Chiến Thư Của Nàng Tình Nhân Nhỏ

Chương 5


Đọc truyện Chiến Thư Của Nàng Tình Nhân Nhỏ – Chương 5

Xe của Lan Đạo Uy hiển nhiên lớn hơn xe của bố cô, trang thiết bị
thật đúng là hoàn hảo, có màn hình máy tính LCD cùng một tủ lạnh nhỏ
giấu ở bên trong ghế xe. Hơn nữa ghế ngồi thật rộng rãi có thể điều
chỉnh để nằm xuống nghỉ ngơi. Loại xe cao cấp như vậy nhất định là nhập
khẩu nguyên chiếc từ nước ngoài, xem ra Lan Đạo Uy không chỉ biết kiếm
tiền mà còn biết hưởng thụ nữa. Phương Tử Cầm vừa sờ đông sờ tây vừa suy nghĩ.

Không bao lâu sau xe dừng ở khu Thiên Mẫu, cô nhìn ra
ngoài trước mắt là một tòa nhà cao tầng biệt lập có hoa viên xung quanh, tòa nhà này chính là khu căn hộ nổi tiếng cao cấp.

Lái xe sau
khi dừng lại giúp cô xuống xe, anh cầm bảng điều khiển điện tử nhanh
chóng ấn vài số, cửa lớn tòa nhà tự động mở ra, bên trong là một khuôn
viên rộng lớn có nhiều loại hoa cùng cây cảnh thật xinh đẹp.

“Phương tiểu thư, mời cô đi thang máy lên thẳng lầu chín, Lan tiên sinh đang đợi cô.” Nói xong, lái xe liền rời đi.

Phương Tử Cầm cố sức mang hành lý đi vào thang máy, sau khi ấn số cô đứng ra
một bên chờ đợi. Cho đến giờ phút này, cô không thể bỏ qua cảm giác bất
an ngày càng tăng. Cô có cảm giác mình giống như là một con sơn dương
đang chờ làm thịt, chỉ cần bước vào cửa nhà Lan Đạo Uy thì sẽ mặc cho
anh ta xử lý, rơi vào vũng bùn không thoát ra được.

Thực buồn
cười! Phương Tử Cầm từ khi nào lại trở nên nhát gan như vậy? Cô bỗng
dưng bật cười nhưng tiếng cười không được tự nhiên.

Thang máy vừa dừng, cửa mở ra không một tiếng động, cô nhanh chóng đưa hành lý ra.
Quả nhiên lầu chín chỉ có một mình Lan Đạo Uy ở. Tấm bảng ghi tên bằng
đá cẩm thạch biểu hiện thân phận cao quý của chủ nhân.

Phương Tử
Cầm đứng ở trước cửa, hơi sửa sang lại ngoại hình của mình một chút,
trong chốc lát cô lại buông tay xuống. Kỳ quái, cô chưa bao giờ khẩn
trương như vậy trước mặt đàn ông, hôm nay không biết uống lộn thuốc gì?
Cô chán ghét ra miệng.

Sau khi dùng sức nhấn chuông cửa, cô nín thở chờ đợi.

Cạch một tiếng, cửa mở ra, đứng ở cạnh cửa là thân hình cao lớn rám nắng của Lan Đạo Uy. Mái tóc đen của anh ẩm ướt, dường như mới vừa tắm xong. Anh mặc một bộ trang phục nhẹ nhàng, thoạt nhìn thật thoải mái, không có vẻ uy hiếp người khác như bình thường, có vẻ thoải mái tùy tiện hơn.

“Xin chào! Tôi còn tưởng là em thay đổi ý định.” Tiếng nói trầm thấp mê
người làm Phương Tử Cầm toàn thân bàng hoàng như tiếp xúc phải điện.

“Cho tới bây giờ tôi chưa từng trốn tránh!” Che giấu cảm giác của mình, cô nâng cằm lên lạnh lùng nhìn thẳng vào anh.

Lan Đạo Uy cố gắng đè nén không cho tiếng cười thoát ra khỏi cổ. Tiểu mỹ
nhân phương đông của anh như một con nhím đáng yêu, khi giận toàn thân
đều giương ra mũi nhọn, thật sự là rất thú vị.

Phương Tử Cầm
nhanh chóng đánh giá một chút về nội thất, nơi anh ở cực kỳ rộng lớn,
bày trí theo phong cách Châu Âu, rõ ràng là do nhà thiết kế nổi tiếng
phụ trách, không gian thật hài hòa. Ngay cả những hàng nội thất bày trí
trong nhà đều là hàng cực kỳ cao cấp.

‘Em đi theo tôi! Tôi giới
thiệu các phòng cho em, sẵn tiện em có thể tắm rửa một chút.” Lan Đạo Uy lấy hành lý của cô, đi trước hướng dẫn cho cô.

Phương Tử Cầm không thể lựa chọn liền làm theo lời anh, yên lặng đi phía sau.

