Đọc truyện Chim Sẻ Hóa Phượng Hoàng – Chương 51: Tranh Dành Thất Đoạn Quả
Tiểu Thiên quay sang nhìn người này một cái thì hắn bước lên thêm một bước nữa
-Người còn nhìn cái gì ?
-Còn không mau cút !
Nói xong hắn bộc phát tu vi Kết Đan hậu kỳ của mình lên định áp chế một Trúc Cơ trung kỳ như Tiểu Thiên.
Cậu cũng không nói gì mà quay đi và tìm đến một chổ ngồi khác, còn tên đó cũng liếc cậu một cái rồi đi vào chỗ ngồi.
Tiểu Thiên cũng đã chọn được một chổ ngồi phù hợp rồi vào trong, khi nhìn bên ngoài vào thì những tấm màn che này không thể cho người khác nhìn vào trong, nhưng khi ở bên trong nhìn ra thì lại giống như không có màn che vậy.
Từ trong nhìn ra ngoài rất rõ ràng, cậu có thể nhìn xung quanh mọi hướng mà không bị cản chở.
Cả ngàn chổ ngồi này bao quanh lấy một chiếc bục to chừng ba trượng và được sắp xếp theo kiểu bậc thang để người phía sau không bị che đi tầm nhìn.
Tiểu Thiên ngồi bên trong đó và lấy ra một bầu rượu rồi uống, cậu đặt tay giữa ngực mình lấy ra một sợi lông vũ và ngắm nhìn nó
-Làm thế nào sinh mệnh của mẹ lại ở bên trong chiếc lông vũ này chứ ?
-Hay là có một vị tiền bối nào đó đã cứu mẹ mình ?
Cậu ngồi ở đó suy nghĩ một hồi thì nghe thấy bên ngoài có người gọi
-Cho hỏi là vị nào ở bên trong vậy ?
Tiểu Thiên nhìn ra thì thấy là nữ nhân đang đứng ở bên ngoài, cậu liền kéo màn che ra
-Có chuyện gì sao ?
-Có thể cho tiểu nữ mượn thẻ bài của ngài được không ?
Nghe nàng ta nói vậy thì Tiểu Thiên lấy thẻ bài của mình ra đưa cho nàng ấy, rồi nàng ta nhận lấy rồi đặt lên trán và truyền thần niệm vào trong nó.
Sau khi nhìn thấy món đồ đấu giá của Tiểu Thiên thì nàng liền kinh hãi rồi bước vào bên trong
-Xin ngài đem ra món mình đấu giá !
Tiểu Thiên nhìn xung quanh thì cũng thấy khoảng chín người nữ nhân đang di chuyển đến các chổ ngồi để nhận vật phẩm đấu giá, thì cậu cũng lấy từ túi trữ vật ra một quả Thất Đoạn ra cầm trên tay.
Nàng ta nhìn vào quả Thất Đoạn này và nhớ lại lúc xem được tầm giá trị của nó thì lại càng kinh hãi hơn.
-Đây thật sự là Thất Đoạn Quả có pháp tắc thời gian ?
Tiểu Thiên nhìn vẻ vừa kinh hãi lại vừa nghi hoặc của nàng ta thì cũng không biểu hiện gì mà chỉ nhẹ gật đầu.
Vì cậu biết xét tu vi thì làm sao mình đủ khả năng để có một thứ giá trị như vậy chứ.
Nàng ấy nhìn thấy Tiểu Thiên gật đầu thì nàng ta lấy ra một chiếc hộp ra và cẩn thận đặt Thất Đoạn Quả này vào bên trong.
-Chủ nhân sẽ ra giá chính sát cho món này của ngài và chúng tôi sẽ nhận lại một phần mười giá trị của món đồ này.
Sau đó nàng ta mang theo chiếc hộp và rời đi, Tiểu Thiên lại tiếp tục cầm lấy chiếc lông vũ này và nhìn nó
-Không biết có loại đan dược nào có thể giúp nó hay không ?
