Chiến Thất Quốc

Chương 11: Cố nhân chi điện


Đọc truyện Chiến Thất Quốc – Chương 11: Cố nhân chi điện

Hạo Nhiên tiến vào màn sương kia, chợt cảm thấy khác thường, vội quay đầu lại nhìn, không thấy Tử Tân đâu nữa!

Y lại quay đầu qua quan sát khắp bốn phía thần điện Hiên Viên, chỉ thấy xung quanh đặt vài cái bồn lửa lớn, đang vào giữa trưa, một tia nắng từ trên cửa sổ mái rọi xuống, chiếu lên người một nữ nhân đứng trước điện.

Đát Kỷ hai tay chống hông, trừng mắt hạnh nói: “Tới đây làm gì! Sao lại là ngươi!”

“…”

Bình sinh Hạo Nhiên sợ nhất chính là gặp phải nữ nhân này, nếu muốn làm rõ ngọn nguồn sâu xa từ xưa tới nay giữa hai người là ân hay là thù, thì chẳng biết phải nói đến năm nào tháng nào mới xong, bèn dở khóc dở cười bảo: “Ta cũng muốn hỏi, sao lại là ngươi!”

Đát Kỷ phì cười, nói: “Sao hai ngươi lại lên đây?”

Hạo Nhiên đảo mắt nhìn quanh, thấy một tấm bia đá, liền tựa vào đó ngồi xuống, nói: “Nếu biết trước ngươi thủ ở chỗ này thì ta đã không đến nỗi phải tìm kiếm khổ sở như vậy”

Hạo Nhiên chợt bừng tỉnh đại ngộ nói: “Người đụng phải lúc leo núi ban nãy chính là Vương quý nhân à? Bởi ta nói, đó giờ chỉ thấy mang gà nướng đi tế thần, ai lại xách gà sống đi chứ”

Đát Kỷ lười biếng ngồi lên thạch ỷ, nói: “Thức thời chút. Toàn đoán bậy đoán bạ, nói chuyện đứng đắn tí đi, đừng lấy lão nương ra làm trò tiêu khiển”

Hạo Nhiên đáp: “Đừng nhắc tới nữa, lão tổ tông và Đông Hoàng giao trở về tìm năm món thần khí còn lại, chỉ mới tìm được gương Côn Lôn…Lý Tư và Tử Tân đâu? Ngươi lừa bọn họ đi đâu rồi?”

Đát Kỷ thuận tay cuốn ống tay áo, một tấm thủy gương trải ra giữa điện, trong gương chính là Hiên Viên Tử Tân đang mờ mịt xông loạn khắp nơi.

“Mấy trăm năm nay ngươi tu hành, có được bao nhiêu là thứ tốt nhỉ”  Hạo Nhiên biết nữ nhân này chọc không được, đành phải thuận miệng vỗ mông ngựa, cười nói: “Thả Tử Tân ra đi”

Đát Kỷ lẳng lặng nhìn hình ảnh trong thủy gương, màn sương kia vây khốn Tử Tân, Tử Tân hốt hoảng ngó quanh, nhìn khẩu hình thì thấy hắn đúng là đang gọi Hạo Nhiên.

Đát Kỷ chậm rãi nói: “Trước giờ vẫn chỉ có một bộ dáng nhỉ. Vĩ trượng phu nhân cao mã đại, vứt bỏ vợ chạy theo một đứa con nít”

Hạo Nhiên tiếp lời: “Không phải ngươi cũng có mỗi một bộ dáng  từ trước tới nay đó sao”

Đát Kỷ bật cười, phất tay áo, hình ảnh lại thay đổi, xuất hiện cảnh tượng trước cửa Hiên Viên điện.

Lý Tư đang cẩn thận quan sát màn sương mù, không ngừng đưa tay ra sờ.

Đát Kỷ hỏi: “Người này là ai?”

Hạo Nhiên đem lai lịch của Lý Tư khai báo ra, Đát Kỷ nói: “Tạm thời mặc kệ hai tên đó đi, lát nữa nói sau”

Hạo Nhiên trêu ghẹo: “Mấy món pháp bảo đó ở đâu ra thế?”


