Đọc truyện Chiến Yên Hùng Cái – Chương 25: Âm Dương tuyệt bí cốc
Vào một ngày khí trời âm u!
Tại một nơi ở giữa hai ngọn núi Đông Vân Phong và Tây Vân Phong thuộc núi Cửu Cung sơn.
Nơi ấy chính là Âm Dương cốc…
Ở một nơi hoang vu tĩnh mịch này, không biết từ bao giờ đã xuất hiện rất nhiều người, tất cả đều là những tay cao thủ võ lâm. Họ là những nhân vật lỗi lạc nhất võ lâm đương kim. Chỉ thấy có mấy xác chết nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Khi ấy chợt nghe một tiếng niệm Phật vọng tới :
– Âm Dương cốc là thánh địa, trong mấy năm nay không có người dám đột nhập, lão nạp khuyên các vị hãy bỏ ý định xâm nhập Âm Dương cốc đi, nếu không các vị sẽ khó tránh khỏi vong mạng.
Quần hùng nghe tiếng quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói. Chỉ thấy một lão tăng râu tóc bạc phơ, tay cầm một lá cờ Âm Dương Cô Lâu kỳ, lão tăng không phải ai khác, chính là Thiên Sơn thần tăng. Thiên Sơn thần tăng từ đâu chui ra, các cao thủ võ lâm thiên hạ không một ai biết, trong lúc nhất thời mọi người đều đứng sững. Vân Trung Nhạc quát lớn :
– Ngươi là ai? Chẳng lẽ với mấy câu của ngươi có thể ngăn cản võ lâm, làm tiêu tan ý tiêu diệt Âm Dương cốc được ư?
Thiên Sơn thần tăng khẽ niệm Phật hiệu, nói :
– Các hạ chắc là Vân thí chủ mà người ta xưng là Vân Trung Nhạc, phải không? Lão nạp là Thiếu Lâm Thiên Sơn tăng, cũng là Tây Dương sứ giả trong Âm Dương cốc Tam Dương sứ…
Thiên Sơn thần tăng vừa nói xong, chúng võ lâm cao thủ đều ồ lên, họ có nằm mơ cũng không tưởng nổi đường đường là Thiên Sơn tăng có danh dự là thần tăng phái Thiếu Lâm cũng gia nhập vào trong Âm Dương cốc, đảm nhận chức vụ Âm Dương tam sứ.
Thiên Sơn thần tăng trầm giọng nói :
– Lãng tử hồi đầu kim bất hoán, nếu là chấp mê bất ngộ, mối tai ương tày trời này sẽ làm cho cả võ lâm thiên hạ vĩnh viễn suy nhược không chấn hưng nổi.
Câu nói này của lão tăng dường như hàm ẩn huyền cơ vô cùng và hậu quả nghiêm trọng. Âu Dương Hải từ khi nghe lời cảnh cáo của Lý Xuân Hồng, chàng đã có phần dè dặt đối với Âm Dương cốc, lúc này nghe Thiên Sơn thần tăng nói như vậy, bất giác cau mày hỏi :
– Thiên Sơn lão tiền bối, lời cảnh báo của tiền bối làm vãn bối có hơi không hiểu, vì sao chúng ta tiến nhập Âm Dương cốc làm cho võ lâm giang hồ thiên hạ mà suy yếu?
Thiên Sơn thần tăng nói :
– Bởi vì các ngươi toàn bộ sẽ chết tại Âm Dương cốc, mọi người ở đây tuy không phải ngàn vạn đồng đạo võ lâm toàn thiên hạ, nhưng có thể nói là tinh hoa toàn võ lâm, một khi các người chết đi, giang hồ võ lâm từ nay về sau không có người kế tục.
Âu Dương Hải ung dung hỏi :
– Âm Dương cốc thật sự có năng lực hủy diệt bọn chúng ta ư?
Thiên Sơn thần tăng đáp :
– Không sai, mấy chục năm nay, đã có người chuyên môn chế tạo mộ phần vùi chôn cao thủ võ lâm thiên hạ.
Câu này lại càng làm cho Âu Dương Hải không hiểu, chàng lại hỏi :
– Thứ cho vãn bối ngu muội, khó hiểu ý câu nói của thần tăng, xin thần tăng nói rõ hơn một chút.
Thiên Sơn thần tăng đột nhiên thở dài, nói :
– Lão nạp nói đã hết lời, Âu Dương thiếu hiệp nghe lời ta trở về là được.
Cô Lâu Thiên Tôn đột nhiên cười sằng sặc nói :
– Thiên Sơn huynh, khoan đã! Không biết Âm Dương cốc từ khi Âu Dương Kiệt chết đi, người nào tiếp nhận chức Âm Dương cốc chủ?
Thiên Sơn thần tăng liếc nhìn Cô Lâu Thiên Tôn, nói :
– Ngươi đã ba lần vào Âm Dương cốc chắc đã biết Âm Dương cốc hiểm địa thế nào, chẳng lẽ ngươi còn dám xông vào Âm Dương cốc lần nữa?
Cô Lâu Thiên Tôn cười nói :
– Nhân loại vốn có tính hiếu kỳ, nơi càng thần bí càng thích đi, tình huống càng không thể biết càng muốn biết. Ta quyết không phải là thánh hiền, hôm nay phải tiến nhập Âm Dương cốc lần thứ tư xem ra nhưng bí mật của nó, dù thật sự chết trong Âm Dương cốc cũng không hối hận. Nên biết rằng đời người như cơn gió thoảng, trong nháy mắt chỉ là đống xương tàn, ở cái tuổi của lão phu, một chữ “chết” có gì đáng sợ.
Cô Lâu Thiên Tôn nói câu này hào khí ngất trời, bi tráng hiên ngang, quần hào trên đương trường nghe xong bất giác nhiệt huyết bừng bừng, hào khí rung động, nhìn sắc mặt của mọi người, biết họ đều quyết định vào Âm Dương cốc.
Thiên Sơn thần tăng thấy tình hình như vậy, lẩm bẩm tự nói :
– Chẳng lẽ đây là vận tai ương? Bất cứ một ai cũng không thoát khỏi?
Đột nhiên một tiếng cười ha hả vang động trời không. Đó là Hỗn Thiên Thế Ngoại Ma Vương Uất Đại Niên, hắn vung song chưởng vào Thiên Sơn thần tăng.
Thiên Sơn tăng là nhân vật nào, đâu để Uất Đại Niên đánh trúng, Hỗn Thiên Thế Ngoại Ma Vương chưởng vừa đánh ra, lão tăng đồng thời xuất thủ đánh trả.
Ngọn Âm Dương Cô Lâu kỳ trong tay Thiên Sơn tăng hoành ngang quất một phát nghênh đánh tới song chưởng, lá cờ mang theo kình phong, lực đạo bức người.
Uất Đại Niên giật mình, xoay người thu thế vội lùi lại tám bước, hắn không ngờ thế nghênh địch của đối phương lại thần tốc như vậy, suýt nữa bị lá cờ quét trúng.
Thiên Sơn tăng một đòn đánh lui Uất Đại Niên, tay tả lập chưởng thủ ở ngực, hỏi :
– Các hạ là Hỗn Thiên Thế Ngoại Ma Vương?
Uất Đại Niên cười lạnh lùng thâm hiểm, không trả lời lại đến nữa câu, vụt lao mình tới. Song chưởng liên hoàn đánh thốc ra, chưởng kình như gió cuốn ập qua.
Thiên Sơn tăng thấy lực đạo của hắn xuất ra cương mãnh khôn xiết, Âm Dương Cô Lâu kỳ xuất mộ chiêu “Cản Sơn Chấn Hải” nghênh chưởng Uất Đại Niên quét tới.
Uất Đại Niên thấy thế cờ của Thiên Sơn tăng mãnh liệt quá, cũng không dám dùng nhục chưởng tiếp chạm, thân mình của hắn đột ngột xoay chuyển, tránh khỏi bị lá cờ của Thiên Sơn tăng đánh trúng, tả chưởng phóng xuống, hữu chưởng đánh ngang. Thiên Sơn tăng trầm sắc mặt, vội lùi ba bước, lá thiết kỳ vung một chiêu “Lực Tảo Ngũ Nhạc”.
Một luồng kình phong theo lá cờ cuộn ra.
Nhưng Uất Đại Niên không lùi không tiến, chân vẫn đứng giữa trung cung rồi bất ngờ dùng thân pháp cực nhanh lao thẳng tới, vung chưởng đánh thẳng ra một luồng tiềm lực cản được thế thiết kỳ của Thiên Sơn tăng, tay còn lại xuất chiêu “Ngũ Đinh Phá Thạch” đánh ập xuống đỉnh đầu.
Thiên Sơn tăng thất kinh nhảy lùi ra, tiếp đó nhảy tới như hổ vồ, triển khai hai mươi bốn thức Phục Long kỳ, dốc toàn lực tiến công, trong nháy mắt.
Bóng cờ như núi, gió lộng như bão tố.
Võ công của Thiên Sơn tăng vốn đi theo lối cương mãnh, thế Phục Long kỳ này lại là tuyệt học khí cao trong ngoại gia công phu, chú trọng kình lực cương mãnh khắc chế địch thủ. Thức này vừa thi triển ra quả thật đất và trời kinh, lại thêm Hỗn Thiên Thế Ngoại Ma Vương chưởng lực trầm hùng độc bộ thiên hạ, họ triển khai một trận ác đấu sinh tử kình lực dạt ra đến bảy trượng xa, những người võ công hơi kém đều lùi ra ngoài bảy trượng, bọn Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa… đứng khoảng bốn trượng, cũng cảm thấy kình phong mãnh liệt kinh người.
Đây là một trận chiến hung hãn hiếm thấy trong võ lâm, hai vị cao thủ không tiền tuyệt hậu đấu càng lúc càng hăng, trong lúc nhất thời khó phân thắng bại.
Trong lúc kịch đấu, bỗng nghe một thanh âm quát lên :
– Tây Dương sứ giả tiếp lệnh lui ra. Thiên Sơn tăng nghe tiếng quát đầy vẻ uy nghiêm này lập tức thu thiết kỳ lùi ra ba trượng.
Mọi người đều nghểnh cổ mở mắt ra dòm, chỉ thấy trong vách núi có ba người bịt mặt chậm rãi đi ra, ở giữa là một nữ nhân áo lục, bên trái là đạo nhân áo xám Đông Dương sứ, bên phải là Trung Dương sứ Đường Hải Ninh. Đông Dương sứ, Trung Dương sứ vừa nhìn thấy Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa hình như hơi sửng sốt, dừng chân đứng lại. Nữ nhân áo lục chẫm rãi đi thẳng tới Uất Đại Niên. Đôi mắt trong veo của nàng khẽ lướt nhìn mấy cái xác trên mặt đất, lạnh lùng hỏi :
– Bảy người này chết trong tay ngươi phải không?
Nói đến đây, thanh âm đột nhiên chuyển thành nghiêm túc, nói tiếp :
– Ngươi hạ một mạch bảy người này đủ thấy một nhân vật có cỡ rồi, ngươi là ai?
Uất Đại Niên cười ngạo nghễ, nói :
– Ta là ai? Ngươi không xứng để hỏi!
Nữ nhân áo lục cười nhạt, đột nhiên một chưởng phóng ra. Hóa ra nàng vô cùng giảo hoạt, mượn lúc đang hỏi đã ngấm ngầm vận công lực, chưởng này phóng ra đã tụ tập hết công lực của nàng. Chưởng kình đi cực nhanh, mà không một tiếng động. Uất Đại Niên dù là ma đầu nổi tiếng thiên hạ, nhưng hắn cũng không kịp tránh né, đành phải vận chân khí, tay tả phóng ra một chưởng, chuẩn bị một đòn liều mạng.
