Đọc truyện Chiến Thất Quốc – Chương 10: Hành trình thủ dương
Mấy tên đệ tử Mặc gia bên trong mật thất ngầm của khách *** không tin tưởng mà đánh giá Hạo Nhiên và Tử Tân.
Thủy Giám dẫn hai người tới nơi trung tâm gần với cơ mật Mặc gia nhất, quả thật là mạo hiểm, nhưng nếu không làm như vậy thì không cách nào biểu thị sự tín nhiệm của hắn đối với Hạo Nhiên, đồng thời dùng tín nhiệm này để trao đổi càng nhiều tri thức hơn.
Một cái đỉnh đồng khổng lồ chứa đầy hắc hỏa quỷ dị, khi ngọn lửa dấy lên thì ánh sáng chung quanh đều tối xuống. Hạo Nhiên nhíu mày nói: “Đây chính là nguồn động lực khua động cơ quan của các ngươi sao?”
Thủy Giám hơi trầm ngâm rồi đáp: “Phải, binh khí cơ quan đều dùng hắc hỏa để khua động, như diều hâu máy, sư tử máy…; còn nông canh, binh nhung thì không dám tùy tiện tiêu hao nguồn hắc hỏa”
Hạo Nhiên tiến lên một bước, Thủy Giám biến sắc nói: “Đừng tới gần, tính công kích của hắc hỏa rất mạnh”
Nhưng dường như hắc hỏa vô cùng sợ hãi Hạo Nhiên, Hạo Nhiên vừa tiến lên một bước, ngọn lửa kia đã vô thanh vô tức yếu xuống, co thành một cụm.
Tử Tân trầm giọng nói: “Làm sao cam đoan mồi lửa không bị người khác lấy đi?”
Thủy Giám chỉ về phía chiếc đỉnh đồng xanh nở rộ hắc hỏa, đáp: “Trên đỉnh có khắc bí phù thượng cổ, một khi cơ quan tan rã, đỉnh đồng bị công kích, hắc hỏa sẽ rời khỏi đỉnh, trở về với ngọn nguồn hắc hỏa của Mặc môn”
Hạo Nhiên nghe vậy lập tức nhớ tới con diều hâu máy bị Tử Tân phá hủy giữa đồng hoang lúc trốn chạy khỏi Hàm Đan dạo trước, sau khi diều hâu máy bị hủy diệt quả thật có một đốm sáng đen bay lên bầu trời, có lẽ lời Thủy Giám nói không ngoa, lại hỏi: “Nguồn hắc hỏa? Hắc hỏa còn có ngọn nguồn nữa ư? Là một ngọn lửa như cơ thể mẹ ấy à? Ở đâu?”
Thủy Giám nói: “Sự việc liên quan tới bí mật của bản môn…Tiểu đệ thật sự không thể nói thêm được nữa”
Hạo Nhiên thấy mặt Thủy Giám lộ vẻ khó xử, đành phải gật gật đầu, vươn một tay ra ấn vào không khí, nói: “Đây rốt cuộc là nguồn năng lượng gì..Trước giờ chưa từng nghe qua”
Bỗng Tử Tân nói: “Nó là vật sống”
Hạo Nhiên tán thành nói: “Thứ đồ chơi này có tư tưởng”
Thủy Giám khụ một tiếng, nói: “Đây là thánh hỏa của bản môn, kính xin hai vị thận trọng trong lời nói một chút”
Hạo Nhiên hiểu ý cười cười, hướng sang ngọn hắc hỏa kia ôm quyền cúi người, hỏi chuyện này thực ra là để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, đồng thời muốn tra xét xem nó có liên quan tới thần khí hay không, giờ thấy hắc hỏa cầm chắc chẳng liên quan gì tới mấy thần khí còn lại thì cũng đành cảm ơn Thủy Giám, xoay người rời khỏi mật thất.
Lúc này Thủy Giám mới lau mồ hôi lạnh, đi theo lên lầu.
