Chim Sơn Ca Trong Túi Áo

Chương 4: Tôi Là Kiểu Người Không Sống Nổi Nếu Thiếu Tình Yêu


Bạn đang đọc Chim Sơn Ca Trong Túi Áo FULL – Chương 4: Tôi Là Kiểu Người Không Sống Nổi Nếu Thiếu Tình Yêu


Trở lại phòng thu âm sửa một số nhạc phổ, lúc Phó Yến lái xe về căn hộ thì đã hơn chín giờ, vừa ra khỏi xe thì điện thoại đổ chuông.

Anh nhìn tên người gọi một hồi rồi bắt máy.
Một giọng nam nghiêm nghị vang lên, “Cậu lại chơi thuốc à?”
“Không có.

Ai nói ông vậy?”
“Buổi chiều tôi nhận được báo cáo từ camera an ninh về một chiếc Ferrari màu xám bạc nhìn rất quen mắt phóng như bay trên xa lộ.

Tôi đã cầu nguyện đó không phải là cậu, nhưng có vẻ Thượng Đế không nghe tiếng tôi.”
“Tôi có lý do chính đáng.

Đã viết tường trình rồi kia mà.” Phó Yến nhíu chặt mày.
“À, phải, tôi đang cầm tường trình của cậu đây.

Với hiểu biết của tôi về cậu thì chuyện đánh bị thương người khác để làm cớ bao biện cũng là điều có thể xảy ra.”
“Ông điên sao? Cậu ấy bị bệnh! Hay ông nghĩ rằng các cảnh sát lúc đó đều ngu ngốc?” Anh nén giận.
Người đàn ông thoáng yên lặng: “Phó Yến, cậu hơn ba mươi rồi mà vẫn không khiến người ta bớt lo.

Tôi nghe nói mối mẹ cậu làm mai lại thất bại?”
“Chuyện của tôi liên quan gì đến ông?”
“Vậy là giáo viên, cảnh sát…!đều không thể cầm cương được cậu.

Đã thế tôi nghĩ mình phải tìm một cô gái trong quân đội để giới thiệu với mẹ cậu.”
“Ông không cảm thấy ông đang xâm phạm đời tư của người khác sao? Ông cho rằng mình là ai?”
“Tôi là người bảo vệ luật pháp.” Ông lãnh đạm đáp lời: “Cậu có thể trốn thoát khỏi tòa án song đối với tôi, cậu là tội phạm đang thụ hưởng án treo vô thời hạn.”
“Đồ điên.

Ông chỉ muốn tìm một người để kiểm soát tôi dưới danh nghĩa hôn nhân.” Phó Yến cười lạnh bước ra khỏi thang máy.
“Hôn nhân là nhà tù hoàn hảo đối với những kẻ như cậu còn gì? Có người trông chừng cậu 24/7 cũng rất tiện cho tôi, mỗi lần nghi ngờ cậu chơi thuốc thì đỡ phải sai người đi lục soát nhà cậu.”
Anh biến sắc nâng tông giọng: “Ông dám!”
Đoạn Phó Yến dập điện thoại chạy về căn hộ, tra chìa vào ổ, mở hết đèn, thấy tất cả vẫn ngăn nắp đâu vào đấy mới bình tĩnh lại.
Điện thoại lại kêu.

Anh bắt máy, người đàn ông chậm rãi nói, “Đàng hoàng cho tôi.

Nếu có lần thứ hai thì tôi chắc chắn sẽ tống cậu vào tù.

Tuyệt đối không ai cứu nổi cậu, dù là vợ tôi, mẹ cậu.”
Phó Yến chốt cửa, ném di động lên sofa rồi đi tắm.

Anh khui một lon bia, điện thoại lại đổ chuông.

Là mẹ.
“Yến, mẹ mới nghe nói con với Khương Nịnh chia tay, sao lại như vậy? Hai đứa ra mắt cha mẹ nhau rồi kia mà? Lúc đó còn rất hạnh phúc.

Ông bà Khương đã gọi cho mẹ đấy, có chuyện gì vậy con?” Bà nhỏ nhẹ hỏi.
“Khương Nịnh là người đề nghị chia tay.

