Đọc truyện Chiến Yên Hùng Cái – Chương 24: Kỳ diệu nữ nhân
Âu Dương Hải vừa hỏi vừa dùng mục lực muốn nhìn thấu qua bức rèm, nhưng dù cho ánh mắt Âu Dương Hải có sắc bén đến đâu cũng không đủ trông thấy bóng người bên trong. Trong thất đột nhiên lại vang lên giọng nói đó, nói :
– Ngươi đừng hỏi ta là ai. Bây giờ ta đang chữa trị Âm Dương chưởng cho Lý Xuân Hoa, đang lúc gay go nguy hiểm nhất, tốt nhất là ngươi đừng quấy rầy ta phân tâm trị liệu, mau giữ bên ngoài cho ta.
Âu Dương Hải nghe vậy, trong lòng như bỏ được khối đá nặng ngàn cân, đương nhiên là không dám nhiều lời, lập tức gọi Thần viên nói :
– Viên huynh không được vọng động, người bên trong đang chữa thương cho Lý Xuân Hoa.
Âu Dương Hải nói xong, lập tức ngồi xếp bằng ngoài sảnh, nhưng thần lặng nghe xung quanh bên ngoài viện có tiếng động nào khác không. Tuy trong lòng Âu Dương Hải đã hơi an tâm, nhưng chàng vẫn khẩn trương dị thường, bởi vì nữ nhân có phải thật sự chữa thương cho Lý Xuân Hoa không.
Mà nàng có biết chữa trị Âm Dương chưởng thương? Nữ nhân áo lục trước khi đi đã nói, trúng phải Âm Dương chưởng, trừ Âm Dương cốc chủ và cô ta có thể chữa trị được ra, trong thiên hạ không có người chữa được.
Thế thì nữ nhân này lại là Âm Dương cốc chủ sao?…
Vì sao lúc này không nghe thấy tiếng thở của Lý Xuân Hoa chút nào?
Bao nhiêu là câu hỏi làm cho Âu Dương Hải trong lòng không thể nào bình tĩnh được.
Kỳ quái là, nữ nhân kia chữa thương cho Lý Xuân Hoa tại sao lại không có tiếng vận khí hít thở, hô hấp.
Một khắc trôi qua chậm chạp…
Âu Dương Hải không thể nhẫn nại nổi đợi đến một giờ, nhưng không nghe thấy thanh âm của nữ nhân kia. Âu Dương Hải không nén được buộc miệng hỏi :
– Chẳng hay chữa thương đã xong chưa?
Đột nhiên trong thất vang lên tiếng thở dài nói :
– Hãy còn chưa xong, nhưng không có nhiều vấn đề lớn nữa, giờ tý đêm mai, ta cần phải chữa trị cho nàng một lần nữa.
Âu Dương Hải đứng dậy, hỏi :
– Ta có thể vào chứ?
– Ngươi đứng đó cho ta, không thể vào được.
Nữ nhân kia trả lời khẩn trương giọng khác thường. Âu Dương Hải nghe vậy nhíu mày, nói :
– Nếu ta không thể vào, thì xin ân nhân ra đây cho tại hạ bái tạ.
Nữ nhân trong thấy lạnh lùng nói :
– Ngươi hà tất phải bái tạ ta.
Âu Dương Hải hỏi :
– Xin thứ cho tại hạ lại hỏi phương giá, có phải người chính là Âm Dương cốc chủ?
Nữ nhân trong thất lạnh lùng hỏi lại :
– Vì sao ngươi lại nói ta là Âm Dương cốc chủ?
Âu Dương Hải nói :
– Bởi vì vết thương bởi Âm Dương chưởng trừ Âm Dương cốc chủ và Tam Dương điện chủ có thể chữa trị ra. Người khác thì không thể.
Nữ nhân kia lạnh lùng nói :
– Nhưng trong thiên hạ trừ Tam Dương điện chủ, Âm Dương cốc chủ biết chữa thương ra, hãy nên thêm một mình ta vào nữa.
Âu Dương Hải kinh ngạc hỏi :
– Thế ân nhân không phải là Âm Dương cốc chủ rồi! Vậy cô nương là ai?
Nữ nhân trong thất hừ một tiếng, nói :
– Ta là ta chứ còn là ai? Hừ, ngươi hỏi để làm gi?
Âu Dương Hải bất giác hoài nghi, nói :
– Cô nương có thể ra ngoài không?
Nữ nhân trong thất nói :
– Ta ra ngươi phải lùi tránh ta.
Âu Dương Hải nói :
– Vì sao?
Nữ nhân trong thất lạnh lùng nói :
– Bởi vì ta không muốn để cho ngươi trông thấy thân ảnh của ta.
Âu Dương Hải hừ một tiến, nói :
– Có phải là cô nương đang đùa với ta phải không?
– Hừ! Ai thèm nói đùa với ngươi, ta phải đi đây, ngươi hãy còn không mau tránh đi.
Âu Dương Hải cười nhạt nói :
– Ta phải xem thử chân diện mục của cô nương như thế nào?
Nói xong Âu Dương Hải dấn bước xông thẳng đến trước bực rèm.
Đột nhiên từ trong ngọc thất một luồng gió nhẹ ôn hòa hàm ẩn một tiềm lực kinh chấn vô cùng. Âu Dương Hải bật lùi lại ba bước, vung tay muốn dùng chân khí nội gia đánh bạt tiềm lực của đối phương. Nào ngờ đối phương lại thâu luồng nội lực đó trở về.
Trong thất vang lên giọng nói lạnh lùng như băng sương :
– Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi không nghe lời ta, Lý Xuân Hoa có chuyện nguy hiểm gì thì đừng có trách ta.
Âu Dương Hải lúc nào cảm thấy công lực của nữ nhân nọ, sao diệu tuyệt luân, chàng kinh thầm, lên tiếng hỏi :
– Cô nương có thể thề rằng sẽ đảm bảo Lý Xuân Hoa bây giờ bình yên vô sự chứ?
Nguyên là Âu Dương Hải sợ nữ nhân nọ có cử chỉ nguy hiểm với Lý Xuân Hoa, nếu không sao cô ta không muốn để cho người nhìn thấy. Lúc này nữ nhân trong thất giận dữ nói :
– Vì sao ta lại phải đảm bảo với ngươi, ngươi không lánh đi thì ta đi đường cửa nhỏ?
Âu Dương Hải không chậm trễ nữa, chàng vội tung mình lướt tới. Bóng người vụt chớt trước mặt, nữ nhân đang xông thẳng đến. Âu Dương Hải tay dùng một chiêu “Tý Đáng Thiên Quân”, đã ngăn chặn lấy cửa thất rộng chừng hai thường, hữu chưởng biến thành cầm nã chộp vào cổ tay của nữ nhân. Âu Dương Hải xuất chiêu lần này có thể nói là mau lẹ tuyệt luân, nên nữ nhân này không lùi ra sau né tránh, tất nhiên không thể tránh khỏi đòn cầm nã…
Nhưng sự thực và điều Âu Dương Hải nghĩ không giống, “soạt” một tiếng…
Nữ nhân không biết xuất thủ từ lúc nào, ngón tay đã vạch vào khuỷu tay Âu Dương Hải một đường, thân người như cá quẩy, đã luồn qua người Âu Dương Hải.
Tay trái Âu Dương Hải tê nhức, nhưng tay phải vẫn bình thường, một thế đảo người như rồng lộn tay hữu nhanh như điện chộp vào sau vai của nữ nhân. Lúc Thần viên cũng cản ngay cửa. Nữ nhân nọ dường như đã nổi giận, thân hình xuyên qua trong chớp mắt đã đến sau lưng Âu Dương Hải, cùi chỏ tay phải khẽ thúc một cái. Âu Dương Hải hự một tiếng, thân mình không tự chủ được té nhào vào Lý Xuân Hoa.
Lúc này lại vang lên tiếng kêu của Thần viên. Âu Dương Hải ngừng ngay thân người lại, ngầm vận chân khí, thấy không bị thương, vội vã quay mình phóng ra ngoài cửa, đưa mắt nhìn. Chỉ thấy Thần viên nằm trên mặt đất, còn bóng dáng nữ nhân đã biến mất tăm.
Âu Dương Hải thấy vậy trong lòng buồn thương vô hạn….