Sau khi ba người ngồi vào vị trí, Hạo Nhiên lấy một tấm tơ cẩm ra, dùng ống sậy vẽ vẽ viết viết lên trên, nói: “Ta không biết thuật ngự kiếm của Phụ Tử Triệt, cũng chẳng biết lão nhân gia Mặc Tử tu luyện như thế nào, thuật ngự kiếm của ta là do Tam Thanh Đạo gia lưu truyền. Hỗn nguyên chân khí này tu luyện rất phiền phức, giờ chép cho ngươi một bản, để ngươi xem thử”
Thủy Giám hơi yên lòng, cười nói: “Vầy là tốt rồi, làm phiền Chung huynh đệ quá”
Tử Tân nãy giờ vẫn trầm mặc không nói, giống như đang suy nghĩ về chuyện hắc hỏa, lúc này mới lên tiếng: “Nếu ta mà là cự tử của Mặc môn ngươi thì ta sẽ mang đống hắc hỏa này hủy hết ngay lập tức, tránh cho…”
Hạo Nhiên ngẩng đầu liếc Tử Tân một cái, mắng: “Đừng nói bậy bạ”
Thủy Giám cười cười, khoát tay ý bảo không sao, nói: “Thánh hỏa vốn là vật chết, chỉ xem coi vận dụng thế nào thôi. Nếu nhân tâm thiện, thì dùng nó cũng thiện”
Hiên Viên Tử Tân lại nói: “Cường nỏ khắp thiên hạ đều có xuất xứ từ Hàn, lợi thiết ở Hàn đều xuất xứ từ Mặc, dù không có hắc hỏa này Mặc gia các ngươi cũng vẫn sống được, cơ quan nhà, vật thiên công nhiều như thế ngược lại phải chịu sự sai khiến của Hàn vương, tội tình gì?”
Thủy Giám uống hớp trà, than thở: “Hiên Viên huynh, thánh hỏa không phải đơn giản như ngươi nghĩ, muốn hủy là hủy đâu”
Lúc này Hạo Nhiên mới xen miệng vào thản nhiên nói: “Đã không thể tùy tiện phá hủy, vậy nó đâu phải vật chết, giờ đã trở thành vũ khí chi phối người chứ chẳng còn là người chi phối vũ khí nữa rồi”
Thủy Giám cười khổ không đáp, Tử Tân nói: “Thôi đi, hậu thế cũng không lưu truyền vật này, hẳn sẽ có một ngày bị hủy đi, đời người sống chưa tới trăm tuổi, cần gì phải lo chuyện ngàn vạn năm sau, làm hết trách nhiệm, nghe theo thiên mệnh là được”
Hạo Nhiên viết khẩu quyết ngự kiếm đạo hỗn nguyên xong, nói: “Khẩu quyết này được truyền từ người thứ ba trong Tam Thanh – Thông Thiên giáo chủ, hắn là sư tôn của ta, nếu chiếu theo nó tập luyện sẽ pha trộn với Đạo gia, hẳn Thủy Giám huynh đài cần phải chọn lựa”
Thủy Giám như nhặt được bảo vật nói: “Đương nhiên rồi” Xong nâng khẩu quyết kia cẩn thận cất kỹ.
Cứ thế qua vài ngày, nhà cơ quan đi ngày đêm không ngừng, cư nhiên đã tới dưới chân núi Thủ Dương, qua tiếp mấy canh giờ nữa là đã có thể trèo lên Hiên Viên điện giữa sườn núi rồi.
Hạo Nhiên và Tử Tân dù sao cũng rảnh rỗi, bèn ngồi trên nóc nhà ngắm cảnh núi non.
Thủy Giám có được khẩu quyết kia, đã sớm đọc thầm nhớ kỹ, lúc này lại nhấc cái hốc ngầm trên nền nhà lên đi thẳng vào mật thất.
“Các ngươi lên trước đi” Thủy Giám ra lệnh.
Mấy tên đệ tử Mặc gia trong mật thất cúi đầu rời đi, hốc ngầm phát ra tiếng đóng kín, Thủy Giám móc cuộn tơ từ trong ngực ra, cung kính bê nhích tới gần phía trước, dùng hai tay ném nó vào trong đỉnh.
Hắc hỏa cắn nuốt cuộn tơ, bùng lên ngọn lửa như vải rách, trong ngọn lửa cư nhiên có âm thanh truyền ra.
“Đây là đạo hỗn nguyên?!”
