Chim Sẻ Hóa Phượng Hoàng

Chương 55: An Sư Huynh


Đọc truyện Chim Sẻ Hóa Phượng Hoàng – Chương 55: An Sư Huynh


Sau khi nhóm người của Tiểu Thiên quay về Thiên Tước Bang thì bọn họ liền quay về phạm vị Ngũ Hành Tông.

Tại Thiên Tước Bang này có một truyền tống trận có thể giúp họ trong thời gian ngắn nhất quay về phạm vi Ngũ Hành Tông, nhưng vì khoảng cách cũng không phải gần nên chi phí khá là cao.
Đám người Vấn Đạo này ngoại trừ Tiểu Thiên ra thì lại thuộc dạng dư giả nên chi phí này đối với họ không thành vấn đề.

Nên rất nhanh họ đã được truyền tống về phạm vi Ngũ Hành Tông, sau khi chở về thì họ từ biệt nhau.

Tên Vấn Đạo mập kia nhìn Tiểu Thiên rồi nói
– Tiểu tử mau chóng mạnh hơn nữa đi, trận chiến sau này của ta và ngươi sẽ còn kinh khủng hơn nhiều đấy!
– Ta sẽ mạnh hơn rất nhiều sau lần đấu này với ngươi đấy!
Tiểu Thiên chấp tay và cúi nhẹ người với lão ta
– Cảm tạ tiền bối đã giúp cho tại hạ ngộ ra được nhiều thứ sau trận chiến đó!
– Tại hạ cũng sẽ mạnh hơn rất nhiều sau lần này, hi vọng sẽ không quá nhiều so với tiền bối!
Mọi người nghe Tiểu Thiên nói vậy thì cũng chỉ cười, rồi Tiểu Thiên quay sang vị nữ tử đã trị thương cho mình
– Cảm tạ tiền bối đã trị thương, hiện tại thương thế của ta đã lành lặn kha khá rồi!
Nàng đấy cũng nhẹ nhàng thi lễ trả lại
– Đạo hữu khách sáo rồi!
– Ta giúp người nhưng cũng không phải không công, chỉ mong sau này nếu có cơ hội thì mong tiểu hữu giúp đỡ là được!
Tiểu Thiên nhẹ gật đầu xem như là đồng ý, sau đó bọn họ liền mỗi người một hướng bay đi, còn cậu thì quay về khu vườn của mình.
Khi cậu vừa bước vào Ngũ Hành Tông thì ngay lập tức có ba vị tu vi Vấn Đạo bay ra cản đường cậu lại.

Ba người này đều là nam, hai già một trẻ nhưng nhìn vị trẻ thì dường như có thực lực cao hơn hai người già, nếu Tiểu Thiên để ý thì một người già trong đó là một trong những người đã xuất hiện khi cậu cùng với đám người Vấn Đạo kia đi vào truyền tống trận.
Vị Vấn Đạo trẻ kia liền bước ra và hỏi
– Tiểu tử ngươi đi cùng với Tử Lão Quái, Bút Tiên Tử, Hồi Xuân Cô…!đã đi đâu?
– Nếu ngươi không nói thì đừng trách ta bắt đem về tra khảo!
– Vì sự an nguy của Tông Môn ta tuyệt đối không để một nằm vùng nào bước vào trong Tông Môn này cả.
Tiểu Thiên chỉ cười nhẹ rồi nói, cậu cũng không phải kẻ dối trá nên cậu nói ra hết sự tình nhưng những sự tình quan trọng thì cậu sẽ không nói ra
– Đệ tử đi cùng bọn họ là do họ có việc muốn nhờ đệ tử làm dùm!
– Nhưng tại sao các vị lại không đi hỏi những người đó mà lại hỏi đệ tử?
Vị Vấn Đạo trẻ kia liền lên tiếng

– Ngươi chỉ là đệ tử mới nhập môn, còn ta là trưởng lão ta hỏi ngươi thì ngươi chỉ việc trả lời!
– Ta có cho phép ngươi hỏi ngược sao?
Tiểu Thiên liền nheo mắt lại
– Mặc dù tại Tông Môn này lấy Đan Đạo làm nhất, nhưng cũng phải để ý đến tu vi và thực lực kẻ trước mặt.
Nói rồi Tiểu Thiên hiển lộ ra sát khí của mình ra, trong sát khí của cậu có ẩn chứa những tia lực lượng đến từ hai người Vấn Đạo mà cậu từng đấu.