Chàng ngẩng đầu phát ra tiếng cười thê lương…
Nên biết rằng chàng là một người cực kỳ cuồng ngạo, tự phụ, chàng vốn nghĩ mình đã trải qua ba năm rèn luyện võ kỹ, tái xuất giang hồ, sẽ tung hoành võ lâm vô địch thủ…
Nào ngờ trong mấy ngày ngắn ngủi, chàng liên tiếp gặp phải cường địch, mà những người đó hình như võ công cao hơn mình, như Thiên Sơn tăng, Cô Lâu Thiên Tôn, nữ nhân áo lục che mặt, Hỗn Thế Ngoại Ma Vương Uất Đại Niên, tuy nhiên những người này trữ nữ nhân áo lực chưa tiếp chiêu chàng với chàng ra, ba người đều cùng mình tỉ thí qua mấy chiêu, tuy võ công họ rất cao, nhưng mình cũng không thừa nhận là thua họ. Nhưng mà nữ nhân thần bí này lại cho mình thất bại thảm hại. Một người luyện võ, nếu người đó trải qua tháng năm dài khổ luyện. Hào khí trong lòng ngất trời, một khi người đó vừa xuất sơn đã bị đánh thua thì thực khó tránh khỏi bi ai, nguội lạnh trong lòng. Huống chi Âu Dương Hải lại trên người mang mối huyết thù trọng đại. Đột nhiên trong thất vang lên tiếng than thở, kêu rằng :
– Phải Âu Dương Hải không? Sao chàng cười thê lương tuyệt vọng đến vậy?…
Âu Dương Hải nghe giọng nói của Lý Xuân Hoa vội đi vào trong, nhưng chàng nghĩ đến Thần viên còn nằm trên đất, vùng đi trở lại… Ai ngờ lúc này Thần viên từ từ đứng dậy, nói :
– Ta… không sao.
Hóa ra Thần viên muốn ngăn cản nữ nhân kia, bị nữ nhân xuất thủ điểm trúng huyệt đạo. Âu Dương Hải nghe vậy mới vào trong thất, thấy Lý Xuân Hoa đã ngồi trên giường, mặt nàng hơi có chút huyết sắc. Không có vẻ xanh xao nhu đêm qua. Đôi mắt nàng hình như ánh liềm một tia thần quang. Âu Dương Hải rất ngạc nhiên, chẳng lẽ nữ nhân nọ thực sự đã chữa thương thế Âm Dương độc chưởng cho Lý Xuân Hoa…
Âu Dương Hải trong lòng vẫn không yên tâm, lập tức lên tiếng hỏi :
– Xuân Hoa, vết thương Âm Dương độc chưởng mà nàng trúng đã đỡ chút nào không?
Lý Xuân Hoa gật đầu nói :
– Đã đỡ một chút. Ôi! Nữ nhân đó thực sự đến đây chữa thương cho muội, nhưng Tiểu Linh…
Nàng nói đến đây, trong lòng thương cảm nước mắt tuôn rơi xuống gò má. Âu Dương Hải nhíu mày, hỏi :
– Xuân Hoa, nàng trông thấy rõ nàng ấy là nữ nhân áo lục chứ?
Lý Xuân Hoa ngạc nhiên, hỏi :
– Sao? Không phải nữ nhân áo lục? Thế người ấy là ai?
Âu Dương Hải vốn muốn hỏi nàng, không ngờ Lý Xuân Hoa hỏi ngược lại mình, Âu Dương Hải khẽ thở dài nói :
– Ta tin rằng tuyệt đối không phải là Tam Dương điện chủ, nhưng ta không biết người này là ai?
Lý Xuân Hoa à lên một tiếng, nói :
– Phải rồi! Lúc chàng đi ra, thiếp dường như cảm thấy một mùi hương thơm bay vào mũi, mở mắt ra, bỗng thấy một bóng người che mặt bằng lụa đen, đứng sững trước giường, ta muốn lên tiếng quát lớn, nhưng cảm thấy ngón tay người ấy khẽ nhấc lên, thiếp đã bị điểm trúng huyệt đạo, hôn mê đi.
Âu Dương Hải nghe vậy biết rằng nữ nhân thần bí kia sau khi điểm huyệt đạo Lý Xuân Hoa xong mới ra tay chữa thương. Thần trí Âu Dương Hải bình tĩnh lại, chàng đột nhiên cảm thấy nữ nhân thần bí kia hình như không muốn làm hại mình, tuy nàng ta ra tay chế ngự được mình nhưng phát ra nội kình, chỉ điểm đến rồi ngừng.
Người nàng là ai? Vì sao lại đến chữa thương cho Lý Xuân Hoa? Mà nữ nhân này hình như là quen biết mình…
Nghĩ đến đây, Âu Dương Hải lập tức nghĩ đến hình bóng của nữ nhân lúc động thủ vừa rồi, nhưng ba chiêu giao đấu nhanh như điện chớp, căn bản làm cho chàng cũng không thể nào thấy được một chút ấn tượng nào của hình bóng nữ nhân.
– “È! Giọng nói của nữ nhân, đúng rồi, giọng nói của nàng hình như là đổi giọng, trước kia hình như đã nghe qua ở đâu, như vậy nàng nhất định là người mình quen biết, thế thì nàng ta là ai?… Nữ nhân mà đời ta gặp đâu có mấy người?…”
Lý Xuân Hoa đưa mắt nhìn lên mặt Âu Dương Hải, trong lòng nàng cảm thấy mơ hồ.
Thời gian trôi qua thật nhanh, lại một ngày đã qua.
Giờ tý…
Lý Xuân Hoa và Âu Dương Hải sớm đã vào trong ngọa thất chờ đợi nữ nhân thần bí kia.
Nhưng bên ngoài cửa sổ trừ tiếng gió lạnh lùng, xung quanh im lìm đến phát sợ. Âu Dương Hải chắp tay đi qua đi lại trong ngọa thất, đột nhiên Lý Xuân Hoa nói :
– Thiếp nghĩ người ấy không đến rồi, chàng đã một ngày một đêm chưa ngủ, nhất định rất mệt nhọc, chàng mau đi nghỉ ngơi đi!
Âu Dương Hải trầm giọng nói :
– Ân nhân đã đến rồi, chẳng qua không muốn vào đây tương kiến chúng ta.
Vừa dứt tiếng, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng hừ lạnh lùng, nói :
– Ngươi sớm biết như vậy, sao hãy còn không mau lùi ra ngoài thất.
Lý Xuân Hoa nghe giọng nói này, thân mình run lên, trong bụng kêu thầm :
– “Không ngờ là nàng. Ồ! Thật sự là nàng ư? Nếu mình lên tiếng hỏi, nàng có vào không? Nàng có thừa nhận không?”
Âu Dương Hải khẽ thở dài :
– Được rồi! Ta đi ra!
Âu Dương Hải quay mình định đi, đột nhiên nữ nhân nọ kêu lên :
– Không cần nữa! Ngươi chỉ cần tắt đèn trong ngọa thất, đóng cửa nhỏ lại là được.
Âu Dương Hải nghe vậy ngạc nhiên thầm nghĩ :
– “Dù cho bên trong có tối đến đâu, nhưng nhãn lực của ta vẫn có thể nhìn thấy ra mặt và hình dáng của nữ nhân này…”
Âu Dương Hải nghĩ xong, mừng thầm, y lời tắt hết đèn đóm, đóng cửa nhỏ lại, trong ngọa thất lập tức trở nên tối om đưa bàn tay lên trước mặt không thấy ngón.
Một luồng gió nhẹ mang theo mùi hương lành lạnh, rèm đã vén lên, một bóng người to mập đứng đó.
Âu Dương Hải giật mình, muốn quát hỏi là ai…
Đột nhiên Âu Dương Hải trông thấy đó là một bộ quần áo rộng thùng thình, quyết không phải là thân hình to mập của một người, chắc là nàng sợ người nhận ra cho nên mới mặc bộ y phục rộng như thế này.
– Âu Dương Hải, ngươi lùi ra một trượng.
Giọng nói của nữ nhân lúc này rất lạnh lùng, nhưng Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa đều nghe ra đó là giọng đã đổi tiếng, bởi vì thanh âm hơi cứng. Âu Dương Hải không nói một câu, lùi lại một trượng, nhưng trong lòng lại nghĩ :
– “Cự ly một trượng, ta vẫn có thể thấy được rõ ràng”.