Ai ngờ chưởng vừa phóng ra lại không chút lực cản nào, trong lòng cảm thấy rất quái, bất giác thu lại kình đạo đã đánh ra. Hắn cảm thấy một trận khí âm hàn theo lực đạo thu hồi thâm nhập vào trong thân thể, bất giác hết hồn vội vã vận chân khí hộ vệ nội tạng. Nữ nhân áo lục cười lạnh lùng nói :
– Ngươi đã bị Âm Dương chưởng của ta đã thương rồi, khó sống qua bảy ngày, nếu ngươi muốn giữ tính mạng thì hãy đi theo ta. Hỗn Thiên Thế Ngoại Ma Vương Uất Đại Niên giận dữ không biết nhường nào mà kể, kêu lên một tiếng long óc, hữu chưởng vung lên phóng ra một luồng kình phong mãnh liệt đánh thẳng vào nữ nhân áo lục.
Nữ nhân áo lục cười nhạt, xoay người lướt đi mấy trượng, tránh khỏi đòn đánh này.
Cùng lúc đó ngọn Thiết Kỳ của Thiên Sơn tăng tung ra một đạo kình phong, Đường Hải Ninh và Đông Dương sứ cũng vận nội lực vào chưởng kình, tất cả đều đánh ập vào Uất Đại Niên. Mấy luồng tiềm lực vừa tiếp nhau, lập tức cát đá bay mù mịt. Uất Đại Niên chưởng kình hùng hậu đến đâu cũng khó chống đỡ nổi Âm Dương tam sứ hợp kình, hắn bị đánh bật lùi ra sau ba bốn bước. Âu Dương Hải thấy nữ nhân áo lục định đi, quát lớn :
– Tam Dương điện chủ đứng lại!
Chàng rút Tử Vi kiếm, người và kiếm lao vụt đi như một luồng khói!
Tiếng cười lạnh lùng, tiếng quát thét, Đông Dương sứ và Đường Hải Ninh phi thân cản lại. Đường Hải Ninh vận kình lực phóng ra một chưởng đánh thẳng vào sau lưng Âu Dương Hải, Đông Dương sứ lại dùng một chiêu “Phi Ưng Bố Thố” từ trên không đánh ập xuống, hai người này đều là kẻ đại thù địch của Âu Dương Hải, nên xuất thủ đều không chút lưu tình. Âu Dương Hải hừ một tiếng, nhảy lẹ sang bên hữu né tránh chưởng lực của Đường Hải Ninh, lộn người vung kiếm, một chiêu “Hải Thi Thần Linh” kiếm hóa thành một bức màn kiếm hộ thân, ngăn cản thế bổ kích từ trên xuống của Đông Dương sứ. Đường Hải Ninh cười nhạt, song chưởng liên hoàn đánh ra. Mục đích của Âu Dương Hải là muốn giữ nữ nhân áo lục để hỏi về chuyện Tiểu Linh cho nên chưởng thế của Đường Hải Ninh tung ra, chàng đã tung mình chạy theo sau lưng nữ nhân áo lục, hỏi lớn :
– Tiểu thư, ái tử của ta, lúc nào thì…
Giọng nói chàng chưa dứt, Đông Dương sứ đã bổ tới sau lưng, tả chưởng dùng chiêu “Thần Long Thám Trảo” chụp xuống đầu, hữu thủ dùng chiêu “Phán Quan Phiêu Bạc” đánh vào cổ tay.
– Đông Dương sứ, Trung Dương sứ lui lại, không được làm khó hắn.
Nữ nhân áo lục quát lên, trường kiếm trong tay Âu Dương Hải quét một đường đánh bật lùi Đông Dương sứ ra mấy bước, lúc đó nữ nhân áo lục lạnh lùng nói :
– Âm Dương tam sứ dẫn họ vào Âm Dương cốc.
Thiên Sơn tăng nghe vậy biến sắc, nói :
– Điện chủ, những người này cũng có…
Nữ nhân áo lục không để lão tăng nói hết, lạnh lùng nói :
– Tây Dương sứ giả, ngươi dám bất tuân lệnh của Giáo chủ…
Thiên Sơn tăng nghe vậy biến sắc, thở dài nói :
– Chỉ nguyện ngã Phật từ bi, có thể cứu vớt những sinh mạng này.
Nữ nhân áo lục quay lại nói với Âu Dương Hải :
– Ngươi muốn thấy ái tử Tiểu Linh của ngươi, thì theo ta vào.
Lý Xuân Hoa lúc này đã đến bên cạnh Âu Dương Hải, nghe vậy bèn nói :
– Chỉ cần nàng đem Tiểu Linh trả lại, phu thê chúng ta tuyệt đối sẽ đi khỏi đây ngay, không làm khó người trong Âm Dương cốc nữa.
Nữ nhân áo lục cười nhạt, nói :
– Các ngươi gặp Tiểu Linh, không phải ta không thả các ngươi đi, lúc đó dù có chắp cánh cũng đừng mong bay ra khỏi Âm Dương cốc một bước.
Nàng vừa nói vừa dẫn đầu đi tới vách núi, Âu Dương Hải mấy lần nhìn thấy Thiên Sơn tăng, nữ nhân áo lục từ nơi đó xuất hiện một cách bất ngờ không một tiếng động, trong lòng thầm nghĩ :
– “Vách núi này nhất định có cơ quan, nếu không tại sao họ lại đều xuất hiện như bóng ma vậy?”
Lúc này Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa kề vai đi phía sau cách nữ nhân áo lục ba thước, Â Dương tam sứ cách Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa mấy trượng xa, quần hào thì đi sát theo sau Âm Dương tam sứ. Nữ nhân áo lục xoay người hướng về một phía của vách đá lách vào, nói :
– Các ngươi muốn gặp Tiểu Linh thì theo sát ta, Âm Dương cốc cơ quan trùng trùng, đường đi rối rắm, hơi đi sai là vào tử đạo ngay.
Lý Xuân Hoa thấy nàng lánh vào khe hở, sinh nghi khẽ kéo Âu Dương Hải một cái, nhưng nghe lời nói của nàng lập tức lách vào, hai tay nắm chặt áo Âu Dương Hải.
Thế giới tự nhiên huyền bí, thật làm cho con người trong mơ cũng khó mà tưởng tượng được.
Từ một khe nứt hẹp tiến vào lại có một hang động khác. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa mò mẫm đi trong đêm tối không thấy gì cả, con đường trong hang liên tục chuyển biến chỗ ngoặc, trước mắt lại xuất hiện một ánh sáng màu kim hoàng sắc, đường hang cũng trở nên rộng rãi sáng sủa hơn. Nữ nhân áo lục chỉ miệng hang, nói :
– Ra khỏi cái hang này là giới địa của Âm Dương cốc, khi các ngươi thấy diện mạo của Âm Dương cốc, thì sẽ biết vì sao Âm Dương cốc truyền bá trên giang hồ võ lâm là nơi được xem là thần bí.
Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa lúc này nghe giọng nói của nàng đã không lạnh lùng như trước, Âu Dương Hải bất giác khẽ nói :
– Đông Phương tiểu thư, ta có một câu muốn hỏi.
Nữ nhân áo lục hình như không nghe thấy giọng nói của Âu Dương Hải, cất bước đi ra khỏi hang. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa nhìn nhau, đành lặng lẽ đi tiếp. Đột nhiên phía sau vang lên tiếng la hét, hiển nhiên Âm Dương tam sứ và quần hào đã xảy ra xung đột.
Chỉ nghe tiếng cười ha hả của Cô Lâu Thiên Tôn :
– Âu Dương thiếu hiệp, các người hãy cẩn thận một chút, nếu không trúng phải gian kế của bọn chúng, mãnh hổ nan địch quần hồ.
Bỗng nghe tiếng niệm Phật hiệu trầm hùng của Thiên Sơn tăng, nói :
– Nếu các ngươi bỏ được ý niệm tiến vào Âm Dương cốc, bây giờ quay đầu lại hãy còn chưa muộn.
Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa nghe thấy như vậy, bất giác dừng bước quay lại nhìn.
Lúc này phía trước vang lên giọng nói lạnh lùng của nữ nhân áo lục, nói :
– Nếu các ngươi hội họp với bọn Cô Lâu Thiên Tôn thì kiếp này đừng mong gặp lại Tiểu Linh.
Âu Dương Hải đột nhiên gia tăng cước bộ, đến trước mặt nữ nhân áo lục, nói :
– Đông Phương tiểu thư, nàng muốn tìm Cô Lão Thiên báo thù, đương nhiên ta không cản trở nàng, nhưng mà nàng thật sự thành tâm thành ý dẫn chúng ta đi gặp Tiểu Linh chứ?
Nữ nhân áo lục lạnh lùng hừ một tiếng, nói :
– Thế thì ngươi cho rằng ta có mưu mô gì?
Lúc này ba người đã ra khỏi hang động. Trước mặt họ là một sơn cốc thần bí ly kỳ. Tạo hình của nó thật là thần kỳ, làm cho người ta vĩnh viễn không thể mò ra bí mật trong nó. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa hai người đều ngẩn người bởi vì cảnh vật Âm Dương cốc như cảnh giới ảo mộng này đã thy hút ánh mắt hai người.
Âm Dương cốc…
Là một sơn cốc kỳ lạ hình thành từ hai…
(mất 1 dòng)
…Phong, hai mặt nam bắc là hai vách núi và cao sừng sững, Âm Dương cốc lọt thỏm ở giữa. Nơi cốc địa chu vi bảy tám dặm này, lại có cảnh vật khác với sơn cốc khác, đá trong cốc không phải là đá cheo leo, lởm chởm thông thường mà là những cây cột đá cao ngất trời đến mấy chục trượng, những cột đá này hầu như bày khắp cả cốc địa.
Trong rừng, những cột đá thấp thoáng hiện như nhà cửa như ảo ảnh, điều làm cho người ta càng kinh ngạc là ở trung tâm cốc dường như có một vầng mặt trời đỏ, thực ra đó là cái đầm lửa, đầm lửa phụt ra những tia lửa đỏ, phát ra một ráng mây kỳ dị, chiếu sáng mọi nơi trong cốc, đâu đâu cũng là một màu vàng rực.
– Ôi! Ba chữ Âm Dương cốc, chắc lấy tên từ đây. – Âu Dương Hải cảm khái nói.
Nữ nhân áo lục quay đầu nhìn Âu Dương Hải, nói :
– Âm Dương cốc thần bí, người đời mãi mãi không thê biết, những cung điện nhà cửa như ảo ảnh trong cốc, chính là sự thần bí của Âm Dương cốc, nhưng bất cứ ai trong thiên hạ cũng không thể nào đến được nơi thần bí cuối cùng là những cung điện đó.
Âu Dương Hải bỗng nhiên hỏi :
– Đông Phương tiểu thư, những cung điện nhà cửa đó chính là chín tầng thiên quan phải không?
Nữ nhân áo lục gật đầu nói :
– Không sai, chín tầng thiên quan được bảo vệ bởi những cao thủ lợi hại nhất thiên hạ, dù có tụ tập quần hùng trên giang hồ cũng khó phá nổi “Chín tầng thiên quan”.
Lý Xuân Hoa hỏi :
– Tiểu Linh có phải ở trong “Chín tầng thiên quan” không? Có phải nàng muốn dẫn chúng ta đến đó.
Nữ nhân áo lục cười nhạt, nói :
– Ngay cả ta cũng chưa đi vào đó. Tiểu Linh ở trong Tam Dương điện của ta.
