Chiến Thư Của Nàng Tình Nhân Nhỏ

Chương 4


Đọc truyện Chiến Thư Của Nàng Tình Nhân Nhỏ – Chương 4

Từ sau dạ tiệc lần đó, Phương Tử Cầm không hề gặp lại Lan Đạo Uy, điều này khiến cho cô cảm thấy an tâm.

Nhưng cô không thể bịt tai, bịt mắt trước những tin tức có quan hệ đến anh.

Cả giới doanh nhân Đài Bắc cơ hồ đều bàn luận về anh, ngân hàng do anh dẫn dắt nhanh chóng lớn mạnh uy hiếp các đối thủ cạnh tranh, bàn về phương
thức kinh doanh độc đáo cùng quan hệ xã hội của anh. Tóm lại Lan Đạo Uy
trở thành truyền kỳ số một, xôn xao cả giới thượng lưu Đài Bắc.

Một hôm, Phương Tử Cầm đang ở công ty cùng đồng nghiệp mà cũng là bạn tốt
của cô – Lữ Tử Khiêm bàn về phương án quảng cáo mới thì đột nhiên trợ lí của cô Tiểu Văn kích động chạy vào, “Ôi, chị Tử Cầm, bên Tổng công ty
xảy ra vấn đề lớn, khách điện thoại qua đây hỏi nè chị.” Tiểu Văn nóng
vội la lên.

“Xảy ra vấn đề gì?” Phương Tử Cầm thấy khó hiểu hỏi lại.

“Tình hình em cũng không rõ, chỉ nghe nói là chủ tịch lấy một khoản tiền lớn
bỏ trốn, tổng công ty đang rối loạn bên đó, khách hàng chúng ta nghe tin gọi điện đến đây hỏi, thậm chí có người còn yêu cầu hủy hợp đồng.” Tiểu Văn nói một hơi như pháo nổ.

Phương Tử Cầm nhíu mày, nhanh chóng dặn dò: “Em cố gắng trấn an khách hàng nếu có trường hợp nào khó khăn
hay quan trọng thì chuyển máy cho Lữ Tử Khiêm xử lý.” Cô tiện đà quay về phía Lữ Tử Khiêm: “Anh ở lại xem chừng công ty nhé, em lập tức đi đến
Tổng công ty xem sao, mọi việc chờ em về rồi bàn tiếp!” Cô lập tức lấy
túi xách đi về phía cửa.

“Tử Cầm…” Phương Tử Cầm sắp ra đến cửa thì Lữ Tử Khiêm kêu lên.

Phương Tử Cầm quay đầu lại, anh nhanh chóng tiến về phía cô.

“Cho dù chuyện gì xảy ra thì chúng ta là người đứng cùng trận tuyến biết
không?” Anh cầm chặt tay Phương Tử Cầm, giọng nói tràn ngập sự kiên định cùng tình cảm chân thành.

“Cám ơn anh!” Phương Tử Cầm cảm kích gật đầu, sau đó rời khỏi văn phòng rất nhanh.

& & &

Tòa nhà Ngân Hàng Tường Duệ.

Trên tầng cao nhất, trong một văn phòng cực rộng lớn, ba mặt bằng kính nên
có thể nhìn ra phong cảnh bên ngoài, phía dưới chính là toàn cảnh Đài
Bắc phồn hoa, xe cộ qua lại như nêm. Cả văn phòng lấy trắng đen làm hai
màu chủ đạo, có cảm giác hiện đại hóa nhưng lại không mất đi sự thanh
lịch trang trọng, trong góc còn bài trí một bộ sô pha và bàn trà.

Lan Đạo Uy ngồi phía sau bàn làm việc bằng gỗ hạnh đào thật lớn, cả người phóng túng dựa vào lưng ghế, mắt nhắm lại nghỉ ngơi.

Cạch! Cạch!

Tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang sự suy nghĩ của anh.

“Vào đi!” Anh vẫn nhắm mắt lại.

Một người đàn ông cao nhưng hơi gầy đi vào văn phòng, khuôn mặt có nét
giống Lan Đạo Uy nhưng có vẻ hiền hòa hơn, trên mũi còn có một cặp kính
làm cho anh càng có vẻ nho nhã, so với Lan Đạo Uy phong trần thì hoàn
toàn không giống.