Trừ bỏ phòng khách ở ngoài, Lan Đạo Uy dẫn cô đi xem nhà bếp, nhà ăn, phòng xem phim, thư phòng, không gian tất cả các phòng đều rộng mở lại thoải
mái, thanh lịch ấm áp nhưng không mất đi nét hiện đại. Cô lưu ý chỉ còn
một phòng chưa xem, có thể hiểu được đó chính là phòng ngủ của Lan Đạo
Uy.

Quả nhiên không sai!

Lan Đạo Uy đẩy cánh cửa của phòng cuối ra, trong phút chốc Phương Tử Cầm dường như ngây người, phòng này
thật sự rất lớn! Mặt sàn được lót bằng thảm màu xám nhã nhặn, chính giữa phòng là một chiếc giường cực lớn, cả phòng dùng màu vàng nhạt làm chủ
đạo, thiết kế phòng thật lớn nhưng lại có vẻ riêng tư ấm áp.

Trong phòng còn có một bộ sô pha kiểu cổ có hoa văn làm cả căn phòng có vẻ
thật sống động, toàn bộ vật dụng trong phòng đều được làm từ gỗ.

Phương Tử Cầm nhìn xung quanh, vẻ mặt bình thản nhưng đột nhiên cô có chút
kinh hãi hỏi: “Tôi… tôi ngủ ở đâu?” Nơi này rõ ràng không có phòng nào
dư thừa.

Lan Đạo Uy phát ra tiếng cười rất nhỏ, giống như cô vừa hỏi một vấn đề hay lắm. “Đương nhiên là ngủ cùng một chỗ với tôi.”

Phương Tử Cầm nhìn chằm chằm chiếc giường lớn quá mức không khỏi cảm thấy
choáng đầu hoa mắt. “Ngày đó anh không có nói như vậy!” Cùng anh ngủ
cùng một chỗ, ngay cả trong mộng cô cũng chưa từng nghĩ tới.

Lan
Đạo Uy cố ý nhíu mày, vẻ mặt trầm tư nói: “Tôi nhớ đã nói rằng em sống
cùng tôi đương nhiên là phải ngủ cùng phòng với tôi, không phải sao?”

“Cái gì mà đương nhiên?” Phương Tử Cầm không khỏi tức giận gầm nhẹ.

Lan Đạo Uy nhún vai, “Em không muốn cũng không sao, hợp đồng hôm trước liền hủy bỏ.”

“Anh đang uy hiếp tôi phải không?” Hai mắt của cô bốc lửa giận, trầm giọng nói.

“Quyền lựa chọn là của em.” Anh vẫn vô cùng thoải mái.


Phương Tử Cầm trầm nét mặt, nhặt lấy hành lý của cô ở trên thảm, cô đã qua
sông không thể đổi ý. “Đồ dùng của tôi phải để ở đâu?”

Lan Đạo Uy hướng đến một vách tường thật lớn, “Nơi này đều trống, em cứ việc tự
nhiên!” Tiếp theo anh ấn một nút, cửa tủ quần áo trong nháy mắt mở ra,
lộ ra một không gian sắp xếp ngăn nắp quần áo và đồ dùng của nam giới.

“Giày cùng với túi hành lý có thể đặt ở đây.” Lan Đạo Uy hướng dẫn.

Phương Tử Cầm chỉ có thể đờ đẫn nhìn, máy móc gật đầu. Cô đột nhiên cảm thấy
cực kì vớ vẩn, trong lòng dâng lên một cảm giác muốn chạy trốn.

Dường như nhìn ra vẻ kì lạ của cô, Lan Đạo Uy nâng mặt cô lên, thấy ánh mắt mờ mịt bối rối của cô anh đau lòng không thôi.

“Đừng lo lắng, ở cùng tôi em sẽ được chăm sóc thật tốt.” Anh ở bên tai cô an ủi vỗ về.

Đáng chết, cô làm sao vậy? Có lầm hay không mà ở trước mặt Lan Đạo Uy lộ ra
vẻ yếu ớt? Cô đến đây là để giáo huấn anh nhưng ngược lại lại để cho anh an ủi, cô ảo não nghĩ.

“Tôi không có việc gì, không cần người khác chăm sóc.” Cô quật cường nói.

Lan Đạo Uy cười cười cho qua, một tay khẽ vuốt hai má của cô. “Cho em nửa
giờ sửa sang lại hành lý, sau đó chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn cơm.”
Nói xong, anh lập tức buông cô đi ra khỏi phòng.

Lan Đạo Uy dẫn Phương Tử Cầm đến một nhà hàng nhỏ gần nhà để dùng cơm.

Trong lúc ăn cơm, hai người đều không nói chuyện với nhau. Lan Đạo Uy nhìn cô thật lâu nhưng Phương Tử Cầm hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của
riêng mình.

