Chiến Thần Sở Bắc

Chương 127: Tôi Không Nghĩ Vậy


Bạn đang đọc Chiến Thần Sở Bắc – Chương 127: Tôi Không Nghĩ Vậy


“Tôi… tôi…”
Dương Xuyên cứ ấp úng mãi mà không nói nên lời.

Mặt thì méo như quả cà héo.

Đối mặt với tập đoàn Bắc Dã thì hắn ta còn nói được gì nữa đây!
“Mọi người thì sao? Ai có ý cao kiến gì không?”
Thanh Phong mỉm cười rồi ngẩng lên nhìn ba người nhà họ Lạc.

Uỳnh!
Bất kể là Lạc Mai, Lạc Viễn Hà hay thậm chí là Lạc Vinh Quang đều đang tái mét mặt.

Họ cúi gằm mặt xuống, trán mướt mồ hôi.

Đến Dương Xuyên cũng kinh hãi, giờ họ còn nói được gì nữa
Dám nói nữa không?
“Cậu gì ơi! Chúng tôi không cố ý đâu, thật đấy!”
“Đúng đúng, là cháu gái tôi lỡ lời, về tôi sẽ dạy lại nó!”
“Cậu rộng lượng bỏ qua cho chúng tôi lần này!”
Lạc Vinh Quang dè dặt lên tiếng, Lạc Viễn Hà cũng nhanh chóng xin lỗi.

Nếu chọc giận người này, đừng nói là họ, cả nhà họ Lạc cũng xong đời ngay.

“Rộng lượng ư? Tiếc rằng tôi có là gì trong mắt các người đâu”.

Thanh Phong mỉm cười, chỉ với một câu nói, anh ta đã khiến ba người nhà họ Lạc sợ bay hết hồn vía.

“Được rồi, nể tình các người có thành ý, tôi giơ cao đánh khẽ, tha cho các người lần này”.

Thanh Phong nhếch miệng cười.

“Thật ư? Cảm ơn cậu…”
Lạc Vinh Quang mừng rỡ, nhưng ông ta còn chưa nói hết câu cảm ơn thì Thanh Phong đã cắt ngang lời.

“Nhưng các người không được tham gia vào buổi đấu thầu này nữa, về đi!”
Hả!

Nụ cười trên mặt Lạc Vinh Quang tắt ngúm.

Ông ta như rơi xuống vực thẳm.

Mấy ngày qua, bọn họ cố gắng biết nhường nào để bám lấy Dương Xuyên, mong có cơ hội tới tham dự đấu thầu.

Giờ đến nơi rồi lại không được vào ư?
Vậy bao nỗ lực suốt những ngày qua thành công cốc rồi sao?
“Sao? Không đồng ý à?”
Thấy Lạc Vinh Quang im lặng, Thanh Phong lừ mắt.

Câu nói đanh thép ấy khiến Lạc Vinh Quang sững người.

Nhớ tới thân phận của Thanh Phong, Lạc Vinh Quang toát mồ hôi hột.

“Vâng vâng, chúng tôi đi, đi ngay đây!”
Lạc Vinh Quang gật đầu lia lịa, dù trong lòng rất không cam tâm, nhưng cũng đành dẫn con cháu nhà mình ra về.

Dánh vẻ ủ rũ của họ như chó nhà có tang.

Đúng là khi đi hoành tráng, lúc về tả tơi!
Thấy ba người nhà họ Lạc đã ra về, những người khác lập tức im bặt.

Tất cả đều đang tập trung xem kịch hay.

Lạc Tuyết đứng cạnh Sở Bắc cũng đã thần người ra.

Cô không ngờ chuyện lại thành ra thế này.

Còn Sở Bắc chỉ cười, coi như không có chuyện gì.

Anh vừa nhướn mày một cái, Thanh Phong đã chuyển hướng sang người khác ngay.

“Anh Dương, anh còn gì muốn nói nữa không? Nếu không thì mời về cho!”
Thanh Phong cất giọng thờ ơ.

Nghe thấy thế, mọi người lại được phen kinh ngạc.

Là cậu chủ của nhà họ Dương, lẽ ra Dương Xuyên phải là nhân vật chủ chốt của ngày hôm nay mới phải.

Nhưng bây giờ, hắn ta lại bị đuổi đi ư?
Nếu là trước kia, đây sẽ là một chuyện rất khó tin.

Song, bây giờ đã có người dám biến nó thành sự thật rồi.

Vì người dám đuổi Dương Xuyên về chính là tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Dã.

“Này anh, anh làm vậy có phải hơi quá đáng rồi không?”
Mặt Dương Xuyên sắp trắng bệch như tờ giấy.

Hắn ta cắn răng nói ra một câu mà không có chút oai phong nào.

“Tôi không nghĩ vậy!”
Thanh Phong khoanh tay với dáng vẻ khoan thai.