Nữ nhân thần bí kia đợi cho Âu Dương Hải lùi ra ngoài một trượng xong, thân hình như bóng ma, quần áo không phát ra tiếng gió nào, người đã dời đến trước gương của Lý Xuân Hoa.
Lý Xuân Hoa mở to đôi mắt nhìn kỹ vào mặt nàng.
Ai ngờ mặt của nữ nhân được lớp lụa đen che khuất, chỉ có đôi mắt sâu như bể, lấp lánh tia sáng như sao lạnh. Lý Xuân Hoa thở dài thê lương nói :
– Được mang ơn cứu giúp, Lý Xuân Hoa không được vọng bái phương nhan, thật là tiếc rẻ suốt đời!
Nữ nhân thần bí lạnh lùng hừ một tiếng, nói :
– Lý Xuân Hoa đêm nay ta chỉ cần lấy ra ngân châm trên người của nàng thì hoàn toàn khỏi hẳn, hãy mau quay lưng lại.
Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa nghe vậy ngạc nhiên, nữ nhân này nói trên lưng Lý Xuân Hoa có nhân châm, tại sao Lý Xuân Hoa không có chút cảm giác nào cả?
Lý Xuân Hoa khẽ thở dài, y lời quay lưng lại.
Nữ nhân thần bí đưa tay vén áo sau lưng của Lý Xuân Hoa. Bỗng ngay lúc đó, đèn trong thất đột nhiên sáng lên.
Nữ nhân thần bí hét lên, nói :
– Âu Dương Hải, ngươi giở trò gì vậy?
Nữ nhân thần bí khẽ vùng tay trái, một luồng kình phong đánh thẳng vào đĩa đèn. Nhưng Âu Dương Phong đã lường trước được, lúc chàng thắp đèn, đã cầm đèn dạt ra bốn năm thước, nói lớn :
– Trong thất tối tăm, nếu như không thắp đèn thì sợ người khó lấy ngân châm ra.
Nữ nhân thần bí lạnh lung nói :
– Ngươi mượn ánh đèn này, chẳng lẽ có thể thấy được diện mục của ta ư?
Đúng như lời nàng nói, dưới ánh đèn chiếu sang, nàng vẫn coi như đêm tối. Lúc này chỉ thấy một bàn tay trắng phau của nữ nhân thần bí ấn lên lưng Lý xuân Hoa, phựt một tiếng nhỏ…
Bàn tay nữ nhân nhấc lên, chỉ thấy ngón tay kẹp ba mũi ngân châm dài hai tấc. Âu Dương Hải thấy bàn tay nữ nhân nhấc lên một cái tức thì đã lấy ra từ trên lưng Lý Xuân Hoa ba mũi ngân châm, thủ pháp tuyệt diệu làm Âu Dương Hải ngẩn ngơ.
Nữ nhân thần bí thâu lấy ba mũi ngân châm, lạnh lùng nói :
– Lý Xuân Hoa, hãy vận công thử xem chân khí đã thuận chưa.
Lý Xuân Hoa cảm thấy lúc thủ chưởng của nữ nhân nhấc lên, đột nhiên cảm thấy khí huyết lưu thông, tinh thần sảng khoái, liền thử vận khí, khí đã đạt đến tứ chi, lưu thông khắp cơ thể…
Nữ nhân thần bí lạnh lùng nói :
– Nếu gia dĩ thêm vài ngày nữa thì sẽ đả thông sinh tử huyền quan. Ân huệ của ta đối với ngươi đến đây chấm dứt, ngày sau gặp lại, chúng ta có thể sẽ là thù địch không đội trời chung.
Nữ nhân nói xong, chuyển thân định đi. Đột nhiên Lý Xuân Hoa từ trên giường nhảy xuống, kêu lên :
– Hồng muội, muội đừng đi…
Trong mắt Lý Xuân Hoa lệ tuôn rơi lã chã. Âu Dương Hải nghe vậy thân mình run rẩy nghĩ :
– “Nàng… nàng là Lý Xuân Hồng… A! Sao không phải cơ chứ, giọng nói của cô ta tối hôm qua không phải Lý Xuân Hồng muội hay sao!”.
Âu Dương Hải đột nhiên mừng rỡ kêu lên :
– Hồng muội! Hóa ra là muội. Hồng muội!
Âu Dương Hải nhảy bổ tới. Ai ngờ nữ nhân thần bí khẽ phất tay trái, đánh bật thân mình Âu Dương Hải lùi lại ba bước, cười nhạt nói :
– Ai là Hồng muội của ngươi? Thật là vô sỉ nói càn.
Âu Dương Hải bị nữ nhân sỉ nhục một trận lập tức đứng ngây ra. Lý Xuân Hoa lệ tuôn như mưa, khóc lóc nói :
– Hồng muội! cho dù muội thay đổi thế nào, ta cũng nhận được muội. Hồng muội, tỷ tỷ xin lỗi muội, muội tha thứ cho tỷ tỷ…
Nữ nhân thần bí đột nhiên kêu lên :
– Ta không phải là muội muội của nàng, nàng đừng nói càn.
Âu Dương Hải khẽ thờ dài nói :
– Nếu cô nương không phải là Lý Xuân Hồng, trừ khi lộ mặt thật cho chúng tôi thấy, nếu không tại sao lại sợ lộ mặt với chúng tôi. Và vì sao lại cứu Lý Xuân Hoa tỷ tỷ…
Chàng lại nói tiếp, giọng bi thảm :
– Xuân Hồng muội muội, muội biết không khi muội bỏ đi, tỷ tỷ của muội cơ hồ thương tâm muốn chết. Thực ra chuyện này chính là sai lầm của ta, ta rất xin lỗi tỷ tỷ và muội muội.
– Im đi! Im đi! Ta không muốn nghe những lời nói hoang đường của ngươi!
Nữ nhân thần bí quát hét lên, tâm tình nàng như mới bình tĩnh lại, nàng thở dài thê lương hỏi :
– Các người thấy mặt ta xong sẽ không quấy rấy ta chứ?
Âu Dương Hải nhíu mày gật đầu nói :
– Phải! Trừ phi mặt của nàng không giống Lý Xuân Hồng chút nào.
Thân mình Nữ nhân thần bí run rẩy, nói :
– Ngươi thật sự muốn thấy mặt ta rồi sẽ xảy ra hậu quả gì các ngươi biết chứ?
Âu Dương Hải ngạc nhiên, hỏi :
– Hậu quả gì? Nói thử xem sao?
Nữ nhân thần bí cười nhạt, nói :
– Hễ đã thấy mặt ta thì đừng hòng sống trên nhân gian nữa.
Âu Dương Hải khẽ cười ha hả, nói :
– Nói như vậy, bọn ta thấy mặt của nàng rồi chúng ta phải chết ư?
Nữ nhân thần bí gật đầu nói :
– Không sai. Ta nghĩ các ngươi đừng nên xem là hơn!
Âu Dương Hải nghe nàng nói vô cùng thẳng thắn, kinh thầm, bất giác quay đầu nhìn Lý Xuân Hoa, muốn thỉnh cầu ý kiến của nàng. Lý Xuân Hoa thở dài lặng lẽ, nói :
– Hồng muội, ta thật sự không tin muội lại nhẫn tâm như thế, muội mở tấm lụa đó ra đi!
Nữ nhân thần bí nghe vậy, thân mình run rẩy, đưa tay đột nhiên mở ra tấm lụa che mặt nàng, lộ xa một khuôn mặt cực kỳ xấu xí… Nàng kêu lớn :
– Đây là mặt Lý Xuân Hồng ư? Ôi chao Hồng muội! Muội…
Lý Xuân Hoa kinh hãi kêu lên một tiếng, người đột nhiên hôn mê ngã xuống đất. Âu Dương Hải vội đưa tay ôm lấy thân mình sắp ngã của Lý Xuân Hoa, điểm vào huyệt thiên cơ của nàng, bỗng nghe Nữ nhân thần bí thở dài một tiếng, nói :
– Cô ta kinh hãi quá………… hoàn thuốc này cho cô ta uống.
Nữ nhân thần bí búng ngón tay một cái, một viên thuốc đã bay vào miệng Lý Xuân Hoa, nàng lại nói :
– Ta đã nói rồi, thấy mặt ta tất chết, ngươi cũng uống viên độc dược này.