“Anh hai, anh thật rảnh rỗi nhỉ, lại còn có thời gian nghỉ ngơi!” Người này chính là em trai của Lan Đạo Uy – Kỉ Tụng Bình.

Lan Đạo Uy chậm rãi mở mắt mỉm cười, “Nghe giọng của em thì anh không nên như vậy à? Làm sao, có chuyện gì lớn à?”

Kỉ Tụng Bình nới lỏng cà vạt, tiến đến bên sô pha thả mình ngồi xuống,
“Việc lớn rồi đây!” giọng nói không che giấu được sự mệt mỏi. “Cái lão
hồ ly Phương Hữu Bang thật là không còn mặt mũi gì nữa, lão ta mang theo một số tiền trốn ra nước ngoài mất rồi.” Kỉ Tụng Bình bất bình nói.

“À! Vì chuyện này mà em nóng nảy giẫm hư sàn văn phòng của anh à? Lan Đạo Uy không nhanh cũng không chậm bình luận.

Kỉ Tụng Bình cảnh giác nhướng mày nhìn anh trai mình thăm dò. “Mọi chuyện
giống như không ngoài dự liệu của anh, anh cũng không hề khẩn trương.”

“Không có gì phải khẩn trương, cứ để ông ta đi!” Lan Đạo Uy vẫn bình thản.

“Em không cười nổi, ông ta đã ký vay tiền của chúng ta.” Kỉ Tụng Bình la lên một tiếng.

Lan Đạo Uy lộ ra vẻ cười cao thâm khó lường, sau đó lấy trong ngăn kéo ra
một tập hồ sơ đưa cho em trai. “Đây là hợp đồng vay tiền của Phương Hữu
Bang, em xem đi! Chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng gì.”

Kỉ Tụng Bình đứng lên nhận tập hồ sơ, nhanh chóng mở ra xem, vẻ mặt đang căng thẳng dần dần lộ ra vẻ tươi cười.

“Đúng là anh của em, thì ra anh đã sớm bắt Phương Hữu Bang đem tài sản có khả năng sinh lợi nhất của mình ra thế chấp hạn chế rủi ro của chúng ta.”
Kỉ Tụng Bình đem tập hồ sơ trả lại cho Lan Đạo Uy.

“Trong thời
gian ngắn cứ xem ngân hàng chúng ta đầu tư vào đó, nhưng rất nhanh chóng sẽ thu hồi được vốn. Huống hồ chúng ta nắm quyền điều hành Tư Tài mà đó chính là công ty duy nhất của Phương Hữu Bang làm ra tiền.” Lan Đạo Uy
phân tích rõ ràng, tất cả dường như đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.


“Điều hành kinh doanh Tư Tài không phải là con gái của Phương Hữu Bang –
Phương Tử Cầm sao? Cô ấy chính là mấu chốt, nếu phải tiếp quản Tư Tài
chỉ e là không dễ dàng!” Kỉ Tụng Bình nhíu mày nói.

“Cô ấy sẽ hợp tác, chỉ có như vậy thì Tư Tài mới có thể tiếp tục sinh tồn. Nếu không
Tư Tài cũng không đáng giá một xu.” Lan Đạo Uy nhẹ nhàng bâng quơ nói,
đôi mắt trong lúc vô tình hiện ra một tia sáng cực nóng.

“Em thực sự thông cảm cho cô ấy, lại bị người thân nhất của mình lừa gạt, phản
bội. Phương Hữu Bang thật đúng là “tài”! Đem công ty của chính con gái
mình đi cầm cố, bản thân lại chạy ra nước ngoài hưởng phúc. Thật là
không có đạo lí mà!” Kỉ Tụng Bình nhịn không được cảm khái. “Anh định
khi nào thì thông báo cho cô ấy việc tiếp quản Tư Tài?” Kỉ Tụng Bình bất đắc dĩ hỏi. Thông cảm thì thông cảm nhưng công việc là công việc, dù
sao trên thương trường cũng không có chữ tình, đây chính là thế giới
hiện thực!

“Không cần gấp, cô ấy sẽ tự tìm đến đây.” Lan Đạo Uy
cười cười khẳng định, giọng nói mơ hồ có chút hưng phấn. Đã hơn một
tháng nay, anh không có gặp cô gái Phương Đông rồi.

