Chiến Thần Tu La

Chương 343: Tức Giận Cũng Vô Dụng


Bạn đang đọc Chiến Thần Tu La – Chương 343: Tức Giận Cũng Vô Dụng


Mọi thứ trở nên yên lặng.

Không có âm thanh.

Sau hai 20 giây trầm mặc, Dương Quang và Hạ Trí Mỹ ôm bụng cười lớn.

“Được đây, Thu Huyền, mắt nhìn của cô thật là tuyệt vời!”
“150 tỷ, hừ hừ hừ, với gia đình như các cô, tiền lương cả đời cũng không kiếm nổi 150 tỷ nhỉ?”
Dương Quang lắc đầu: “Thu Huyền ơi Thu Huyền, nếu cô lúc đầu không có mắt mù, chọn gả cho tôi, bây giờ không phải là muốn mua gì thì mua đó rồi sao?”
“Đáng tiếc, cuộc đời không có nếu như, cô hối hận cũng vô dụng.


Quản lý còn cố ý hỏi Giang Nghĩa: “Cậu này, tiền mặt hay quẹt thẻ?”
Vẻ mặt của Đinh Thu Huyền xám xịt lại.

Càng muốn không mất mặt, ngược lại càng mất mặt, chiếc xe 150 tỷ, bán Giang Nghĩa cũng không mua nổi!
“Bỏ đi.


Đinh Thu Huyền kéo cánh tay của Giang Nghĩa muốn đi.

“Quẹt thẻ.



Giọng nói không lớn, hai từ đơn giản đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn vào Giang Nghĩa.

Quẹt thẻ?
Quản lý nghi ngờ tai của mình nghe nhầm, lại hỏi lần nữa: “Cái gì?”
“Tôi nói, quẹt thẻ.


Ý tứ này tức là nói, Giang Nghĩa quyết định mua chiếc xe này!
Anh thật sự có tiền mua chiếc xe này sao?
Dương Quang không tin, mỉa mai nói: “Này, đừng vả cho sưng mặt nữa, ra vẻ không thành còn bị sét đánh đấy có biết không hả?”
Giang Nghĩa khẽ cười một tiếng, từ trong túi móc ra một chiếc thẻ đưa qua.

“Thẻ ở đây, 150 tỷ phải không? Bây giờ quẹt.


Lần này đến lượt Dương Quang xấu hổ rồi.

Người ta ngay cả thẻ cũng lấy ra rồi, nói quẹt là quẹt, nhìn dáng vẻ đó có 80-80% là có tiền có thể mua chiếc Ferrari này.

Dương Quang vừa rồi còn luôn miệng xem thường người ta, cái mặt này bị vả hơi đau rồi.

“Chồng!”

Hạ Trí Mỹ cũng ý thức được tình hình không đúng, nếu chiếc xe 150 tỷ thật sự được Giang Nghĩa mua, vậy hai vợ chồng bọn họ chẳng phải là mất hết mặt mũi hay sao?
Dương Quang lập tức đi tới nói: “Chiếc xe này, tôi mua.


Hửm???
Ánh mắt của tất cả mọi người lại nhìn sang Dương Quang, lại làm cái trò gì nữa thế?
Suy nghĩ của Dương Quang rất đơn giản, hôm nay bất luận như thế nào cũng không thể để Giang Nghĩa diễn vai ‘giàu’ này thành công, một khi Giang Nghĩa dùng 150 tỷ mua Ferrari, mặt mũi của Dương Quang sẽ hoàn toàn mất sạch.

Cho nên, anh ta thà tự mình móc tiền mua xe, cũng không để Giang Nghĩa mua.

Như vậy, anh ta còn có cớ nói xe mình mua đáng tiền hơn xe của đối phương, anh ta giàu hơn Giang Nghĩa.

150 tỷ, đối với Dương Quang mà nói tuyệt đối không phải là một khoản tiền nhỏ.

Nhưng cắn răng, dốc toàn bộ gia tài, vẫn mua nổi.

Đinh Thu Huyền không vui rồi, nhíu mày nói: “Chiếc xe này rõ ràng là chúng tôi nhìn trúng trước, dựa vào đâu anh mua trước?’
Dương Quang cười ha hả: “Quản lý, ông nói, chiếc xe này bán cho ai?”
Quản lý nhìn sang Dương Quang, lại nhìn Giang Nghĩa, rất nhanh đã có phán đoán.

“Đương nhiên là bán cho cậu Dương.


“Ông!!!” Đinh Thu Huyền tức giận nói: “Dựa vào đâu chứ? Rõ ràng tôi nhìn trúng trước!”
Quản lý mỉa mai nói: “Cô nhìn trúng trước thì phải bán cho cô sao? Quy định nhà nước hay ghi chép pháp luật?”
Căn bản chính là cưỡng từ đoạt lý.

Đinh Thu Huyền cũng nhìn ra rồi, quản lý và Dương Quang căn bản là cùng một bọn, nói nhiều với bọn họ cũng vô dụng.

Dương Quang nhún vai: “Thu Huyền, rất tức giận nhỉ? Tức giận cũng vô dụng, ai kêu người đàn ông của cô không giỏi giàu như tôi? Ha ha ha ha!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.