Âu Dương Hải bất giác cau mày, chàng vẫn cho rằng nàng là Đông Phương Ngọc, nếu như thế thì nàng lại không phải là Đông Phương Ngọc nữa. Nguyên là Âu Dương Hải nàng là Đông Phương Ngọc, được cao nhân của “Chín tầng thiên quan” trong Âm Dương cốc truyền thụ võ công, cho nên võ công tăng tiến như vậy, nhưng nàng nói chưa hề vào “Chín tầng thiên quan”. Vậy võ công của nàng đương nhiên không phải thuộc về Âm Dương cốc, thế thì nàng là ai?
Âu Dương Hải thở dài, nói :
– Nói như vậy cô nương không phải là người trong Âm Dương cốc rồi!
Nữ nhân áo lục lạnh lùng nói :
– Ta là Tam Dương điện chúa của Âm Dương cốc, sao không phải là người của Âm Dương cốc?
Lúc này Âu Dương Hải càng thêm mơ hồ, đột nhiên Lý Xuân Hoa nói :
– Cô nương, không phải nàng đã từng nói nàng vừa tiếp thế chức Tam Dương điện chủ của Âm Dương cốc?
Nữ nhân áo lục đột nhiên phát ra tiếng cười khanh khách, nói :
– Đúng, ta vừa mới tiếp thế chức Tam Dương điện chủ. Ta biết hiện giờ các ngươi còn nhiều nghi vấn. Đợi đến Tam Dương điện rồi ta mới nói rõ cho các ngươi…
Lúc này trong hang vang lên tiếng hò hét, tiếng đánh nhau. Hiển nhiên Âm Dương tam sứ và quần hào xảy ra đánh nhau. Tam sứ lúc nãy mượn địa thế đánh quần hào, còn bây giờ lại bị quần hào xông pha phòng tuyến, chợt nghe một tiếng cười dữ dội từ trong hang bay ra nhanh như chớp.
Nữ nhân áo lục vội nói :
– Lý Xuân Hoa, ngươi mau nắm lấy tay ta, những cột đá này chính là Kỳ Môn trận thức, đi sai một bước lập tức rơi vào tuyệt địa…
Nói xong, nữ nhân áo lục đưa bàn tay trái ra, đã nắm được tay phải của Lý Xuân Hoa, khẽ lắc mình một cái, đã lách vào hàng cột đá thứ nhất. Âu Dương Hải biết người chạy tức là Hỗn Thiên Thế Ngoại Ma Vương Uất Đại Niên, chàng vừa nghe nữ nhân áo lục nói xong thì đột nhiên cảm thấy Uất Đại Niên phát ra một luồng kình phong từ sau lưng đánh tới, chàng không kịp nghĩ ngợi đưa tay khẽ nắm lấy áo Lý Xuân Hoa mau chóng theo sau chuyển nhập vào trong trận đá.
“Ầm” một tiếng.
Luồng kình phong của Uất Đại Niên đã đánh trúng cột đá, phát ra một tiếng nổ.
Nữ nhân áo lục kéo tay Lý Xuân Hoa, thân người như mây trôi nước chảy, mau lẹ chạy xuyên vào rừng cột đá. Âu Dương Hải nhìn kỹ cách di bước của nữ nhân áo lục, không khỏi kinh thầm, nguyên là bộ pháp của nàng rất quái dị, ngầm ẩn huyền cơ. Đi ước chừng hai dặm, đột nhiên cảnh sắc trước mặt thay đổi, như thay hẳn một thế giới khác. Đây là một nơi cao ráo xung quanh cỏ xanh mượt, phồn hoa như gấm, thực là nơi mà cảnh thắng địa bình thường rất hiếm thấy, ánh cầu vồng như ráng mây, chỉ thấy bên đường tiên hạc, hưu trắng thành bầy, sóc, thỏ thấy người không sợ.
Âu Dương Hải sửng sốt hỏi :
– Đây là nơi nào?
Nữ nhân áo lục lúc này đã dừng thân hình lại, thản nhiên đáp :
– Âm Dương Lãnh trong Âm Dương cốc.
Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa trông thấy nơi này thì thật sự nghĩ rằng mình đã không ở trong Âm Dương cốc nữa. Lý Xuân Hoa cười nói :
– Trong Âm Dương cốc lại có một nơi tiên cảnh mỹ lệ như vầy, hèn nào Tiểu Linh chơi vui quá không muốn về nữa.
Nữ nhân áo lục lạnh lùng hừ một tiếng, nói :
– Tiểu Linh tuy rằng rất thích nơi này, nhưng nó vẫn cứ đòi tìm ngươi.
Lý Xuân Hoa nghe vậy, suýt nữa rơi nước mắt.
Âu Dương Hải nói :
– Cô nương, chắc cô nương có thể dẫn chúng ta đi gặp Tiểu Linh chứ?
Nữ nhân áo lục liền nói :
– Đương nhiên có thể, nhưng nếu ngươi không đáp ứng ta một việc thì vĩnh viễn không thể rời khỏi Âm Dương cốc một bước.
Âu Dương Hải nghe vậy cau mày, nói :
– Cô nương, nàng muốn ta đáp ứng việc gì, chỉ cần sức ta có thể, nhất định sẽ đáp ứng.
Nữ nhân áo lục nói :
– Việc này để phụ tử các ngươi gặp mặt nhau rồi nói cũng không muộn, dẫu sao ta cũng không sợ các ngươi trốn khỏi Âm Dương cốc, nên biết rằng những cột đá kia chính là một môn Cửu Cung điên đảo mê hồn trận pháp, trong thiên hạ không có mấy người có thể hiểu được sự biến ảo của trận đồ này.
Lời nói của nàng tựa như cảnh cáo, lại như thuyết minh. Ba người vừa nói vừa đi qua Âm Dương Lãnh.
Chỉ thấy dưới Âm Dương Lãnh, là một dãi đất bằng, cỏ mọc xanh rờn, đâu đâu cũng mọc hoa cỏ cây cối thơm thơ tươi tốt, trên dãi đất bằng phẳng ấy có xây một tòa lầu viện nguy nga. Nữ nhân áo lục đưa tay chỉ vào tòa lâu viện ấy, nói :
– Khi xưa tòa lâu viện này là nơi ở của vợ chồng Ngọc Tu La Âu Dương Kiệt…
Âu Dương Hải nghe vậy trong lòng nhiệt huyết một phen phù động, chàng nghĩ đến cha mẹ mình nay đã là người thiên cổ… mà tòa lâu viện này vẫn sừng sững, chàng không khỏi xót thương trong lòng. Nữ nhân áo lục tiếp tục nói với Âu Dương Hải :
– Tòa lâu viện này là do song thân ngươi xây dựng nên, nhưng mấy chục năm nay, chủ nhân lầu viện thay đổi bao nhiêu lần, hiện nay ta thừa kế song thân ngươi làm chủ nhân lầu viện.
Nói xong, ba người đi vào bức tường vây quanh lầu viện, nhưng thấy trong lầu viện không có một ánh đèn, âm u tịch mịch, dường như không có một bóng người. Âu Dương Hải trong lòng cảm thấy hoài nghi, chàng muốn lên tiếng hỏi, nhưng nữ nhân áo lục đã phi thân đến đại sảnh lầu viện nhanh như chớp. Đột nhiên bên trong ánh đèn sáng lên, nữ nhân áo lục đã thắp ngọn bạch lạp trong sảnh. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa song song nhảy vào đại sảnh, chỉ thấy trong sảnh bố trí như hoàng cung, đường hoàng hoa lệ, tranh sơn thủy danh họa treo trên vách, đồ chơi, đồ cổ trưng bày, tất cả đều có đủ nhưng lại không có một bóng người nào.
Nữ nhân áo lục quay đầu lại nói với Âu Dương Hải :
– Các ngươi tạm thời đợi một lát…
Tiếng nói chưa dứt, nàng đã xông vào nội viện. Với thần sắc khẩn trương của nàng, hình như trong tòa lâu viện này đã xảy ra chuyện gì…
Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa tuy cảm thấy có điều kỳ dị nhưng hai người cũng đành tạm thời ngồi lên chiếc đôn gấm trong sảnh.
Một lát sau…
Từ trong nội viện nữ nhân áo lục vụt xuất hiện. Nàng đi đến trước mặt hai người, hai mắt nhìn Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa không nói một lời.
Tình hình này làm cho hai người giật mình, Lý Xuân Hoa đầu tiên hỏi :
– Tiểu Linh của ta đâu? Nó…
Nữ nhân áo lục không trả lời, nàng từ từ đưa tay gỡ tấm lụa màu lục che mặt ra. Âu Dương Hải thấy thần thái cử động của nàng, nhất thời cũng lặng người.
“Phực!” một tiếng…
Lớp lụa cuối cùng đã gỡ ra…
Một dung nhan quốc sắc thiên hương, hoa nhường nguyệt thẹn, xinh đẹp tuyệt thế, phong tư có thừa, hiện ra trước mắt Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa.
Nàng! Không phải Đông Phương Ngọc thì còn ai?
Một tiếng thở dài cực tận thê lương từ đôi môi anh đào của nàng thốt ra. Nàng lẩm bẩm khẽ nói như nằm mê :
– Ta biết tên ma đầu ác tặc đó, muốn lợi dụng tâm lý yêu, hận của ta, khiến ta thù hận thế nhân… tuy ta biết rõ như vậy, nhưng ta làm sao có thể khống chế yêu và hận trong tim mình, ba năm nay, ta luôn tồn tại thù hận báo phục… Nhưng… nhưng từ khi Tiểu Linh ở cùng ta trong mấy ngày…
Lời của nàng, hình như tự nói, nhưng tựa như kể cho Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa.
Âu Dương Hải cảm khái nói :
– Đông Phương tiểu thư, nàng… cuối cùng nàng vẫn còn sống trên đời này. Ta thật rất vui mừng!
Đông Phương Ngọc nói :
– Ngươi thật sự vui mừng!
Quay sang Lý Xuân Hoa, Đông Phương Ngọc nói :
– Lý Xuân Hoa, ta muốn cùng với Âu Dương huynh nói chuyện riêng một chút. Không biết nàng có thể lánh mặt một lát được không?
Lý Xuân Hoa trầm ngâm một hồi, nói :
– Tiểu Linh, ta cũng phải đi nói chuyện với nó một lát!
Đông Phương Ngọc thở dài nói :
– Lý tỷ tỷ, tỷ tỷ đừng nghi ngờ ta. Tam Dương điện này đã xảy ra biến cố, thủ hạ của ta toàn bộ bị giết sạch, điều ta muốn nói, cũng là có liên quan đến Tiểu Linh…
Âu Dương Hải nghe vậy thất kinh nói :
– Sao? Nơi này đã xảy ra hung sát?
Đông Phương Ngọc nói :
– Các ngươi không tin, xin theo ta vào trong xem thử!
Nói xong xoay mình đi vào nội viện. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa theo sau nàng, đi xuyên qua đại sảnh, ngoài sảnh là có một đoạn hành lang, lan can đỏ cột chạm trổ, kiến trúc rất tinh xảo, ngoài hành lang, đình viện thâm trầm, một con đường nhỏ rải đá trắng ngoằn ngoèo thông vào sâu trong đình viện. Đột nhiên Âu Dương Hải đã trông thấy hai bên con đường nhỏ có thi thể của hai đại hán nằm gục trên mặt đất, trên đỉnh đầu tóe máu.
Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa càng đi vào sâu càng cảm thấy lạnh người, đến đâu cũng thấy thi thể đầy máu, mà mỗi lúc một nhiều. Đi qua đình viện này, có sáu bảy chục cái xác.