Con nghĩ chúng con không hợp.”
“Sao vậy được? Con bé sao có thể tùy hứng như thế? Mẹ với bà Khương đã bàn về ngày tổ chức lễ cưới…”

“Được rồi mẹ.

Không thích hợp thì đừng nên cố chấp.

Cô ấy có thể đã cố chịu đựng con suốt một năm qua.”
Mẹ anh ngập ngừng chốc lát: “Mẹ xin lỗi, nhưng có phải con lại qua lại với đám bạn xấu không? Ông ấy nói…”
“Không có đâu mẹ.” Phó Yến bóp móp lon bia, trấn tĩnh đáp: “Sẽ không đâu.”
“Mẹ xin lỗi.” Bà lặp lại, thổn thức: “Ngủ sớm nhé con.”
“Vâng.

Mẹ giữ gìn sức khỏe.” Anh tắt đèn đi vào phòng ngủ, lấy ra hai viên thuốc an thần, uống với nửa lon bia còn lại rồi ngả lưng xuống nệm, chìm vào cõi mộng.
Trong giấc ngủ trầm, nặng, anh thấy mình ở giữa cánh đồng xanh tươi.

Có hoa xuyến chi nở rộ trong cỏ, phấn vàng bám lên gấu quần.

Phía trước có hồ nước biếc.

Anh tới ven bờ hồ, cúi đầu trông xuống, thấy một biển đầy sao.
Phía bên kia bờ anh thấy một cậu bé khoác áo gile, vòng tay ôm bó hoa cải vàng tươi.

Cậu nở nụ cười với anh, bên má có lúm đồng tiền nhỏ xinh.
Ngón tay đã lâu không có cảm giác của Phó Yến chợt run rẩy.

Anh gập lưng ngã dúi dụi xuống cánh đồng và giật mình tỉnh dậy trên chiếc giường đôi lạnh lẽo.
Lâm Xuân Tư bị chuông điện thoại đánh thức.

Cậu mắt nhắm mắt mở áp máy vào tai, tiếng Kỷ Ca vang lên: “Khá hơn chứ?”
“Ừm.” Cậu ừ hữ.
“Bác sĩ cho về chưa?”
“Ừm…”
Kỷ Ca phát bực: “Tỉnh đi con trai! Sáng bảnh mắt rồi!”
Lâm Xuân Tư bị hắn gào cho phải tỉnh, lọ mọ trở mình: “Tao hết sốt rồi, thấy khỏe hơn hôm qua rất nhiều.

Chắc là bây giờ sẽ được cho về.”
“Cần tao đón không?”
“Tao nhớ bữa nay mày có tiết mà.” Cậu nhập nhèm thấy Phó Yến xuất hiện trên hành lang, lập tức mở to mắt: “Không cần đâu.

Có người đón tao rồi.”
Nói đoạn cậu vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.

Kỷ Ca hỏi: “Làm cái quái gì đấy?”
Lâm Xuân Tư soi gương sửa sang tóc tai, hạ giọng đáp: “Tóm lại là tao ổn, mày cứ đi học đi.”
“Tối nay tao về mà không thấy mày thì sẽ báo cảnh sát đấy.” Kỷ Ca đe dọa rồi cúp.
“Nhìn khí sắc cậu tốt hơn hôm qua rồi đấy.” Phó Yến chờ cậu sửa soạn xong rồi đi làm thủ tục xuất viện.
Lâm Xuân Tư cầm gói thuốc, nhìn biên lai mà đau trong lòng nhiều chút, sau đó lại nghĩ về việc được thầy Trịnh chọn là nụ cười liền nở rộ trên môi.

Cả khuôn mặt tươi tắn như hoa.

Trái tim nhộn nhạo như mùa xuân đến.

Tóm lại là toàn thân tỏa ra hào quang của hạnh phúc.

Phó Yến thấy hết biểu cảm của cậu, cảm khái quả là người vô tư, ai mà biết cậu từng trải qua bao nhiêu chuyện trong quá khứ chứ.

Anh mở cửa ghế phụ, áp tay che đầu Lâm Xuân Tư ngồi vào.