Âu Dương Hải vốn mở miệng muốn nói, đột nhiên một đạo hào quang bắn vào miệng Âu Dương Hải, lập tức hóa thành một luồng nhiệt khí trôi xuống bụng…
Chàng muốn mở miệng ói ra, nhưng đã không kịp nữa rồi, chỉ cảm thấy thân người lập tức như lửa đốt, bụng đau đớn như xé, mồ hôi vã ra đầm đìa.
– Ôi chao! Cô… cô thật sự cho chúng ta uống độc dược?
Giọng nói Âu Dương Hải chưa dứt, Nữ nhân thần bí đã quay mình bỏ đi.
Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa song song ngã xuống trong ngọa thất. Thần viên ở ngoài đại sảnh trông thấy Nữ nhân thần bí đi ra, lập tức cản nàng lại.
Nữ nhân thần bí chậm rãi nói :
– Viên huynh, nếu tin lời của ta thì hãy ỏ đây hộ vệ hai người kia, ta đã cho họ uống một loại trân dược nhằm dịch cân hoàn cốt, chắc khoảng chừng hai giờ sau, hai người họ sẽ tỉnh lại.
Thần viên thông linh dị thường, nó lên tiếng hỏi :
– Cô là Lý…
Ý nó nói là Nữ nhân thần bí có phải là Lý Xuân Hồng không, hóa ra cuộc nói chuyện vừa rồi Thần viên đã nghe được. Nữ nhân thần bí thở dài nói :
– Ngươi đừng hỏi ta là ai? Tóm lại ta sẽ không hại Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa.
Nói xong nàng đi ra tiểu viện, rời khỏi Thiên Kiếm đàm. Nàng! Vốn có một dung nhan diễm lệ, nhưng bây giờ nàng là một cô gái xấu xí.
Cái giá của một dung nhan, đã đổi cho nàng được võ công siêu quần trong thiên hạ, võ công của nàng có thể nói là thiên hạ vô địch, nhưng đối với vết thương trong lòng nàng thì làm sao bù đắp nổi. Nước mắt từ đôi mắt đẹp của nàng trào ra, thấm ướt cả vạt áo nàng, mà nàng vẫn cứ đi, gió đâu thổi lạnh như cắt da, như thấu tiếng lòng thê lương, bi ai trong tim nàng…
Lúc này nàng buồn bã nói :
– Cắt không đứt, tình vẫn còn vương, tình là ly sầu còn vương tư vị trong lòng… Ôi! Ta nên rời bỏ họ… Đèn xanh cá gỗ, đó là duyên phận của ta… Tỷ tỷ, ta không oán hận tỷ tỷ, ta chỉ oán trời, hận cho số mạng của ta… Ta nguyện với phận cá gỗ, thầm chúc phúc cho hai người, bách niên giai lão, hưởng tận niềm vui trên đời. Ôi! bây giờ ta cảm thấy sai rồi, ái tình có thể gặp mà không thể cần, là ban cho, không phải của tư hữu. Tỷ tỷ ta biết tỷ rất yêu quí ta, cho nên hôm nay ta cũng không muốn làm cho hai người phiền não, thương tâm vì ta. Ta phải đi đây, ta phải đi đến nơi chân trời góc biển xa xăm, các người quên ta đi… Trịnh Hổ đáng thương, huynh thực tình yêu ta, nhưng… huynh tìm kiếm tâm tình của ta, và cả sau khi thấy mặt ta, tình cảnh bi ai… Huynh nói với ta :
– Dù cho hôm nay thay đổi khó coi thế nào đi nữa, huynh vẫn yêu ta? Ta vốn nên tiếp nhận tình yêu của huynh, nhưng trong lòng ta lại chỉ có Âu Dương ca, bởi vì linh hồn, thể xác ta đều đã thuộc về chàng. Cho nên ta dùng lời nói khích Trịnh Hổ, làm cho huynh từ yêu biến thành hận, lời nói trước khi đi của huynh thật đã làm ta sợ, huynh đã nói thật sự sẽ phá hoại gia đình của tỷ tỷ… Ta nên đi tìm Trịnh Hổ… có thể chiếc cầu hạnh phúc ta xây cho tỷ tỷ sẽ bị Trịnh Hổ phá hoại, nên biết rằng Trịnh Hổ đã trở nên một cao thủ không phải tầm thường rồi. Ôi… Thế gian vạn sự vạn vật đều là tùy theo thời gian mà biến hóa… Ta đâu có ngờ rằng, ta kiếm được “Đồ Long bảo đồ”, trở thành một người võ công đệ nhất…
Nàng nói lung tung như trong mơ…
Tự nàng cũng không biết mình đang đi vào một vách núi cao ngất, rồi đạp vào đám sương mù vương vấn xung quanh vực thẳm… Lý Xuân Hồng… bên dưới là vực sâu ngàn trượng. Một tiếng kêu lanh lảnh vang tới.
Nhưng thân hình của nàng đã từ vực cao ngàn truong mây mù rơi xuống! Một hán tử mày rậm mắt to đứng bên vách núi, đôi mắt của chàng lăn ra vài giọt lệ, đứng nhìn vực thẳm đến xuất thần.
Âu Dương Hải sau khi uống hoàn thuộc kia xong, toàn thân như lửa đốt, hồi lâu cảm thấy thân tâm nhẹ nhõm sảng khoái, nơi Đan Điền có một luồng khí ấm áp kỳ dị lưu thông ba trăm sáu mươi bảy huyệt khắp cơ thể, nơi khí đến, xương cốt khẽ kêu lách cách. Hiện tượng kỳ dị này làm cho Âu Dương Hải ngẩn ngơ, chàng cúi đầu nhìn Lý Xuân Hoa, nàng cũng đang dùng ánh mắt kì dị nhìn mình.
Hồi lâu…
Lý Xuân Hoa khẽ than một tiếng nói :
– Không ngờ ta lại nhân họa mà đắc phúc, trong mấy ngày, chân khí có thể tự thông sinh tử huyền quan, đem công lực nâng lên một bực.
Âu Dương Hải ngạc nhiên, nói :
– Cái gi? Sinh tử huyền quan của nàng đã thông, thế thì nàng ấy không phải hại chúng ta.
Lý Xuân Hoa than thở :
– Âu Dương Hải! Thiếp cảm thấy đó là Hồng muội, nếu không thì trong thiên hạ không có một người nào khác lại đối đãi với chúng ta tốt như thế. Hồng muội ơi, ta thực là không phải với muội.
Âu Dương Hải trong đầu suy nghĩ một hồi… Đột nhiên chàng kêu lớn một tiếng, nói :
– Đúng, nàng là Xuân Hồng, nhất định nàng ấy là? Xuân Hoa, chúng ta mau chia đường đi tìm Hồng muội.
Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa, Thần viên lập tức chia làm ba hướng đuổi theo Lý Xuân Hồng. Âu Dương Hải đuổi đến đây, đột nhiên nghe trên vách núi có tiếng kêu :
– Xuân Hồng muội…
Chàng vội vã đề khí bay lên vách núi đó.
Nhưng miệng vực lại không thấy bóng dáng Lý Xuân Hồng đâu… chàng lại trông thấy một hán tử tay vượn lưng gấu, anh ta không phải là Trịnh Hổ đấy sao! Chẳng lẽ chàng lại nhân lầm người?
Âu Dương Hải từ khi tái xuất giang hồ tới nay trong mấy ngày liên tiếp gặp phải những nhân vật đầy thần bí, cho nên chàng thật sự khônh dám tin vào mắt mình nữa.
Âu Dương Hải đứng lặng một hồi, khẽ chắp tay cười nói :
– Dám hỏi huynh đài quí tính đại danh?
Hán tử nọ nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu cười lớn…
Tiếng cười sang sảng như hàng vạn con ngựa phi chạy, bi tráng ngạo nghễ, nhưng mang vẻ đau thương, phẫn nộ oán hận, ghen ghét. Tiếng cười của chàng thu lại, thản nhiên nói :
– Ta là Trịnh Hổ, nhưng là một Trịnh Hổ khác, Trịnh Hổ muốn khiêu chiến với Âu Dương Hải.
Âu Dương Hải vẫn nghe không hiểu lời nói của chàng ta, hỏi :
– Có phải huynh là Trịnh Hổ hộ pháp dười Khúc Tinh đàn của Thanh Đạo Minh không?
Mắt Trịnh Hổ lóe lên tia sáng kỳ dị, gầm lên :
– Ngươi lải nhải cái gì? Trịnh Hổ này muốn báo thù cho Xuân Hồng muội, ngươi hãy còn chưa rút kiếm ra.
