Đọc truyện Chim Sẻ Hóa Phượng Hoàng – Chương 52: Tranh Giành Luyện Đan Quyển
Sau khi nhìn thấy số tiền xong thì Tiểu Thiên đem lệnh bài đặt vào túi trữ vật, cậu cảm giác được một cuộc sống tốt đẹp phía trước rồi.
Nhưng cậu chớt nghĩ đến sẽ có những Vấn Đạo đến tìm mình hỏi về quả Thất Đoạn này thì cũng không khỏi suy tư
-Không biết mình có bị lộ thân phận hay không ?
-Nhưng khi ở trong màn che này rồi thì người bên ngoài hoàn toàn không hề biết được cả, mình đoán thân phận của mình sẽ được giấu kín.
Tiểu Thiên tự an ủi mình một lúc rồi tiếp tục xem các món được đem ra và mọi người tranh giành với nhau.
Sau khi hơn trăm món được bày ra thì cậu thanh niên kia đem ra một chiếc hộp rồi điểm vào nó một cái thì nó hiện ra năm quyển sách có bìa ngoài màu xanh dương đã ngã màu.
Dường như nó đã có niên đại rất lâu về trước rồi, trên bìa có ghi ba chữ Luyện Đan Quyển.
Tiểu Thiên nhìn vào năm quyển trên sàn đấu giá kia và nhớ lại quyển lúc trước mà cậu xem thì nó hoàn toàn khác biệt.
-Cuối cùng cũng đợi được rồi !
Người chủ trì kia cầm lấy một quyển trong năm quyển đó rồi nói
-Ta đoán mọi người cũng đã biết đây là sách gì rồi, nhưng ta cũng muốn nhắc lại !
-Đây là Luyện Đan Quyển, nó được một vị tiền bối bí ẩn viết ra.
Vị tiền bối này ta cũng chỉ nghe kể là đã luyện được thất phẩm tiên đan và ông ấy muốn truyền lại bí quyết luyện đan của mình cho hậu thế nên đã viết ra năm quyển luyện đan này trước khi chết, còn về lý do vì sao vị tiền bối này chết thì không ai biết được.
-Quyển thứ nhất trên đời này có một trăm quyển !
-Quyển thứ hai có năm mươi quyển !
-Quyển thứ ba có mười quyển !
-Quyển thứ tư có năm quyển !
-Quyển thứ năm có một quyển !
-Tại đây chính là năm quyển chính gốc của vị tiền bối đó đã viết ra vào lúc cuối đời.
-Mời mọi người trả giá !
Nói xong người này liền đặt tay lên năm quyển này và đặt ra một lớp phòng hộ rồi nhìn xung quanh.
Ngay lập tức liền có người báo giá
-Ba ức điểm !
-Ba ức điểm của ngươi mà cũng đòi lấy được nó sao ? Năm ức điểm.
-Mười ức điểm !
Những vấn đạo kia lại tiếp tục tranh giành lấy năm quyển luyện đan này thêm lần nữa và thế là mọi người chỉ còn cách im lặng mà xem cuộc khẩu chiến này.
-Cái tên Thổ Công kia từ khi nào mà ngươi nhiều tiền đến vậy ?
-Ta ra giá một trăm ức !
-Mấy tên già các người cứ la ló như vậy làm gì ? Hai trăm ức !
Cuộc khẩu chiến này nhìn như bình thường nhưng thật sự thì cuồng phong đã nổi lên ở bên trong ngọn núi này, nếu như không có những tấm màn che kia ngăn chặn lại sóng âm này thì những người ngồi xung quanh kia đã biến thành vũng máu tươi rồi.
Lúc này giá của năm quyển kia đã lên đến gần ngàn ức điểm rồi, Tiểu Thiên liền lên tiếng
-Ba ngàn ức điểm !
Giọng của Tiểu Thiên vang lên làm cho bầu không khí đang ồn ào thì đột nhiên im lặng hẳn đi, những vị Vấn Đạo kia liền quay sang chổ Tiểu Thiên.