Cậu đang suy nghĩ một lát thì trong khoảng khắc Tiểu Thiên cảm giác được tia sinh mệnh bên trong đang dần suy yếu đi, chiếc lông vũ này cũng đang dần thành tro bụi.
Không nghĩ ngợi nhiều cậu liền đem chiếc lông vũ này đặt vào bên trong tòa kim sơn trong thức hải của mình.
Thì chiếc lông vũ này không còn bị biến thành tro bụi nữa, tia sinh mệnh bên trong cũng không còn suy yếu nữa.
-Vì sao chiếc lông vũ này lại bị hóa thành tro bụi chứ ?
Tiểu Thiên suy nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra được lý do vì sao cả, nên cậu quyết định để chiếc lông vũ đó bảo vệ trong thức hải của mình và đợi đến khi nào tìm được cách cứu mẹ cậu thì cậu mới đem nó ra.
Cậu suy nghĩ quá tập trung nên quên mất cuộc đấu giá đã bắt đầu từ khi nào rồi, người chủ trì đã đem ra được vài món đồ rồi.
Tiểu Thiên nhìn lên chổ đấu giá thì thấy mọi người đang đấu giá một thanh kiếm, khi nhìn vào thanh kiếm này cậu cảm giác được một tia bén nhọn từ nó mặc dù nó đã được bỏ vào trong vỏ.
Nhưng cậu lại không có sở thích với kiếm cho lắm nên chỉ nhìn mọi người đấu giá, sau khi thanh kiếm này được đấu giá với một cái giá cực cao thì món tiếp theo là một tảng đá cao ba trượng, rộng một trượng.
Nhìn vào tảng đá to lớn này cậu cảm nhận một nguồn năng lượng Ngũ Hành bên trong nó khá là lớn và tinh thuần.
-Đây là Ngũ Hành Thạch của Ngũ Hành Tông, nên chắc tại hạ không cần phải nói nhiều về nó làm gì cả.
-Mọi người cứ ra giá đi !
Chổ đấu giá này khác với những chổ khác, họ không định giá sẳn món đó mà họ tự để cho các vị khách nơi này tự định giá cho món đồ này.
Tiểu Thiên cũng không tham gia các buổi đấu giá nhiều nên chỉ nghĩ mỗi chổ mỗi khác mà thôi, hiện tại thì trong người cậu có khoảng vài chục tỉ trong người nên cậu ra giá cũng khá là mát tay.
-Mười vạn !
-Mười lăm vạn !
Ở bên trong chổ ngồi này thì mỗi khi có một người ra giá cao hơn thì màu của tấm màn che sẽ chuyển sang màu xanh dương.
Tiểu Thiên lúc này thấy không có bao nhiêu người chịu ra giá cả hoặc là họ đang chờ đợi để mà ra giá.
Nên Tiểu Thiên cũng ra giá nhiều hơn
-Một trăm vạn !
Người mặc hắc y lúc trước đuổi Tiểu Thiên thấy cậu lên giá vậy thì hắn liền hét giá lên
-Hai trăm vạn !
Lúc này tất cả mọi người đều im lặng, không ai lên giá nữa.
Lúc này tên hắc y nhân kia cũng đang vã cả mồ hôi ở bên trong kia rồi, vì hắn vừa hét ra một cái giá khá lớn đối với hắn.
Đến khi người chủ trì hô lên tiếng thứ hai thì Tiểu Thiên liền báo giá
-Hai trăm vạn và một ngàn !
Tiểu Thiên cũng đã chú ý thấy người vừa hét giá vừa rồi là kẻ đã đuổi cậu đi chổ khác, cậu là một người không muốn tranh đoạt thứ gì nếu như nó không có tác dụng nhiều với cậu.
Còn nếu như món đó thật sự có giá trị thì cậu sẽ tranh đoạt nó cho bằng được, ví như Ngũ Hành Thạch kia có tác dụng rất lớn đối với cậu nên nếu ai đó ra giá cao hơn vậy nữa thì cậu cũng sẽ báo giá cao hơn.
Nhưng tên hắc y nhân kia lại không biết, đúng hơn là hắn không dám chơi lớn đến như vậy.
-Ba trăm vạn !