Âu Dương Hải nghe vậy giật mình, vội hỏi :
– Cái gì? Xuân Hồng muội, nàng làm sao rồi?
Âu Dương Hải nghe Trịnh Hổ nói đến Lý Xuân Hồng, đội nhiên nhớ lại tiếng kêu vùa rồi, và cả đôi mắt ngấn lệ của Trịnh Hổ, trong lòng chàng lập tức có điềm bất tường.
Trịnh Hổ cười lớn, tay trỏ vào vực thẳm mây khói mù mịt, kêu lên :
– Chết rồi! Nàng đã nhảy xuống vực thẳm tự sát rồi.
Âu Dương Hải nghe câu nói này, như có một tiếng sấm nổ ngay tren đầu. Trong đầu chàng nghe lùng bùng, suýt chút nữa ngất đi.
– Thật không? Xuân Hồng đã nhảy xuống vực tự sát?
Hai chân Âu Dương Hải run rẩy, loạng choạng đi ra bờ vực thẳm… Chàng cúi đầu xuống nhìn, trước mắt chỉ là biển mây vô cùng vô tận, nào có thấy bóng hình của Lý Xuân Hồng, đột nhiên bên tai Âu Dương Hải nghe tiếng kêu ai oán :
– Âu Dương ca ơi! Chàng nhảy xuống đi! Nếu chàng yêu ta, chàng cứ nhảy xuống đi!
Đó giống như ảo giác, nhưng lại tựa hồ như thật.
Thình lình…
Trịnh Hổ phía sau bật cười, nói :
– Âu Dương Hải, nếu ngươi thật sự yêu Lý Xuân Hồng, thì cùng nàng chết chung đi.
Âu Dương Hải như choành tỉnh mộng, chàng muốn xoay người tránh, nhưng một luồng tiềm lực cực mạnh đẩy vào thân chàng bay ra ngoài. Nhưng Âu Dương Hải nửa đường liền vận chân khí xoay thân ngược lại, mặt đối với Trịnh Hổ.
Chàng đột nhiên trông thấy thần sác trên mặt Trịnh Hổ vô cùng tàn ác, một đạo cuồng phong lại phóng thẳng vào ngực chàng.
– Ô! Trịnh Hổ, ngươi… ngươi muốn hại ta…
Thân hình Âu Dương Hải treo trong không trung, chàng cấp tốc phóng ra một chưởng.
Hai đạo cuồng phong tiếp chạm, đánh tan mây mù xung quanh. Trịnh Hổ hự mộ tiếng, lùi lại ba bốn bước. Nhưng Âu Dương Hải đã không thể nào vận khí nhảy trở lên vực được nữa, bởi vì chàng không ngờ chưởng kình của Trịnh Hổ lại mạnh mẽ như vậy, đánh thân mình chàng bay ra sau một thước.
Âu Dương Hải tuy tận lực đề khí nhảy lên trên, nhưng thân người của chàng vẫn từ từ rơi xuống, trong nháy mắt đầu của chàng đã thấp hơn miệng vực…
Trịnh Hổ phát ra một tràng cười vô cùng đắc chí, hắn cúi xuống nhình Âu Dương Hải đang chìm trong mây khói rồi quay đầu bỏ đi. Âu Dương Hải trong mây mù, liên tục vận sáu bảy hơi chân khí, nhưng vẫn không làm cho thân hình đang rơi xuống chậm lại, ngược lại thế rơi mỗi lúc một nhanh hơn.
Chàng than thầm :
– “Hôm nay mình thật không tránh khỏi vận xui, không ngờ Trịnh Hổ lại hại ta, đúng là thế thái nhân tình, ai đa! Ta thật chết không nhắm mắt…”
Mấy câu sau “Ta thật chết không nhắm mắt…” Âu Dương Hải do tức qua buột miệng kêu lên, điều đó làm cho chân khí của chàng phân tán, thế rơi cành nhanh hơn. Âu Dương Hải biết rằng bất cứ một người có khinh công tuyệt cao đến đâu, cũng không thể nói rơi tư vực sâu ngàn trượng mà không chết, lúc này tâm ý chàng nguội lạnh, quyết định nhắm mắt lại, bên tai tiếng gió lướt vù vù, trong nháy mắt đã rơi xuống mười mấy trượng. Đột nhiên Âu Dương Hải nghe thấy một giọng nói rất ôn như, nói :
– Chàng mau lộn người nhảy đến đây.
Âu Dương Hải đột nhiên cảm thấy một đạo kình lực như nhuyễn từ phía dưới, đem thân hình đang rơi xuống của chàng thúc ngược lên trên.
Âu Dương Hải mở bừng mắt, chỉ thấy trên một mỏm đá nhỏ ra từ vách đá có một bóng người đứng, Âu Dương Hải vùng xoan người nhảy bổ xuống mỏm đá :
– È! Hồng muội là nàng?
Người trên mỏm đá chính là nữ lang che mặt bằng lụa đen, nàng nghe tiếng kêu của Âu Dương Hải buồn bã hỏi :
– Sao chàng lại rơi xuống đây, nếu chàng chết rồi còn Lý Xuân Hoa thế nào?
Âu Dương Hải nghe lời nói của nàng, tất cả đã có thể chứng minh nàng chính là Lý Xuân Hồng.
Chàng vô cùng phấn khởi nói :
– Xuân Hồng muội, nàng đã thừa nhận nàng là Xuân Hồng, ta quá vui mừng!
Lúc này trong lòng Âu Dương Hải rất cao hứng, chàng không trả lời câu hỏi của Lý Xuân Hồng, xông bổ tới hai tay ôm chặt lấy thân người nàng vào lòng.
Lý Xuân Hồng trong vòng tay cường tráng của Âu Dương Hải, không vùng ra, nhưng cũng không ôm lấy Âu Dương Hải, nàng không có một phản ứng nào.
Đôi mắt Âu Dương Hải bắn ra vạn luồng nhu tình, khẽ thở dài nói :
– Hồng muội, ta biết chàng rất hận ta, nhưng ta… trước hết ta phải nói cho nàng rõ, ta yêu nàng và cũng yêu tỷ tỷ của nàng.
Lý Xuân Hồng nghe vậy, đôi mắt trong veo như nước của nàng đầy những ánh lệ, cắt ngang lời của Âu Dương Hải, nói :
– Lúc đó ta hận chàng và tỷ tỷ. Nhưng cảm thấy nội tâm rất là bất an, bởi vì hôm đó ta đã làm tỷ tỷ thương tâm…
Lý Xuân Hồng lại thở dài nói tiếp :
– Ôi, lúc này ta đã thể hiện được tình yêu chân chính là gì… bây giờ ta sẽ chúc phúc hai người, mãi mãi chúc phúc, chỉ cần tỷ tỷ có thể được sung sướng vui hạnh phúc thì tôi cũng cảm thấy vui.
Âu Dương Hải nghe vậy ngẩn ngơ, hồi lâu không thốt nên lời. Lý Xuân Hồng đột nhiên hỏi nhỏ :
– Chàng… có phải chàng tìm ta chứ?
Âu Dương Hải cảm động, nước mắt lưng tròng, hai tay ôm lấy thân người nàng, đáp :
– Phải! Hồng muội, huynh và Hoa tỷ tỷ đều tìm kiếm nàng, chúng ta cần nàng và chúng ta trở về nhà, ba người chúng ta vĩnh viễn sống bên nhau.
Lý Xuân Hồng khẽ vùng ta khỏi vòng tay Âu Dương Hải, khẽ ngâm :
– Lệ đã hết với nỗi sầu, chi nghĩ đến mây
Sở xa xăm, người xa thiên nhai gần…
Ngâm xong, nàng ngẩng đầu nhìn mây khói đến xuất thần. Âu Dương Hải khẽ gọi :
– Hồng muội!
Lý Xuân Hồng cúi đầu nói :
– Mỏm đá này cách trên bờ vực, đại khái khoảng hai mươi mấy trượng, vách đá trơn láng dị thường, bất cứ một người có khinh công cao siêu cũng khó bay lên được bờ vực.
Âu Dương Hải kêu lên :
– Hồng muội, chẳng lẽ nàng thật sự không tha thứ cho chúng ta sao?