Đát Kỷ đáp: “Lớp sương là Ngũ sắc thần quang, xin từ chỗ Hồng Cẩm, gương là Thiên đô thủy nguyệt, do Hỉ Mị lừa được lúc tới thăm đảo Bồng Lai dạo trước”

Hạo Nhiên nói: “Cũng đã năm sáu trăm năm rồi, sao ngươi không ra ngoài? Vẫn ngồi tu luyện ư”

Đát Kỷ dường như nhớ tới kiếp trước, xa xôi nói: “Thỉnh thoảng hạ sơn ăn vài bữa thịnh soạn, cũng chẳng biết đã là triều nào, lúc trước nghe nói đứa đồ nhi Chu Vũ vương kia của ngươi hình như mất rồi, lãnh thổ cũng bị chừng chục chư hầu cắt manh mún…”

Hạo Nhiên sởn gai óc: “Dù gì ngươi cũng đã là yêu quái thượng tiên cấp rồi, còn ăn thịt người làm chi!”

Đát Kỷ nhướng mày mắng: “Ăn thịt người rồi sao, con người cũng ăn gà ăn heo đó, lần trước ta thấy dưới chân núi chết một hơi mấy chục vạn, cả bầu trời đều bị oán hồn che tối đen, dù sao cô nãi nãi cũng đã ăn không dưới mấy chục vạn, bất quá chỉ đáng nhét kẻ răng thôi”

“Lại nói, cho dù ta ăn thịt người mỗi ngày, trừ bỏ mấy tên bạn già các ngươi, còn ai có đức hạnh quản được ta nữa?”

Hạo Nhiên nghe mà dở khóc dở cười, thầm nghĩ con hồ yêu này sống từ thời đại chiến phong thần tới giờ, đã tu luyện mấy ngàn năm đạo hạnh, ngay cả mấy kim tiên như Na Tra Quảng Thành Tử còn phải sợ nàng vài phần, quả thật chẳng thần tiên nào có thể quản được nàng.

Còn đại thần cấp thiên tôn như Tam Thanh Hoàng Đế, ai lại dư hơi đi quản một con yêu quái ăn thịt người?

Hạo Nhiên ngẫm nghĩ rồi nói: “Gương Côn Lôn chỉ ta tới đây, nghe nói Huỳnh Hoặc tinh chuyển thế, bị vây trong Hiên Viên điện đúng không?”

Đát Kỷ hơi trầm ngâm, nói: “Hơn trăm năm trước, Lão Quân cũng đã tới đây một chuyến, không biết trấn cái gì ở sau điện mà quỷ khí ngất trời, còn làm ra một cái huyết trì, mười năm rồi chúng ta chưa từng tiến vào đó lần nào”

Hạo Nhiên nhíu mày hỏi: “Lão Quân từng tới Hiên Viên điện ư?”

Đát Kỷ thờ ơ đáp: “Hoàng Lão Hoàng Lão, Hoàng Đế và Lão Quân không phải cùng một giuộc sao, đều thuộc Đạo gia, thủ đoạn cũng đều kỳ quái, giả trư ăn cọp như nhau, qua giúp ta đấm lưng kể vài cố sự nào, lát nữa cho ngươi vào là được chứ gì”

Hạo Nhiên dở khóc dở cười, đành tiến tới gần sau lưng Đát Kỷ, nói: “Quý nhân và Hỉ Mị đâu?”

Bờ vai Đát Kỷ như tuyết, cổ trắng như mây, mỗi cái nhíu mày hay một nụ cười đều đều toát lên phong thái thiếu nữ động nhân vô cùng, đệ nhất mỹ nhân tự cổ này chế giễu: “Vẫn còn nhớ tới cái khay mực của ngươi, nên chẳng muốn gặp mặt” [*ai còn nhớ không, trong Ta cùng Đát Kỷ đoạt nam nhân chương 2 á, Vương quý nhân bị Hạo Nhiên cho ăn một cái khay mực vào đầu tèo luôn]

Hạo Nhiên bật cười, Đát Kỷ lại nói: “Hỉ Mị, thả đại vương ca ca ra đi!”