Ba tên kia ngay lặp tức cảm nhận được luồn sát khí này của cậu, bọn họ không phải là không nhận ra cậu là Chí Tôn Trúc Cơ nhưng vì sự tồn vong của Tông Môn họ bắt buộc phải làm vậy.
Tiểu Thiên cũng không phải không rõ sự tình nhưng cũng vì họ ép người quá đáng nên cậu cũng phải đè ép lại.

Cũng một phần cậu vừa trãi qua một trận chiến sinh tử nên vì thế cậu khó mà kiềm chế được bản thân.
Bầu không khí lúc này đang càng lúc càng căng thẳng thì một giọng nói vang lên
– Tiểu Thiên được phép về khu của mình!
– Ba người các ngươi cũng không cần nghi vấn quá nhiều như vậy!
Ba người bọn họ vừa nghe giọng nói này vang lên thì liền cúi người rồi quay về, Tiểu Thiên sau khi nghe giọng nói này thì biết rõ đây là vị trưởng lão ở trên tòa nhà trên không kia.

Cậu cũng không để ý thêm nữa mà nhanh chóng quay về khu vườn của mình.
Sau khi cậu bước chân vào khu vườn của mình thì cậu nhanh chóng đóng chặt cửa vườn và đi vào nhà.

Vô đến nhà cậu liền lấy từ túi trữ vật ra năm quyển Luyện Đan Quyển mà cậu đã đấu giá được, nhìn vào năm quyển này cậu mới nhớ ra mình hình như quên mất việc đi mua lò luyện đan.
Nhưng trước khi đi mua lò luyện đan thì cậu mở quyển thứ nhất ra xem, quyển này dạy cách điều khiển ngọn lửa luyện đan.

Trong quyển ghi rằng: Lửa dùng để luyện đan vô cùng đa dạng, có người thì lợi dụng thạch hỏa, đơn giản hơn là châm củi đốt lò…!phức tạp hơn đó là dùng hỏa hệ ngũ hành, điều khiển tâm hỏa, địa hỏa, thiên hỏa, âm hỏa,…!Đủ mọi loại hỏa trên đời.
Hỏa nào cũng có khả năng tạo ra đan dược cả tùy vào loại đan dược đó là dạng đan dược gì, nhưng nếu không thể khống chế hỏa nung nấu dược liệu thì để tạo ra đan dược thì nó lại là một loại cảnh giới khác nữa.
Thế nên việc cần làm là khống chế loại hỏa mà mình đang sử dụng, các bước này bao gồm:
– Khai Hỏa: tìm hoặc tạo ra ngọn lửa tương thích với mình.
– Khống Hỏa: khống chế ngọn lửa của mình, điều khiển nó to hoặc nhỏ, nhiệt độ cao hoặc thấp.

Đạt được bước này đã có thể luyện đan.
– Tạo Hình: khống chế ngọn lửa đó và tạo thành hình dạng.
Tiểu Thiên sau khi đọc xong đoạn này thì thấy được mình đã hoàn thành được bước đầu tiên là Khai Hỏa.


Cậu sẽ dùng ngọn lửa của Nhật Tinh bên trong cậu làm gốc, thế nên bây giờ cậu sẽ chuyển sang bước thứ hai là Khống Hỏa.
Bước này Tiểu Thiên đã có thể tưởng tượng ra được nhưng khi cậu làm thì lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Nhật Tinh của cậu quá khổng lồ, ngọn lửa của nó lại càng dũng mãnh khó mà có thể khống chế ngay được.

Nhất là cậu chưa từng cố khống chế nó cả, vậy nên Tiểu Thiên dùng Hỏa Hành trong Ngũ Hành Thể của mình làm gốc thay cho Nhật Tinh.
Tiểu Thiên đưa tay phải về phía trước và lòng bàn tay thì hướng lên rồi cậu dùng thần niệm khống chế Hỏa Hành trong cơ thể phóng xuất ra ngoài.

Từ trên lòng bàn tay của cậu một đóm lửa nhỏ như một ngọn nến rồi dần dần to lớn hơn.
Ngọn lửa này phát ra một nhiệt độ cực lớn khiến cho nóc nhà của cậu bốc khói và có dấu hiệu cháy nên cậu ngay lập tức dừng lại, ngọn lửa cũng theo đó mà biến mất.

Rồi cậu đi ra khỏi nhà đến một chổ trống trong vườn cậu rồi tập điều khiển ngọn lửa này.
Cậu nhìn vào ngọn lửa nhỏ như ngọn nến ở lòng bàn tay rồi nghĩ.

