Chiến Thần Sở Bắc

Chương 161: Quà


Bạn đang đọc Chiến Thần Sở Bắc – Chương 161: Quà


Nghe thấy lời Tô Uyển nói, sắc mặt Chu Bân lập tức trở nên khó coi.

Anh ta lái chiếc xe thể thao này là đến để khoe khoang, nhưng Tô Uyển lại không nhận mà thái độ đối với anh ta lại rất lạnh nhạt.

Bây giờ, sau khi chiếc Bentley Bentayga này xuất hiện, thì chiếc xe thể thao của anh ta đã mất đi hào quang.

Vừa nãy sở dĩ anh ta nói với Tô Uyển như vậy, là muốn lấy lại chút mặt mũi của mình trước mặt Tô Uyển.

Dù sao, chiếc Bentley Bentayga này cũng đến hơn hai triệu mới có thể mua được, mà chiếc thể thao của canh ta cũng chỉ hơn bốn trăm nghìn mà thôi.

Hai chiếc so với nhau, bây giờ ánh mắt anh ta nhìn chiếc xe thể thao lại trở nên vô cùng châm chọc.

“Tiểu Uyển, đừng nói lời như vậy, dù sao em cũng phải cưới anh, đợi em gả cho anh rồi, xe của anh chẳng phải là của em sao?”
Tô Uyển lắc đầu, biết Chu Bân mặt dày, không nói gì thêm, mà ánh mắt nhìn chiếc Bentley Betntayga trước mắt.

Bởi vì cô ấy phát hiện, chiếc Bentley Bentayga này đang đi đến hướng của bọn họ.

Hơn nữa, chuyện khiến cô ấy kinh ngạc, là chiếc Bentley Bentayga này đến trước mặt bọn họ thì dừng lại.

Thấy vậy, trong lòng cô ấy cũng giật mình.

Chiếc xe này, chắc không phải là của Sở Bắc chứ?
Nghĩ đến đây, cô ấy không nhịn được nhìn qua Lạc Tuyết, lại phát hiện đối phương cũng đang nghi hoặc nhìn chiếc Bentley.

Cô ấy không nhịn được có chút nghi ngờ, chẳng là lẽ cô ấy nghĩ nhiều?
“Tiểu Uyên, theo anh thấy xe bọn họ sẽ không đến đâu, hay là chúng ta cứ ngồi xe, để bạn em gọi xe đến đi”.


Giọng nói của Chu Bân lại vang lên bên tai Tô Uyển.

Tô Uyển lắc đầu, đang định nói thì lúc này, cảnh tượng trước mắt khiến cô ấy đột nhiên trừng to mắt.

Chỉ đến khi Sở Bắc đột nhiên nắm tay Lạc Tuyết, đưa Lạc Tuyết đi đến chiếc Bentley Bentayga phía trước.

Đồng thời, chiếc Bentley Bentayga cũng dừng lại vị trí cách bọn họ không xa.

“Sở Bắc, anh muốn làm gì?”
Lạc Tuyết giật mình, hành động của Sở Bắc khiến tim cô đập mạnh không thôi.

“Đợi lát nữa em sẽ biết”.

Sở Bắc cười nói một tiếng, sau đó kéo tay Lạc Tuyết, tiếp tục đi về phía trước.

“Hừ, còn ra vẻ!”
Nhìn thấy hành động của Sở Bắc, Chu Bân khinh thường cười lạnh một tiếng.

“Họ Sở kia, anh nên cách xa xe Bentley người ta chút đi, nhỡ đâu trầy xước xe người ta, thì anh đền không nổi đâu”.

“Chu Bân, anh không nói thì không ai nói anh câm đâu!”
Tô Uyển tức giận trừng nhìn Chu Bân.

“Anh chỉ nói sự thật thôi mà”.

Vẻ mặt Chu Bân vô tôi xua tay, sau đó lại xem thường nói: “Chiếc Bentley Bentayga này, chỉ xe thôi cũng hết hai triệu rồi, lỡ trầy một chút cũng phải đến hơn trăm nghìn đấy, em thấy điều kiện như bọn họ, có thể đền nổi sao?”
Hai triệu?
Nghe thấy lời của Chu Bân, Tô Uyển cũng giật mình.

Tuy cô thích chiếc Bentley Bentayga này, cũng biết giá nó rất mắc, nhưng không ngờ, lại mắc đến vậy!
Cô có chút lo lắng, mắt Sở Bắc không nhìn thấy, anh kéo Lạc Tuyết đi qua, nhỡ đâu…
Cô ấy đang định lên tiếng nhắc nhở, thì lúc này, giọng nói của Chu Bân lại vang lên.

“Hừ, Tiểu Uyển, em xem cái tên kia, người không biết còn tưởng chiếc Bentley Bentayga này của anh ta nữa, đáng tiếc, anh ta cũng chỉ có thể ra vẻ mà thôi”.

Chu Cầm tỏ vẻ coi khinh nói.

Nghe thấy lời của Chu Cầm, ánh mắt Tô UYển đột nhiên lóe sáng.

“Nếu, chiếc xe này thật sự là của bọn họ thì sao?”
Không hiểu ma xui quỷ khiến cô lại nói ra một câu như vậy.