Tiểu nữ hài không biết ở đâu cười đáp lời, trong điện kêu vù vù, bạch quang lấp lóe, Tử Tân giận dữ rống: “Yêu quái phương nào_____”

Tử Tân quỳ một gối dưới đất, lúc ngẩng đầu lên thì thấy Đát Kỷ lười biếng ngồi trên thạch ỷ, dựa vào tay vịn cười dài nói: “Sao hôm nay đại vương rảnh rỗi tới lật bài tử của thần thiếp vậy?”

Tử Tân xấu hổ vô cùng, dù hắn có phỏng đoán thế nào cũng trăm triệu không ngờ rằng tam yêu lại ở trong điện Hiên Viên.

Đang không biết phải đối đáp thế nào thì bạch quang lại lóe sáng, Lý Tư cũng bị tống vào điện.


Lý Tư nhìn sang Hạo Nhiên đang đấm lưng cho Đát Kỷ, tức khắc trố mắt nghẹn họng, lại nhìn sang Tử Tân.

Tử Tân lấy một tay vuốt vuốt mũi, mất tự nhiên nói: “Ờ thì, ngươi…ngươi thả Hạo Nhiên ra đi”

Hạo Nhiên cười nghiêng ngã, ý bảo không sao, Đát Kỷ mắng: “Thế nào, kêu Ti mặc nhà ngươi đấm lưng cho ta không được à?”

Tử Tân dở khóc dở cười, đành tiến lên tự tìm nơi ngồi xuống, nói: “Được, được, ngươi muốn sai bảo thế nào thì sai, Hỉ Mị đâu?”

Lý Tư thấy một nhà lớn nhỏ ôn chuyện với nhau, đứng nguyên tại chỗ cũng hết sức xấu hổ, nói: “Vậy…xưng hô thế nào? Thái hậu nương nương?”

Đát Kỷ chợt cười đến run rẩy cả người, nói với hắn: “Đưa gương cho ta xem xem”

Lý Tư tiến tới đặt gương Cô Lôn lên bàn, Đát Kỷ thờ ơ liếc hắn một cái, nói: “Ngươi mệt mỏi lắm hả, ngủ chút đi, lát nữa sẽ kêu ngươi dậy”

Ánh mắt Lý Tư mơ màng, mềm nhũn ngã xuống, nằm bên chân Đát Kỷ.

Đát Kỷ cũng không thèm nhìn tới gương Côn Lôn, tầm mắt dừng trên mặt Tử Tân.

Tử Tân đi tới trước, ngồi bên án, khoanh tay đánh giá Đát Kỷ chốc lát, cuối cùng bất đắc dĩ cười cười, nói: “Ngươi ở đây bao lâu rồi?”

Đát Kỷ nói: “Hơn bốn trăm năm, đại vương gầy đi rồi”

Tử Tân gật gật đầu, Hạo Nhiên ở sau lưng Đát Kỷ thấy mà buồn cười không thôi.

Tử Tân nói: “Lần này đợi chúng là làm xong chuyện, ngươi hãy theo chúng ta trở về?”

Đát Kỷ cười nói: “Quên đi, cái nơi đáng vứt kia của hai người, thần thiếp ở không quen”

Tử Tân hết sức xấu hổ, né tránh ánh mắt của Đát Kỷ, khụ một tiếng nói: “Cô trả…tự do cho ngươi, không cần phải xưng thần thiếp nữa”

Hạo Nhiên cười nói: “Nàng ta sắp nổi đóa rồi kìa, cái đồ ngốc không biết ăn nói nhà ngươi”

Đát Kỷ đang muốn phát tác, nhưng nghe Hạo Nhiên nói vậy bèn không ngừng cười to, Tử Tân đỏ mặt tới mang tai, miệng không biết rầm rì câu gì đó, đoán chừng là đang bảo “Hai ngươi cùng một giuộc”.