Đam Mỹ Sắc
– Mỗi một loại dược thảo đều có một nhiệt độ riêng, chỉ cần canh chuẩn được nó thì sẽ tạo ra được một loại đan dược hoàn chỉnh.
– Nhưng liệu có cách nào để loại bỏ tạp chất của nó?
– Nếu nhiệt độ để loại bỏ tạp chất đó lại cao hơn nhiệt độ để hòa tan loại dược thảo đó thì mình sẽ làm thế nào đây?
– Dùng hỗn độn mà hút nó sao?
– Không được! Nếu không khống chế kỹ thì nó sẽ hút cả dược liệu đều này không khả thi lắm.
– Không cần nghĩ nhiều làm gì nữa, đợi đến lúc đó thì tính sau.
Tiểu Thiên cứ ngồi tại đó mà tập điều khiển ngọn lửa của mình, cứ như vậy thời gian trôi qua chừng nửa năm.

Lúc này cậu đã điều khiển được ngọn lửa của mình một cách thuần thục nhất, cậu có thể nhanh chóng chuyển nhiệt độ ngọn lửa của mình trong nháy mắt từ cao xuống thập và ngược lại.
Cậu đứng dậy và tính toán thời gian mình ngồi tập luyện Khống Hỏa thì cậu mới biết đã trôi qua nửa năm rồi.

Thương thế của cậu lúc trước cũng đã lành hẳn rồi, dường như Tiểu Thiên nhớ ra một vấn đề nào đó cậu nhanh chóng đi ra khỏi khu vườn của mình.
Tiểu Thiên đi đến trước khu vườn của An sư huynh để hỏi chuyện lúc đi đến khu thí luyện, cậu đứng bên ngoài và gọi
– An sư huynh ơi!
– …

Cậu đứng đó đợi một lát nhưng lại không nghe tý hồi âm nào cả nên cậu nghĩ An sư huynh chắc đã ra ngoài rồi.

Nhưng lúc này cậu bổng cảm giác được một điều gì đó nên cậu liền thuấn di* vào bên trong, trước mặt cậu là hàng loạt các loại cây thảo dược đã khô héo và cỏ dại đã mọc lên um tùm.
Tiểu Thiên liền nhanh chóng xuất hiện trước cửa nhà của An sư huynh, lúc này tại nhà của huynh ấy đang có một người con gái dáng người rất gầy chỉ như da bọc xương, khuông mặt thì đều tụy không còn chút sức sống nào.

Đôi mắt nàng giống như khóc nhưng lại không có nước mắt mà chỉ còn một dòng máu đã khô và nó vẫn còn lưu lại trên đó nhìn rất đáng sợ.
Nàng đấy đang ôm một cỗ quan tài, lúc này Tiểu Thiên dường như hiểu ra chuyện gì và cậu biết được nàng ta là ai thì cậu ngay lập tức tiến tới chổ nàng ấy.

Nàng ta dường như nghe được tiếng bước chân của Tiểu Thiên thì quay đầu nhìn về phía của cậu, đôi mắt của nàng đã không còn nhìn thấy được nữa, nó đã trắng xóa một màu.
– Là Tiểu Thiên đệ sao!
– Khi nãy ta có nghe đệ kêu nhưng ta không thể ra đón được!
Một giọng nói khàn đặc được phát ra từ nàng, cậu vẫn còn nhớ được lúc trước giọng của nàng ta nghe vô cùng thánh thót và êm tai.

Nhưng bây giờ thì đúng là một trời một vực.
Cậu ta nhìn về phía nàng ấy thì thấy đôi chân của nàng ấy đã teo tóp lại, dường như nó đang thối rửa vậy.

Nàng bị như vậy là do nàng đã không di chuyển suốt thời gian dài và việc ngồi một chổ như vậy khiến cho khí huyết ở chân bị chặn lại nên dẫn đến tình trạng như vậy.
Tiểu Thiên tiến đến thấy trong cổ quan tài là một hình nhân gỗ vô cùng đơn sơ, cậu đưa tay về phía nàng ấy thì một cổ linh lực trực tiếp được truyền thẳng vào người nàng ấy
– Đệ không cần làm như vậy!
– Ta đã mất hết mọi thứ rồi! Sư huynh là tất cả những gì còn lại đối với ta nhưng giờ đây đệ xem ngay cả xác của huynh đấy cũng không còn!
Cậu nhắm chặt đôi mắt lại và cố nén đau thương vào trong lòng minh rồi hỏi nàng ấy
– Là kẻ nào làm?
Nàng ấy chỉ biết ngậm ngùi mà lắc đầu, Tiểu Thiên đưa tay chạm vào vai hình nhân gỗ đấy rồi nói
– Ta sẽ tìm được!
Nói rồi cậu biến mất ngay tại đó nhưng cậu vẫn không quên việc trị liệu cho nàng ấy, linh lực của cậu khiến cho khí huyết trong người nàng ấy bắt đầu lưu động sau một khoảng thời gian bị dừng hoạt động.