Thủy Giám cung kính nói: “Dạ”
Ngọn lửa nói tiếp: “Dường như có cùng nguồn gốc với thuật ngự kiếm của Mặc gia ta”
Thủy Giám nói: “Hạo Nhiên từng nói rõ là khẩu quyết chân khí của Đạo môn”
Hỏa diễm “Ừm” một tiếng, không bình luận gì thêm, lát sau, Thủy Giám lại nói: “Kiếm thuật và võ nghệ của Hiên Viên Tử Tân dường như rất mạnh, nhưng còn Hạo Nhiên thì bình thường thôi”
Ngọn lửa mỉa mai: “Ngươi biết cái gì? Nam tử kia chính là Đông Hoàng chuông chuyển thế, có thể đồ thần diệt tiên, phá vạn pháp, trảm thánh hiền, dù là ta cũng phải sợ hắn ba phần, việc này không thể để hắn biết”
Thủy Giám thầm rùng mình, ngọn lửa lại phân phó: “Đi đi, đưa hắn tới Thủ Dương sơn rồi ngươi lập tức trở về, không cần đón hắn xuống nữa”
Thủy Giám mấy lần muốn bẩm báo về “Chuyện hậu thế” mà Tử Tân nói, nhưng cân nhắc hồi lâu, cuối cùng không dám mở miệng.
Nhà cơ quan leo núi hết sức xóc nảy, cảnh tượng nhảy lên nhún xuống kia y hệt như những gì đã nhìn thấy trong gương Côn Lôn dạo trước, không sai li nào.
Tử Tân nghiêng người qua gối lên đùi Hạo Nhiên, nhìn một hồi rồi nói: “Gương Côn Lôn quả nhiên thông thần”
Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Nếu nghiêm túc truy cứu, có lẽ bản lĩnh của gương Côn Lôn còn lợi hại hơn cả hai chúng ta đấy…”
Bỗng Tử Tân nói: “Thật sự không thể thay đổi sao? Đông Hoàng đại nhân đã nói rõ, trở về chuyến này không được thay đổi lịch sử, vậy cái đồ bỏ hắc hỏa kia là sao?”
Hạo Nhiên lười biếng cười nói: “Lịch sử bất quá chỉ là một tiểu cô nương mặc người điểm trang mà thôi, hậu thế không nhắc tới không có nghĩa là nó chưa từng xuất hiện, chúng ta cũng đâu được nhắc tới trong lịch sử, đúng không?”
Tử Tân sầu lo: “Chính bởi vì vậy mới làm người ta sinh nghi, ba đời tiền triều, không bàn tới lúc Phong thần, Cô và ngươi về Chiến quốc một chuyến, sao trên sử hoàn toàn không ghi lại?”
Hạo Nhiên cười nói: “Phỏng chừng trong cuộc đốt sách chôn Nho đã bị tên đồ nhi ngoan ngoãn kia của ngươi vừa khéo đốt luôn rồi”
Tử Tân thở dài, Hạo Nhiên nhíu mày nói: “Rốt cuộc gần đây ngươi làm sao vậy?”
Tử Tân cười nói: “Không có gì, nghĩ ngợi bâng quơ thôi, qua vài ngày nữa sắp xếp xong sẽ ổn”
Trong lúc nói chuyện nhà gỗ bỗng chấn động kịch liệt, ngừng lại.
Lý Tư hãy còn nhập nhèm buồn ngủ ra khỏi khách ***, cùng Hạo Nhiên Tử Tân đứng trong rừng cây, hít một hơi không khí trong lành hoang dã.
Thủy Giám chắp tay nói: “Ta ở bên ngoài chờ, khi ba vị lên hết bậc thang, phía sau bệ đá chính là Hiên Viên điện”
Tử Tân chia tay Thủy Giám, rồi dẫn hai người đổ bộ lên núi Thủ Dương. Hạo Nhiên vốn có thể ngự kiếm, nhưng có tên phàm nhân Lý Tư ở đây nên không tiện đi trước, đành phải coi như du ngoạn ngắm cảnh bắt đầu leo lên mấy ngàn bậc thang đá kia.