Phương Tử Cầm thực không tin được bố lại đối xử với cô như vậy!

Cô vội vàng chạy tới tổng công ty, thấy mọi người đều bỏ đi hết chỉ còn
Bác Tiêu đã làm việc rất lâu năm ở lại chờ cô. Càng đau hơn chính là bác Tiêu trong văn phòng của bố cô đã tìm được một tập hồ sơ. Cô đọc mới
biết bố cô đã sớm thấy tình hình tài chính của mình không ổn nên lấy tất cả sản nghiệp bao gồm cả công ty mà cô khổ công gây dựng cầm cố cho
Ngân hàng Tường Duệ vay tiền.

Như thế này là xong rồi, không bao
lâu ngân hàng sẽ tiến hành thu hồi toàn bộ tài sản đã thế chấp bao gồm
cả văn phòng công ty hiện tại của cô.

“Thật đáng giận!” Phương Tử Cầm thì thào mắng, tòa nhà văn phòng rộng lớn hiện chỉ còn lại một mình cô. Cô cảm thấy phẫn nộ, uể oải rồi mất phương hướng. Cô nên sớm phát
hiện bố mình có gì bất thường. Cả tháng nay ông thường không có ở nhà mà cô cũng lo ngại ông sẽ hỏi về chuyện kết thân với Lan Đạo Uy nên cũng
cố gắng tránh mặt ông. Nếu không mọi việc đâu ra nông nỗi này.

Nhưng hối hận, lo lắng như thế nào cũng trở nên vô ích! Cô cảm thấy tim mình
thật đau, cô không hề nghĩ đến mình bị chính người sinh ra mình bán
đứng. Ông để lại cho cô một đống hỗn độn phải giải quyết, rốt cục ông
muốn tổn thương cô bao nhiêu mới vừa lòng! Phương Tử Cầm rối loạn trong
lòng hò hét.

“Đừng sợ! Bình tĩnh, mình nhất định phải kiên cường đứng lên.” Cô thì thào, lầm bầm.

Cô vô cùng hiểu rõ, đây không phải là lúc để khóc. Tòa nhà của tổng công
ty, đất đai của bố cô bị ngân hàng thu hồi đều không sao nhưng Tư Tài là ngoại lệ. Công ty này là do cô và những người bạn vất vả gầy dựng mới
có qui mô ngày hôm nay. Cô không thể nhìn nó bị phá hủy! Nhất định có
biện pháp! Cô không ngừng đi lại trong văn phòng.

Đột nhiên một bóng người hiện lên trong đầu cô. “Lan Đạo Uy!” Đúng vậy, chính là anh.

Thì ra anh đã cùng bố cô kí hợp đồng cho vay, khó trách anh dám lớn tiếng
tuyên bố rồi cô và anh còn có thể sẽ gặp lại. Cho dù có bất mãn gì với
anh, Phương Tử Cầm trong lòng biết rất rõ ràng Lan Đạo Uy chính là hy
vọng cuối cùng của cô. Chỉ có anh mới có cách làm cho Tư Tài không có
ảnh hưởng gì mà tiếp tục kinh doanh. Nếu anh bằng lòng giúp cô, cô sẽ
đáp ứng bất cứ điều kiện nào anh đưa ra.

Nghĩ đến việc đã vất vả
trốn tránh cả tháng nay giờ lại tự mình đến tìm anh, cô không khỏi lắc
đầu cười khổ, cô cơ hồ có thể tưởng tượng vẻ mặt tràn đầy tự tin của Lan Đạo Uy. Chỉ cần nhớ tới những cảm xúc mãnh liệt, bất an và uy hiếp mà
anh gây ra cho cô, cô không tránh khỏi một trận run rẩy. Anh không phải
là những người đàn ông mà cô đã gặp, cô không thể bảo anh đi là đi, đến
là đến. Nếu muốn gặp anh, cô nhất định phải có sự chuẩn bị.

Không nghĩ nhiều nữa! Cô sửa thẳng vai, dứt khoát quyết định, mặc kệ phải trả giá như thế nào, cô tuyệt đối không để Tư Tài có chuyện.

& & &

Ngày hôm sau, Phương Tử Cầm đến công ty của Lan Đạo Uy tìm anh.

