Bạn đang đọc Chiến Thần Sở Bắc – Chương 158: Tôi Sợ Mất Mặt!
Nhưng sau khi tốt nghiệp thì hai người không còn liên lạc với nhau.
Sau đó, cả hai cũng không gặp nhau nữa.
Lạc Tuyết không ngờ bọn họ lại gặp lại nhau trong hoàn cảnh này.
Tô Uyển vui mừng nhìn Lạc Tuyết: “Năm đó tốt nghiệp xong, cả nhà tớ đã ra nước ngoài, mới về chưa bao lâu”.
“Tớ có hỏi các bạn học cũ về cậu, đang không biết phải tìm cậu kiểu gì thì lại gặp cậu ở đây rồi”.
Nói đến đây, Tô Uyển liếc nhìn cửa hàng đồ chơi rồi tò mò hỏi: “Tiểu Tuyết, đây là cửa hàng của cậu à?”
Lạc Tuyết gật đầu rồi cười đáp: “Ừ, nhưng hôm nay mới nhập hàng nên tớ chưa khai trương”.
“À, Uyển Uyển, trước kia cậu là người cởi mở nhất trong lớp mình, chắc giờ thành công lắm rồi đúng không?”
Tô Uyển lắc đầu rồi thở dài nói.
“Đâu ra, mấy năm nay tớ cũng bấp bênh lắm.
Mấy hôm trước, tớ xin vào làm trong một tập đoàn, sau đó họ đã điều tớ đến Tân Hải”.
Lạc Tuyết nghe thấy thế thì gật đầu rồi hỏi tiếp: “Giờ cậu đang làm việc ở công ty nào?”
Tô Uyển không giấu giếm: “Tập đoàn Bắc Dã!”
Cái gì?
Tập đoàn Bắc Dã?
Nghe Tô Uyển nói vậy, Lạc Tuyết ngạc nhiên hô lên.
Bắc Dã là một tập đoàn lớn mang tầm cỡ quốc gia.
Riêng công ty con của tập đoàn này ở Tân Hải cũng có thực lực rất mạnh, là đối tượng mà các công ty khác không thể địch nổi.
Lạc Tuyết không ngờ Tô Uyển lại làm việc ở đó, cô ấy đang có một công việc mà bao người ở Tân hải mơ ước.
“Uyển Uyển, cậu giỏi thật đấy, không phải ai cũng vào được tập đoàn Bắc Dã đâu”.
Sau khi hoàn hồn lại, Lạc Tuyết kinh ngạc nói.
“Tiểu Tuyết, cậu đừng có trêu tớ nữa!”
Tô Uyển vội vàng xua tay nói: “Tớ chỉ là một nhân viên quèn thôi, có gì đáng ngưỡng mộ đâu”.
Lạc Tuyết cười nói: “Ừm, không nói chuyện này nữa.
Lần này, cậu về chắc ở lại hẳn chứ?”
Tô Uyển gật đầu đáp: “Tập đoàn có công ty con ở Tân Hải, sau này tớ có thể làm việc ở gần nhà rồi nên chắc không đi đâu nữa”.
Lạc Tuyết mỉm cười gật đầu.
“Vui quá! Vậy là sau này chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên rồi”.
“Ừ, công nhận thời gian trôi nhanh thật đấy, loáng cái đã năm năm rồi.
Nếu không tình cờ gặp cậu ở đây hôm này thì không biết đến bao giờ mới có cơ hội gặp lại nữa”.
Nói đến đây, Tô Uyển chợt liếc nhìn Sở Bắc ở phía sau Lạc Tuyết rồi hỏi: “Tiểu Tuyết, anh ở sau lưng cậu là ai thế?”
Lạc Tuyết nhìn Sở Bắc rồi nói với Tô Uyển: “À, quên không giới thiệu với cậu.
Uyển Uyển, đây là Sở Bắc – chồng của tớ”.
“Sở Bắc, đây là Tô Uyển, bạn thân nhất ở đại học của em”.
Sở Bắc gật đầu, mỉm cười chào hỏi với Tô Uyển.
Bạn của Lạc Tuyết thì cũng là bạn của anh.
Nghe thoáng qua cuộc nói chuyện của họ thì anh cũng biết hai người rất thân thiết.
Hơn nữa, hình như Tô Uyển đang làm việc ở tập đoàn Bắc Dã, điều này khiến anh thấy hơi tò mò về cô ấy.
Tô Uyển cũng vui vẻ đáp lại lời chào của Sở Bắc.
Nhưng khi cô ấy nhìn xuống đôi tay của Lạc Tuyết thì lập tức tỏ vẻ bất đồng ngay.
“Tiểu Tuyết, cậu không biết đôi tay chính là bộ mặt thứ hai của phụ nữ à? Cậu phải nhường những công việc nặng nhọc này cho chồng mình chứ!”