Một tiếng nói êm dịu từ một cô gái phát lên giống như đem lại mùa xuân cho cả nơi này vậy, còn Tiểu Thiên thì nhìn sang vị trí của giọng nói kia phát lên, rồi cậu liền báo giá
-Ba trăm năm mươi vạn !
-Năm trăm vạn !
Tất cả mọi người đều nhìn sang chổ Tiểu Thiên nhưng cậu vẫn chưa báo giá thì người chủ trì bắt đầu nói
-Còn ai trả giá cao hơn không ?
-Năm trăm vạn lần thứ nhất !
-Năm trăm vạn lần thứ hai !
-Bảy trăm vạn !
Người trả giá không phải là Tiểu Thiên mà là một người khác, Tiểu Thiên nhìn về vị trí người vừa trả giá cao hơn kia rồi quay sang chổ vị nữ tử kia.
-Ngàn vạn điểm !
-Mong đạo hữu thành toàn !
-Nếu nàng có thể cho ta xem được khuông mặt của nàng thì có lẽ ta sẽ đổi ý !
Mọi người chờ một chút thì tấm màn chổ vị nữ tử kia có một bàn tay nhỏ nhắn, làn da thì vừa trắng lại mịn màng thò ra và nắm lấy tấm màn từ từ mở ra nhưng chỉ mở được một chút thì Tiểu Thiên trả giá cao hơn.
-Ba ngàn vạn !
Cánh tay kia bắt đầu khựng lại và rút tay lại, còn người muốn thấy mặt vị nữ tử kia liền liếc sang chổ Tiểu Thiên và hắn suy nghĩ một lúc rồi lại thôi.
Thế là tảng Ngũ Hành Thạch kia thuộc về Tiểu Thiên, người chủ trì cho tảng Ngũ Hành Thạch đó vào một chiếc hộp trữ vật nhỏ rồi đóng dấu trên nó rồi cho chiếc hộp đó bay đến chổ Tiểu Thiên.
Tiểu Thiên khi chạm vào chiếc hộp thì ngay tại phía bên phải cậu xuất hiện một bục đá nhỏ đang dần nhô lên, rồi có một thanh âm truyền âm vào cho cậu
-Xin hãy đặt thẻ thân phận của ngài vào trên khối đá đó chúng ta sẽ tự động trừ đi khoảng tiền mà ngài đã đấu giá !
Tiểu Thiên nghe vậy thì cũng cẩn thận lấy thẻ thân phận của mình ra rồi đặt vào trên khối đá này, chừng một lát sau thì cậu cầm lên và truyền thần thức của mình vào trong thì thấy số điểm tích lũy của mình đã giảm đi ba ngàn vạn điểm.
Rồi cậu cầm lấy chiếc hộp kia và truyền thần thức của mình vào trong đó thì thấy đúng là Ngũ Hành Thạch đang ở bên trong, rồi cậu bỏ nó vào trong túi trữ vật.
Làm xong thì cậu tiếp tục ngồi xem buổi đấu giá.
Cậu ngồi chờ chừng vài chục món đấu giá thì người chủ trì đem ra một chiếc hộp rồi điểm vào nó một cái thì trên chiếc hộp liền xuất hiện một quả Thất Đoạn.
Khi quả Thất Đoạn này xuất hiện thì chừng gần chục người kéo tấm màn che sang một bên để mà nhìn.
Giống như họ phải thật sự tận mắt nhìn và dùng thần thức để cảm nhận thì họ mới tin được.
Khi thần thức của họ xuất hiện thì người chủ trì cũng phải lui nhanh về sau và lên tiếng
-Mong chư vị không nên làm quá lên như vậy !
Sau đó một người trong những người kia lên tiếng
-Ngươi thì biết cái gì ?
-Cút !
Sóng âm của từ cuối cùng đó đánh vào vị chủ trì kia một cái làm cho người đó phun ra một ngụm máu rồi bắn ngược về sau.
Đột nhiên có một người xuất hiện phía sau vị chủ trì kia và dùng một tay chưởng ra một cú đánh tan đi lực sóng âm kia và chụp lại vị chủ trì kia.