Vì buổi gặp gỡ hôm nay, cô cố ý mặc một bộ trang phục màu xám, không trang điểm quá đậm còn mang một đôi giày cao vừa phải, làm cho mình có vẻ
thật thanh nhã. Thời điểm hiện tại, có lẽ đơn giản sẽ thu lại được hiệu
quả cao.

“Tiểu thư, xin làm phiền, tôi đến tìm Lan Đạo Uy tiên sinh.” Phương Tử Cầm nói với nhân viên tiếp tân.

“Xin hỏi, cô có hẹn trước không ạ?” Nhân viên tiếp tân hỏi.

“Không có. Nhưng cô chỉ cần báo có Phương Tử Cầm đến tìm, ông ấy lập tức sẽ
gặp tôi.” Phương Tử Cầm nói liều. Thực ra, cô cũng không xác định được
Lan Đạo Uy có muốn gặp cô hay không.

Nhân viên tiếp tân bán tín bán nghi nhưng vẫn nhấc điện thoại gọi nội bộ.


Chỉ trong chốc lát, nhân viên tiếp tân khách khí nói: “Phương tiểu thư, Lan tiên sinh mời cô lên tầng 12, ông ấy ở văn phòng chờ cô.”

Phương Tử Cầm nghe vậy không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô nhanh chóng đi
đến thang máy, càng lúc càng có nhiều người chăm chú nhìn cô, chuyện này cũng khó tránh, mới hôm qua cô cùng bố đã trở thành tin tức tiêu đề của các tờ báo và tivi, cô trở thành chuyện trà dư tửu hậu của tất cả mọi
người. Mà tất cả những chuyện này đều do người bố tài giỏi của cô ban
tặng.

Cô đi đến trước cửa văn phòng Lan Đạo Uy, dùng sức hít một
hơi thật sâu, hai tay căng thẳng nắm chặt. Trời đất! Cô chưa từng có
hành động ấu trĩ như vậy, cô tự giễu mình sau đó đưa tay lên gõ cửa thật mạnh.

“Mời vào!” Giọng nam trầm thấp truyền ra.

Phương Tử Cầm đem hết khả năng để có thể ngẩng cao đầu đi vào.

Lan Đạo Uy ngồi phía sau bàn làm việc, hai tay thoải mái đặt phía sau gáy,
khi thấy cô vào liền chỉnh lại bộ dáng nghiêm chỉnh nhưng chỉ có đôi mắt lợi hại như chim ưng là toát ra ra vẻ nguy hiểm. “Tự nhiên ngồi, không
cần quá câu nệ.” Anh nói thoải mái, ánh mắt đảo qua váy ngắn để lộ đôi
chân ngà ngọc của cô.

Phương Tử Cầm đến ngồi xuống trước mặt anh, không được tự nhiên mà hít một hơi, sau đó nâng đầu lên nhìn thẳng vào
ánh mắt sáng ngời kia.

“Tôi nghĩ anh đã biết lý do vì sao tôi đến đây?” Giọng của cô thoáng chút run rẩy.

“Sao lại biết được? Em không ngại nói rõ một chút chứ?” Lan Đạo Uy nhìn cô
tràn ngập thú vị. Anh là cố ý muốn làm khó cô! Phương Tử Cầm oán hận cắn răng nghĩ.

“Anh định xử lý Tư Tài như thế nào?” Cô lên tiếng hỏi, đôi mắt xinh đẹp tóe ra hào quang.

“Đương nhiên là tiếp quản nó, rồi đem nó hợp nhất với Tường Dự.” Lan Đạo Uy trực tiếp trả lời.

“Anh không thể làm như vậy!” Phương Tử Cầm bật thốt lên.

Lan Đạo Uy từ chối cho ý kiến, nhướng cao mày, “Tôi không hiểu vì sao tôi
không thể làm vậy! Căn cứ theo điều khoản trong hợp đồng, Tư Tài thuộc
về chúng tôi, chúng tôi có quyền phải không?

Phương Tử Cầm nhất
thời giống như quả bóng xì hơi, anh nói không sai, chính là cô không cam lòng, cam tâm Tư Tài từ nay sẽ biến mất, sẽ trở thành một phần của công ty khác.