Họ ngạc nhiên vì trong lời nói của cậu không hề ẩn chứa Đạo ở bên trong nhưng lại có một cổ uy hiếp nhất định.
-Ngươi là kẻ nào lại dám ở đây ngang hàng với chúng ta ?
Người mặc hắc y nhân kia chú ý đến ánh mắt của những vị Vấn Đạo kia nhìn đến thì thấy vị trí đó là kẻ mà mình lúc trước đã dành chổ ngồi.
Tiểu Thiên ngồi ở bên trong vẫn không trả lời câu hỏi kia mà tiếp tục lên giá
-Bốn ngàn ức điểm !
Những vị Vấn Đạo kia thấy Tiểu Thiên không trả lời mà trực tiếp nâng giá lên như vậy thì có một người đi ra khỏi chổ ngồi, đó là một lão bà tay cầm long trượng.
Người này trong nháy mắt đã ở trước chổ Tiểu Thiên, bà ta đưa tay ra và kéo tấm màn che ra thì ngay lập tức bà ta cảm nhận được một cổ uy hiếp nên ngay lập tức bà ta đưa long trượng của mình về phía trước mà đỡ.
Rào …!
Một con kim long từ chổ Tiểu Thiên bay ra đánh thẳng vào cây long trượng của bà ta khiến cho bà ta phải lui ngược về sau.
Vị thanh niên thư sinh đứng chủ trì buổi đấu giá liền lấy ra một chiếc bút lông to cở cánh tay rồi vẽ một đường về phía trước khiến cho con kim long của Tiểu Thiên khựng lại một lúc rồi tan biến.
Lúc này bà lão kia mới dừng lại được mà kinh hãi nhìn về phía Tiểu Thiên, ba ta còn chưa thể nhìn thấy khuông mặt của Tiểu Thiên như thế nào cả.
Bà ta chỉ kịp nhìn thấy cú đấm của Tiểu Thiên lao đến và kèm theo đó là con kim long kia phóng đến.
-Không ngờ là một đạo hữu ẩn danh !
-Bất kính rồi !
Nói xong bà ta liền ném một túi trữ vật về phía Tiểu Thiên rồi quay về chổ của mình và không tiếp tục tranh dành Luyện Đan Quyển này nữa.
Những vị Vấn Đạo kia sau khi nhìn thấy biểu hiện của bà lão kia và con kim long xuất hiện khi nãy cũng không khỏi hít sâu một hơi và tự tưởng tượng nếu mình trong hoàn cảnh như vậy thì sẽ như thế nào.
Ngay cả vị thanh niên dùng chiếc bút đánh tan con kim long của Tiểu Thiên cũng không khỏi kinh hãi vì cây bút trong tay hắn đang run rẩy kịch liệt vì dư chấn khi nãy.
Hắn nghĩ
-Chiêu thức thật khủng bố !
-Nếu giao đấu với hắn sợ rằng mình phải dốc toàn lực thì mới thắng được, thậm trí phải dùng độc chiêu.
Còn những người xung quanh đặc biệt là tên mặc hắc y kia kinh hãi không thôi vì hắn đã làm một việc mà nếu như có cho hắn trăm ngàn cái mạng thì cũng không dám làm lại.
Lúc này hắn ngồi trong đó mà mồ hôi đổ ra đã ướt đẫm cả áo quần.
Những vị Vấn Đạo kia mặc dù thấy việc vừa rồi nhưng dù sao họ cũng là Vấn Đạo và đây là đấu giá hội.
Với lại họ cũng không muốn từ bỏ món đồ có giá trị trước mắt kia, liền có một người đưa giá cao hơn Tiểu Thiên
-Năm ngàn ức !
Tiểu Thiên đến đây là vì Luyện Đan Quyển này nên cậu sẽ không từ bỏ nó
-Tám ngàn ức !
Tiểu Thiên vừa nói ra con số này thì những người xung quanh liền im lặng, trên cơ bản thì số tiền của những người này đã tiêu xài cho những món lúc trước rồi.
Còn Tiểu Thiên thì luôn tích trữ để có được Luyện Đan Quyển nên số tài sản hiện có của cậu phải nói cực kỳ cao khi so với những người ở đây.
