Chiến Thần Tu La

Chương 344: Rửa Đi Mà Ngủ


Bạn đang đọc Chiến Thần Tu La – Chương 344: Rửa Đi Mà Ngủ


Đinh Thu Huyền tức tới nỗi giẫm một cước xuống đất, ghét nhất cái vẻ mặt tiểu nhân đắc chí này, giống như vẫn không có cách giải quyết gì tốt cả.

Hơn nữa, có Dương Quang ‘phá bĩnh’, Giang Nghĩa không phải không cần tốn 150 tỷ mua xe hay sao?
Đối với Giang Nghĩa mà nói cũng là một loại giải thoát nhỉ?
Nghĩ tới đây, Đinh Thu Huyền quyết định thôi vậy, nhịn một chút cho gió yên biển lặng, lùi một bước nhìn bầu trời bao la, cứ như vậy đi.

Nhưng cô quên rồi, chồng của cô là người trong mắt không chứa nổi hạt cát.

Chuyện Giang Nghĩa quyết định thì nhất định sẽ làm.

Anh kiên quyết nói: “Ai tới trước được trước, xe chúng tôi nhìn trúng, buộc phải bán cho chúng tôi trước.


Quản lý đã cười.

“Sao hả, xe bán cho ai còn cần cậu nhiều lời hay sao?”
“Cậu tưởng cậu là ai?”
“Nói cho cậu biết, ở đây, tất cả mọi chuyện đều tôi nói là được.


Tôi nói bán chiếc xe này cho cậu Dương, vậy thì nhất định sẽ bán cho cậu Dương, cậu tính là cái thá gì? Cũng dám lải nhải ở trước mặt tôi?”
Lời này nói rất khó nghe.

Đinh Thu Huyền liên tục kéo áo của Giang Nghĩa: “Bỏ đi, đi thôi.


Giang Nghĩa lại vẫn đứng tại chỗ, chỉ là đưa tay lấy ra một miếng ngọc bội màu phỉ thúy từ trong túi ra.

Anh lắc lắc miếng ngọc bội ở trước mặt của quản lý.

“Không biết bây giờ tôi còn có tư cách mua chiếc xe này trước không?”
“Đây! ”
Là quản lý bộ phận của khu Giang Nam dòng Ferrari, ông ta làm sao có thể không biết miếng ngọc bội này tượng trưng cho cái gì?
Ngay lập tức, quản lý bị dọa cho trắng bệch mặt mày, sự hung hăng nóng nảy trước đó đã không còn.

Ông ta thế nào cũng không ngờ, Giang Nghĩa nhìn trông nghèo rớt mồng tơi, vậy mà có thể có ngọc bội cấp bậc cao nhất, đó là ngọc bội mà Lâm Gia Vinh —tổng đại lý trong nước của Ferrari tặng cho.

Bình thường người có loại ngọc bội này, không phú thì quý, thân phận cực kỳ tôn quý, căn bản không phải là người mà phú nhị đại của gia tộc nhỏ như Dương Quang có thể so sánh!
Quản lý cười ngại ngùng, nói: “Cậu Giang, thật là xin lỗi, tôi thật hổ thẹn vô cùng trước những lời trước đó của tôi, cậu mới là khách VVIP của cửa hàng 4S, cậu muốn mua chiếc nào cũng được.



Giang Nghĩa hỏi: “Vậy chiếc Ferrari mà tôi nhìn trúng này! ”
“Chắc chắn là của cậu! Không ai tranh được!”
Thái độ của quản lý thay đổi 180 độ, không cần Giang Nghĩa nói, ông ta đã giúp Giang Nghĩa giải quyết mọi nỗi lo.

Dương Quang sững người.

“Này, ông nói cái gì? Chiếc xe này sao lại bán cho anh ta?”
Quản lý cười ngại ngùng: “Cậu Dương, thật sự xin lỗi, nguyên tắc vốn là tới trước được trước, chiếc xe người ta nhìn trúng trước, đương nhiên phải bán cho người ta trước.


“Hửm?” Dương Quang chỉ tay vào mũi của ông ta: “Một quản lý bộ phận nhỏ nhoi như ông, dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với tôi? Ông có tin tôi kiện tới lãnh đạo của ông không? Ông có biết, mất đi khách hàng VIP như tôi sẽ tổn thất lớn cỡ nào đối với cửa hàng 4S không?”
Nụ cười trên mặt của quản lý không duy trì được nữa.

Nói chuyện tử tế với cậu, cậu còn vênh cái mặt lên sao? Vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.

Ông ta cười lạnh một tiếng: “Cậu thôi đi, trong túi có vài đồng ngay cả bản thân họ gì cũng không biết sao? Cậu cho rằng số tiền đó của cậu sao mà có? Không phải là mẹ cậu ra ngoài bán dâm để đổi hay sao? Bản thân cậu có mấy người ba cũng không biết, còn không biết ngượng ở chỗ tôi ra vẻ?”
Quản lý biết rõ gốc rễ của Dương Quang, trực tiếp phơi bày gốc gác của Dương Quang ra ngoài, cảnh tượng thật là khó coi.

“Ông! ông dám nói chuyện với tôi như vậy sao?”
“Nói như nào? Cậu Giang người ta mới là khách VVIP của cửa hàng 4S chúng tôi, cậu tính là cái shit gì, đi rửa mông rồi đi ngủ đi, đồ ngu.

”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.