Những hành động thất thường vừa rồi vẫn khiến cô ảo
não không thôi, bây giờ cô không thể lại mất mặt, cô phải tìm thời gian
để nghĩ kế hoạch, chỉ nghĩ đến tương lai ngày nào cũng bị Lan Đạo Uy
khống chế, cô liền cảm thấy thật tức khí.

“Buổi chiều tôi phải về công ty một lát, có thể về trễ một chút.” Lan Đạo Uy bỗng nhiên nói.

Phương Tử Cầm liếc nhìn anh một cái không trả lời.

“Cả buổi chiều em có thể làm việc của em nhưng buổi tối bảy giờ, em phải
chuẩn bị cùng tôi tham dự tiệc của hội liên minh ngân hàng, tôi sẽ về
đón em.” Lan Đạo Uy nhìn chằm chằm vào mắt của Phương Tử Cầm, dường như
muốn từ ánh mắt của cô tìm ra điều gì đó.

Phương Tử Cầm đẩy ghế
ra khỏi bàn ăn, nhìn anh mỉm cười, “Xin tuân lệnh anh, tiên sinh.” Lời
nói mơ hồ tràn ngập sự châm chọc và khiêu khích.

Lan Đạo Uy cúi người về phía trước, đưa một tay ra trêu chọc đôi môi của cô.

“Đừng nghĩ muốn chọc giận tôi, em gánh không nổi hậu quả cơn giận của tôi
đâu.” Anh nói cực kỳ nhẹ nhàng, ngón trỏ cũng nhanh chóng tiến vào miệng trêu chọc cái lưỡi đinh hương của cô. Trong mắt hiện ra vẻ ham muốn
trắng trợn, một phút cũng không rời nhìn chằm chằm vào cô.

Phương Tử Cầm cực lực trấn định bản thân, hai gò má bị đốt nóng hồng rực lên.
Ngón tay anh dường như có ma lực, đốt nóng ý chí lạnh như băng của cô.
Cô thiếu chút nữa muốn hòa quyện ngón tay anh vào trong lưỡi cô.

Đang lúc toàn thân cô nóng lên, mê hoặc không thôi. Lan Đạo Uy rút ngón tay
ra, ánh mắt dán vào cô, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của cô, anh lấy
ngón tay đưa lên môi mình hôn.

Trời đất! Nhiều động tác khiêu khích gợi tình, Phương Tử Cầm không chịu được ngọn lửa trong mắt anh, chật vật hạ mắt xuống.

Vì sao mỗi lần cùng anh giao đấu, cô đều luôn phải ở thế hạ phong, anh đều có thể hóa giải mọi công kích của cô? Phương Tử Cầm không phục nghĩ
ngợi.

“Chúng ta về đi!” Lan Đạo Uy đứng lên đưa tay về phía cô.

Cô do dự một chút, cuối cùng cũng đưa tay cho anh nắm. Bây giờ phản kháng anh dường như không phải là một hành động thông minh.

& & &

Phương Tử Cầm không cố ý chọn bộ đầm dự tiệc hiệu Roland màu trắng hở vai,
nhưng bộ áo thật sự đã để lộ đôi vai trắng nõn mượt mà của cô. Chiếc áo
được may bằng lụa mềm mại nên ôm sát bộc lộ được thân hình tuyệt mỹ của
cô. Cô còn búi tóc lên cao, những sợi tóc may còn sót lại tùy ý thả sau
gáy trắng như ngọc.

Cô đứng trước chiếc gương thật to cẩn thận
đánh gía bề ngoài của mình, trong kính nhìn cô mềm mại dịu dàng, cực kì
động lòng người.

Tốt lắm, đúng như vậy, cô phải tỏ ra mềm yếu để
giành lấy thế mạnh, cô muốn Lan Đạo Uy đối với cô hoàn toàn không phòng
bị, bị cô mê hoặc hòng hoán chuyển thế hạ phong trước mắt của cô. Thản
nhiên nhìn mình trong gương một lúc, Phương Tử Cầm lấy một đôi hoa tai
trân châu đeo vào để càng tạo cho cô vẻ thanh nhã thoát tục. Sau cùng,
Phương Tử Cầm hài lòng nhìn mình trong gương lộ ra một nụ cười giảo
hoạt, cô chưa từng gặp một đối thủ nào như Lan Đạo Uy, cô đã từng cảnh
cáo mình trách xa anh một chút nhưng cuối cùng vẫn gặp anh.

Bây giờ anh đã kích động cá tính hiếu thắng không chịu thua của cô, nói gì cô cũng không chiến đấu mà đầu hàng, bỏ giáp mà chạy!

Bỗng nhiên, một đôi tay cứng như sắt ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô,
Phương Tử Cầm sợ hết hồn, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhình vào gương thì
thấy Lan Đạo Uy không biết từ khi nào đã đứng sau lưng cô.


“Anh
làm người ta hết hồn!” Cô tức giận nói, cũng cố sức tránh khỏi những nụ
hôn của Lan Đạo Uy. Lan Đạo Uy không trả lời cũng không ngừng hôn cô,
khéo léo hôn vành tai trắng nõn rồi đến chiếc cổ thon dài sau đó kéo một đường dài đến đầu vai mịn màng của cô.