“Sao có thể?”
Chu Bân nghe vậy, lập tức lắc đầu, vẻ mặt xem thường nói: “Nếu chiếc Bentley Bentayga này là của anh ta, anh trồng cây chuối ăn cơm!”
Lời của Chu Bân, Tô Uyển cũng không nghe vào nữa, còn ánh mắt thì nhìn chằm chằm Sở Bắc và Lạc Tuyết.

Cô ấy muốn xem xem, chiếc xe này, rốt cuộc có phải là của bọn họ không.

Thấy Sở Bắc không nói gì, Lạc Tuyết cũng có chút sốt ruột.


Bạn thân Tô Uyển của cô còn ở phía sau nhìn kìa, còn có tên Chu Bân đáng ghét kia nữa.

Cô có chút lo lắng, Sở Bắc làm như vậy, lát nữa kết cục bọn họ sẽ ra sao?
“Ai, cười nhạo thì cứ cười nhạo thôi, lúc trước cũng chẳng phải chưa gặp bao giờ”.

Cuối cùng, Lạc Tuyết chỉ có thể tự an ủi trong lòng như vậy.

Ngay lúc này, Sở Bắc kéo cô đứng lại, mà chiếc Bentley Bentayga kia đúng lúc cũng dừng lại trước mặt bọn họ.

Lạc Tuyết có chút nghi hoặc, cô không biết, chiếc xe này tại sao lại dừng ở đây.

Ngay khi cô cảm thấy rất nghi ngờ, thì chiếc Bentley mở cửa ra, một cô gái từ trên xe đi xuống, chính là Tống Y Nhiên.

“Cậu Sở, tôi đến giao xe”.

Sau khi xuống xe, Tống Y Nhiên nhìn thấy Sở Bắc, vội vàng đi đến trước mặt Sở Bắc, vẻ mặt kính cẩn đưa chìa khóa cho anh.

Sở Bắc gật đầu, nhận lấy chìa khóa, cười nhạt một tiếng: “Vất vả rồi”.

Tống Y Nhiên thoáng chốc bất ngờ, vội xua tay.

“Không vất vả không vất vả, phục vụ anh là vinh hạnh của tôi”.

Cô ta biết rõ, số tiền trong thẻ của Sở Bắc, cũng đủ để mua vô số chiếc xe như vậy.

Sau khi chịu khổ trong tay Sở Bắc, cô ta cũng không dám xem nhẹ đối phương nữa.

Thấy vậy, Lạc Tuyết và Tô Uyển đều trừng lớn mắt, ánh mắt không tin nổi mà nhìn cảnh này.

Chiếc xe này, thật sự là của Sở bắc?
Chu Bân ở bên cạnh thấy vậy, cũng ngây dại.

Vừa nãy anh ta còn nói chiếc xe này không phải của Sở Bắc, hơn nữa còn nói xằng nói bậy, nhưng anh ta không ngờ, mình lại bị vả mặt nhanh như vậy!
Nhìn thấy Tống Y Nhiên khép nép đưa chìa khóa vào tay Sở Bắc như vậy, khóe mắt anh ta cũng khẽ giật.


Đồng thời, nghĩ đến lời lúc nãy anh ta nói, anh ta chỉ cảm thấy mặt mình nóng rát không chịu nổi.

Trước chiếc Bentley Bentayga này, chiếc thể thao kia của anh ta bây giờ giống như thứ rác rưởi, trông chướng mắt vô cùng.

“Tại sao? Tại sao mệnh của anh ta lại tốt vậy chứ?”
Chu Bên điên cuồng gào thét trong lòng, anh ta ghen tị không thôi.

Sở Bắc rõ ràng chỉ là một tên mù mà thôi, dựa vào đâu mà anh ta có thể có được những thứ tốt hơn mình?
Trong sự kinh ngạc của Lạc Tuyết, Sở Bắc bỏ chìa khóa vào trong tay cô.

“Sở Bắc, anh đây là?”
Định thần lại, vẻ mặt Lạc Tuyết không hiểu nhìn Sở Bắc hỏi.

Sở Bắc khẽ cười một tiếng, vẻ mặt dịu dàng nói: “Đây là quà mà anh muốn tặng cho em, có thích không?”
Quà tặng cho cô?
Nhìn chiếc Bentley Bentayga trước mặt, vẻ mặt Lạc Tuyết vô cùng khó tin.

Qua một lúc lâu, cô mới định thần lại, vẻ mặt kích động nhìn Sở Bắc, hỏi: “Đây là thật sao?”
Sở Bắc khẽ cười: “Đương nhiên là thật, người ta đã lái xe đến đây rồi, chẳng lẽ là giả hay sao?”
Lạc Tuyết nghe vậy, lập tức nhảy vào lòng Sở Bắc, vui mừng thích thú.

Sở dĩ cô phản ứng như vậy, không phải vì Sở Bắc tặng cô một chiếc xe sang.

Mà là vì, đây là món quà đầu tiên Sở Bắc tặng cho cô.

Hơn nữa, món quà đầu tiên lại đáng giá như vậy, khiến cô vô cùng cảm động trong lòng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.