Đát Kỷ giả vờ giận nói: “Vầy đi, lát nữa làm xong việc rồi, thỉnh đại vương đi thong thả, thần thiếp không tiễn, để Ti mặc nhà ngươi ở lại khuê phòng trò chuyện cùng oán phụ ta đây là được…”

Tử Tân vừa nghe xong biến sắc, nhưng Hạo Nhiên đã cười phá lên, Tử Tân nói: “Chớ có chọc ghẹo Cô!”


Hạo Nhiên cười nói: “Chép một bản cố sự gì đó cho nàng đi, vương hậu nương nương ngày nào cũng rảnh rỗi, lật sách đọc cũng tốt”

Tử Tân rốt cuộc cũng tìm được lối thoát, “Ừm” một tiếng, lấy bút lông cừu trên án qua, nương theo ánh dương quang hắt xuống từ cửa sổ mái, kéo một miếng tơ lụa chấm mực bắt đầu viết.

Hạo Nhiên và Đát Kỷ im lặng chốc lát, cùng ngắm nhìn Tử Tân đang bị bao phủ trong ánh dương quang kia.

Mày Tử Tân như lợi kiếm, mái tóc dài đã sớm cắt ngắn từ dạo trở về thời hiện đại, trong ám thất ngược sáng được bao phủ bởi một tầng sương mù mỏng manh, hàng mi, sống mũi cao thẳng cùng với đôi môi ôn nhuận thập phần anh khí.

Cái loại tuấn lãng ấy khiến người ta không khỏi tán thưởng.

“Ngươi nên thường xuyên xuống núi dạo chơi, cả ngày thủ ở chỗ này, lão tổ tông cũng chẳng cho ngươi cái gì tốt, xuất thế còn không bằng nhập thế” Hạo Nhiên thờ ơ giúp Đát Kỷ bóp tay.

Đát Kỷ thở dài nói: “Đi đâu dạo? Tìm một gã nam nhân, chưa được vài năm thì đã chết rồi, bỏ lại ta một mình, không tìm thì ngột ngạt, chẳng bằng trò chuyện cùng hai tỷ muội Hỉ Mị Quý nhân, vậy mà lại thoải mái”

Đát Kỷ lại cười dài nói: “Công Minh cũng hay tới đây đòi cưới lão nương về làm vợ đấy”

Hạo Nhiên phì cười: “Ngươi gả không?”

Đáp Kỷ đáp: “Ba đứa muội tử của hắn như lang như sói, lão nương dở hơi mới đi chọc vào đám tiểu cô tiện nghi đó”

Ngay cả Tử Tân cũng bật cười, ba người cười một hồi thì Hạo Nhiên nói tiếp: “Lão Quân phân phó ngươi làm gì?”

Đát Kỷ ngẫm nghĩ rồi nói: “Không phân phó gì cả, nghe nói cơ nghiệp của đồ nhi ngươi lụn bại, Lão Quân bèn hạ thế, chuyển sinh thành một gia hỏa tên lỗ gì gì đó…”

“Lý Nhĩ” Tử Tân hơi giật giật khóe miệng, cắt ngang nói.

Đát Kỷ “A” một tiếng, nói: “Đúng, Lý Nhĩ”

Hạo Nhiên cười muốn rút gân.

Đát Kỷ rủ rỉ: “Trước đó Lão Quân đã tới đây một lần rồi, tạo một cái hồ sau điện, chẳng biết dùng để làm gì, về sao nghe nói hắn cưỡi thanh ngưu tới Tần quốc, Tần quốc là gì, giờ còn không?”

Tử Tân nghiêm túc viết lên một mặt lụa, nét chữ cực nhỏ nắn nót ngay ngắn, chẳng hề xiêu vẹo, hắn cũng không ngẩng đầu, nói: “Còn, Cô thu một đứa đồ nhi, giờ nó chính là trữ quân của Tần vương”

Hạo Nhiên chợt kinh hô: “Lão Quân đến Tần rồi à? Sao không ghi chép lại?”

Tử Tân mỉa mai: “Lão Tử rời Hàm Cốc quan, không đi Tần thì biết đi đâu?”