“Đừng… đừng như vậy!” Phương Tử Cầm khiếp sợ la lên, cô không biết là thân thể của mình lại mẫn cảm như thế.

“Em rất đẹp… tôi không thể kìm chế được.” Giọng nói Lan Đạo Uy khàn khàn,
vẫn không có ý định dừng những nụ hôn nóng bỏng lại, tay của anh thậm
chí phủ lên bộ ngực tròn trịa của cô. Lại nữa! Tử Cầm cảm giác toàn thân mình nóng bức không thôi, thở dồn dập hơn. “Xin anh… đừng như vậy…
chúng ta đến giờ rồi.” Cô tìm lý do la lên một câu.

Những lời này quả nhiên hiệu quả, Lan Đạo Uy miễn cưỡng ngẩng đầu lên, mặt vẫn vùi
vào mái tóc của cô, hít thật sâu để ổn định tình cảm vừa bộc phát của
mình.

“Đi dự hội nghị liên minh ngân hàng à, tôi muốn ở nhà cùng
em, yêu chiều em.” Giọng nói của anh vẫn còn vương vấn một chút khản
đặc.

Phương Tử Cầm bỗng chốc đỏ mặt, hồng đến tận cổ. Chưa bao giờ có người nào nói với cô những lời khiêu khích trực tiếp như thế.

Lan Đạo Uy phát ra một tiếng cười trầm thấp, “Không ngờ được một Phương Tử
Cầm nổi tiếng sắc sảo trong giao tiếp lại động một chút là đỏ mặt, thật
sự cực kỳ thú vị.” Trong giọng nói khàn khàn của anh có một chút thương
tiếc.

Phương Tử Cầm bỗng dưng nổi giận, trầm giọng nói: “Anh định tiếp tục trêu chọc em hay là đi dự tiệc?”

Lan Đạo Uy nhếch miệng cười: “Chúng ta đi dự tiệc thôi! Nếu không chẳng
phải đã phụ lòng em ăn mặc phục trang thật xinh đẹp sao.” Nói xong anh
làm tư thế của các hiệp sĩ thời trung cổ mời cô.

Phương Tử Cầm
không khỏi buồn cười, cố ý ngẩng cao đầu ngạo mạn đưa bàn tay nhỏ bé cho anh, cao ngạo nói: “Rất vui lòng! Tiên sinh!”

Phương Tử Cầm cùng Lan Đạo Uy bước vào đại sảnh, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người, cũng không ít tiếng xì xầm bàn tán.

Trong ánh mắt của mọi người, hiếu kì có, tràn ngập nghi hoặc có, cũng có những ánh mắt chờ xem kịch sắp diễn ra.

Trong lòng Phương Tử Cầm lần đầu cảm thấy tủi nhục, cả giới thương nhân đều
biết tin xấu của Phương Thị, cô từ một thiên kim tiểu thư của một công
ty lớn trở thành một cô gái lưu lạc không nhà lại mang nợ.


buộc mình đừng chú ý đến ánh mắt của người khác nhưng bàn tay hơi run
run. Lan Đạo Uy cũng nhận ra, anh cầm chặt tay cô, nhìn về phía cô như
muốn trấn định tinh thần cô. Phương Tử Cầm miễn cưỡng nở một nụ cười,
theo Lan Đạo Uy đi vào giữa đại sảnh nơi có đặt một micro.

“Các
vị xin chú ý!” Lan Đạo Uy một tay vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Phương Tử Cầm, một mặt nói chuyện vào micro. “Về việc của Phương thị, toàn bộ
trái phiếu sẽ được bán ra, những bất động sản còn lại thuộc về Ngân Hàng Tường Duệ.”

Trong đám đông mọi người xôn xao hẳn lên, tất cả đều không nghĩ tới Lan Đạo Uy lại ra mặt lên tiếng về việc này.

“Về việc Phương thị vay tiền của ngân hàng Tường Duệ, tôi cùng Phương tiểu
thư đã thỏa thuận xong, ngoài toàn bộ bất động sản của Phương thị thì Tư Tài cũng thuộc về tập đoàn Tường Duệ nhưng sẽ tự kinh doanh, tổ chức
vẫn không thay đổi.” Lan Đạo Uy vừa nói xong, mọi người ồ lên bàn tán
sôi nổi.

Tất cả mọi người ai cũng biết, Phương gia đã vay của
Ngân Hàng Tường Duệ một số tiền không nhỏ, Lan Đạo Uy lại khoan nhượng
như thế còn ra mặt giúp Phương thị giải quyết vấn đề, thực sự khiến
người ta dị nghị. Lời đồn đoán cũng bắt đầu sôi nổi, mọi người đều nhất
trí cho rằng nguyên nhân chính là Phương Tử Cầm xinh đẹp có tài và quyến rũ.