“Lan tiên sinh, anh có thể buông tha cho Tư Tài được
không, có thể cho nó quyền độc lập kinh doanh được không?” Phương Tử Cầm liều lĩnh đề nghị.

Lan Đạo Uy thấp giọng cười. “Em có biết mình
đang nói gì không? Tôi nghĩ là em biết rất rõ, ngân hàng không bao giờ
chịu làm ăn lỗ.”

“Tôi biết.” Phương Tử Cầm vội vàng nói. “Xin anh hãy nghe tôi nói, trên nguyên tắc anh đúng là người sở hữu Tư Tài,
nhưng tôi hy vọng anh có thể giữ nguyên cấu trúc cùng các nhân viên của
Tư Tài.”

Lan Đạo Uy nhíu nhíu mày, cảm thấy không hài lòng nhìn cô chằm chằm.

“Ôi… anh cũng biết, Tư Tài là do tôi và bạn bè cùng thành lập, tôi không thể để anh hợp nhất nó với Tường Dự, điều này đối với tôi không công bằng.” Phương Tử Cầm cố nói để làm anh động lòng.

“Em không còn là cổ
đông nên không được can dự vào việc của Tư Tài.” Lan Đạo Uy nhếch môi,
thâm trầm nói. Phương Tử Cầm khẩn trương gật đầu, hai tay không ngừng
nắm chặt vặn xoắn.

“Những điều em nói đều không phù hợp với lợi
ích của công ty, dù sao Tư Tài hợp nhất với Tường Dự sẽ tốt hơn nhiều,
lại tránh được việc cạnh tranh trên thị trường do hai công ty cùng làm
về máy tính.”

Phương Tử Cầm cắn chặt môi, “được ăn cả, ngã về
không” lên tiếng: “Coi như tôi cầu xin anh! Lan tiên sinh, Tư Tài đối
với tôi có ý nghĩa rất lớn, tôi tình nguyện làm mọi chuyện vì nó.”

Nói xong mắt cô hạ thấp, căn bản không dám nhìn thẳng Lan Đạo Uy. Từ trước
đến nay cô muốn gì là phải có, mọi người đều phải theo ý cô để khiến cô
vui, cô chưa từng hạ thấp giọng cầu xin ai bao giờ. Trước đây theo như
cách của cô thì cô đã dùng mỹ nhân kế, lúc nào cũng thành công nhưng cô
biết rất rõ kế này đối với Lan Đạo Uy là vô dụng.

Bỗng nhiên Lan
Đạo Uy đứng lên tiến về phía cô. Anh đến trước mặt cô, chậm rãi hạ người xuống, lấy một tay nâng cằm cô lên làm cho cô nhìn thẳng vào mặt anh.


“Vì Tư Tài, em thực sự đồng ý làm bất cứ chuyện gì?” Đôi mắt âm trầm của
anh khóa chặt hai mắt của cô. Phương Tử Cầm cảm thấy mình đang lạc sâu
vào đôi mắt của anh, mông lung gật đầu, đôi môi khẽ nhếch lên, đôi mắt
hiện lên vẻ mê ly.

Vẻ thâm trầm trong mắt Lan Đạo Uy nảy lên,
đứng trước khuôn mặt tuyệt mỹ của Phương Tử Cầm, anh cảm thấy hạ thân
mình căng thẳng, mãnh liệt khiêu chiến sự tự chủ của anh.

“Tôi có thể hứa với em, nhưng em cũng phải đáp ứng với tôi một điều kiện.” Anh
tì người vào bàn, giọng nói khàn khàn, bàn tay đang giữ cằm khẽ ve vuốt
hai má trắng nõn của cô.

“Điều kiện gì?” Phương Tử Cầm vẻ mặt vẫn đang mơ hồ hỏi, giọng nói run run như thể không kềm chế được.

“Em phải là bạn gái của tôi.” Lan Đạo Uy nói ra điều kiện.

“Bạn gái?” Cô không hiểu hỏi lại.

“Đúng vậy!” Lan Đạo Uy lại tiếp tục nắm lấy cằm cô, “Tôi cần một người bạn
gái tháp tùng tôi tham dự các buổi tiệc tùng, giúp tôi nhanh chóng hòa
nhập vào cuộc sống của giới thượng lưu Đài Bắc.”

“Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?” Phương Tử Cầm nghi hoặc hỏi lại.