Nhưng nó cũng chỉ giúp được đôi chút mà thôi, dường như nó chỉ giúp nàng ấy sống được thêm lâu hơn một chút, nhưng phần linh hồn của nàng đã chết.
Khi cậu xuất hiện đã đứng trước ngôi nhà của vị trưởng lão nhất tầng này, rồi cậu bước vào trong.

Nhưng khi cậu tiến vào thì thấy bên trong đang có khoảng gần mười vị trưởng lão tu vi Vấn Đạo đang ở đây, Tiểu Thiên hành lễ với tất cả bọn họ rồi tiến về trước.
Bổng một vị trưởng lão dáng người cực kỳ to lớn, ước chừng cao cũng phải tầm hai trượng lên tiếng
– Ngươi đến đây làm gì?
Tiểu Thiên quay sang phía vị trưởng lão kia chắp tay và cúi nhẹ đầu rồi nói
– Đệ tử có một vài chuyện muốn hỏi!
Vị trưởng lão kia liền lên tiếng
– Có việc gì thì ngươi cứ hỏi bọn ta, Thời trưởng lão đang bế quan luyện đan không cho phép người khác làm phiền.

– Bọn ta cũng sẽ không để ngươi làm phiền ngài đấy!
Tiểu Thiên nghe nói vậy cũng không tiến thêm nữa mà đứng tại đó nhìn một loạt những vị ở đây rồi nói
– Khoảng nửa năm trước có một nhóm đệ tử đi thí luyện!
– Đệ tử muốn hỏi đã có chuyện gì với bọn họ!
Lúc này bầu không khí bổng yên lặng đến lạ thường, rồi một vị nam tử dáng người thư sinh tay cầm một chiếc quạt giấy lên tiếng
– Ta biết bên trong đó có một vị sư huynh của ngươi!
– Nhưng…!
Tiểu Thiên trực tiếp quay sang người này
– Nhưng chuyện gì?
– Mong trưởng lão nói rõ!
Vị trưởng lão kia lại tiếp tục nói
– Nhưng ngươi tuyệt không phải đối thủ của tên đó!
– Tu vi của hắn đã là Hợp Đạo!
Tiểu Thiên nhắm nghiền đôi mắt lại rồi mở ra, từ trong mắt cậu hiện lên một luồn sát khí vô cùng kinh khủng
– Cảm tạ trưởng lão đã nói!
– Nhưng cho đệ tử xin một cái tên!
Rồi một vị trưởng lão trong đó liền lên tiếng
– Ngươi điên sao?
– Người ta là Hợp Đạo ngươi lại đi muốn báo thù?
Tiểu Thiên buông hạ sát khí của mình xuống rồi nói
– Hợp Đạo chắc hẳn sống rất lâu nếu không bị kê khác giết!
– Người ta bảo: Quân tử trả thù mười năm không muộn!
– Vậy ta sẽ chờ trăm năm hoặc ngàn năm vậy!
– Đệ tử chỉ xin một cái tên!
Vị trưởng lão khổng lồ kia liền nói
– Tây Phương Định!
Tiểu Thiên hành lễ thật sâu với bọn họ rồi biến mất, vị thư sinh kia liếc vị trưởng lão khổng lồ kia rồi nói
– Tại sao ngươi lại nói ra?
– Nếu đổi lại là ta thì sợ rằng không bình tỉnh được như hắn.

Nên ta đoán hắn sẽ có sự lựa chọn đúng cho mình nên ta mới nói tên của hắn ra và ta biết tên tiểu tử đó thật sự có khả năng thay chúng ta làm việc đó.
Khi Tiểu Thiên xuất hiện là ở bên cạnh một truyền tống trận tại khu vực trung tâm nhất tầng, cậu tiến vào bên trong và chọn địa điểm là tầng cao nhất của Vạn Đan Tông.

Tại Vạn Đan Tông này không có nơi nào là cấm khu cả, chỉ có những nơi cá nhân riêng tư mà thôi nên trên cơ bản thì đệ tử Vạn Đan Tông có thể đi đến bất cứ đâu tại tông môn nay..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.