Phương Tử Cầm đờ đẫn để Lan Đạo Uy dẫn xuống, cô còn đang
bất ngờ chưa hồi phục lại. Cho đến khi thấy ánh mắt ám muội của mọi
người nhìn mình thì mới chợt bừng tỉnh, lập tức cơn giận dâng lên trong
lồng ngực. Cô dữ dội trừng mắt nhìn anh.

Lan Đạo Uy không nhìn
ánh mắt tràn ngập địch ý của Phương Tử Cầm, đưa cho cô một ly rượu. “Em
uống đi! Nó có ích cho em đấy.” Anh thoải mái nói.

Phương Tử Cầm cầm ly rượu uống liền một hơi, rượu khiến thân thể đang run của cô ổn định nhưng lửa tức giận vẫn đang thiêu đốt.

“Anh… thật đáng giận, sao anh chưa có sự đồng ý của tôi mà lại tự tiện phát
biểu những lời đó.” Phương Tử Cầm gầm nhẹ, kìm chế sự tức giận trước mặt mọi người.

“Tôi nghĩ tôi đang giúp em giải quyết vấn đề, không
phải sao?” Lan Đạo Uy bình thản trả lời, không hề coi sự phẫn nộ của cô
ra gì.

Thái độ này của anh làm cô càng tức giận. “Thỏa thuận
riêng của chúng ta anh cố ý công khai như vậy, có biết người khác nghĩ
về tôi như thế nào không?” Tưởng tượng đến những ánh mắt ám muội nhìn
mình, lời đồn đại không chịu nổi lọt vào tai, lòng tự tôn của cô bị tổn
thương nặng, cô luôn luôn kiêu ngạo không thể chịu được mình trở thành
đề tài phê bình, bàn tán của người khác.


“Em không cần để ý người khác suy nghĩ thế nào, tôi đã nói rồi, mọi việc sẽ được xử lý theo cách của tôi, em cũng đã đồng ý, không phải sao?” Lan Đạo Uy nói nhẹ nhàng
nhưng vô cùng kiên định không cho người khác thay đổi.

Hai mắt Phương Tử Cầm nhất thời mờ lệ, anh quả thực là khắc tinh của cô, cô thật là xui tận mạng mới có thể gặp phải anh.

Lan Đạo Uy dịu dàng nâng cằm của cô, thay cô lau nước mắt, “Đừng khóc, em như vậy tôi sẽ đau lòng!”

Phương Tử Cầm tức giận quay đầu đi.

Lan Đạo Uy xoay mặt cô trở lại, nhanh chóng giữ chặt cằm cô làm cho cô không thể nhúc nhích chỉ có thể nhìn thẳng vào mặt anh.

“Vĩnh viễn không được xoay mặt lại với tôi, đừng quên, em là của tôi, tôi là
chúa tể duy nhất của em, tôi nói rồi, em không thể gánh nổi hậu quả của
việc chọc giận tôi đâu.” Anh thấp giọng âm trầm nói.

“Anh làm nhục tôi như vậy còn chưa đủ sao?” Phương Tử Cầm nghẹn ngào mãi, thân thể hơi run rẩy.

Lan Đạo Uy không nói lời nào ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về cô. “Tôi không hối hận vì đã làm như vậy, có lẽ là làm khó cho em nhưng tôi hứa sẽ bồi thường cho em, đừng giận nữa!”

Lời nói của anh tràn ngập nhu
tình cùng thương tiếc khiến Phương Tử Cầm im lặng hồi lâu, bao hờn giận
cùng oan ức cũng vơi đi hơn một nửa.

“Lần sau đừng như vậy, em là người trọng sĩ diện lắm!” Cô ngẩng đầu lên, bĩu môi ai oán, khuôn mặt
tươi như hoa phù dung còn vương hai hàng nước mắt, có vẻ khờ dại đáng
yêu cực kỳ lại mê say động lòng người.

Nhìn thấy Lan Đạo Uy không nhịn được hôn lên dấu lệ trên khuôn mặt cô.

Phương Tử Cầm đỏ bừng mặt, vùi đầu vào ngực Lan Đạo Uy. Lan Đạo Uy lộ ra một
nụ cười cực kỳ thỏa mãn, vòng hai tay ôm lấy cô không hề để ý đến ánh
mắt khác thường của mọi người. Đúng vậy, đêm nay anh cố ý công khai với
mọi người là vì muốn cho ai cũng biết Phương Tử Cầm thuộc về anh, anh
phải cắt đứt những ý tưởng ái mộ cô. Anh đã rõ ràng ám chỉ như vậy tuyệt đối sẽ không có ai dám gây sự chú ý của cô, đây đúng là kết quả mà anh
mong muốn. Tiểu mỹ nhân Phương đông của anh bị thương tổn lòng tự tôn,
anh sẽ bồi thường cho cô, anh sẽ cho cô sự chiều chuộng vô tận khiến cô
cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh, thậm chí là yêu thương anh. Không
biết vì lý do gì nhưng việc cô yêu hay là không yêu đối với anh vô cùng
quan trọng, là việc anh cực kỳ để tâm.