Hạo Nhiên trêu ghẹo: “Lát nữa là xong việc rồi, Lý Tư huynh nhất định sẽ được ngon giấc”
Lý Tư chỉ cảm thấy thành công trong tầm mắt, rốt cuộc sắp thoát khỏi cảnh oan hồn quấy nhiễu hàng đêm rồi, tinh thần cũng tốt hơn không ít, như trút được gánh nặng nói: “Sau này Lý Tư nhất định sẽ không quên ân đức của Ti mặc và Thái phó”
Hạo Nhiên và Tử Tân cùng bật cười, Hạo Nhiên trêu ghẹo: “Theo quan hàm thì phải là Thái phó trước rồi mới tới Ti mặc chứ”
Tử Tân nhịn không được cười nói: “Đều tại ngươi cỡi trên đầu Cô miết, ngay cả Lý Tư lão đệ cũng nhìn ra được”
Hạo Nhiên cười đu lên mình Tử Tân, bò lên lưng hắn, Tử Tân lắc lư cõng Hạo Nhiên chậm rãi đi theo sau Lý Tư.
Đang leo thì sau lưng có một bà lão tay khoác giỏ trúc, nhấc váy đi lên, nhịp bước vững vàng chẳng kém gì thanh niên.
“Yo, đầu năm nay ngay cả lão tổ tông Hoàng Đế cũng có người tới bái nữa” Hạo Nhiên nghiêng đầu ghé vào vai Tử Tân.
Tử Tân cười nói: “Không phải lão tổ tông khoái lo chuyện bao đồng nhất sao? Hữu cầu thì tất ứng thôi”
Hạo Nhiên cười đáp: “Cái gì cũng quản thì chẳng khác nào chả quản gì hết, lần trước lúc quyết chiến với Xi Vưu ta còn bị hắn đạp cho một cước…Tóm lại lần nào có liên quan tới lão tổ tông đều chẳng hay ho gì…”
Lý Tư nghe mà mù tịt, hoàn toàn không biết hai người nói cái gì, Tử Tân lại nói: “Nếu không nhờ lão tổ tông, hai chúng ta sẽ chẳng quen biết nhau trên chiến trường Trục Lộc”
Trong lòng Hạo Nhiên ấm áp, lẳng lặng nằm trên lưng Tử Tân, ôm lấy cổ hắn.
Nói tới đây, bà lão tóc bạc da mồi đã lướt qua ba người, nhíu mày liếc Tử Tân và Hạo Nhiên một cái.
Bà lão khàn khàn nói: “Vị cao to này, nhìn ngươi hẳn cũng là người hiểu chuyện, nhi tử ngươi sinh bệnh sao không lo uống thuốc, cứ lên bái thần kiểu này làm sao khỏi được”
Xong bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thổn thức sao người ngu càng ngày càng đông thế, tiếp theo xách giỏ leo thẳng lên núi.
Trong giỏ còn có một con gà mái nhỏ kêu cục cục mấy tiếng.
“…”
Hạo Nhiên cười đến chảy nước mắt ào ào, Tử Tân thì nghiến răng nghiến lợi, mặt trướng đỏ bừng.
“Nhi tử…A há há há…” Hạo Nhiên cười muốn mất thở: “Nhi tử ngươi sinh bệnh sao không lo uống thuốc…Cứ lên bái thần…Há há há…”
“Chớ có sỉ nhục Cô” Tử Tân dở khóc dở cười nói: “Nhi tử cái gì! Cô có già tới vậy đâu!”
Hạo Nhiên vùng vẫy tuột xuống, còn chưa đứng vững thì Lý Tư lại kinh hô một tiếng, dọa hai người nhảy dựng. Chỉ thấy phía xa nhà cơ quan ầm ầm đứng dậy, men theo bình nguyên rời đi, dần dần biến thành một chấm đen nhỏ.
“Thủy Giám đi rồi?” Hạo Nhiên giơ tay che nắng, nhìn xuống núi.
Tử Tân co rút khóe miệng, tức giận mắng: “Nói không giữ lời, đồ tiểu nhân!”
Hạo Nhiên khoát tay cười nói: “Kệ đi, biết đâu chừng do có việc gấp”
Ba người ngửa đầu nhìn lên Hiên Viên điện.