Cậu thấy mà có chút bấn loạn: ảnh dịu dàng quá, nếu mình là con gái thì xiêu rồi.
Trong xe có mùi thơm rất dễ chịu, Lâm Xuân Tư không biết là mùi gì, chỉ đơn thuần là thấy thích, hít vào thật sâu.
Phó Yến nói: “Đây là tinh dầu xô thơm bạn gái cũ tặng tôi.”
Lâm Xuân Tư bỗng nghĩ: cô ấy hẳn đẹp lắm.
“Cậu có lạnh không?” Anh khởi động xe.
“Không có.”
Anh hạ kính xuống: “Phòng ngừa cậu ốm lại, làm lỡ thời gian thì tôi không chịu trách nhiệm được.”
Đoạn anh đưa một túi giấy cho cậu.

Lâm Xuân Tư thấy có trà mật ong ấm và sandwich dâu tây, mờ mịt nhìn anh.

Phó Yến đạp chân ga: “Nhà cậu ở đâu?”
“Dạ? Làm chi ạ?”
“Cậu không cần thay quần áo?”
Lâm Xuân Tư ngộ ra, đọc địa chỉ.

Phó Yến nói tiếp: “Ăn đi.

Tôi mua cho cậu đấy, tránh trường hợp cậu ăn gì không tốt làm hỏng giọng.

Thầy Trịnh cực kỳ khó trong việc này.”
“Em cảm ơn.

Anh chu đáo quá.” Lâm Xuân Tư thấy ấm áp, vén tóc ăn bánh.

Vị dâu tây tràn ngập khoang miệng làm cậu tràn ngập hạnh phúc.
Phó Yến nhìn cậu qua kính chiếu hậu: “Tôi chỉ làm đúng phận sự.”
Lâm Xuân Tư lại được anh che đầu để xuống xe, cứ thế này thêm mấy lần thì trái tim cậu sẽ vang lên nhịp đập của thiếu nữ mất.

Cậu ngại anh đợi lâu nên nhanh chóng dội nước qua người rồi thay quần áo, vác hộp đàn, ôm tập sáng tác ra.
Phó Yến không ức chế được cơn thèm thuốc.

Anh gật đầu với cậu và tiếp tục hút.
Lâm Xuân Tư cũng ngoan ngoãn đứng đợi.

Cậu len lén quan sát, nhận ra anh luôn đút tay vào túi.

Hôm qua cũng vậy, Phó Yến cứ đưa đồ xong là đút tay vào.

Hầu như không thấy anh buông tay tự nhiên.
Chắc là thói quen.
“Cậu tính sáng tác ở trước mặt thầy Trịnh à?” Phó Yến liếc qua tập viết nhạc: “Can đảm nhỉ.”
Lâm Xuân Tư lắc đầu: “Em không dám.

Nhưng em không thể bỏ lại ước mơ của mình trong bất cứ hoàn cảnh nào.”

Phó Yến không nói nữa.

Đến phòng thu âm, thầy Trịnh đang ngồi đọc báo giấy, ngước mặt lên thấy Lâm Xuân Tư đeo đàn, ôm tập sáng tác, cũng nhướng mày: “Cậu dám đem theo thứ âm nhạc của mình đến gặp tôi sao? Kiêu ngạo nhỉ?”
Lâm Xuân Tư ngập tràn cảm động: “Dạ, thầy chê em đi.

Thầy muốn vùi dập thế nào em cũng cam lòng.”
Trịnh Minh Sư: “…”
Phó Yến nhún vai, đi chuẩn bị kỹ thuật.
Trịnh Minh Sư nhìn cậu thanh niên có đôi mắt long lanh, mặt mũi dễ mến quá chừng phía trước, hắng giọng ra vẻ nghiêm khắc: “Đừng có tưởng bở, sở dĩ tôi chọn cậu là vì vạn bất đắc dĩ.

Còn khối người ngoài kia muốn hát ca khúc của tôi, biểu hiện của cậu mà không tốt là tôi tống cổ thẳng!”
Lâm Xuân Tư xoa cổ, ngượng ngùng: “Thầy sẽ tự tay làm ạ?”
Trịnh Minh Sư: “…”
Fan cuồng mất não đây sao?
Lâm Xuân Tư sực nhận ra mình thái quá: “Em xin lỗi.