Người chủ trì thấy mọi người im lặng thì lên tiếng
-Có còn ai ra giá cao hơn không ?
-Tám ngàn ức lần thứ nhất !
-Tám ngàn ức lần thứ hai !
-Tám ngàn ức lần thứ ba !
Người này nói xong ba lượt thì thu năm quyển Luyện Đan Quyển vào trong hộp và sau đó cho nó bay về phía Tiểu Thiên.
Như thường lệ cậu lấy lệnh bài thân phận ra và đặt lên khối đá, rồi cậu kiểm tra một lượt cả năm quyển rồi cậu mới cho nó vào túi trữ vật.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc thì cậu vấn chưa bước ra vội nhưng nhìn thấy những Vấn Đạo kia bước ra khỏi chổ của mình và đứng tại đó thì cậu hiểu rõ họ đang chờ mình.
Vậy là cậu tản thần thức ra nhưng dường như gặp phải một tấm màn nào đó khiến cậu khó lòng mà xuyên qua được.
-Đã lập cấm chế ngăn cản thần thức của mình rồi sao ?
-Chứng tỏ trong số bọn họ có một người là cao thủ cấm chế.
Tiểu Thiên biết hiện tại có muốn đi cũng khó lòng mà đi được nên cậu cũng không muốn trốn tránh làm chi.
Cậu kéo tấm màn che qua một bên và bước ra, còn những người có tu vi dưới Vấn Đạo biết rõ đây không phải việc của mình và cũng không muốn vì biết được nhiều chuyện mà phải mất mạng nên đã nhanh chóng đi ra khỏi ngọn núi này rồi.
Hiện tại chỉ còn những vị có tu vi Vấn Đạo và Tiểu Thiên mà thôi, Tiểu Thiên bước ra và nhìn một lượt những người còn có mặt nơi đây rồi cúi nhẹ người với bọn họ, sau đó cậu thản nhiên mà bước ra khỏi nơi này.
Những vị Vấn Đạo kia cảm giác được cậu chỉ có tu vi Trúc Cơ thì giật mình kinh hãi vì họ biết đây không phải là các loại Trúc Cơ tầm thường.
Vị chủ trì thấy Tiểu Thiên bỏ đi như vậy thì liền lên tiếng và vẩy nhẹ tay về phía cửa hang khiến cho cửa hang đóng chặt lại.
-Tiểu hữu tại sao lại đi nhanh thế ?
Tiểu Thiên thấy cửa hang đóng lại thì quay người lại nhìn về phía vị thanh niên thư sinh kia
-Buổi đấu giá đã kết thúc, tại hạ cũng đã có thứ mình cần thì nên về thôi !
Sau đó một vị Vấn Đạo mập mạp liền lên tiếng
-Ta trả cho ngươi chín ngàn ức, ngươi đưa năm quyển Luyện Đan Quyển đó cho ta.
Tiểu Thiên nhìn sang vị Vấn Đạo mập mạp kia rồi nói
-Tại sao khi nãy ngài không trả giá cao hơn mà phải đợi đến lúc này mới ra giá chứ ?
-Hiện tại thì ta vẫn không có bao nhiêu tiền trong người để tranh dành với ngươi lúc đó cả, nhưng khi ta về lại gia tộc mình thì sẽ lấy tiền đưa cho ngươi.
Tiểu Thiên cười nhẹ một cái rồi lắc đầu
-Tại hạ đến đây là vì Luyện Đan Quyển này, cho nên ngài có ra giá bao nhiêu thì tại hạ cũng không để bán đi được.
-Ngươi thật sự rượu mời khống uống lại muốn uống rượu phạt sao ?
Tiểu Thiên quay sang vị thanh niên đang đứng trên sàn đấu giá kia rồi nói
-Đây là khu vực của Đấu Sơn Hội nhưng ngài lại muốn gây sự sao ?
Tên thanh niên kia mĩm cười rồi chấp tay với Tiểu Thiên
-Cảm tạ tiểu hữu đã nhắc nhở về sau ta sẽ thêm nó vào luật lệ của Đấu Sơn Hội !