Lạc Tuyết mỉm cười nói: “Anh ấy cũng bận việc riêng của mình mà, với cả mấy việc này có mệt nhọc gì đâu, tớ làm được”.
Tô Uyển nghe thấy thế thì lắc đầu rồi quay sang Sở Bắc, định nói gì đó.
Nhưng khi cô ấy nhìn vào đôi mắt vô hồn của Sở Bắc thì chợt sững người.
Cô ấy gọi Lạc Tuyết ra một chỗ khác rồi hỏi nhỏ.
“Tiểu Tuyết, chồng cậu… mắt anh ấy?”
Lạc Tuyết thành thật gật đầu.
“Ừ, chuyện này nói ra thì dài lắm, không thể giải thích qua dăm ba câu được”.
Tô Uyển há hốc miệng định nói gì đó rồi lại thôi.
Cuối cùng, cô ấy chỉ thở dài một hơi rồi nhìn Lạc Tuyết: “Tiểu Tuyết, thời gian qua cậu phải vất vả rồi”.
Theo cô ấy thấy, Sở Bắc bị mù thì mọi gánh nặng trong nhà sẽ dồn hết lên đôi vai của Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết chỉ mỉm cười lắc đầu.
“Không, Uyển Uyển, thật ra tớ sống rất tốt, tớ cũng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại”.
Câu trả lời này của Lạc Tuyết khiến Tô Uyển thấy hơi bất ngờ.
Vì cô ấy nhận ra Lạc Tuyết nói những lời này rất thật lòng, chứ không phải chống chế.
Nghĩ đến đây, cô ấy lại ngoảnh sang nhìn Sở Bắc với vẻ như có điều suy nghĩ.
Đúng lúc này, có một người thanh niên đẩy cửa bước vào, anh ta còn cầm một bó hoa hồng tươi thắm.
Lạc Tuyết nhìn người thanh niên đó với vẻ nghi hoặc.
Cô không biết người này.
“Hay anh ta đến tìm Uyển Uyển?”
Nghĩ vậy, cô nhìn sang Uyển Uyển thì thấy cô ấy lập tức có vẻ bực dọc khi trông thấy người thanh niên ấy.
Anh ta nhìn thấy Tô Uyển thì sáng mắt lên rồi vội vàng đi tới ngay.
“Tiểu Uyển, em ở đây mà làm anh tìm mãi”.
Người thanh niên bước tới cạnh Tô Uyển rồi nhìn cô ấy một cách thiết tha với sự yêu mến không chút che giấu.
“Anh tìm tôi làm gì?”
Tô Uyển hậm hực hỏi lại.
Người thanh niên nghe thấy thế thì vẫn si mê đáp: “Tiểu Uyển, em vẫn chưa hiểu lòng anh sao! Hôm nay, anh đến tìm em là để ngỏ lời với em”.
Nói rồi, anh ta lập tức quỳ xuống như chỗ không người rồi khẩn thiết nhìn Tô Uyển.
“Tiểu Uyển, anh đã thích em rất lâu rồi.
Đây là chín chín mươi chín đoá hồng, làm bạn gái anh nhé!”
Lạc Tuyết ngạc nhiên khi chứng kiến cảnh này, song không hiểu ra làm sao.
Sau khi nghe thấy người thanh niên ấy tỏ tình, Tô Uyển lập tức sa sầm mặt.
“Chu Bân, anh đứng lên ngay, anh không sợ mất mặt nhưng tôi sợ”.
Tô Uyển lạnh giọng nói.
Chu Bân lắc đầu rồi giơ cao bó hoa trong tay, sau đó đầy thâm tình nói: “Tiểu Uyển, chỉ cần em đồng ý làm bạn gái của anh thì anh sẽ đứng dậy ngay”.
“Không!”
Tô Uyển hừ lạnh nói: “Tôi đã nói với anh rất nhiều lần rồi, tôi không có tình cảm với anh, anh đừng phí thời gian với tôi nữa”.
Nghe thấy thế, Chu Bân tái mặt.
Nhưng ngay sau đó, anh ra lại tươi cười.
“Tiểu Uyển, tình cảm có thể bồi đắp dần được mà, chỉ cần em đồng ý làm bạn gái anh thì anh sẽ đối xử tốt với em cả đời”.
Tô Uyển thật sự bùng nổ, cô ấy đến bó tay với Chu Bân mất.
“Hừ, anh thích quỳ thì cứ việc, dẫu sao cũng chẳng liên quan đến tôi”.
Tô Uyển hừ lạnh một tiếng rồi nhìn Lạc Tuyết nói: “Tiểu Tuyết, dù sao tớ cũng đang rảnh, để tớ phụ cậu nhé”..