Lý Xuân Hồng dường như không muốn nhắc tới chuyện tình ái giữa ba người nữa, nàng nói :
– Vách đá cao hai mươi mấy trượng này nếu có một nơi đứng để đổi hơi thì ta có thể lên được! A! Có rồi, song kiếm trên người chàng cho ta mượn dùng.
Âu Dương Hải thấy nàng nói như vậy, trong lòng vô cùng thương tâm, đột nhiên lạnh lùng nói :
– Hồng muội, nếu nàng không đáp ứng cùng huynh trở về thì huynh cũng không muốn lên.
Lý Xuân Hồng nghe vậy, nước mắt tuôn rơi lã chã. Nàng nhìn thẳng vào mặt Âu Dương Hải, không nói một lời, nhưng trong lòng nàng lại thầm nói :
– “Quá trễ rồi, Âu Dương ca, Hoa tỷ tỷ, bộ mặt này của muội làm sao chung sống với hai người được, Ôi! Ta sao nỡ lìa bỏ hai người, nhưng đã quá muộn rồi”.
Lý Xuân Hồng nói :
– Hoa tỷ tỷ đã cô độc đợi chàng ba năm rồi, chẳng lẽ chàng muốn tỷ tỷ ấy đợi chàng suốt đời chăng? Huống chi hai người đã có ái tử!
Âu Dương Hải giật mình, nghĩ thầm :
– “Sao nàng biết chuyện Lý Xuân Hoa đợi ta suốt ba năm ở Thiên Kiếm đàm?”
Đột nhiên Lý Xuân Hồng nói :
– Hải ca, nếu chàng hãy còn tình yêu giữa ta và chàng năm xưa thi chàng đem tình yêu này chuyển sang tỷ tỷ của muội, thế là muội vui rồi.
Nói xong khẽ đưa tay rút lấy hai thanh kiếm trên vai của Âu Dương Hải xuống, khi nàng rút Tử Vi kiếm ra, nàng khẽ hỏi :
– Hải ca, có phải thanh kiếm này gọi là “Tử Vi”, di vật năm xưa của Độc Kiếm Ma.
Âu Dương Hải đáp :
– Không sai. Hồng muội, không biết nàng có nghe huynh nói qua chuyện Độc Kiếm Ma chưa?
Lý Xuân Hồng lắc đầu than rằng :
– Chưa, nói như thế chàng đã được võ học của Độc Kiếm Ma rồi.
Nàng nói đến đây, hơi ngừng lại rồi lẩm bẩm, tự nói một mình :
– Xem Độc Kiếm Ma đặt hai chữ “Tử Vi” trên kiếm, chứng tỏ ông ta không phải là không hoài niệm người ấy. Ôi!… Giữa họ thật cũng có một đời yêu nhau…
Âu Dương Hải lên tiếng hỏi :
– Hồng muội, nàng đang nói dì… Hai chữ “Tử Vi” trên kiếm là kỷ niệm ai?
Lý Xuân Hồng nhìn Âu Dương Hải hỏi :
– Chàng có biết ngoại hiệu Từ Tâm Bồ Tát không?
Âu Dương Hải gật đầu nói :
– Bà ta là một vị nữ kiệt anh hung ba trăm năm trước, chuyện về bà và Độc Kiếm Ma tiền bối tối qua huynh mới nghe Vân Trung Nhạc và Cô Lâu Thiên Tôn nói tới.
Lý Xuân Hồng nói :
– Hai chữ Tử Vi chính là tên của Từ Tâm Bồ Tát.
Âu Dương Hải ồ lên một tiếng, như vậy hai vị nam nữ này tuy tình cách của họ rất trái ngược nhưng vẫn là một đôi tình tứ…
Lý Xuân Hồng rút thanh kiếm tre ra, quay đầu lại nói :
– Hải ca, không ngờ kiếm thuật của chàng đã đạt đến tuyệt cảnh thượng thừa.
Âu Dương Hải mỉm cười nói :
– Võ công của huynh kém Hồng muội rất nhiều. È không biết Hồng muội trong ba năm do đâu mà học được công lực tuyệt cao như vậy, có phải đã thọ đắc được võ học của Từ Tâm Bồ Tát?
Lý Xuân Hồng đột nhiên thở dài, nói :
– Muội học được một thân võ công này, cho nên mới không thể trở về cùng hai người được.
Âu Dương Hải không hiểu hỏi :
– Vì sao? Hồng muội, võ công của nàng cao đến thế, chẳng lẽ trong thiên hạ hãy còn có ai có thể ước thúc được nàng.
Lý Xuân Hồng dường như không muốn nói nhiều, lắc đầu than rằng :
– Đương nhiên chàng không biết. Ôi! Tóm lại chúng ta phải xa cách. Bây giờ muội mượn sức của hai thanh kiếm lên trên bờ, sau đó muội tìm một sợi dây thòng xuống để tiếp chàng lên trên.
Nói xong, hai tay Lý Xuân Hồng nắm Tử Vi kiếm và thanh kiếm tre, không thấy nàng đề khí như thế nào, cả thân hình đã từ từ bay lên…
Một lát, thân ảnh của nàng đã chìm vào trong biển mây. Trong khoảnh khắc Âu Dương Hải đã nghe giọng nói của Lý Xuân Hồng trên miệng vực truyền xuống, nói :
– Âu Dương ca, ta thả dây leo xuống rồi, chàng theo dây mà leo lên đi.
Quả nhiên một sợi dây leo thòng xuống, Âu Dương Hải khinh công vốn đã là thiên hạ hiếm có, nếu đã có sợi dây leo thì từ trăm trượng cũng có thể lên được.
Trong nháy mắt Âu Dương Hải đã lên bờ vực.
Nhưng khi chàng lên rồi, Lý Xuân Hồng đã mất tăm. Sợi dây leo buộc vào một cây tùng thấp, dưới cây tùng đặt thanh Tử Vi kiếm, dưới ánh trăng sao lấp loáng tia hàn quang lạnh lẽo.
Âu Dương Hải trong lòng vô cùng bi thương, không ngờ Lý Xuân Hồng thật sự đã bỏ đi rồi. Âu Dương Hải uể oải đi đến cây tùng, đột nhiên liếc thấy trên thân cây tùng Lý Xuân Hồng dùng Tử Vi kiếm khắc một đoạn chữ nói :
– Một phần quyến luyến, tăng thêm ngàn mối ly sầu, cớ gì mà phải lưu luyến nữa… Cho nên, lâm biệt, khuyên chàng nhớ đừng đến Âm Dương cốc.
Trong mắt Âu Dương Hải lệ tuôn ra ướt đẫm vạt áo, thần sắc trên mặt chàng thật vô cùng khổ sở, nhưng lại không thốt được một lời, đứng nhìn hàng chữ đến xuất thần.
Không biết qua bao nhiêu lâu, gió nhẹ thổi tới, một bàn tay ngọc ngà đưa một chiếc khăn tay đến khẽ lau nước mắt cho Âu Dương Hải vô cùng dịu dàng, bùi ngùi nói :
– Âu Dương Hải, Hồng muội thật sự đã nhẫn tâm rời bỏ chúng ta ư?
Âu Dương Hải quay lại, chàng thấy Lý Xuân Hoa không biết từ lúc nào đã đứng sau lừng. Âu Dương Hải thở dài nói :
– Hồng muội đã lặng lẽ bỏ đi rồi, chân trời góc bể mênh mông, chúng ta làm thế nào tìm được muội muội trở về.
Lý Xuân Hoa nhìn câu cuối cùng khắc trên thân cây tùng :
– Khuyên chàng nhớ đừng đến Âm Dương cốc.
Nghĩ ngợi một hồi lâu, nàng nói :
– Âu Dương Hải, Hồng muội khuyên chúng ta đừng đi Âm Dương cốc, có thể Hồng muội…
Âu Dương Hải nghe vậy đột nhiên nhớ lại Lý Xuân Hồng từng nói “nàng vì học được võ công tuyệt cao cho nên không thể đoàn tụ với mình” nên vội nói :
– A ta biết rồi, Hồng muội bị Âm Dương cốc chủ khống chế.
Thế là Âu Dương Hải đem chuyện gặp Trịnh Hổ, Lý Xuân Hồng vừa rồi kể lại tường tận cho Lý Xuân Hoa.