Vào trong nội viện, một mùi máu tanh xộc vào mũi, chỉ thấy thi thể nằm ngổn ngang, không dưới ba chục người. Những người chết này đều là những nữ nhân. Lý Xuân Hoa run run hỏi :
– Tiểu Linh đâu? Nó… có phải xảy ra chuyện gì với nó?
Âu Dương Hải lúc này cũng lo lắng, chàng chăm chú nhìn vào mặt Đông Phương Ngọc. Trên mặt Đông Phương Ngọc cũng là một vẻ thê lương, nói :
– Tiểu Linh mất tích, người tỳ nữ chăm sóc nó cũng không thấy xác đâu.
Lý Xuân Hoa nói :
– Nàng muốn nói chuyện với Âu Dương Hải, để ta tạm thời lánh ra một lát.
Nguyên là Lý Xuân Hoa muốn nhân cơ hội này nhìn kỹ lưỡng những xác chết bởi vì nàng sợ Tiểu Linh gặp bất trắc, nấp ở trong góc nào đó. Đông Phương Ngọc nói :
– Không cần nữa! Ta đã không sợ tỷ tỷ nghe lời của ta nữa, chúng ta đến cái đình kia nói chuyện một lúc.
Âu Dương Hải thấy được tâm ý của Lý Xuân Hoa, bèn trầm giọng hỏi :
– Đông Phương tiểu thư, thi thể ở đây, tiểu thư đã xem qua cả chưa?
Đông Phương Ngọc nói :
– Huynh yên tâm, ta đã đi khắp mỗi một góc của tòa lầu viện này, cũng không nhìn thấy Tiểu Linh và tỳ nữ kia.
Nàng nói xong, đã đi đến một cái đình lục giác ở trong vườn, ba người ngồi xuống ghế đá trong đình, Âu Dương Hải cau mày nói :
– Những người chết này chắc không phải là người ngoài làm ra! Chẳng lẽ Âm Dương cốc lại xảy ra nội đấu?
– Đương nhiên đây là Âm Dương cốc chủ hạ thủ, không thể ngờ rằng Cốc chủ lại tiên hạ thủ vi cường, xảo lực của người này thật cao hơn ta một bậc!
Âu Dương Hải hỏi :
– Âm Dương cốc chủ là ai?
Đông Phương Ngọc thở dài :
-…
(thiếu 2 trang)
Nàng nói đến đây, đột nhiên ngừng lại.
Lúc này Âu Dương Hải ngó Lý Xuân Hoa bên cạnh một cái, muốn nói rồi lại thôi.
Lý Xuân Hoa thấy ánh mắt của Âu Dương Hải, tâm cơ chợt động, thầm nói :
– “Chẳng lẽ Âu Dương Hải cũng yêu nàng hay sao? Nếu như vậy sao ta không ngầm thúc đẩy họ… phải biết rằng tình yêu không phải là của riêng ai, ta sẽ không tính toán đến những điều ấy, nếu Đông Phương Ngọc có thể cùng với Hồng muội muội cộng sự nhất phu thì cuộc sống sẽ vui vẻ hơn, hà tất phải làm nàng ta thất tình, vĩnh viễn mang mối oán tình kia, chịu nỗi dày vò năm tháng”.
Lý Xuân Hoa phải nói là một nữ nhân cực kỳ thánh thiện, cao thượng, nàng không có tính ích kỷ độc chiếm, mà có sự thông cảm vị tha. Kỳ thực Lý Xuân Hoa hiểu lầm tâm ý của Âu Dương Hải, chàng quyết không phải là loại nam nhân tham lam sắc đẹp, nhưng hiện tại nghe lời nói của Đông Phương Ngọc, trong lòng cảm khái vạn phần, chàng nghĩ đến sự bất hạnh bị Cô Lâu Thiên Tôn làm ô nhục của Đông Phương Ngọc. Đông Phương Ngọc trong lúc Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa trầm tư không nói, nàng ngầm xem xét biểu lộ tình cảm của hai người, nàng dường như đoán ra được tâm ý của Lý Xuân Hoa, buồn bã nói :
– Quá muộn rồi, đúng là quá muộn rồi! Lý tỷ tỷ, tâm ý của tỷ tỷ ta rất là cảm tạ, tỷ thật là một người đạo hạnh cao cả.
Lý Xuân Hoa nghe vậy giật mình thầm nghĩ :
– “Tâm tư của nàng sao lợi hại như vậy, ta hãy còn chưa nói ra mồm thì nàng đã biết tâm ý của ta”.
Đông Phương Ngọc lại nói :
– Lý tỷ tỷ, tỷ có thể không biết, có một chuyện Đông Phương Ngọc này hận mãi ngàn năm…
Âu Dương Hải biết nàng muốn nói ra chuyện Cô Lâu Thiên Tôn làm nhục nàng, cho nên đứng dậy, chậm rãi đi xuống đình lục giác. Lý Xuân Hoa khẽ nhíu mày, nói :
– Ngọc muội, muội có chuyện căm hận gì?
Đông Phương Ngọc thấy nàng đổi cách xưng hô, trong lòng xúc động vô cùng, đôi mắt nàng bỗng long lanh nước mắt, ai oán nói :
– Lý tỷ tỷ… thân thể hai mươi năm băng thanh ngọc khiết của muội đã bị ác tặc làm ô uế ba năm trước… làm cho muội mãi mãi không thể yêu chàng được nữa…
Lý Xuân Hoa nghe mà trong lòng cảm thấy thê lương, nàng bất giác rất cảm thông cho Đông Phương Ngọc. Nàng cảm thấy Đông Phương Ngọc thật là hồng nhan bạc mệnh, nếu với tính cách của Đông Phương Ngọc, bản thân gặp phải kích động thì thật dễ làm cho nàng trở thành một nữ ma vương giết người không nháy mắt, đây là một sự việc cực kỳ quan trọng, mình tuyệt đối không thể để cho nàng biến thành ma nữ, cái nàng cần phải là sự an ủi, vỗ về…
Trên mặt Đông Phương Ngọc đột nhiên xuất hiện một luồng sát khí, căm hận nói :
– Sau chuyện đó, tinh thần ta bị kích động mạnh, ta căm hận tất cả nam nhân trên đời này… trong cái hang nọ ta lại bị Âu Dương Hải đánh cho một chưởng, khiến ta thề phải dùng tâm lý “hận thù” để trả thù tất cả mọi người trong thiên hạ…
Âu Dương Hải đột nhiên đi đến, thở dài nói :
– Đông Phương Ngọc… Ngọc muội muội, ta quả thực, ta không cố ý…
Lý Xuân Hoa nghe Âu Dương Hải nói ấp a ấp úng, lập tức giải thích :
– Ngọc muội muội, khi đó Âu Dương Hải đang lén nghe cuộc tụ hội của Cô Lâu Hung Thủ, chàng tưởng nhầm muội là người của tổ chức Cô Lâu Hung Thủ, cho nên ngay cái bóng của muội cũng chưa nhận rõ, đã phát Vô Ảnh chưởng đánh vào muội… sau đó chàng rất hối hận về sự lỗ mãng của mình, trong lòng vô cùng thương tâm, ôi!… Ngọc muội muội, ta thật không ngờ muội lại gặp phải căm hận này.
Đông Phương Ngọc lại nói :
– Không biết là trời xanh không muốn ta chết đi như vậy hay là oán thù đã giúp ta còn sống. Trải qua sự dày vò đau khổ, rồi đến Âm Dương cốc, ta biết muốn báo thù phải có võ công siêu nhân, Âm Dương cốc là nơi thần kỳ bí mật nhất thiên hạ, huống chi ta lại có chìa khóa Âm Dương để mở bảo tàng của La Cơ chân nhân trong Âm Dương cốc…
Đông Phương Ngọc nói chưa xong, Âu Dương Hải kinh ngạc hỏi :
– Cái gì? Nàng có chìa khóa Âm Dương!
Đông Phương Ngọc gật đầu nói :
– Không sai, chìa khóa Âm Dương thật trên người của muội, chìa khóa Âm Dương mà chàng có là đồ giả bị thay rồi, chuyện này cũng chỉ có mình ta biết. Khi chàng bị Đường Hải Ninh ám toán, ta bèn dùng chìa khóa Âm Dương giả đổi lấy, bởi vì chìa khóa Âm Dương thật và giả đều chế tạo rất khéo léo, cho nên ngay cả mẫu thân chàng cũng không thể phân biệt được thật giả, nếu chàng không tin thì lấy chìa khóa Âm Dương trong người ra, ta thử nghiệm cho chàng xem.
Đông Phương Ngọc nói xong, đã rút từ trong bọc ra, một cái hộp ngọc, vừa mở hộp, tám đạo kiếm khí chói lòa, Đông Phương Ngọc vừa mở tức thì đóng lại cho vào người. Âu Dương Hải thấy thái độ thần bí của nàng cũng cảm thấy nghi ngờ. Đông Phương Ngọc đưa tay tiếp lấy cái hộp ngọc của Âu Dương Hải, mở ra, cũng thấy xuấ hiện tám đạo kiếm khí, nhưng kiếm khí này không sáng sủa bằng tám đạo kiếm khí trước, đột nhiên nghe Đông Phương Ngọc nói nhỏ :
– Đợi lát nữa sẽ có người đến cướp đoạt chìa khóa Âm Dương giả này, người đến cũng chính là hung thủ giết chết người trong Tam Dương điện, tuy ta đoán là Âm Dương cốc chủ hạ thủ, nhưng cũng không có nắm chắc tự tin.
Nói xong Đông Phương Ngọc đóng hộp ngọc lại, khẽ đặt lên hòn đá. Đông Phương Ngọc lại nói :
– Tiểu muội vào Âm Dương cốc rồi, trời xanh không phụ người khổ tâm, để cho tiểu muội lấy được bảo tàng võ công của La Cơ chân nhân, làm cho muội trong một thời gian ngắn biến thành một võ lâm cao thủ. Sau khi học tập võ công xong, lòng “thù hận” càng thêm bốc cháy. Thế là muội giả lệnh truyền của Âm Dương cốc chủ, ngầm giết chủ nhân lầu viện này – Âm Dương Tam Dương điện chủ, tiếp nhận lấy toàn bộ cao thủ của Tam Dương điện. Đến hôm nay dẫn cao thủ võ lâm thiên hạ đến Âm Dương cốc cũng là một kế hoạch ác độc của muội. Muội muốn lợi dụng địa thế thần bí của Âm Dương cốc trừ đi võ lâm cao thủ trong thiên hạ, sau đó người trong Tam Dương điện của muội có thể nhân lúc cao thủ võ lâm Trung Nguyên và Âm Dương cốc chủ tranh đấu lưỡng bại câu thương rồi sẽ đánh vào chín tầng thiên quan…
Nàng nói chưa dứt, đột nhiên một tiếng cười lạnh lùng vang lên, nói tiếp :
– Chín tầng thiên quan, thiên hạ không có người nào có thể phá, hễ là ai bội phản Âm Dương cốc chủ nhân thì phải chết!
Tiếp đó, ngoài đình lục giác đột nhiên xuất hiện chín bóng người lạ lùng. Âu Dương Hải liếc thấy chín người mình mặc áo đỏ, trên mặt che mặt nạ, bất giác kinh ngạc, thầm nghĩ :
– “Chín người này từ đâu ra, sao lại xuất hiện đột ngột như vậy?”
Lý Xuân Hoa cảm thấy cách ăn mặc của chín người này càng làm tăng thêm không khí ghê rợn.
Đông Phương Ngọc lạnh lùng cười nói :
– Chín người các ngươi là ai?