“Em đi lấy đồ ăn đi! Đừng để mình bị đói!” Lan Đạo Uy buông cô ra nhẹ nhàng thúc giục.

Phương Tử Cầm dịu dàng gật đầu, xoay người rời khỏi.

Đang lúc cô đặt đồ ăn lên dĩa thì nghe tiếng gọi tên mình bên tai, cô vừa
xoay đầu lại thì ra là cô bạn tốt Lí Uyển Lăng còn người đứng bên cạnh
cô ấy là người bạn hợp tác của cô Lữ Tử Khiêm.

“Sao các cậu đều đến đây?” Phương Tử Cầm vui mừng hỏi.

“Cái này cậu phải hỏi anh ấy!” Lí Uyển Lăng huých tay vào Lữ Tử Khiêm.

Lữ Tử Khiêm có chút xấu hổ và không tự nhiên, “Lan tiên sinh đã qui định
tất cả mọi người trong công ty đều phải tham dự buổi tiệc này, anh tìm
không ra bạn gái đi cùng nên phải mời Lí Uyển Lăng giúp đỡ.” Anh có chút vội vàng giải thích.

Khuôn mặt thanh tú tươi cười của Lí Uyển Lăng trong nháy mắt có chút ảm đạm.

Phương Tử Cầm đau lòng nhìn cô bạn tốt, không hề để ý đến ánh mắt si mê nhiệt tình của Lữ Tử Khiêm đang nhìn mình.

“Tử Cầm… có chuyện… anh… anh muốn hỏi em.” Lữ Tử Khiêm ngập ngừng nói.

“Anh cứ hỏi đi! Đừng muốn nói ra lại nuốt vào bụng.” Phương Tử Cầm trả lời thật ngay thẳng.

“Ngoài tất cả các quyền của Tư Tài, em… em cùng Lan tiên sinh lúc đó còn có
thỏa thuận nào khác không?” Lữ Tử Khiêm lấy can đảm mở miệng.

“Đa số đều là chuyện công việc, vừa rồi Lan Đạo Uy đã nói thật rõ ràng, về
phương diện cá nhân, hiện giờ không tiện nói cho anh biết.” Phương Tử
Cầm thận trọng nhẹ giọng nói.

Lữ Tử Khiêm gượng cười vài tiếng
lập tức nghiêm nét mặt nói. “Anh hy vọng em đừng làm khổ mình, nếu có gì khó khăn, mọi người cùng nghĩ cách.”

Phương Tử Cầm vô cùng cảm
kích cầm tay anh, “Em là người vô cùng tự cao, sẽ không làm khổ chính
mình đâu, anh đừng lo.” Ngừng một chút, cô nói tiếp: “Nhưng thật ra có
một việc cần anh giúp đỡ.”

“Chuyện gì? Em cứ việc giao phó, anh nhất định giúp.” Lữ Tử Khiêm nhiệt tình trả lời.

“Sau việc này, công ty phiền anh xem chừng, thời gian em đến công ty sẽ ít đi rất nhiều.”

Lữ Tử Khiêm nghe xong lời của cô, biểu hiện có chút không vui nhưng vẫn
miễn cưỡng nói: “Không thành vấn đề, em cứ việc yên tâm, nếu… có rảnh
nên đến công ty xem xét.” Nghĩ đến việc không thể thường gặp cô, tim anh mơ hồ đau đớn.

“Uyển Lăng có thể giúp, có vấn đề gì anh đừng
ngại tìm đến cô ấy thương lượng hoặc hỗ trợ.” Phương Tử Cầm vẫn không
quên tác hợp cho hai người bạn tốt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lí
Uyển Lăng trong nháy mắt hồng lên, đôi mắt hạ thấp còn Lữ Tử Khiêm thì
miễn cưỡng nở một nụ cười không tự nhiên, nhất thời cả ba người đều rơi
vào im lặng cho đến khi một giọng nữ cao bén nhọn chen vào.

“Thật khiến cho người ta thương cảm! Tử Cầm, không ngờ chỉ trong một đêm cô
đã mất đi tất cả.” Đổng Ngải Vi mèo khóc chuột giả từ bi nói.

Phương Tử Cầm lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, thản nhiên cười nói: “Nhờ
phúc của cô, tôi vẫn còn sống rất tốt.” Cô làm sao lại không biết là
Đổng Ngải Vi cố ý khiêu khích, muốn làm cho cô mất mặt, cô sẽ không cho
cô ta thỏa mãn, muốn đấu với cô Đổng Ngải Vi còn chưa đủ tư cách.