Lần đầu em được ở gần thầy thế này nên có hơi phấn khích.”
Trịnh Minh Sư: “Ờ…!cậu nên tiếp tục giữ khoảng cách với tôi.

Tôi nghĩ giữa thần tượng và fan nên có khoảng cách an toàn.”
Cậu ôm ngực: “Dạ, em sẽ khắc ghi lời thầy, chết cũng không quên.”
Thầy Trịnh: “…” Tôi cảm thấy thiếu an toàn khi ở gần cậu.
Ông bất lực ra hiệu cho phòng kỹ thuật rồi lắc cổ tay bỏ đi, ý là: các cậu tự xử, tôi chỉ ngồi lắng nghe.
“Cậu Lâm, chuẩn bị hát chay cho bọn tôi nghe thử.” Phó Yến nói qua mic.
Rất nhiều ca khúc chủ đề phim của Trịnh Minh Sư được tặng danh huyền thoại, người hát cũng theo đó mà một bước lên mây.

Vậy nên khâu chuẩn bị phức tạp không kém gì ca sĩ sắp ra MV mới.

Lâm Xuân Tư hát không nhạc để tất cả ưu nhược điểm biểu lộ, Phó Yến dựa vào đó để phối âm cho giọng hát của cậu hoàn mỹ nhất.
Trợ lý Cố khẽ cảm khái: “Cậu ấy hát tốt thật, không nhạc mà vẫn rất cảm xúc.”
“Chu choa, hồi nãy tôi thấy cậu ấy nhìn có chút ngốc mà sao lúc hát thì đẹp trai hẳn luôn ta?” Nữ kỹ thuật viên mở di động tính chụp ảnh.
Phó Yến lập tức che camera lại, bảo: “Cất đi.”
“Em chỉ chụp để ngắm thôi anh, không có đăng lên…”
“Tôi bảo, không-được-chụp.”
Cô ấy bặm môi cất đi.
“Cảm ơn.” Phó Yến nói, đoạn cầm trà mật ong đi ra đưa cho Lâm Xuân Tư: “Họng cậu vẫn ổn chứ?”
Lâm Xuân Tư vui vẻ đáp: “Ổn lắm anh.

Em có thể hát tiếp.”
“Không.

Cậu chỉ mới ốm dậy, tôi sẽ không cho cậu hát nhiều.

Ngồi xuống nghỉ ngơi đi, không được nói nhiều, không được hét, không được ăn uống lung tung.

Trước khi sốt lại thì phải uống thuốc ngay.

Chốc nữa cậu phải luyện thanh, có vài chỗ chưa ổn đâu.

Giờ thì uống hết trà đi.”
Lâm Xuân Tư gật đầu như giã tỏi, ngoan ngoãn uống hết trà rồi ôm hộp đàn nhìn anh đi qua chỗ thầy Trịnh.
“Thầy thấy sao?” Phó Yến hỏi.
“Tôi thấy em chỉnh sửa một số bản nhạc.

Em tính viết lại beat cho cậu ta à?” Trịnh Minh Sư ném nhạc phổ lên bàn.
“Ban đầu thầy tính cho nữ hát mà bây giờ chọn giọng ca nam thì em cũng sửa lại quãng cho phù hợp.

Thầy không ưng chỗ nào?”
Ông liếc mắt, phát hiện Lâm Xuân Tư thực sự có can đảm mở tập sáng tác, ngồi ngay trước mặt ông mà sốt sắng viết nhạc, vô tư như một chú sơn ca giữa đồng.
“Có lẽ em nói đúng.


Cậu ta quả thật không lo sợ gì cả.” Trịnh Minh Sư đan tay vào nhau: “Tôi có quen bố của cậu ấy.

Trước khi bị bắt, anh ta từng độc tấu một sáng tác của tôi, nghe nói là bởi vợ và con hâm mộ tôi nên anh ta muốn tặng buổi biểu diễn cho họ.

Tôi nhớ…!em cũng tham gia buổi biểu diễn đó.”
“Lúc đó em mười chín tuổi.” Phó Yến tiếp lời: “Em kéo cello ở phía sau sân khấu.”
Lúc đó Lâm Xuân Tư chín tuổi.