Tòa kiến trúc cổ xưa này hình như dùng đá tảng chất thành, không sơn không gỗ, cũng chẳng trang hoàng gì, trước điện sừng sững hai cây cột đá đỉnh thiên lập địa, bên trái khắc Bàn Cổ khai thiên, bên phải khắc Nữ Oa tạo người, cái đuôi Nữ Oa lại men theo đồ đằng gần mười trượng uốn lượn xuống, quấn quanh hết thân cột.
Hạo Nhiên gần như có thể khẳng định rằng, nơi mà gương Côn Lôn chỉ dẫn chính là chỗ này.
Y hỏi: “Đại vương thông thái biết tuốt ơi, giải thích cho thần nghe một tý đi, điện của lão tổ tông có lai lịch thế nào?”
Tử Tân ngẫm nghĩ, xuyên qua cửa cột đá, hỏi ngược lại: “Ngươi nói xem tại sao miếu của Hoàng Đế trên thế gian lại thưa thớt như vậy?”
Hạo Nhiên đáp: “Không biết”
Tử Tân nói: “Cô cũng chả biết”
“…”
Hạo Nhiên suýt nữa trượt té trên tảng đá phủ đầy rêu xanh.
Tử Tân cười nói: “Nghe nói bục đăng thiên ở núi Thủ Dương là nơi mà khi Hoàng Đế thành thánh đã bay lên trời”
“Tương truyền Thánh thiên thần long tới dẫn đường, khi đó Hoàng Đế đang phong thiện* ở núi Thủ Dương, phong thiện xong bèn cưỡi rồng bay đi, bề tôi của hắn Phong Bá, Võ Sư, Thương Hiệt, Linh Luân đã dựng nên ngôi điện này, lấy bục đăng thiên làm nền móng” [*là đại điển lớn bái tế thiên địa khi trời ban điềm lành hoặc thái bình thịnh thế của vua chúa thời phong kiến]
Lý Tư đưa ánh mắt dò xét lên trước điện Hiên Viên, nơi đó bao phủ một lớp sương mù bạch sắc, che khuất lối vào đại điện. Bỗng hắn nhìn thấy một con vật lông nhung từ ngoài điện chạy tới, thần tốc chui tọt vào trong lớp sương mù, nhịn không được kinh hô một tiếng, khiến Hạo Nhiên và Tử Tân không đề phòng bị dọa nhảy dựng.
Lý Tư nói: “Có con hồ ly”
Tử Tân nhíu mày nói: “Dã hồ trong núi vốn nhiều, có gì đáng ngạc nhiên chứ”
Hạo Nhiên nhắm mắt ngó lơ, hiếu kỳ nói: “Chỉ phong thiện thôi mà đã được lên trời à, vậy hiện tại đế vương gia hẳn nên ngươi tranh ta đoạt chạy hết lên đây phong thiện mới đúng, tại sao lại hương hỏa vắng vẻ thế này?”
Tử Tân mỉa mai: “Ai dám so sánh với hiền vương Cơ Hiên Viên vạn cổ chứ? Chỗ khác còn có thể phong thiện, chứ nơi này tuyệt đối không. Bằng không đợi chưa thấy thần long, ngược lại bị sét đánh lại chẳng phải oan uổng à?”
Hạo Nhiên hết sức thú vị nói: “Chỉ sợ xưa nay trong lòng đế vương đều cho rằng, mình cũng chẳng kém cạnh gì so với Cơ Hiên Viên ấy”
Tử Tân chợt nhớ tới một chuyện, nhịn không được nói: “Cũng có lý, nhân tâm vốn cuồng vọng, khi đó Cô cũng từng có ý niệm tới Thủ Dương sơn phong thiện…”
Hạo Nhiên vừa nghe lời này xong, không cách nào nhịn được nữa, cười ầm lên, lảo đa lảo đảo đi vào Hiên Viên điện.
Tử Tân tức giận mắng: “Nghĩ vậy thì có sao chứ?!”
Lý Tư nghe hiểu nửa khúc trước, nhưng hoàn toàn không hiểu nửa khúc sau, nói: “Hai vị đại nhân chờ chút!”
Hắn vội vã chạy lên, nhưng Hạo Nhiên và Tử Tân đã đi vào, màn sương kia chợt biến đổi, giống như thực thể, nhu lực ngăn cản lối đi, đẩy Lý Tư ra, khiến hắn ngã chỏng bốn vó lên trời.