Người áo đỏ chính giữa đáp :
– Hồng Lâu cửu đồ sĩ dưới trướng của Âm Dương cốc chủ: Triệu Đại, Tiền Nhị, Tôn Tam, Lý Tứ, Chân Ngũ, Ngô Lục, Vương Bát, Phùng Cửu.
Âu Dương Hải nghe vậy giật mình, họ của chín người này rõ ràng là y chiếu theo bách gia tính mà sắp đặt theo thứ tự!
Đông Phương Ngọc lạnh lùng hỏi :
– Toàn bộ cao thủ Tam Dương điện chắc là do các ngươi giết, phải không?
Triệu Đại nói :
– Hồng Lâu cửu đồ sĩ, chuyên giết kẻ bội phản Âm Dương cốc.
Đông Phương Ngọc đột nhiên hét lên :
– Hồng Lâu cửu đồ sĩ, các ngươi đáng chết!
Quát xong, tay hữu của Đông Phương Ngọc vừa cất lên…
Nhưng chín vị Hồng Lâu đồ sĩ thân hình biến hóa nhanh cùng cực, Âm Dương độc chưởng của Đông Phương Ngọc hãy còn chưa phát ra, chín người đó đã di động ba lần. Đông Phương Ngọc thấy vậy, kinh thầm, nghĩ :
– “Thân pháp họ sao lại nhanh chóng, kỳ dị như vậy?”
Đông Phương Ngọc khẽ bỏ hữu chưởng xuống, nói :
– Sao các ngươi không dám tiếp Âm Dương chưởng của ta?
Triệu Đại nói :
– Không ngờ ngươi thực sự đã học được tuyệt học tàng bảo thứ hai của La Cơ chân nhân.
Đông Phương Ngọc nghe vậy ngạc nhiên nói :
– La Cơ chân nhân có mấy nơi tàng bảo?
Âu Dương Hải đột nhiên cướp lời, nói :
– La Cơ chân nhân có ba nơi tàng bảo, nơi thần bí quí báu nhất chính là nơi La Cơ chân nhân tàng thân tạo hóa.
Hồng Lâu cửu đồ sĩ nghe xong câu nói này, mười tám đạo mục quang rợn người bất giác đổ vào người Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa. Triệu Đại tay chỉ Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa, nói :
– Hai người này là ai? Chẳng lẽ cũng là bọn thèm muốn tàng bảo của La Cơ chân nhân trong Âm Dương cốc mà đến?
Đông Phương Ngọc nói :
– Ta hỏi các ngươi, vốn là trong lầu viện có một nữ tỳ và một đứa bé, tung tích ở đâu?
Triệu Đại nói :
– Hễ là người trong lầu viện này, không để một ai sống sót.
Lý Xuân Hoa nghe vậy biến sắc, bởi vì câu nói này hiển nhiên là nói :
– Tiểu Linh cũng khó tránh khỏi số chết, đã bỏ mạng trong tay chúng rồi.
Lý Xuân Hoa rút kiếm, muốn động thủ, Đông Phương Ngọc nắm lấy cổ tay nàng, nói :
– Hoa tỷ tỷ, Tiểu Linh tuyệt đối không chết trong tay chúng nó đâu, nó không phải là người có tướng mạo uống tử.
Đông Phương Ngọc hỏi Triệu Đại :
– Hồng Lâu cửu đồ sĩ, ý định của ngươi là gì?
Triệu Đại lạnh lùng nói :
– Lấy chìa khóa Âm Dương.
Tay trái Đông Phương Ngọc liền cầm lấy cái hộp ngọc của Âu Dương Hải, thản nhiên nói :
– Với sức của Hồng Lâu cửu đồ sĩ các ngươi mà cũng muốn lấy chìa khóa Âm Dương trên tay ta ư?
Triệu Đại cười nhạt nói :
– Hồng Lâu cửu đồ sĩ là đệ tử thân truyền của Âm Dương cốc chủ, võ công cái thế thiên hạ, không tin ngươi thử xem, có thể thoát nổi chín người bọn ta không.
Đông Phương Ngọc đột nhiên cười khanh khách, nói :
– Đã như thế, ta cũng không muốn làm các ngươi thất vọng, chìa khóa Âm Dương đây các ngươi cầm đi!
– Bóc!
Một tiếng vừa dứt, hộp ngọc bật mở, tám thanh tiểu kiếm nhảy lên, hóa thành tám đạo kiếm khí bắn vụt vào tám vị Hồng Lâu cửu đồ sĩ, hữu chưởng của nàng cũng giơ lên, đánh ra một đạo Âm Dương thần chưởng, ba luồng hồng quang phóng vào Triệu Đại ở giữa.
Đông Phương Ngọc xuất thủ công kích mau như sấm chớp, khắp thiên hạ làm sao có thể tìm được môn võ công tuyệt kỹ đánh cả chín cao thủ một lúc.
Mấy tiếng rú vang lên.
Hồng Lâu cửu đồ sĩ ngã xuống ba người, còn năm người né tránh khỏi bị kiếm đâm trúng chỗ hiểm, nhưng cũng đều bị thương, Triệu Đại cũng bị Âm Dương chưởng đánh cho loạng choạng. Đông Phương Ngọc nghĩ cú đánh này ít ra có thể diệt được một nửa số chín vị cửu đồ sĩ trở lên, không ngờ họ hãy còn những sáu người. Triệu Đại đột nhiên hét lên :
– Giết!
Thanh âm chấn động không trung, núi non hồi âm trở lại. Sáu vị Hồng Lâu đồ sĩ đồng loạt rút ngân đao sáng loáng, dàn hàng chữ nhất xông tới Đông Phương Ngọc, Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa. Âu Dương Hải mắt sáng tay nhanh, hét một tiếng, Tử Vi kiếm đã lìa khỏi vỏ, một chiêu “Thanh Sương Ngưng Quang” đánh bạt hai đao đâm vào Đông Phương Ngọc và Lý Xuân Hoa.
Chàng xoay cổ tay, kiếm khí như điện chớp bắn ra, lập tức ngăn cản khí thế tấn công dũng mãnh của sáu vị đồ sĩ. Đông Phương Ngọc, Lý Xuân Hoa như tỉnh cơn mộng, trông thấy kiếm của Âu Dương Hải như du long, tung hoành xuyên qua bay lại trong ánh đao của sáu vị đồ sĩ, điểm, đâm, chém, chặt, linh hoạt vô cùng, cho nên không nhúng tay vào.
Kiếm khí của Âu Dương Hải liên tiếp tiến công liền mấy chục chiêu, nhưng thủy chung vẫn chưa thể đẩy lui sáu vị đồ sĩ một bước, mà chiêu thức của ngọn đao trong tay sáu đồ sĩ càng đánh càng kỳ dị, phối hợp khéo léo đánh trả.
Lúc này đột nhiên nghe Đông Phương Ngọc nói :
– Âu Dương ca, sáu đồ sĩ này hung ác vô cùng, chàng bất tất hạ thủ lưu tình, chúng ta giết chết bọn chúng rồi, cũng có thể giảm thiểu một phần kình địch.
Nguyên ý của Đông Phương Ngọc là thấy Âu Dương Hải vẫn không thể hạ được sáu đồ sĩ, mình muốn giúp đỡ chàng nhưng thẹn không nói rõ ra như thế. Đông Phương Ngọc lập tức bay người xông vào, Lý Xuân Hoa khẽ kêu lên :
– Ngọc muội muội, muội muội phải thi triển sát thủ rồi đấy.
Vừa nói xong, chỉ thấy Âu Dương Hải tả chưởng hữu kiếm cùng tấn công. Kiếm quang như ngân tinh lưu động đầy trời, chưởng phong như sóng trào, cuốn lên vạn trượng.
Bỗng nhiên một đạo cầu vồng từ trong hàn tinh đầy trời vụt chớp…
Ối…
Một loạt tiếng rú đau đớn vang lên… thân hình năm đồ sĩ bị mũi kiếm của Âu Dương Hải xả nát như tương, máu thịt bay tung tóe, trên người Triệu Đại găm thanh Tử Vi kiếm của Âu Dương Hải, đôi mắt lộ ra tia lửa oán độc, đưa tay muốn rút Tử Vi kiếm ra. Nhưng hắn không còn sức lực nữa, lùi lại hai bước… Kiếm chưa rút ra, người đã ngã xuống chết liền. Chín vị Hồng lâu đồ sĩ chỉ trong nháy mắt đã toàn bộ chết hết. Đông Phương Ngọc đột nhiên thở dài nói :
– Âu Dương ca, kiếm thuật của chàng cao hơn muội tưởng tượng, ta cho rằng sau khi học được võ công của La Cơ chân nhân, đã là thế gian vô địch thủ, nhưng công lực của chàng lại làm cho muội thán phục.
Đông Phương Ngọc đã nói thực sự từ đáy lòng, nàng thật không biết kiếm thức của Âu Dương Hải đã đạt đến cảnh giới độc bộ thiên hạ, ngay cả Lý Xuân Hoa cũng cảm thấy kiếm chiêu của Âu Dương Hải vừa rồi, đã đạt đến đỉnh cao kiếm thuật thượng thừa, kiếm vừa xuất thủ, kiếm khí vạn trượng, ngay cả cao thủ tuyệt đỉnh cũng không thể né tránh. Âu Dương Hải cúi người rút kiếm, thở dài nói :
– Công lực của ta còn chưa đến cảnh giới này, nhưng không hiểu sao lại có thể thi triển được chiêu kiếm đỉnh cao của Độc Kiếm Ma năm xưa “Kinh Hồng Nhất Kiếm”.
– “Ôi chắc là trong đó có nguyên nhân, chẳng lẽ là do ở linh đan Xuân Hồng muội đã cho…”
Âu Dương Hải thở dài xong, ngữ âm đã trở thành tâm tư, Đông Phương Ngọc và Lý Xuân Hoa đều không nghe thấy, lặng lẽ nhìn Âu Dương Hải. Bỗng Âu Dương Hải ngẩng đầu về phía Đông Phương Ngọc, hỏi :
– Ngọc muội, Hồng Lâu cửu đồ sĩ đã chết nhưng làm sao chúng ta đi tìm tung tích của Tiểu Linh?
Đông Phương Ngọc đột nhiên rút ra một tấm mộc bài, nói :
– Các vị xem thử chữ trên tấm mộc bài này.
Lý Xuân Hoa đưa tay tiếp lấy tấm mộc bài, chỉ thấy trên mộc bài có bốn chữ “Tại Âm Dương cốc”.
Âu Dương Hải nhíu mày, hỏi :
– Mộc bài này tiêu biểu cho cái gì?
Đông Phương Ngọc nói :
– Muội đã nhặt được tấm mộc bài này, nó là của ai muội không biết, nhưng bốn chữ “tại Âm Dương cốc” trên mặt là bút tích của người tỳ nữ coi giữ Tiểu Linh. Cho nên căn cứ theo sự suy đoán của muội, khi Tiểu Linh bị người bắt đi, người tỳ nữ này lập tức dùng ngón tay khắc ra bốn chữ này. Theo ý của chữ, Tiểu Linh bị người trong Âm Dương cốc bắt đi, mà người bắt nó quyết không phải là Hồng Lâu cửu đồ sĩ, cho nên Hồng Lâu cửu đồ sĩ không biết chuyện này.
Lý Xuân Hoa nói :
– Ngọc muội thế thì muội đã đoán ra ai bắt Tiểu Linh đi?
Đông Phương Ngọc nói :
– Đại khái chắc là Âm Dương cốc chủ.
Âu Dương Hải nói :
– Hắn bắt Tiểu Linh là có dụng ý gì?
Đông Phương Ngọc trầm ngâm một lát, nói :
– Dụng ý là có, nhưng điều làm người ta hoài nghi là Âm Dương cốc chủ vì sao không đến đây để ra điều kiện.