Đổng Ngải Vi cười ám muội, “Phải rồi! Với thân hình ẻo lả, thủ đoạn dụ dỗ
cao siêu như cô thì sẽ ngay lập tức có người ra mặt giúp giải quyết tất
cả, thật sự là khiến người khác bội phục hâm mộ nha.” Nghe cô ta nói như vậy, Lữ Tử Khiêm lập tức quay sang nhìn Tử Cầm với ánh mắt nghi ngờ, Lí Uyển Lăng thì có chút khẩn trương, cô thực hận không dán được miệng của người phụ nữ này.

“Nếu Đổng tiểu thư có hứng thú như vậy, hôm
nào rảnh, tôi không ngại chỉ bảo cô đâu! Không thu học phí! Để sau này
cô không cần phải hâm mộ tôi.” Phương Tử Cầm phản bác.


Khuôn mặt
Đổng Ngải Vi vốn đang tươi cười sáng rỡ trong nháy mắt trầm xuống, trong mắt bắn ra những tia hung hăng hiểm ác. “Phương Tử Cầm, cô đừng quá đắc ý! Cô chẳng qua chỉ là con cờ bị bố mình lợi dụng mà thôi. Mọi người
trong giới xã giao đều biết bố cô cao chạy xa bay với tình nhân của ông
ta để lại con gái một mình thu dọn tàn cuộc.” Đổng Ngải Vi giương nanh
múa vuốt nói, âm lượng đủ lớn khiến mọi người chung quanh chú ý.

“Tôi không hiểu cô đang nói gì!” Phương Tử Cầm dường như được bao phủ bởi một màn sương, nói một cách lạnh lùng.

“Ai da! Cô thật sự không biết à? Vậy thì cô cẩn thận nghe cho kĩ đây, ngày
bố cô lấy tiền bỏ trốn đi còn nghĩ đến mang theo tình nhân, hai người
cùng nhau đi hưởng thụ, hãng hàng không nhất định có ghi chép không giả
được đâu, nếu cần cô có thể đi điều tra.” Vẻ mặt Đổng Ngải Vi sung sướng khi thấy người khác gặp nạn.

Phương Tử Cầm giống như bị người
khác đánh một đòn nghiêm trọng, sắc mặt tái nhợt, tay cầm ly rượu bất
giác run lên. Cô có cảm giác tim mình cũng đóng thành băng. Tuy biết bố
đối với cô luôn cạn tình nhưng thật không nghĩ tới là bạc tình như vậy,
ông biến cô thành đối tượng cho mọi người cười chê thương hại.

Cô luôn luôn ghét bị người ta thương hại, cảnh này so với hứng chịu sự
thất bại thì lại càng khó chịu hơn. Phương Tử Cầm ép mình phải kiên
cường lên, không màng tới sự thì thầm bàn tán sôi nổi của mọi người, cô
cũng không phải là người dễ đánh bại. Khuôn mặt lạnh lùng như một đóa
hoa tuyết trắng, toàn thân phát ra một khí chất như sương lạnh có vẻ
thanh cao vô cùng.

Lí Uyển Lăng lo lắng nhìn Tử Cầm, sau đó hung
hăng trừng mắt liếc Đổng Ngải Vi một cái. Xã hội thượng lưu Đài Bắc thật sự là đáng sợ, tội cho Phương Tử Cầm lăn lộn trong hoàn cảnh này suốt
bốn năm.

Thấy lời nói của mình đã có hiệu quả, Đổng Ngải Vi đắc ý cười, nhiều năm qua cô ta bị vẻ đẹp cùng tài năng của Phương Tử Cầm lấn áp, cuối cùng đã trả được thù. Cô ta ác ý bổ sung thêm một câu, dáng vẻ dương dương tự đắc, vẻ mặt cười gian ác: “Bác trai nhất định không nghĩ là cô có tài năng như vậy, có thể nhờ Lan tiên sinh ra mặt giúp đỡ, nếu không ông ấy cũng không cần trốn ra nước ngoài đâu.”

Lời nói vừa xong, chỉ nghe một giọng trầm thấp, cực kỳ uy nghiêm vang lên: “Đổng
tiểu thư, cô nói cho hết đi.” Người nói đúng là Lan Đạo Uy, anh nhanh
chóng đi đến bên cạnh Phương Tử Cầm, một tay choàng qua người cô như
muốn bảo vệ. Khí thế trên người anh cùng với đôi mắt lạnh lùng lợi hại
khiến cho mọi người đang sôi nổi bỗng câm như hến.

Đổng Ngải Vi
thấy thế trong lòng khiếp đảm, đôi mắt Lan Đạo Uy nhìn về phía cô ta
lạnh băng khiến cô ta không tự chủ được cả người run run. “Tôi… tôi chỉ
là.. lời nói thật mà thôi, huống chi… chuyện này mọi người đều biết…”
Đổng Ngải vi run rẩy giải thích.

“Đủ rồi! Tôi không muốn nghe
tiếng của cô nữa, nơi này hiện tại không hoan nghênh cô, mời cô tự
nhiên.” Lan Đạo Uy lạnh lùng ra lệnh tiễn khách.