-Ngươi lui về sau trị thương đi !
Rồi vị chủ trì kia nhanh chóng đi về phía sau, khi người này xuất hiện thì những vị khách mời kia liền thu hồi thần thức lại và lui về lại chổ ngồi.
Người vừa xuất hiện là một thanh niên dáng người cao ráo, khuông mặt lại giống vẻ thư sinh nhưng sâu trong đôi mắt lại hiện lên một vẻ buồn không che đậy.
-Xin các vị thứ lỗi !
-Thuộc hạ của ta thật sự không biết giá trị của món đồ này !
-Ta nghĩ tại đây chắc chỉ có chư vị Vấn Đạo ở đây đều là muốn sở hữu nó nhỉ ?
-Nếu vậy thì xin hãy ra giá !
Tiểu Thiên ngồi một bên nhìn cảnh này cũng không quá ngạc nhiên vì người chủ trì vừa rồi chỉ là Nguyên Anh trung kỳ nên không thể thấy được giá trị của Thất Đoạn Quả và hắn ta cũng thật sự là lên mặt với những Vấn Đạo này.
Nếu như họ không nể mặt thì tên đó chắc có ngàn cái mạng cũng không giữ nổi.
Còn người vừa bước ra là một Vấn Đạo và Tiểu Thiên cảm giác được người này còn mạnh hơn tên Vấn Đạo mà cậu đấu.
Sau khi người thanh niên kia vừa nói xong thì đã có người nói giá
-Mười ức !
-Ta ra giá ba mươi ức !
-Ha …!ha …!ha …!Lôi lão ngươi sắp chết rồi thì còn cần gì nó chứ.
Năm mươi ức !
-Các Đạo huynh lại tranh giành nữa rồi, tiểu muội cũng muốn góp vui một chút.
Một trăm ức !
Buổi đấu giá bắt đầu diễn ra sôi nổi hơn bao giờ hết, những người xung quanh thì chỉ biết im lặng mà nhìn.
Họ không thể xen vào được, dù có nhiều tiền thì họ cũng không dám xen vào.
Vì họ biết mỗi một Vấn Đạo đều có thực lực kinh khủng như thế nào, một chiêu hủy thiên diệt địa là chuyện bình thường.
Bọn họ bắt đầu tranh giành nhau quả Thất Đoạn trên kia, hiên tại thì giá của nó đã lên đến ức vạn điểm.
Con số này làm cho Tiểu Thiên hít sâu vào một hơi, đôi mắt của cậu thì sáng rực lên, còn khuông mặt cậu hiện lên một nụ cười gian xảo và tham tiền.
Cậu ngồi ở bên trong mà run rẩy nói
-Ứ..
c..
Ức Vạn Điểm sao !
-Ta sẽ làm gì với nó đây ??
Tiểu Thiên chờ một lát nữa thì cuối cùng Thất Đoạn Quả này thuộc về một vị Vấn Đạo tên là Hàn Độc lão với giá là hai ức vạn điểm.
Sau khi cuộc đấu giá Thất Đoạn Quả kết thúc thì phía bên phải Tiểu Thiên khối đá kia lại nhô lên và thanh âm kia lại tiếp tục truyền âm cho cậu
-Xin ngài hãy đặt lệnh bài thân phận trên khối đá này !
-Chúng tôi sẽ chuyển điểm qua cho ngài !
Tiểu Thiên run rẩy cầm lấy lệnh bài của mình mà đặt lên trên khối đá kia, chờ một lúc thì cậu cầm lấy lệnh bài thân phận của mình rồi truyền thần thức vào kiểm tra thì một loạt con số không đập vào mặt Tiểu Thiên khiến cho cậu cười rộ lên.
Nhưng cậu ngay lập tức cố kìm nén lại nhưng cả người cậu vẫn run lên vì sung sướng.
-Ta giàu to rồi ! Giàu to rồi !
-Ta phải dùng tiền để mua cho bằng được Luyện Đan Quyển sau đó sẽ tiến tầng !
-Ha…!ha…!ha..
!