Lý Xuân Hoa nghe xong, đôi mày khẽ nhíu lại, nói :
– Thiếp nghĩ nhất định không phải Hồng muội bị Âm Dương cốc chủ khống chế, với võ công của Hồng muội hiện tại, trên đời này có ai có thể thắng được? Hồng muội kêu chàng đừng đi Âm Dương cốc, có thể là sợ chàng xông pha nguy hiểm. Nhưng, hiện nay Tiểu Linh rơi vào tay Tam Dương điện chủ trong Âm Dương cốc, chúng ta vô luận thế nào cũng phải đi Âm Dương cốc một chuyến.
Ngừng một chút nàng lại tiếp :
– Còn tên Trịnh Hổ ấy, không ngờ hắn lại thù chàng, theo sự suy đoán của thiếp, Trịnh Hổ vì ghen ghét chàng mà sinh ra dã tâm muốn hại chàng, bởi vì tôi biết Trịnh Hổ thầm yêu Xuân Hồng muội.
Âu Dương Hải nghe Lý Xuân Hoa nói như vậy, chàng khẽ nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng hỏi nhỏ :
– Xuân Hoa, thương thế của nàng đã phục hồi chưa?
Lý Xuân Hoa nói :
– Không biết Hồng muội cho chúng ta uống thuốc gì, bây giờ chẳng những thương thế của thiếp bình phục, mà nội lực so với trước kia thâm hậu hơn nhiều lần.
Kỳ thực họ đâu biết viên thuốc hoàn của Lý Xuân Hồng chính là “Dịch Mệnh đan” do vị cái thế thần y kỳ nhân La Cơ chân nhân luyện nên. Người trong võ lâm giang hồ hiện nay và cả phụ thân Âu Dương Hải, Ngọc Tu La Âu Dương Kiệt trước kia tìm đủ trăm phương ngàn kế để mở được nơi dấu bảo tàng của La Cơ chân nhân chủ yếu chính là vì chín viên “Dịch Mệnh đan”.
Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa mỗi người uống một viên, công lực bản thân họ đã tăng thêm lên hơn nửa con giáp. Âu Dương Hải nói lớn :
– Xuân Hoa, công lực của nàng đã hồi phục, vậy thì chúng ta bắt đầu đi Âm Dương cốc. Tam Dương điện chủ đã không nghe theo lời ước mà đến chữa thương cho nàng, chúng ta dùng chìa khóa Âm Dương để đổi lấy Tiểu Linh trở về.
Lý Xuân Hoa nghe Âu Dương Hải nói, khẽ thở dài.
Đột nhiên trong lúc đó….
Trên không trung văng vẳng một tiếng hú quái dị…
Âu Dương Hải nghe tiếng hú, sắc mặt hơi biến, nói :
– Đó là tiếng của viên huynh, chúng ta mau đi xem thử.
Âu Dương Hải đã nghe ra phương hướng tiếng hú của Thần viên, chàng và Lý Xuân Hoa phóng đi như chớp, chạy qua mấy tòa phong cốc, kỳ quái thay, lại không thấy bóng dáng của Thần viên, cũng không nghe thấy tiếng hú của nó nữa. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa cảm thấy hoài nghi, lập tức dừng thân hình lại, phóng mắt nhìn lướt các ngọn núi xung quanh, đột nhiên Lý Xuân Hoa kêu “ý” một tiếng, nói :
– Âu Dương Hải chàng nhìn hai ngọn núi kia sao mà cao đến thế?
Âu Dương Hải nhìn theo ngón tay Lý Xuân Hoa chỉ. Chỉ thấy trong các dãy núi, có hai ngọn núi cao chót vót chọc trời, hùng vĩ vô cùng, trên đỉnh mỗi ngọn núi đều có một đốm tinh cầu sáng rực, lóe ra tia hàn quang chói mắt.
Âu Dương Hải giật mình, nói :
– Hai đốm tinh cầu trên đỉnh núi kia chắc không phải là tinh tú đâu!
Lý Xuân Hoa nói :
– Hải ca! Thiếp ở Thiên Kiếm đàm núi Cửu Cung lâu như thế, sớm chiều ngắm trông các dãy núi xung quanh, sao không thấy qua hai ngọn núi cao này.
Âu Dương Hải tâm cơ chợt động, nói :
– Hai ngọn núi cao đến nhất trời, quanh năm mây phủ, làm cho người ta khó phát hiện… Như vậy đây là ngọn Đổng Vân Phong của núi Cửu Cung rồi. Chúng ta mau đến đó thử xem.
Âm Dương cốc chính ở giữa ngọn Đông Vân Phong và Tây Vân Phong của núi Cửu Cung.
Trên đường đi, chàng lại nhớ đến nữ nhân áo lục, chàng cứ nghĩ ngợi suốt dọc đường không biết nữ nhân áo lục đó thật ra là ai?
– È! Cô ta là…
Âu Dương Hải đột nhiên kêu lớn, Lý Xuân Hoa thắc mắc hỏi :
– Hải ca, chàng kêu “Cô ta là” đó là ai?
Lý Xuân Hoa thấy chàng vẫn không trả lời câu hỏi của mình, nàng biết Âu Dương Hải lúc này nhất định nghĩ ra một chuyện trọng đại gì đó, nhưng nhìn sắc mặt của chàng đầy vẻ tình sầu, thế thì người đó nhất định là một nữ nhân.
Nguyên là Âu Dương Hải sực nhớ lại Đông Phương Ngọc đã từng nói với mình Âm Dương cốc ở đâu, làm chàng nhất thời nhớ lại Đông Phương Ngọc đã chết bởi Vô Ảnh chưởng của mình. Âu Dương Hải sau một lúc trầm tư, khẽ thở dài nói :
– Xuân Hoa! Vừa rồi huynh vừa nghĩ ra nữ nhân áo lục che mặt. Âm Dương cốc Tam Dương điện chủ là Đông Phương Ngọc, nhưng không phải là Đông Phương Ngọc đã chết rồi ư?
Lý Xuân Hoa nghe vậy hơi biến sắc, nói :
– Phải rồi! Tam Dương điện chủ hao hao như Đông Phương Ngọc, nàng lúc sinh tiền chẳng phải rất thích màu áo lục đó sao? Nhưng Đông Phương Ngọc bị Vô Ảnh chưởng của chàng đánh lầm đã chết rồi, Tam Dương điện chủ làm sao có thể là Đông Phương Ngọc được?
Âu Dương Hải thở dài thê lương nói :
– Vạn sự vạn vật trên thế gian đều hay vượt khỏi ý liệu con người, chẳng lẽ Đông Phương Ngọc thật sự chưa chết dưới Vô Ảnh chưởng của ta? Nếu thế thì Tiểu Linh bên mình cô ta tất nhiên rất nguy hiểm.
Lý Xuân Hoa vội hỏi :
– Vì sao?
Âu Dương Hải nói :
– Tính tình Đông Phương Ngọc rất kỳ quái, nhớ lại mối thù ta đã lỡ tay đả thương nàng, thế thì nhất định sẽ cho rằng ta có tà tâm muốn giết nàng… Ôi! Lúc tao ngộ với nàng khi xưa, ta rất cảm thông, thương tiếc, ta nào lại hạ độc thủ nàng như vậy… chẳng qua… nhưng nguyện trời xanh phù hộ, nàng ta không phải là Đông Phương Ngọc…
Bỗng nhiên giọng nói cực kỳ lạnh lẽo, mang theo vẻ phẫn nộ, kích động nói :
– Bụng dạ các người quá từ thiện đấy! Kha kha kha…
Người đó nói xong, ngẩng đầu cười khanh khách, tiếng cười trong trẻo nhưng lại có ý vị thê lương. Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa không hẹn mà cùng quay người lại. Trong thung lũng, một nữ nhân mặc áo lục, che mặt, đứng sững sờ ở đó, lần này nàng không thi triển “Vạn Huyền Ma Ảnh” thần công cho nên thân ảnh của nàng người ta nhìn thật rõ.
Thật biết bao xinh xắn, tuyệt mỹ.
Hình bóng mỹ lệ tuyệt vời này chẳng phải đã có lúc từng lam cho tình cảm Âu Dương Hải say mê ư?
Nữ nhân áo lục cười xong, nàng đứng lặng yên cách họ ngoài ba trượng, đôi mắt nhìn ra nơi xa xăm đến xuất thần, hình như nàng đang nghĩ gì…
Kỳ thực bây giờ nàng nghĩ rất nhiều chuyện, chờ đợi một sự quyết định…
Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa, trong lúc nhất thời cũng đứng lặng… Bởi vì người mà họ hoài nghị lại xuất hiện ngay trước mắt, chính nàng là Đông Phương Ngọc hay sao?