Đổng Ngải Vi
không tin được nhìn chằm chằm Lan Đạo Uy, anh dám ở trước mặt nhiều
người đuổi cô ta khiến cô ta mất mặt, cô ta dù gì cũng là con nhà danh
giá, đại diện của hai công ty lớn, anh dám miệt thị cô ta như vậy.

Trong lúc cô ta đang phẫn nộ định nói gì đó nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt
lạnh lùng của Lan Đạo Uy lập tức không nói nổi, ưỡn vai xoay người bỏ
đi.

Đổng Ngải Vi vừa đi, cảm giác căng thẳng của Lí Uyển Lăng mới vơi đi nhưng vẫn lo lắng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Phương Tử Cầm.
“Cậu đừng để ý đến lời nói của loại người này, cô ta chỉ sợ thiên hạ
không loạn mà thôi.” Lí Uyển Lăng lặng lẽ an ủi Phương Tử Cầm.

Phương Tử Cầm hơi động đậy khóe miệng, cố gắng nở nụ cười nhưng hiển nhiên là
thất bại, “Mình không sao, cậu đừng lo lắng cho mình.” Cô nói chuyện có
chút miễn cưỡng.

Lí Uyển Lăng bất đắc dĩ nhìn lên vừa đúng lúc
tiếp xúc với ánh mắt Lan Đạo Uy. Thì ra anh là vị khách ngày đó đến mua
lễ phục, thật trùng hợp! Cô gửi cho Lan Đạo Uy một ánh mắt cầu giúp đỡ,
hiện tại Phương Tử Cầm chỉ còn có anh.

Lan Đạo Uy hiểu biết nhìn
cô gật đầu rồi ôm Phương Tử Cầm vào lòng. Nhìn thấy cảnh này, Lí Uyển
Lăng vui mừng xoay người sang chỗ khác thì phát hiện Lữ Tử Khiêm nhìn
chằm chằm Lan Đạo Uy, trong mắt mơ hồ có địch ý. Trời đất! Xin đừng xảy
ra những chuyện ngoài ý muốn nữa, Lí Uyển Lăng bất đắc dĩ lập tức nắm
lấy cánh tay Lữ Tử Khiêm, ngang bướng kéo anh rời đi.

Đối với
những việc này, Phương Tử Cầm hoàn toàn không nhìn thấy, cô dường như là một người không có tri giác bình thường, chỉ thấy cô lấy một ly rượu
mạnh không để ý đến ánh mắt âm trầm cảnh báo của Lan Đạo Uy.

“Đừng uống nữa, em không uống được loại rượu này.” Anh đoạt lấy ly rượu của cô.

“Không cần anh lo, trả ly lại cho em!” Phương Tử Cầm tức giận lên tiếng. Không biết uống rượu nên giờ này cô đã choáng váng đầu óc, hoa mắt bước đi
không xong nhưng cô vẫn ngoan cố chống đỡ, hơn nữa lại vươn tay đoạt ly
rượu về.

Thấy cô say đến nỗi hai gò má đỏ bừng, mắt mơ màng, Lan
Đạo Uy vừa tức giận vừa đau lòng, anh buông ly rượu ôm cô đi ra cửa,
không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

“Không được uống nữa, chúng ta về nhà ngay.” Anh trầm giọng nói với Phương Tử Cầm.

“Anh đừng động vào em, thả em ra, em còn muốn uống!” Phương Tử Cầm giãy dụa yếu ớt.

Lan Đạo Uy hoàn toàn không để ý đến sự phản kháng của cô, tự ôm cô ngồi vào phía sau xe, sau đó bảo tài xế: “Về nhà.”

Trên đường đi, anh để cô dựa chặt vào người mình, hai tay anh giống vòng sắt ôm chặt lấy cô, môi anh không ngừng hôn nhẹ trán cô, an ủi vỗ về.

Bỗng dưng anh nghe một tiếng khóc nức nở trong ngực mình, Lan Đạo Uy nhìn
xuống Phương Tử Cầm chỉ thấy đôi bờ vai của cô rung động. Hai mắt của cô nhắm chặt, đôi hàng mi cong dính đầy nước mắt trong suốt, đôi môi mím
chặt, khuôn mặt đẹp tuyệt mỹ đầy nước mắt khiến anh xúc động tận tâm
can, một cảm xúc chưa từng có ngập tràn lòng anh.

Trời đất! Cô
gái Phương Đông này đã làm gì anh rồi, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã
khiến anh không thể kìm chế được tình cảm trong lòng. Ngay từ đầu anh
chỉ thuần túy muốn con người cô, chiếm đoạt lấy cô nhưng hiện tại anh
chẳng những muốn thế mà còn muốn linh hồn cô cũng phải thuộc về anh.

Lan Đạo Uy chậm rãi cúi đầu vô cùng nhẹ nhàng hôn đi tiếng khóc nghẹn ngào của cô…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.