Cậu bé khoác gile, đeo nơ đỏ, chải chuốt như một hoàng tử nhỏ, ôm bó hoa cải vàng bước lên sân khấu trao cho người cha nghệ sĩ của mình.
“Trong vụ bê bối của Lâm Úc Nghị, em cũng bị điều tra đúng không? Tôi nhớ em bỏ chơi cello từ dạo đấy.

Chứng Run tay nhỉ?”
Phó Yến không đáp.
Ông xếp nhạc phổ gọn gàng lại, đứng dậy: “Tôi có duyệt vài bản phối của em, em xem đó mà làm.

Chỉ cần đưa tôi thành quả cuối cùng.

Tôi còn lo bao chuyện khác.”
Lâm Xuân Tư thấy thầy đi mất thì đầy vẻ thất vọng, ngón tay trên đàn trượt xuống như lá lìa cành.
“Thầy ấy bận lắm, còn biết bao ca khúc cần thầy hoàn thiện.” Phó Yến gõ ngón tay vào kính: “Dậy, đi luyện thanh.”
Luyện thanh xong là đến giờ ăn trưa, Phó Yến chìa ra một tờ note cho Lâm Xuân Tư: “Cậu thích ăn món gì, viết ra.”
“Dạ? Không cần…” Cậu ngỡ là anh muốn mua đồ ăn trưa cho mình.
Phó Yến mỉm cười: “Cứ viết.”
Sau đó anh nhìn tờ note, không chớp mắt gạch gần hết danh sách rồi tính viết vài dòng.

Nhưng tay anh bỗng run rẩy, đánh rơi bút.
Lâm Xuân Tư lanh lẹ cúi xuống nhặt: “Đây anh.”
“Ừ.” Phó Yến bất động thanh sắc viết tiếp rồi đưa lại cho cậu: “Trong ba ngày tới, không được ăn những món tôi gạch, ăn thêm những gì tôi ghi.

Hôm nay chỉ vậy thôi.

Cậu về nghỉ cho khỏe hẳn, mai sẽ thử các bản phối, hát nhiều hơn đấy.”
Lâm Xuân Tư cảm thấy ngày hôm nay cậu gật đầu nhiều quá, không khác gì trẻ mẫu giáo nghe cô dặn cái này, cái nọ.
Phó Yến xem đồng hồ: “Tôi đưa cậu về.”
Lâm Xuân Tư ngồi bên ghế phụ len lén nhìn anh, đặc biệt là đôi tay hầu như luôn đút túi.

Tay anh rất đẹp, thuôn dài như hoa lan, các khớp gọn gàng trông có vẻ yếu ớt.

Thậm chí khi tay anh run lên, cũng thấm đẫm mỹ cảm.
Lâm Xuân Tư bước xuống xe, nghiêm túc cúi đầu nói: “Cảm ơn anh rất nhiều vì đã chiếu cố em.

Em nhất định sẽ trả lại tất cả những gì đã mượn anh, một xu cũng không thiếu.

Em mà làm sai thì em – em…!sẽ bị thầy Trịnh ghét cay ghét đắng!”
Ngữ khí cậu hùng hồn, khi nói đến chữ cuối liền ngẩng phắt lên nhìn thẳng vào anh.
Mắt Lâm Xuân Tư sáng tỏ rõ ràng, bao hàm những ngôi thiên thể ẩn náu xa xôi ngoài dãy ngân hà, mất hàng trăm năm ánh sáng để chạm tới thế gian.

Đó là một đôi mắt chất chứa hoài bão, luôn nhìn về cái mà cậu muốn.

Và cậu dám hành động vì ước mơ đó.
Phó Yến bỗng thấy mình thật đáng thương.

Anh dựa vào xe, muốn cười: “Lâm Xuân Tư, chút tiền đó với tôi chẳng là gì cả.

Tôi thú thật, tôi là kiểu người không sống nổi nếu thiếu tình yêu.

Vì vậy, sao cậu không viết một bài hát khiến tôi có niềm tin vào tình yêu đi?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.