim.”
“Tôi tên Lâm Xuân Tư.” Cậu bắt tay hắn ta.
Hắn nắm chặt tay cậu, nhũn nhặn cười: “Tôi rất mong chờ cậu sẽ thể hiện được như tôi nghe nói.”
Lâm Xuân Tư lịch sự đáp: “Vâng.”
Cậu mau lẹ rút tay về rồi lẽo đẽo theo Phó Yến.

Anh vừa vào phòng kỹ thuật liền hỏi: “Sao anh ta lại ở đây?”
Trợ lý Cố rụt rè đáp: “Đạo diễn Lục có tham gia giám sát chế tác, anh quên rồi sao?”
Phó Yến lạnh lùng: “Vậy khi chế tác, tôi tự làm hay phải nghe anh ta?”
Trợ lý Cố: “Cái này thì…”
Lâm Xuân Tư thấy anh sầm mặt, cũng giật mình.

Phó Yến rút điện thoại gọi cho thầy Trịnh nhưng ông không bắt máy, cắn môi, nói với cậu: “Cậu đi luyện thanh trong lúc tôi giải quyết chuyện này.”
Lâm Xuân Tư ngoan ngoãn đi.
“Anh Yến…”
Phó Yến cười nhạt: “Phim sắp đóng máy mà đạo diễn anh ta rảnh rang nhỉ? Chắc chắn là nghe phó đạo diễn nói ở đây có miếng thịt tươi nên đến dụ dỗ.”
Trợ lý Cố bối rối khuyên: “Nhưng dù đạo diễn Lục muốn như vậy thì đó sẽ do cậu Lâm quyết định.

Đây cũng là cơ hội của cậu ấy.

Chúng ta chỉ chế tác ca khúc chứ đâu liên quan gì?”
Phó Yến yên lặng: “Cũng đúng.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.