Lý Xuân Hoa nói :
– Ngọc muội muội, chúng ta đã biết chín mươi phần trăm Tiểu Linh bị Âm Dương cốc chủ bắt, nhưng bây giờ phải đi tìm Tiểu Linh ở đâu?
Đông Phương Ngọc nói :
– Tiểu Linh là do muội làm thất lạc, đương nhiên muội không tìm ra nó không được.
Nàng lại thở dài rồi tiếp :
– “Chín tầng thiên quan” của Âm Dương cốc nguy hiểm vô cùng, hay là chúng ta chuẩn bị, một chút rồi đi cũng không muộn, một mặt có thể ở đây chờ đợi tin tức của đối phương.
Âu Dương Hải nghĩ thấy rất đúng, mình và Lý Xuân Hoa đã mấy ngày chưa ăn, thế là họ nán lại trong lầu viện một ngày, trong thời gian này, ba người tìm khắp các nơi trong Âm Dương cốc cũng không có người tới. Trong trận cột đá cũng không có thấy một bóng người nào, cả một Âm Dương cốc như một toà thành chết.
Màn đêm buông xuống, trong trận cột đá di động ba bóng người, phóng về phía Ma Cung ảo ảnh trong cốc, họ đương nhiên là Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa và Đông Phương Ngọc. Đột nhiên nghe Âu Dương Hải thốt lên :
– Sao chúng ta càng đi thì càng cách Ma cung kia càng xa?
Đông Phương Ngọc cười nói :
– Hiện tượng này là điều bình thường, biểu thị chúng ta không đi sai.
Lý Xuân Hoa hỏi :
– Ngọc muội muội, sao muội nói là hiện tượng bình thường?
Đông Phương Ngọc mỉm cười nói :
– Đây hoàn toàn là sự ảo diệu của Kỳ môn dị thuật trận thức, nếu như không tin chúng ta chỉ cần đi bảy bước nữa sẽ đến Âm Dương ma điện.
Nụ cười của Đông Phương Ngọc làm Lý Xuân Hoa nhìn thấy mà nghĩ thầm :
– Nàng ta thật quá xinh đẹp.
Phải biết rằng Đông Phương Ngọc một ngày qua hình như tâm tình đặc biệt vui vẻ, nụ cười này của nàng như trăm hoa nở rộ, lung linh diễm lệ, khuynh quốc khuynh thành.
Đông Phương Ngọc nắm tay Lý Xuân Hoa đi tới trước ba bước, lùi lại sau bốn bước. Âu Dương Hải theo sau người Lý Xuân Hoa, đột nhiên thấy hai người phía trước dừng lại, mọi người nhìn ra thấy Ma điện đã hiện ra trước mắt. Một vùng lửa chói lòa cháy hừng hực trông tựa như một cái đầm lửa, đó chính là một cái đỉnh lớn đặt chính giữa sân Ma điện. Sự biến hóa kỳ dị này làm mọi người tưởng đang mơ, Đông Phương Ngọc chưa đến qua nơi này, nàng cũng cảm thấy bất ngờ. Cái đỉnh lớn đó không ngừng phun lửa ra, chiếu rọi sáng xung quanh, cả một Ma điện rộng lớn, không thấy một bóng người. Đông Phương Ngọc chỉ một cánh cửa tròn lớn, nói :
– Vào trong viện môn này chắc chính là tầng thiên quan thứ nhất, tương truyền rằng chín tầng thiên quan, thiên binh vạn mã không có ai có thể lọt, chúng ta phải cảnh giác phòng bị.
Âu Dương Hải hỏi :
– Thế thì tám tầng thiên quan khác ở đâu?
Đông Phương Ngọc cười nói :
– Chín tầng thiên quan của Âm Dương cốc được xây dựng bí mật, đương nhiên chúng ta bên ngoài không thể thấy. Tiến nhập vào quan thứ nhất, tiếp ngay đó là quan thứ hai, chắc đại khái là như vậy, bởi vì muội cũng chưa đi qua.
Đông Phương Ngọc và Lý Xuân Hoa đều là người thông hiểu kỳ môn dị thuật, nhất là Đông Phương Ngọc so với Lý Xuân Hoa còn thâm trầm hơn, nếu như nơi đây có cơ quan ám phục thì cũng khó lọt qua khỏi tuệ nhãn của nàng.
Đột nhiên nghe Đông Phương Ngọc thốt lên :
– Chín tầng thiên quan xem ra có người đã đi trước chúng ta một bước rồi.
Hóa ra Đông Phương Ngọc đã nhìn thấy ngay cửa viên môn có bố trí hầm chông, nhưng đã bị người đi trước phá rồi.
Âu Dương Hải gật đầu nói :
– Trong quần hào, bọn Cô Lâu Thiên Tôn, Vân Trung Nhạc, ai ai cũng đều là cao thủ hạng nhất võ lâm, nhất là đệ tử Vân Trung Nhạc là Chấn Sơn Dân, là con của tay kiến trúc nổi tiếng năm xưa, Chấn Thổ Công, chắc hẳn cũng tinh thông thủ thuật lắm, cho nên đại khái họ đã đi trước chúng ta một bước rồi.
Giọng nói vừa dứt, đột nhiên một thanh âm lạnh lùng nói tiếp :
– Không sai, quần hào đã đi trước một bước tiến nhập vào Quỷ môn quan, các vị hãy nghe lời nói của ta mà quay đầu lại. Chín tầng thiên quan của Âm Dương cốc thiên hạ không ai phá nổi.
– È! Công Tôn sư huynh…
Âu Dương Hải kinh ngạc kêu lên.
Hóa ra ở viên môn đột nhiên xuất hiện một văn sĩ phong tư ung dung tiêu sái, vai đeo trường kiếm, tay cầm quạt, người này chính là Quan Đông đại hiệp Công Tôn Lạp!
Lý Xuân Hoa thấy vậy cũng giật mình, ba năm nay Công Tôn Lạp vẫn lãnh đạo huynh đệ Thanh Đạo Minh, vì sao giờ lại đến Âm Dương cốc? Chẳng lẽ người đó không phải là Công Tôn Lạp… Nhưng, thân hình, dung mạo, giọng nói, cách ăn mặc, không điểm nào không phải là Công Tôn Lạp.
Người kia trầm giọng nói :
– Không sai, Âu Dương sư đệ, ta chính là Công Tôn Lạp, nhưng ta là đồ đệ trung tín của Âm Dương cốc, nếu như đệ còn nhận ta làm sư huynh thì hãy mau nghe lời ta rời khỏi Âm Dương cốc.
Âu Dương Hải nghe vậy ngẩn ngơ, nếu nói rằng Công Tôn Lạp bị người làm mê loạn thần trí thì không đúng, thần thái nói chuyện của Công Tôn Lạp lại tỉnh táo như thế kia.
Vì sao Truy Phong Tú Sĩ lại gia nhập Âm Dương cốc?
Âu Dương Hải sau phút ngạc nhiên, hỏi :
– Công Tôn sư huynh, vì sao huynh lại bị người ta khống chế, nếu không sao huynh lại gia nhập Âm Dương cốc?
Công Tôn Lạp lạnh lùng nói :
– Âu Dương sư đệ, đệ bất tất hỏi nhiều, mau lui khỏi đây là thượng sách.
Âu Dương Hải trầm giọng hỏi :
– Sư huynh, huynh có thể nói cho chúng tôi biết Âm Dương cốc chủ là ai?
Sắc mặt Công Tôn Lạp hơi biến, nói :
– Âu Dương sư đệ, nếu đệ không nghe lời nói của ta, nhất định là hối hận đấy.
Nói xong Công Tôn Lạp chuyển mình định đi, Âu Dương Hải vội kêu lên :
– Công Tôn sư huynh, xin tạm dừng bước!
Nhưng Công Tôn Lạp như không nghe thấy, đi vào trong Ma điện.
Âu Dương Hải nói to :
– Công Tôn sư huynh, huynh có biết mấy trăm huynh đệ của Thanh Đạo Minh bị chết thảm bởi tay của người trong Âm Dương cốc không?
Chỉ nghe giọng nói của Công Tôn Lạp vẳng tay, nói rằng :
– Chúng huynh đệ Thanh Đạo Minh, có người chết tức tưởi, có những người chết oan khiên, tự ta sẽ báo thù cho họ.
Câu nói này làm Âu Dương Hải ngẩn ngơ, khó hiểu được ý câu nói. Lý Xuân Hoa thở dài nói :
– Sự xuất hiện của Công Tôn Lạp làm cho chúng ta đối với Âm Dương cốc càng cảm thấy thần bí, nếu không phải đã trúng phải mê thần dược vật của người, vì sao Công Tôn Lạp lại đi theo giặc, gia nhập Âm Dương cốc?
Đông Phương Ngọc nói :
– Xem tình hình tuyệt đối không phải đã trúng phải mê thần dược vật.
Âu Dương Hải nói :
– Nhưng ta không tin Công Tôn Lạp lại bội phản chúng ta.
Đông Phương Ngọc nói :
– Đó cũng không chắc, xem tình hình Công Tôn Lạp vừa nói, đối với Âm Dương cốc chủ hình như rất là cung kính, bội phục đến sát đất, thật ra không biết chắc người đó là ai?
Âu Dương Hải đột nhiên hỏi :
– Ngọc muội, huynh đệ Thanh Đạo Minh do ai giết, nàng biết không?
Đông Phương Ngọc nói :
– Âu Dương ca, muội nghĩ chàng cho rằng ta giết phải không? Ôi… kỳ thực chuyện này cũng rất kỳ, Âm Dương tam sứ vốn làm theo mệnh lệnh của Tam Dương điện chủ, họ muốn làm chuyện gì đương nhiên ta phải biết, nhưng hôm đó không biết sao Âm Dương tam sứ đi ra ngoài mà không nhận mệnh lệnh, chắc là chuyện hủy diệt Thanh Đạo Minh là do tam sứ làm ra.
Âu Dương Hải hỏi :
– Chuyện nàng chấp chưởng Tam Dương điện chủ, Âm Dương tam sứ có biết không?
Đông Phương Ngọc nói :
– Đại khái chỉ có Tây Dương sứ Thiên Sơn tăng biết chuyện này, nhưng thần tăng cũng không biết ta là ai.
Lý Xuân Hoa kêu lên :
– Âu Dương huynh, chúng ta phải vào chứ?
Âu Dương Hải nói :
– Nhân loại luôn hiếu kỳ, Âm Dương cốc thần bí như vậy, càng tăng thêm sự hấp dẫn đi tìm hiểu bí mật.
Đông Phương Ngọc gật đầu nói tiếp :
– Huống chi Tiểu Linh đang ở trong Âm Dương cốc, chúng ta càng phải tiến nhập vào chín tầng thiên quan.
Lý Xuân Hoa hỏi :
– Ngọc muội muội xác định là Tiểu Linh đang ở trong chín tầng thiên quan của Âm Dương cốc…
Đông Phương Ngọc nói :
– Cả Âm Dương cốc trừ nơi “Chín tầng thiên quan” chúng ta chưa tìm qua, có thể nói là toàn bộ các nơi đều đã tìm, Tiểu Linh nếu còn trong Âm Dương cốc thì chính là ở trong “Chín tầng thiên quan”.
Lúc này Âu Dương Hải đi đầu bước vào cửa Ma cung, Đông Phương Ngọc sợ bên trong có cơ quan trùng trùng cho nên nàng vội bước lên hai bước đi ngang bên vai trái Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa thì bên phải. Sau khi vào Ma cung, đi đến tận đầu hiện ra một địa đạo thẳng tắp, trước địa đạo có một tấm bia đá, trên khắc bảy chữ :
– “Quang minh đệ nhất tầng thiên quan”.