“Đương nhiên, nếu anh muốn ở lại thì cũng được thôi!”
Dương Xuyên mỉm cười rồi rời ánh mắt về phía Sở Bắc.

“Phải làm gì chắc không không cần tôi dạy chứ?”
Dương Xuyên nhìn theo hướng của Thanh Phong thì thấy Sở Bắc đang ung dung, mặt hắn ta càng tái hơn.

Ánh mắt đấu tranh đã tố cáo sự rối bời của hắn ta.


Phải cúi đầu ư?
“Được, tôi xin lỗi mọi người về hành vi ban nãy của mình, thế đã được chưa?”
Buổi đấu thầu này là cơ hội của nhà họ Dương.

Dù hắn ta có phải cúi đầu thì cũng không thể để lỡ mất được.

Đương nhiên, hắn ta không nói trực tiếp với Sở Bắc, mà chỉ xin lỗi chung chung.

Chứ bảo hắn ta xin lỗi Sở Bắc trước mặt mọi người thì sao hắn ta chịu nổi.

Thanh Phong quá rõ với suy nghĩ của Dương Xuyên.

Anh ta không vạch trần ngay mà nói: “Nếu vậy, anh thử nói xem ai nên bước vào trong đầu tiên?”
Mặt Dương Xuyên hết xanh lại đỏ.

Hắn ta cắn răng rồi lùi lại một bước để nhường đường.

“Anh Sở, cô Lạc, mời!”
Chu Minh Hạo phớt lờ Dương Xuyên, rồi làm động tác mời với Sở Bắc.

Lạc Tuyết ngẩn ra, không chờ cô lên tiếng, Sở Bắc đã kéo cô đi vào trong.

Nhóm Lý Hải Đông và Thanh Phong cũng ngay theo sau để hộ tống Sở Bắc.

Khi đi lướt qua người Dương Xuyên, Sở Bắc khựng lại.

Song, anh chỉ lắc đầu chứ không nói gì.

Trông Dương Xuyên lúc này vô cùng hèn mọn.

Thấy những người đó đi vào rồi, hắn ta mới dám cất bước.

Vành mắt hắn ta đỏ hoe, chứa đầy sự căm hận.

“Sở Bắc chết tiệt, mày cứ chờ đấy!”
Dương Xuyên thầm thề rằng hôm nay mình phải dùng tiền để lấy lại thể diện.

Chờ khi hắn ta nắm được mạch sống kinh tế của Tân Hải rồi, đám người kia đừng hòng sống yên ổn.

“Cậu Sở, cô Lạc, mời!”
Sau khi họ bước vào đại sảnh, đã có nhân viên phục vụ bước tới dẫn Sở Bắc tới hàng ghế đầu.

Anh và Lạc Tuyết ngồi xuống xong, nhóm Chu Minh Hạo và Lý Hải Đông mới dám ngồi.

Hiện giờ, Sở Bắc ngồi giữa trung tâm, bên trái là Thanh Phong, bên phải là Lạc Tuyết.


Đến Chu Minh Hạo cũng chỉ dám ngồi chếch một phía thôi.

Còn Dương Xuyên vốn được xếp ở hàng ghế đầu thì giờ đang ngồi tận hàng thứ năm.

Chẳng ai dám ngồi cạnh hắn ta, ngoài đám tay chân.

Mặt hắn ta hằm hằm như có ai đang nợ mình một khoản tiền lớn.

Đương nhiên, Lạc Tuyết ngồi ở hàng ghế đầu đang có cảm giác như ngồi trên bàn chông.

Nhìn các nhân vật lớn của Tân Hải đang ngồi xung quanh, cô thật sự không hiểu sao mình lại có tư cách ngồi đây.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ nhàn hạ của Sở Bắc, cô không nói gì nữa.

Có khoảng gần ba trăm người đang ngồi ở đây để chờ giây phút quan trọng nhất.

“Chào mừng mọi người đã tới tham gia buổi đấu thầu!”
Thấy mọi người đã đến đủ, bí thư Vương bước lên sân khấu.

“Tôi xin thay mặt cho chủ tịch Chu lên tuyên bố, buổi đấu thầu chính thức bắt đầu!”
Sau đó, bầu không khí tại đây đã nóng lên.

Không ít người sáng mắt lên, chuẩn bị mài dao.

Số còn lại thì liếc nhìn các nhân vật lớn ở đây.

Dẫu sao, họ mới là nhân vật chủ chốt của tối hôm nay.

Điều khiến mọi người ngạc nhiên là, nhóm Lý Hải Đông và Lưu Tông Tín lại chẳng có biểu cảm gì, như chuyện ở đây không liên quan tới họ.

“Bây giờ là dự án thứ nhất, là một khu nhà cũ ở phía Bắc, giá khởi điểm là một trăm triệu!”
Dứt lời, bí thư Vương hướng ánh mắt xem có ai ra giá không.

Đã có danh sách chi tiết dự án mời thầu rồi nên ông ấy không cần thiết nhắc lại nữa..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.