Đáp Kỷ tiếp lời: “Không ghi thì không ghi, đâu phải chuyện gì lớn lao, giờ có ai biết hắn là Lão Quân đâu, cả ngày ngủ mơ mơ màng màng, chép quyển sách, nói một câu cũng chẳng mấy người hiểu được”

Tử Tân và Hạo Nhiên đều bật cười, Đát Kỷ lười biếng nói: “Thôi thôi thôi, lão nương vốn là một tục nhân, chữ còn chẳng biết hết nữa, chỉ cần nhìn hiểu thôi là được, đại vương đừng có chép bản đạo đức kinh kia cho ta đấy…”

Tử Tân cười nói: “Biết rồi, vốn cũng đâu định chép cho ngươi cái thứ cổ xưa đó”


Cũng không biết qua bao lâu, sắc trời từ sáng chuyển sang tối, lại từ tối chuyển sang sáng, Tử Tân đã viết xong mấy cuộn lụa lớn, thở ra, nhu nhu cổ tay, nói: “Cho ngươi đấy”

Tử Tân cười nói: “Chữ của Cô đẹp không?”

Đát Kỷ nhìn một hồi, nói: “Tạm thời giữ làm kỷ niệm vậy, sáng mai kêu Hỉ Mị tới mới đóng đinh thành sách…” Nàng cũng không ngẩng đầu, nhặt bút lên gõ gõ vào tượng đồng phía sau ghế.

Tượng đồng kêu ù ù, nhường ra một cánh cửa tối đen, phía sau cửa là một bậc thềm, đèn đuốc hai bên thềm nháy mắt sáng lên.

Đát Kỷ nói: “Tự vào đi, bên trong có con đường, đi tới đầu cùng chính là huyết trì của Lão Quân”

Hạo Nhiên thở phào một cái, nói: “Cảm tạ”

Đát Kỷ ngoảnh lại cười nói: “Cám tạ cái gì, cứ bỏ tên này lại đây, lát nữa về hẳn dẫn đi, phàm nhân không thể tiến vào mật thất, thế này là đã châm chước lắm rồi”

Hạo Nhiên gật gật đầu, Tử Tân vừa đứng dậy thì hai chân tê dại, suýt nữa ngã oạch, Hạo Nhiên lấy gương Côn Lôn qua, để Tử Tân khoác vai mình, hai người đi vào bí đạo.

Hai người bước sâu bước cạn đi xuống bậc thang.

Tử Tân nói: “Về sau có thể mang các nàng…”

Tử Tân chỉ vừa đề cập tới là Hạo Nhiên đã hiểu ý ngay, đáp: “Ta không biết, thần khí có thể xuyên thời không, nhưng các nàng là sinh linh, chẳng biết sẽ qua bằng cách nào”

Tử Tân gật gật đầu, Hạo Nhiên ngừng bước.

Bọn họ đứng giữa một gian mật thất trống trải.

“Huyết trì…” Hạo Nhiên hít vào một hơi.

Tử Tân dở khóc dở cười: “Đây mà gọi là hồ hả?”

Thạch thất chỉ có một nửa, nửa kia giống như bị lợi nhận thần linh thượng cổ chém ngang eo, chỗ Hạo Nhiên và Tử Tân đang đứng giống như một hộp diêm quẹt nhỏ xíu.

Miệng hộp diêm quẹt hướng lên bầu trời tím sẫm, một đại dương màu đỏ sậm.

Huyết hải cuồn cuộn vô biên vô tận, giữa huyết hải thoắt ẩn thoắt hiện một đoàn sáng lơ lửng.

“Đây là không gian do pháp thuật của Lão Quân tạo nên” Hạo Nhiên kết luận.

Cả hai cùng nghĩ đến một chuyện, nếu đoàn sáng giữa huyết hải kia là trấn linh thạch, vậy linh hồn bị trấn giữ trong đại dương này hẳn phải là một con quái vật không lồ đỉnh thiên lập địa…

—————————————–

Quyển 1 – CÔN LÔN KÍNH – Hoàn

Quyển 2: PHỤC HI CẦM


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.