Âu Dương Hải phóng mắt nhìn vào địa đạo, chỉ thấy trong địa đạo sáng trưng, hóa ra trên tầng địa đạo, cứ cách một trượng có một đĩa đèn, đèn đuốc sáng choang, nhìn ra ở tận đầu, có bảy tám cái xác nằm ngổn ngang ở đó.
Chợt nghe Đông Phương Ngọc khẽ thở dài, nói :
– Những người đã chết kia hiển nhiên là chết bởi cơ quan của tầng thiên quan thứ nhất, nếu muội đoán không lầm, những người chết vì ám khí hoặc là nước độc.
Âu Dương Hải nhìn qua Đông Phương Ngọc, hỏi :
– Sao nàng biết chuyện này?
Nguyên là ba người đã đến bên mấy cái xáv này, quả nhiên thi thể những người chết đã rửa nát, xương lại bị khô đen, hiển nhiên những người này đã trúng nước độc cực mạnh, cơ nhục mới rửa nát hết. Đông Phương Ngọc cười nói :
– Đây không phải là muội có sự sáng suốt tiên kiến trước, Âu Dương ca, chàng nhìn những đĩa đèn trên đầu vì sao không sáng.
Lý Xuân Hoa, Âu Dương Hải ngẩng đầu nhìn, con đường địa đạo này trên trần cách nhau một trượng là đĩa đèn, nhưng độc chỉ có một đĩa đèn bên đây không sáng.
Đông Phương Ngọc nói tiếp :
– Từ đây có thể thấy, trong đĩa đèn này chứa đầy nước độc, khi đạp trúng cơ quan bố trí trên mặt đất, nước độc trong đèn lập tức sẽ từ những ống nhỏ phun ra, dày đặc như sương mù, làm cho người ta không dễ tránh né.
Lý Xuân Hoa thở dài nói :
– Nói như vậy, sự hung hiểm của “Chín tầng thiên quan” quả là danh bất hư truyền.
Đông Phương Ngọc nói :
– Xuân Hoa tỷ tỷ, chúng ta không cần lo lắng nữa, “Chín tầng thiên quan”, sớm đã có người vào trước chúng ta, nếu có cơ quan thiết bị tịch độc nào thì đã có ai đó đã phá đi cho chúng ta rồi, trước khi gặp bọn Cô Lâu Thiên Tôn, không có chi đáng lo, sẽ không có ai ngăn cản đường đi.
Quả nhiên giống như Đông Phương Ngọc sở liệu, ba người đi qua “Quang Minh đệ nhất thiên quan”, lại phát hiện nhiều xác chết, đi vào tầng thiên quan thứ hai, xác chết ngổn ngang đầy đất, dù rằng xác chết nhiều như thế nhưng bọn Âu Dương Hải liên tục đi qua sáu tầng thiên quan cũng không thấy xuất hiện người cản trở. Đến tầng thiên quan thứ bảy, Âu Dương Hải vừa trông thấy chữ “Quỷ Môn thiên quan”, tâm cơ chấn động, nghĩ lại lúc Công Tôn Lạp xuất hiện, nói quần hào đã bị khốn tại Quỷ Môn quan, chẳng lẽ là ở đây?
Chưa nghĩ xong, Đông Phương Ngọc đã lên tiếng nói :
– Môn quan này trùng trùng điệp điệp, e rằng hư thực khó phân, chúng ta tạm thời dừng bước.
Chỉ thấy tận địa đạo thẳng tắp có mở bốn cánh cửa, trên mỗi cánh cửa đều có treo bảng chữ :
– “Thiên môn, Địa môn, Nguyên môn, Hoàng môn”.
– Thiên địa nguyên hoàng, Tứ tượng hóa Sinh, tóm lại phải có một Sinh môn mới đúng, thế thì Sinh môn ở đâu?
Âu Dương Hải nghe vậy ngạc nhiên, vô cùng thán phục sự cơ cảnh của Đông Phương Ngọc, ngay lập tức đã thể hội được hàm ý bốn cửa này. Âu Dương Hải nói nhỏ :
– Thiên địa nguyên hoàng, Tứ tượng hóa Sinh, cửa Sinh phải ở trước bốn cửa.
Đông Phương Ngọc nghe nói, trên mặt lập tức nở một nụ cười, nói :
– Phải rồi, cửa Sinh chính ở trên trần.
Âu Dương Hải y theo ý chữ thiên địa nguyên hoàng, suy đoán cửa Sinh phải ở phía trước bốn cánh cửa, kỳ thực chàng cũng không biết ở đâu, lúc này nghe vậy, bất giác ngẩng đầu lên nhìn.
Đột nhiên Âu Dương Hải cảm thấy vách đá trên đỉnh đầu hình như đang di động áp thẳng xuống.
Đông Phương Ngọc đột nhiên kêu lên :
– Mau lên! Chúng ta tránh vào “Nguyên môn”.
Cùng lúc đó nàng nắm tay Lý Xuân Hoa cấp tốc lướt vào “Nguyên môn”. Âu Dương Hải cảm thấy có điều khác lạ, chàng nhìn lên trần một cái nữa.
Ngay lúc đó…
Vách đá trên đầu sập xuống như núi lỡ. Âu Dương Hải thất kinh, chàng muốn di chuyển vào “Nguyên môn”, ai ngờ dưới chân nhẹ hẫng, mặt đất đột nhiên sụt xuống, bên tai nghe tiếng Lý Xuân Hoa kêu lên kinh hãi…
Âu Dương Hải lăn xuống đất, vách đá đã áp xuống cách mặt đất chừng hai thước, nếu không muốn bị đè chết thì chỉ đành phải rơi xuống theo đất xụt.
Trong nháy mắt…
“Ầm!” một tiếng dữ dội.
Vách đá rơi xuống đã tiếp xúc mặt đất, Âu Dương Hải bị lăn xuống bên dưới tối om. Âu Dương Hải trong lúc ấy đã rút phắt Tử Vi kiếm, ánh kiếm tỏa sáng miếng đất rộng chừng ba trượng có chàng đứng trên này đang từ từ trầm xuống. Âu Dương Hải cảm thấy kỳ quái vô cùng, miếng đất này không biết phải rơi đến sâu bao nhiêu, đến tận cùng rồi không biết có thứ quái quỷ gì tập kích mình không.
Cho nên Âu Dương Hải tạ tinh hội thần, bảo nguyên thủ nhất, chờ đợi biến hóa.
“Rầm” một tiếng, miếng đất đã đến đáy rồi.
Nhưng Âu Dương Hải vẫn đứng nguyên, hai tay cầm kiếm, đề phòng xảy ra bất ngờ, trong mũi Âu Dương Hải không có ngửi thấy mùi vị gì khác, tai cũng không nghe thấy bất cứ thanh âm nào. Chàng mở bừng mắt, mượn kiếm quang của Tử Vi kiếm lướt nhìn xung quanh.
Âu Dương Hải ngẩng đầu nhìn lên, tối om om, không có đường ra, Âu Dương Hải khẽ thở dài, thầm nghĩ.
– “Lý Xuân Hoa, Đông Phương Ngọc không biết ra sao rồi?”
Âu Dương Hải từ từ đi đến bờ vách, đột nhiên chàng phát hiện chỗ dưới đáy này có rất nhiều thông đạo, thông tỏa bốn phương tám hướng. Chàng đứng im một hồi, đành phải đi vào một con đường địa đạo. Âu Dương Hải rơi xuống đáy, không hề cảm thấy hô hấp khó khăn, như vậy ở dưới đáy này không phải là tuyệt cảnh, nhất định có đường ra khác. Chàng men theo vách đá mà đi chầm chậm, bên tai Âu Dương Hải đột nhiên nghe một tiếng thở dài, nói :
– Sự tình trong thiên hạ thật là biến ảo khôn lường. Mấy ngày trước nếu có người nói: Ngọc Diện Tu La Âu Dương Kiệt hãy còn sống trên đời thì Vân Trung Nhạc này chẳng những không tin mà còn cho đó là khùng, nhưng mà bây giờ sự thực… Ôi… Vân Trung Nhạc lần này nếu có thể ra khỏi đây thì ta không muốn dính vào chuyện giang hồ nữa.
Âu Dương Hải nghe vậy vô cùng kinh hãi, trong đầu như có tiếng sấm nổ :
– “Ngọc Diện Tu La Âu Dương Kiệt! Ngọc Diện Tu La Âu Dương Kiệt… sao…”
– “Phụ thân mình vẫn còn sống trên đời ư… Hay là ảo giác…”
Âu Dương Hải vội vận chân khí, ngưng thần lắng nghe….
Chỉ nghe một tiếng cười khẽ, nói :
– Vân huynh không ngờ huynh cũng nói ra những lời như vậy.
Ồ! Đó chẳng phải là giọng nói của Cô Lâu Thiên Tôn Cổ Lão Thiên đó sao?
Một tiếng cười lạnh lùng vang lên, nói tiếp :
– Người sắp chết, lời nói rất thành thật, Vân Trung Nhạc chắc biết sống không lâu nữa.
Tiếng nói này là của Tàn Kim Chưởng Dương Đống Thần phát ra.
Âu Dương Hải đã xác định đây không phải là mộng ảo, mà là chuyện thực tế, bọn Cô Lão Thiên bị vây cách đây không xa. Những lời nói của Vân Trung Nhạc :
– Ngọc Diện Tu La Âu Dương Kiệt vẫn còn sống trên đời.
Câu này làm cho Âu Dương Hải chấn kinh, máu chảy rần rật, chàng hận không qua được đó để hỏi chuyện này là thật hay là giả…
Nhưng Âu Dương Hải suy nghĩ rằng :
– “Nếu là thật thì họ sẽ đối với mình thế nào?”
Lúc này nghe Cô Lâu Thiên Tôn nói :
– Dương Đống Thần, cả ngươi cũng cho rằng không sống nổi hay sao?
Tàn Kim Chưởng Dương Đống Thần nói :
– Nếu sống thì chúng ta làm sao ra khỏi nơi đây?
Cô Lâu Thiên Tôn khẽ cười :
– Chúng nhân đồng tâm, lực mạnh hơn sắt đá, với võ công của chúng ta, nếu có thể đồng tâm hợp lực thì đừng nói chín tầng thiên quan Âm Dương cốc bé xíu này mà ngay cả thiên la địa võng chúng ta cũng có thể xông ra được.
Vân Trung Nhạc lạnh lùng cười nói :
– Cổ Lão Thiên, Âu Dương Kiệt đã còn sống trên nhân gian, mà hai mươi mấy năm nay hắn không ra giang hồ tầm thù, hiển nhiên trong tâm hắn có mưu đồ, hôm nay chúng ta bị khốn ở trong đây, chính là trúng vào mưu sâu của hắn. Nếu ta đoán không sai, “Chín tầng thiên quan” này do hắn xây dựng, không nghi ngờ gì nữa là ngôi mộ chôn vùi võ lâm thiên hạ.
Trong một gian thạch thất có những người đang ngồi xếp bằng là Cô Lâu Thiên Tôn, Vân Trung Nhạc, Cổ Mộ Quỷ Lân, Tàn Kim Chưởng, sáu vị Cô Lâu Hung Thủ và phu thê Chấn Sơn Dân. Ngoài ra một người đang đứng là Hỗn Thiên Thế Ngoại Ma Vương Uất Đại Niên. Những tay cao thủ võ lâm đi theo Vân Trung Nhạc thì đều không thấy, chắc họ đã chết hết trong bảy tầng thiên quan rồi.