Lan Đạo Uy lấy ngón tay cái vờn quanh môi dưới của cô, đôi mắt rõ ràng càng thâm trầm. “Ở Mỹ, bạn gái phục vụ tất cả các nhu cầu bao gồm cả thân
thể!” Anh kề tai cô nói nhẹ nhàng.

Bỗng dưng Phương Tử Cầm hoàn
toàn tỉnh táo, cô tránh khỏi bàn tay của Lan Đạo Uy, hừ khẽ nói. “Cái đó phải gọi là người tình ngắn hạn.”

Lan Đạo Uy nhún vai, “Tùy em gọi như thế nào cũng được, vậy câu trả lời của em là gì?”

“Nếu tôi hứa với anh, Tư Tài có thể giữ lại nguyên vẹn không?” Trong lòng Phương Tử Cầm không ngừng trăn trở.

“Đúng vậy, tôi sẽ không hợp nhất và giữ nguyên trạng Tư Tài, chỉ có điều tôi
sẽ công bố ra bên ngoài Tư Tài chính là một công ty con của chúng tôi.”
Lan Đạo Uy tạm dừng một thoáng rồi nói tiếp: “Mà Tư Tài còn một số tài
sản liên quan đến Tổng công ty Phương thị tôi cũng không truy cứu.”

Trầm mặc hồi lâu, Phương Tử Cầm cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Lan
Đạo Uy, “Được, tôi hứa với anh… Vậy khi nào thì bắt đầu?”

“Bắt
đầu ngay ngày mai, em sẽ sống cùng tôi, ngày mai tôi sẽ cho lái xe đến
đón em.” Anh chỉ thị giống như công việc thường ngày.

“Sống cùng anh à…” Phương Tử Cầm nhíu mày nhìn anh.

“Tôi đã nói rồi, em làm bạn gái của tôi 24/24 nên phải sống cùng tôi.” Giọng nói của Lan Đạo Uy tuy nhẹ nhàng nhưng kiên định. “Huống hồ không lâu
sau, bất động sản của Phương thị bao gồm cả nhà em sẽ bị phát mãi, đến
lúc đó em cũng cần có chỗ nương thân.” Anh bổ sung thêm.

Phương
Tử Cầm trong lòng cân nhắc rất nhanh, hiện tại cô đã leo lên lưng cọp
nên không thể lập tức tuột xuống! Huống hồ cô cũng không phải là một cô
gái nhu nhược lúc nào cũng nghe lời anh, hiện tại nhà cửa không có, cô
không ngại liều mình một phen. Dựa vào sự thông minh trí tuệ của cô, ít
nhất có thể duy trì được.

“Được rồi, tất cả nghe theo lời anh, nhưng anh phải làm một văn bản ghi rõ thỏa thuận của chúng ta.”

“Không thành vấn đề.”

Thấy mình đã đạt được mục đích, Phương Tử Cầm không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Kế tiếp, cô phải nghĩ kế hoạch thật tốt để đối phó với tên háo sắc này.
Hừ! Luôn luôn có đàn ông phục vụ, nghe lời cô, cô chưa từng hầu hạ ai.
Sau khi ký văn bản thỏa thuận xong, cô sẽ cho anh đếm mùi lợi hại muốn
tiến không được mà lùi cũng không xong. Trong đầu mải suy nghĩ, cô hoàn
toàn quên mất Lan Đạo Uy, mắt cô hiện lên tia giảo quyệt, môi vô tình
nhếch lên một tia cười đắc ý.

Lan Đạo Uy im lặng nhìn phản ứng
của Phương Tử Cầm, thấy trong mắt của cô lóe lên tia giảo hoạt, anh biết rất rõ trong lòng cô đang có tính toán gì nhưng không muốn cắt ngang.
Anh tin chắc mỗi ngày sống cùng cô sẽ tràn ngập sự ngạc nhiên và thú vị.

Bỗng nhiên, Lan Đạo Uy kéo cô ôm chặt vào trong lồng ngực. Lửa nóng trong
mắt anh đốt cháy mắt cô, “Có việc này tôi phải nói trước.” Anh cúi xuống kề sát môi cô rồi nói. “Tôi sẽ yêu thương em, chiều chuộng em, nhưng…
một khi tôi đã phát hiện em có thủ đoạn, lừa gạt tôi. Em sẽ không biết
được mình phải đối mặt với hình phạt gì đâu.”