– “Đông Phương tiểu thư, tiểu thư là Đông Phương Ngọc ư?”
Câu hỏi này của Âu Dương Hải làm nữ nhân áo lục choàng tỉnh, nàng lạnh lùng hừ một tiếng, hét lên :
– Đừng gọi là là Đông Phương tiểu thư, chẳng phải Đông Phương Ngọc đã chết dưới Vô Ảnh chưởng của ngươi rồi hay sao? Ngươi… ngươi thật là tâm địa tàn độc, ta phải báo thù cho nàng, ta phải giết hết nam nhân trong thiên hạ, phá hết những gia đình nào có hạnh phúc mỹ mãn, làm cho họ phải ly tán chia lìa.
Lý Xuân Hoa nghe vậy sắc mặt đại biến, run run nói :
– Tiểu thư chẳng phải đã nói rằng không sát hại Tiểu Linh, dùng chìa khóa Âm Dương cốc đổi lấy Tiểu Linh mà…
Âu Dương Hải nghe giọng nói đầy vẻ hận thù, hung tợn của nữ nhân áo lục, trong lòng cũng kinh thầm, nghĩ :
– “Nói như vậy, nàng ta có ý phá hoại gia đình mình rồi”
Nữ nhân áo lục cười nhạt nói :
– Kế hoạch của ta đã thay đổi rồi, đương nhiên Tiểu Linh ra sẽ không sát hại nó, nhưng vĩnh viễn cũng sẽ không quay về với các ngươi. Lý Xuân Hoa, ngươi đã không chết vì Âm Dương độc chưởng, coi như là mạng lớn, nhưng hôm nay ta muốn ngươi vĩnh viễn làm quả phụ.
Âu Dương Hải trợn mắt giận dữ, lạnh lùng quát :
– Ngươi không phải là Đông Phương Ngọc, thế thì ngươi là ai? Phu thê chúng ta có thù hận gì với ngươi?
– Hứ! Ta là ai? Ngươi và ta có thù hận gì?
Nữ nhân áo lục lạnh lùng nói xong, cười lớn một tiếng rồi lại tiếp :
– Ngươi muốn biết? Được ta nói cho ngươi nghe, Đông Phương Ngọc là muội muội của ta, như thế là ngươi biết rồi chứ! Vì sao ta lại tìm ngươi báo thù.
Âu Dương Hải nghe nói xong, mỉm cười nói :
– Rất tốt! Cô nói Đông Phương Ngọc là muội muội của cô, thế thì chắc hai chị em cô từ nhỏ đã xa lìa! Lúc Đông Phương Ngọc chết chắc cô cũng không rõ, như vậy có thể nói cho cô biết, về chuyện Đông Phương Ngọc, ôi… cô ấy thật là một cô gái đáng thương…
Nữ nhân áo lục quát lớn :
– Im đi! Ngươi đừng có nói nữa.
Âu Dương Hải đột nhiên nghiêm sắc mặt, trầm giọng nói :
– Thoi khỏi phải diễn nữa, ta biết nàng là Đông Phương Ngọc rồi, Đông Phương tiểu thư với lương tâm mà nói Âu Dương Hải này đối với nàng có thể nói là vô ân tình, nhưng cũng không có thù oán! Lời của nàng hôm nay, thật sự làm ta khó hiểu. Ôi! Người sống trong cõi trần thế này, có một người nào thủy chung như ý đâu! Đông Phương tiểu thư, cuộc tao ngộ với nàng ta rất cảm thông, hận rằng không thể báo thù rửa nhục cho nàng được.
Nữ nhân áo lục nghe Âu Dương Hải nói, thân mình khẽ run rẩn, lúc này nàng lạnh lùng quát :
– Ngươi đừng nói nữa, ta không muốn nghe những lời khẩu thị tâm phi của ngươi.
Lý Xuân Hoa đương nhiên không biết chuyện Đông Phương Ngọc bị Cô Lâu Thiên Tôn bắt đi làm nhục, cho nên những lời nói của Âu Dương Hải, nàng cảm thấy mơ hồ.
Âu Dương Hải khẽ thở dài nói :
– Đông Phương tiểu thư, nàng sống lại, làm ta rất vui mừng, nếu nàng cần ghi nhớ mối thù một chưởng của ta thì ta sẽ tùy ý để cho nàng báo thù. Nhưng, đứa con nhỏ của ta, xin nàng hãy xem trọng đạo nghĩa võ lâm…
Nữ nhân áo lục cười nhạt, cắt ngang câu nói của chàng, nói :
– Xem ra ngươi cứ nhận định ta là Đông Phương Ngọc. Hừ hừ! Ngươi đổ cho ta tùy ý báo thù rồi ta trả Tiểu Linh của người. Thật đáng tiếc, đáng tiếc! Ngưoi chưa thấy mặt con yêu thì đã ở suối vàng, không cảm thấy chết không nhắm mắt sao hả?
Âu Dương Hải khẽ mỉm cười, nói :
– Ý của ta là xin nàng trước tiên hãy trả ái tử trở về, sau đó tùy ý nàng làm gì ta cũng được.
Nữ nhân áo lục hừ một tiếng nói :
– Không đơn giản như vậy đâu, ngươi muốn Tiểu Linh thì dùng mạng ngươi ra đổi bấy giờ ta lấy mạng ngươi.
Vừa dứt lời, nữ nhân áo lục thình lình từ ngoài ba trượng xông thẳng đến. Lý Xuân Hoa đưa tay hữu rút Thanh Quy kiếm, thanh quang vụt chớp, hoành kiếm thủ thế, nói :
– Âu Dương ca, coi bộ nàng quả thực tồn tâm muốn hại chúng ta, sự tình đã tới mức này, bất tất phải khách khí nữa.
Nữ nhân áo lục cười khanh khách, nói :
– Lý Xuân Hoa, sao ngươi không nói dứt khoát một chút, bây giờ ngươi yêu cái mạng của Âu Dương Hải còn hơn cả Tiểu Linh, hừ! Nhưng ta cứ muốn lấy mạng Âu Dương Hải, để cho ngươi làm quả phụ, xem thử ngươi có thủ tiết suốt đời vì hắn không?
Lý Xuân Hoa nghe những lời châm chọc của nàng, tức giận đến nỗi lông mày dựng ngược, mặt trở nên xanh lè, khẽ hét một tiếng, Thanh Quy kiếm đã chém ra…
Nữ nhân áo lục cười nhạt nói :
– Công lực của ngươi khá lắm, tiếc rằng hãy còn chưa có năng lực cản trở ta được.
Nàng nói xong, hai tay tả hữa phóng ra một luồng kình khí cương trung hữu nhu, liên miên bất tuyệt, mang theo một khí lạnh âm hàn bức người, đánh ập ra. Âu Dương Hải vùng xoay chuyển thân người, cản phía trước bên trái Lý Xuân Hoa, vung tay đánh thốc ra một đạo cang khí rồi mau lẹ chộp lấy tay áo Lý Xuân Hoa lùi ra ba bốn trượng…
Nữ nhân áo lục cười khanh khách nói :
– Âu Dương Hải ngươi muốn chạy trốn?
Nàng đột nhiên thâu hồi lực đạo đã đánh ra, tung mình nhảy lên cao ba trượng, từ trên không đánh xuống.
Lý Xuân Hoa hét một tiếng, cả người và kiếm hóa thành một đạo cầu vồng bạc phi lên, ngênh hướng vào thân hình của nữ nhân áo lục đang bổ xuống. Đây là phép ngự kiếm tối cao trong kiếm thuật, Lý Xuân Hoa sớm đã biết được môn kiếm thuật thượng thừa này, hôm nay nàng đã được uống “Dịch Mệnh đan” của Lý Xuân Hồng tặng cho, nội lực càng thêm thâm hậu, lúc này vận kiếm xuất kích, kiếm khí lạnh buốt, bắn ra kiếm quang dài một thước.
Nữ nhân áo lục hình như không ngờ được công lực của Lý Xuân Hoa lại thâm hậu như vậy, thân mình nàng quẫy lộn một vòng tròn trên không trung rồi bay vọt đi, không thấy bóng dáng đâu nữa. Lý Xuân Hoa và Âu Dương Hải chống kiếm đứng ngẩn ngơ nhìn theo đến xuất thần.