Cô Lâu Thiên Tôn Cổ Lão Thiên cười nhạt nói :
– Nói như vậy, Vân huynh có phải cam nguyện bó tay chịu trói!
Vân Trung Nhạc nói :
– Trước khi lão phu tiến nhập vào Âm Dương cốc sớm đã ngờ đến nguy cơ ngày hôm nay, nếu nói chúng ta đồng tâm hiệp lực, đương nhiên đủ cự lại Âu Dương Kiệt, nhưng hình như Cổ Lão Thiên ngươi…
Lão nói đến đây đột nhiên dừng lại, Cô Lâu Thiên Tôn cười hỏi :
– Ta hình như làm sao…
Vân Trung Nhạc nói :
– Hình như có mưu mô gì khác.
Cô Lâu Thiên Tôn Cổ Lão Thiên cười ha hả nói :
– Buồn cười, buồn cười, Vân huynh nghi ngờ thế này, thật làm cho người ta lo lắng.
Vân Trung Nhạc nói :
– Hai mươi mốt năm trước, vụ Thiên Kiếm đàm là do ngươi bày ra, hôm nay vụ Âm Dương cốc cũng là do ngươi bày ra, cho nên lão phu bất đắc dĩ phả phòng bị ngươi hạ thủ lúc sự đã thành.
Cô Lâu Thiên Tôn cười nói :
– Nói hay lắm, Vân huynh cứ đề phòng cũng được, nhưng bây giờ chúng ta phải đồng tâm hiệp lực tiến công vào một cửa phía trước…
(thiếu 2 trang )
Cổ Lão Thiên đột nhiên quay đầu lại hỏi Uất Đại Niên :
– Uất huynh, ý huynh thế nào?
Hỗn Thiên Thế Ngoại Ma Vương từ đầu đến giờ im lặng, lúc này cười lớn nói :
– Hay hay…
Cùng lúc đó mọi người đều đã đứng dậy xông qua một cửa. Bỗng thấy kiếm quang vụt chớp, kiếm khí mãn thiên, như sóng trào lên, ngăn cản mọi người.
– Các ngươi muốn qua, đầu tiên phải cầm chân được ta ở đây.
Thì ra Âu Dương Hải đang đứng ở cửa, chàng vung ngang Tử Vi kiếm, mặt đầy sát khí. Sự xuất hiện của chàng làm cho quần hào đều giật mình. Bỗng nghe Tàn Kim Chưởng Dương Đống Thần lạnh lùng quát :
– Nếu như hôm nay chúng ta bắt được hắn, nhất định có thể ước thúc được sự hành động của Âu Dương Kiệt.
Cổ Mộ Quỷ Lân lớn tiếng nói :
– Không sai, thằng tiểu tử này thiên đường có lối mà không đi, cứ chui xuống Quỷ Môn Quan.
Tàn Kim Chưởng, Cổ Mộ Quỷ Lân thân hình đều chuyển động, một người từ bên trái, một người từ bên phải tấn công Âu Dương Hải, Tử Vi kiếm trong tay Âu Dương Hải khẽ rung động, một vừn sáng bắn ra, Tàn Kim Chưởng, Cổ Mộ Quỷ Lân võ công tuy cao, nhưng cũng không thể nào vượt lên được một bước.
Bỗng nghe sáu vị Cô Lâu Hung Thủ quát lên :
– Hai vị hãy lùi lại.
Chỉ thấy sáu người mười hai cánh tay đều vươn lên, hơn trăm mũi ngân châm mảnh như sợi lông phóng vụt ra. Âu Dương Hải hét lớn một tiếng, Tử Vi kiếm vung tít, những ám khí do sáu vị Cô Lâu Hung Thủ phóng ra đều bị đánh bạt đi mất hết. Chiêu kiếm pháp này làm cho quần hào đều kinh thầm. Cô Lâu Thiên Tôn Cổ Lão Thiên chầm chậm bước ra cười nói :
– Các vị ở đây bàng quan, đợi ta sẽ mở đường máu cho các vị.
Âu Dương Hải hừ một tiếng, quát :
– Cổ Lão Thiên, ân oán huyết thù của chúng ta cũng nên kết thúc đi thôi.
Cô Lâu Thiên Tôn cười nói :
– Xin mời!
Trong hai chữ ngắn ngủi đó vừa phát ra, Cô Lâu Thiên Tôn đã thuận tay đánh liền chín chiêu.
Âu Dương Hải chợt thấy không khí chung quanh đột nhiên có một lực đạo từ tính, như bức chàng không thể nào rút kiếm ra được. Chàng kinh hãi, giờ mới biết tay anh hùng võ lâm này chẳng những tâm trí siêu tuyệt, mà võ công cũng hơn người. Nhưng kiếm khí như núi rồi cũng rít gió bay ra. Bỗng nghe một thanh âm vẳng đến kêu lên :
– Hài nhi, mau lui lại, để cho chúng tiến vào.
Âu Dương Hải giật mình, tiếng nói này nghe rất quen thuộc. Trong một lúc phân tâm, Hỗn Thiên Thế Ngoại Ma Vương Uất Đại Niên cười sằng sặc như quỷ gào, vung tay từ xa phóng một chưởng vào Âu Dương Hải.
Một luồng khí âm hàn theo thế chưởng xuất ra, ập thẳng đến Âu Dương Hải. Âu Dương Hải không kịp đề phòng, chàng cảm thấy một luồng gió lạnh lướt qua. Âu Dương Hải bất giác thất kinh, vội vã vận khí bảo vệ nội phủ, tự bế yếu huyệt, đẩy luồng hàn khí xâm nhập ra khỏi cơ thể. Uất Đại Niên cười lạnh lùng, nói :
– Ngươi đã bị Thái Âm khí đánh bị thương, dù nội công thâm hậu cũng khó qua ba khắc.
Âu Dương Hải cười nhạt, quay mình định đi, Cô Lâu Thiên Tôn đã ập đến sau lưng, tả chưởng chụp xuống, hữu chưởng bấu vào cổ tay chàng. Âu Dương Hải xoay người, kỳ chiêu đột xuất, trường kiếm như chém như đâm…
Kiếm quang lưu động, đâm nhanh ba huyệt, “Huyền Cơ”, “Đương Môn”, “Tương Đài” của Cô Lâu Thiên Tôn.
Chiêu này kỳ ảo khôn xiết, dù Cô Lâu Thiên Tôn một thân tuyệt học cũng không thể chiết giải, bèn thâu lại thế công, lùi nhanh ba bước. Âu Dương Hải nhân thế cướp công, người như gió lốc xoay chuyển vù vù bay vọt đi. Đây là một thông đạo, Âu Dương Hải chuyển qua chỗ rẽ, đột nhiên trong một viên môn vụt xuất hiện một quái nhân. Âu Dương Hải thấy người này, kinh ngạc kêu lên :
– Viên bá bá, là người!
Nguyên quái nhân này là Cổ Thiên Nhân Viên, mấy năm nay không thấy xuất hiện trong giang hồ, không ngờ hôm nay lại đến Âm Dương cốc. Cổ Thiên Nhân Viên nói :
– Hài nhi, mau theo ta!
Âu Dương Hải nước mắt rưng rưng, xúc động nói :
– Viên bá bá, nghe nói phụ thân tiểu điệt hãy còn sống trên trần thế…
Cổ Thiên Nhân Viên lúc này đã lách mình vào viên môn, trầm giọng nói :
– Không sai, sư đệ chính là đương kim Âm Dương cốc chủ!
Âu Dương Hải nói :
– Viên bá bá, bá bá mau dẫn tiểu điệt đi gặp gia phụ.
Cổ Thiên Nhân Viên thở dài nói :
– Phụ thân ngươi đã là một người không còn chút lý trí, chỉ có thù hận. Ngươi không đi là hơn.
Âu Dương Hải hỏi :
– Viên bá bá, thế bá bá muốn dẫn tiểu điệt đi đâu?
Cổ Thiên Nhân Viên nói :
– Ta muốn dẫn ngươi bình yên ra khỏi Âm Dương cốc.
Âu Dương Hải nghe vậy đột nhiên dừng chân nói :
– Nếu như tiểu điệt chưa thấy mặt gia phụ thì vĩnh viễn không rời khỏi Âm Dương cốc một bước.
Cổ Thiên Nhân Viên thở dài nói :
– Hài nhi, ngươi phải nghe lời ta, nhà Âu Dương chỉ có ngươi tiếp tục hương hỏa, nếu ngươi chết trong Âm Dương cốc thì không nghi ngờ gì nữa đã làm tuyệt mạch nhà Âu Dương.
Âu Dương Hải thê lương hỏi :
– Phụ thân chẳng lẽ lại giết tiểu điệt?
Cổ Thiên Nhân Viên than :
– Hài nhi, ngươi có điều chưa biết, từ vụ Thiên Kiếm đàm hai mươi mốt năm trước, phụ thân ngươi may mắn đào sinh, nhưng bị dòng nước lạnh của Thiên Kiếm đàm hại đến yếu huyệt sau đầu, lý trí đã mất hết, người còn sống hoàn toàn do thù hận chống chỏi giúp sống, cho nên sau khi đến Âm Dương cốc, liền tự mình bế quan trong “Chín tầng thiên quan”. Trong thạch đạo ở ngoài quan có chín cao thủ tuyệt thế bảo vệ, người trong thiên hạ không một ai thoát ra khỏi sự tấn công của chín đại cao thủ.
Âu Dương Hải đột nhiên hỏi :
– Viên bá bá, bá bá gặp phụ thân tiểu điệt không?
Cổ Thiên Nhân Viên nói :
– Không, hai mươi mốt năm nay, toàn bộ cao thủ Âm Dương cốc đều không gặp phụ thân ngươi.
Âu Dương Hải nhíu mày nói :
– Thật lạ kỳ, Viên bá bá đã không gặp được gia phụ, vì sao lại biết người trong “Chín tầng thiên quan” là gia phụ! Tại sao lại nói gia phụ đã là người mất hết lý trí?
Đột nhiên một tiếng niệm Phật hiệu vang lên, trong địa đạo xuất hiện Thiên Sơn tăng, lão tăng cất tiếng :
– Âu Dương thiếu hiệp, người trong thiên quan là gia phụ của thiếu hiệp, Ngọc Diện Tu La Âu Dương Kiệt, điều này chính xác, nên biết rằng Tàn Khuyết cửu kỳ nhân trong thiên quan cả đời chỉ nghe lời của phụ thân thiếu hiệp, nếu không phải phụ thân thiếu hiệp thì bất kỳ ai cũng đừng hòng đi qua “Chín tầng thiên quan”. Đến như phụ thân của thiếu hiệp lý trí mất đi thì cũng có sự thực chứng minh, hai mươi mốt năm nay, trong thiên quan xuất hiện tiếng nói như khùng điên của phụ thân thiếu hiệp.
Âu Dương Hải trầm ngâm một hồi, hỏi :
– Lão tiền bối, sao người tự tin nói là chín vị kỳ nhân tàn phế trong thiên hạ chỉ nghe lời phụ thân của ta, vĩnh viễn không thay đổi?
Thiên Sơn tăng trầm giọng nói :
– Tàn Khuyết cửu kỳ nhân đã uống mê hồn loạn thần dược của phụ thân thiếu hiệp, cho nên trong đầu Tàn Khuyết cửu kỳ nhân chỉ có một mình phụ thân thiếu hiệp, bất cứ ai họ cũng coi như thù địch.
Âu Dương Hải nghe vậy giật mình, không ngờ thủ đoạn của phụ thân lại tàn độc như vậy, để đạt đến mục đích của mình mà lợi dụng mê dược mà phá hủy thần trí người.