Phương Tử Cầm không ngờ anh có hành động này, cô chết lặng trong lòng anh hồi lâu, lời anh
nói làm cô lạnh cả người nhưng lập tức nổi giận, anh đang dọa dẫm uy
hiếp cô. Cô không phải là một người dễ bị hù dọa, đang lúc cô muốn mở
miệng phản kháng thì Lan Đạo Uy nhanh như chớp dùng môi chặn lại. Anh
dịu dàng dẫn dụ, môi quyện chặt lấy môi cô, lưỡi đưa vào miệng cô càn
quét thật triền miên.

Phương Tử Cầm chỉ cảm thấy cả người nóng
rực, hô hấp rối loạn, đôi tay nhỏ bé không tự chủ được mà đặt lên vai
anh, ý thức mơ hồ, chỉ có thể mềm nhũn trong lòng anh.

Qua một
hồi lâu, Lan Đạo Uy buông môi cô ra mà cô như vẫn trong cơn mơ mộng, hai mặt mơ màng nhìn anh, đôi môi hé mở. Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Lan
Đạo Uy cơ hồ không nhịn được mà muốn hôn cô lần nữa. Anh vỗ nhẹ hai má
của cô. “Tỉnh lại đi! Em trở về thu xếp, ngày mai lái xe sẽ đến đón em.”


Phương Tử Cầm lúc này mới tỉnh táo lại, hai gò má nhanh chóng đỏ như ráng
chiều. Trời đất! Cô thật sự là mất mặt mà, mê mệt với nụ hôn của anh,
bản thân cô vốn lãnh đạm tự cao mà lại dễ dàng bị anh làm tan rã. “Em…
anh…” Phương Tử Cầm ấp úng nói không nên lời, muốn che dấu phản ứng bất
thường của mình nhưng một câu cũng nói không nên lời.

Lan Đạo Uy
vẻ mặt thú vị nhìn cô, đáy mắt rõ ràng là có ý cười, bộ dạng thẹn thùng
của người đẹp Phương Đông cực kỳ mê hoặc và lý thú.

Phương Tử Cầm hận vô cùng không thể dùng tay đánh vào vẻ mặt đang đắc ý của Lan Đạo
Uy. Cô cảm thấy rõ ràng mình bị anh đùa giỡn, cô trừng mắt liếc anh một
cái, giận dữ nói. “Tôi phải về đây.”

Dứt lời, cô lập tức ra khỏi văn phòng anh, không quên đóng cửa thật mạnh cho hả cơn giận.

& & &

Phương Tử Cầm đi rồi, Lan Đạo Uy trở lại chỗ ngồi của minh, từ trong ngăn kéo
rút ra một tập tài liệu, chậm rãi lấy ra một số hình ảnh của cô. Đầu
tiên đập vào mắt của anh là hình của Phương Tử Cầm đang thản nhiên mỉm
cười cực kỳ xinh đẹp động lòng người. Một tấm nữa cũng là hình của cô
nhưng góc độ, biểu hiện khác nhau nhưng tất cả đều mê người.

Từ
lúc gặp cô lần đầu anh đã bảo người điều tra tất cả về cô. Anh biết cô
bản tính kiêu ngạo, thanh danh trong giới xã giao cũng không tốt, lời
đồn đãi rằng cô là con bướm xinh đẹp, khắc tinh của đàn ông, thủ đoạn
cao minh.

Những cô gái như vậy bình thường đàn ông đều e ngại
nhưng anh thì không. Anh tán thưởng sự dũng cảm của cô, tính cô không
ngọt ngào mà dễ nổi nóng, cơ trí vô cùng nhưng không thâm sâu. Tất cả
đều hấp dẫn anh.

Vì cô cơ trí lại nhạy cảm nên muốn đến gần cô
không phải là chuyện dễ dàng, cần phải trả một giá thật lớn nhưng anh
cảm thấy rất đáng. Bởi vì anh biết Phương Tử Cầm không giống như những
bạn gái trước kia của anh, lâu ngày sẽ sinh chán, cô xinh đẹp hơn người
hơn nữa lại là một dấu hỏi lớn mà anh cần tìm hiểu giải đáp.