Lúc này Tiểu Thiên liền kinh hãi khi biết mình đã bị bao vậy từ đầu rồi nhưng cậu vẫn luôn giữ thái độ bình tĩnh, địch không động thì ta không động.
Rồi cậu quay sang vị mập mạo kia
-Vậy ngài thật sự muốn mua năm quyển Luyện Đan Quyển này của tại hạ sao ?
Nghe Tiểu Thiên hỏi vậy thì hắn liền xoa xoa cái bụng của mình rồi cười nói
-Ha …!ha …!ha …!!
-Đúng vậy ! Ta muốn mua Luyện Đan Quyển đó của tiểu hữu với giá là năm ngàn ức điểm !
Tiểu Thiên nghe cái giá này cũng cười lớn một tiếng rồi nói
-Tại hạ có thể bán với cái giá này nhưng có thể thêm một thứ được hay ko ?
-Ngươi muốn thêm gì ?
-Tiếp một quyền của ta !
Nói xong Tiểu Thiên vận chuyển Ngũ Hành chi lực trong cơ thể, Nhật Nguyệt bắt đầu xoay vòng khiến cho không khí ở bên ngoài lúc thì nóng hạn khô khan, lúc thì lạnh giá vô cùng.
Phía sau Tiểu Thiên lượn lờn năm con kim long chân đạp nhật nguyệt đôi mắt như lửa đốt mà nhìn xung quanh.
Cậu nắm chặt tay lại giống như cậu đang chờ đợi một điều gì đó để cậu xuất ra một quyền này.
Tên mập mạp kia nhìn khí thế của Tiểu Thiên cũng không khỏi trách bản thân vậy mà vây vào một kẻ như vậy.
Tên thanh niên thư sinh kia nhìn năm con kim long phía sau Tiểu Thiên cũng không khỏi hít sâu một hơi vì theo như hắn cảm nhận thì mỗi con trong năm con kim long này đều mạnh hơn so với con lúc trước.
-Cái tên mập này vậy mà lại giở tính ngang ngược, người ta đã chịu lùi một bước rồi vậy mà hắn còn tiến thêm hai bước.
-Chết tiệt ! Nếu quyền này của hắn mà tung ra thì e rằng Đấu Sơn Hội này sẽ bị hủy đi rồi.
Tên mập kia cũng không muốn chịu thua và do ở đây có rất nhiều vị Vấn Đạo khác nên hắn càng không được để cho mất mặt như vậy.
-Đạo của ta là Sinh Tử ngươi nghĩ mình có thể thắng được ta sao ?
-Sinh tử trong tay ta nắm, ta buông ra thì sống, nắm lại thì chết !
Nói rồi khí thế của hắn bắt đầu tản phát ra làm cho những chậu cây xung quanh héo đi rồi thành tro bụi, từ tro bụi lại mộc ra mầm cây và phát triển lớn lên cứ như vậy tuần hoàn.
Tên thanh niên thư sinh kia nhìn thấy hai người họ đang bộc phát và dường như muốn xông vào nhau thì hắn liền cầm chiếc bút trong tay vẽ ra một chữ “Ngưng” chặn giữa hai người họ
-Hai vị xin dừng tay !
-Đây là Đấu Sơn Hội các vị đừng tranh đấu tại đây.
Tiểu Thiên và vị Vấn Đạo mập mạp kia cũng không phải loại không biết điều nên cả hai thu hồi lại chiêu thức của mình.
-Tiểu tử kia ngươi dám đấu với ta một trận không ?
-Ngay bây giờ !
Tiểu Thiên nhìn thẳng vào hắn rồi nói
-Cho ngươi chọn địa điểm.
-Được ! Sảng khoái lắm !
Sau đó hai người họ đi ra khỏi Đấu Sơn Hội, rồi tên Vấn Đạo mập mạp kia nhìn về một hướng khác rồi bay đi, Tiểu Thiên cũng theo đó bay theo.
Còn những vị Vấn Đạo kia họ cũng không muốn từ bỏ cuộc vui này nên cũng nhanh chóng đi theo.