Lan
Đạo Uy lấy ngón tay sờ nhẹ vào tấm ảnh của Tử Cầm, tưởng như được chạm
vào da thịt cô. Anh mơ hồ cảm thấy mình không đợi được nữa, đợi để được
sống cùng cô, gặp cô mỗi ngày…

Phương Tử Cầm sớm đã thu dọn xong hành lý.

Ngôi nhà này đến hôm nay xem như đã hoàn toàn đóng cửa, cô không khỏi cười
khổ não. Có lẽ mười ba năm trước khi mẹ bỏ đi, “nhà” trong cô cũng đã
chết. Cô lặng lẽ ngồi trong phòng khách, chuyện cũ như một đoạn phim
chiếu trong đầu cô, thời gian sung sướng rất ngắn ngủi còn lại chỉ là cô độc và chua xót. Nhưng từ nhỏ cô đều sống ở đây, không phải nói rời đi
là có thể rời được ngay.

Phương Tử Cầm nghĩ tới Lan Đạo Uy, anh
ta là một đối thủ dễ chịu. Một khi đã chấp nhận thách thức cùng anh thì
cô phải trả một giá thật đắt. Nhưng không sao cả, cô tự trấn an bản
thân, dù sao cô cũng không còn gì để mất. Tư Tài cô đã giao cho Lữ Tử
Khiêm toàn quyền phụ trách, tin rằng anh có thể phát triển việc kinh
doanh của Tư Tài. Dù gì Tư Tài cũng là tâm quyết của Tử Khiêm. Phương Tử Cầm không hề đề cập đến thỏa thuận của mình với Lan Đạo Uy cho Tử Khiêm biết. Nhưng cô lại tâm sự với Lí Uyển Lăng, cô còn nói với Uyển Lăng là sẽ phá vỡ kế hoạch của Lan Đạo Uy. Lí Uyển Lăng không tán thành cho
rằng cô đang đùa với lửa, có thể làm tổn thương người khác và chính bản
thân mình, không ngừng khuyên can cô.

Phương Tử Cầm không để vào
tai lời của Lí Uyển Lăng. Từ trước cho đến nay Lan Đạo Uy là người đàn
ông duy nhất mà cô không thu phục được. Cô phải làm cho anh giảm nhuệ
khí mà chịu thua mình. Nếu không cô không thể nào xóa bỏ được cơn tức
giận.

Tóm lại cô dứt khoát chấp nhận sống cùng anh, trả giá lớn
nhất là thất thân thôi! Dù sao cô cũng không có ý định bảo toàn tấm thân trinh trắng của mình, đến bây giờ nguyên nhân chính cũng là vì không có người đàn ông làm cô động lòng.

Đinh …đoong.. Bỗng nhiên, chuông cửa vang lên.

Phương Tử Cầm ra mở cửa, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục đang đứng
trước cửa. Ông hỏi: “Xin hỏi có Phương tiểu thư ở đây không ạ?”

“Tôi đây!” Phương Tử Cầm một mặt trả lời, một mặt cảm thấy người này rất quen mặt.

“Tôi là lái xe của Lan Đạo Uy tiên sinh, đến đón cô về nơi ở mới.” Người đàn ông cung kính nói. Phương Tử Cầm chợt nhớ đây chính là người lái xe cô
đã gặp dạo trước, cô liếc ra phía ngoài thì đúng là thấy chiếc Bentley
của Lan Đạo Uy.

“Phiền chú lấy hành lý đằng đó giúp tôi.” Phương
Tử Cầm chỉ vào hành lý của mình. Người lái xe không nói gì lẳng lặng
xách hành lý ra xe.

Đứng trước cửa, Phương Tử Cầm nhìn lại một
lượt khắp nhà, tuy nói nhà này đã gây cho cô nhiều khổ đau chua xót
nhưng cũng là nơi che mưa che nắng cho cô trong suốt hai mươi năm qua.
Hiện giờ phải rời khỏi trong lòng thật cảm thấy không nỡ.

Người lái xe không biết tự lúc nào đã đến bên người cô. “Phương tiểu thư, chúng ta đi thôi!”

Phương Tử Cầm dứt khoát đóng cửa. Một khi đã đóng cửa, cũng chính là đóng lại cánh cửa nhớ về quá khứ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.