Chiến Thần Sở Bắc

Chương 126: Tại Sao Không Thể


Bạn đang đọc Chiến Thần Sở Bắc – Chương 126: Tại Sao Không Thể


Thanh Phong vừa lên tiếng, nhóm Lưu Tông Tín đã ngậm miệng.

Đến Chu Minh Hạo cũng lùi lại.

Ý tứ của họ đã quá rõ ràng.

“Nói câu công bằng ư? Anh là cái thá gì hả?”
Dương Xuyên đang bốc hoả nên nào còn để ý gì nữa, cứ thế quát tháo.

Nhóm nhà họ Lạc ở phía sau hắn ta cũng có vẻ bất bình.

Nực cười, đang có bao nhiêu nhân vật lớn ở đây, sao tới lượt một thằng trẻ ranh vô danh tiểu tốt lên tiếng chứ?
Chỉ có nhóm Lưu Tông Tín rụt cổ lại rồi nhìn Dương Xuyên với vẻ thương cảm.

Dám ăn nói với chủ tịch của Bắc Dã như vậy, Dương Xuyên chán sống rồi hay sao?
Chậc, có kịch hay xem rồi đây!
Đến Sở Bắc cũng chỉ mỉm cười rồi kéo Lạc Tuyết sang một bên, như thể không liên quan.

“Ghê rồi, còn trẻ mà tài năng có hạn, thủ đoạn thì vô biên!”
Thanh Phong vẫn cất giọng hờ hững.

Nhưng giọng điệu của anh ta thì như bậc bề trên.

“Hừ, tôi trẻ, anh thì không à?”
Dương Xuyên hừ lạnh một câu, hoàn toàn không coi Thanh Phong ra gì.

“Mà này, tôi là cậu chủ của nhà họ Dương đấy, anh là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi hả?”
Dương Xuyên vừa nói dứt câu, mọi người ở xung quanh lại bắt đầu xì xào.

“Chậc chậc, cậu thanh niên này là ai thế, dám nói chuyện với cậu Dương kiểu này, cũng to gan đấy!”
“Tôi chịu, chưa gặp bao giờ, hình như có liên quan đến tên mù kia đấy”.

“Không biết thì thôi, hạng vô danh tiểu tốt ấy mà, chờ mà xem, kiểu gì cũng ăn hành ngay!”

Các tiếng bàn tán vang lên, nhưng hầu hết mọi người đều nghiêng về phía Dương Xuyên.

Dẫu sao, so với thân phận cậu chủ của nhà họ Dương thì một Thanh Phong lạ hoắc có là gì đâu.


Nhưng vẻ mặt của nhóm Lý Hải Đông lại bình tĩnh đến mức đáng sợ.

Nhất là Lưu Tông Tín, ông ta còn thấy hơi nực cười.

“Sở Bắc…”
Lạc Tuyết lo lắng, khẽ kéo tay áo của Sở Bắc.

“Chờ chút, kịch hay còn chưa bắt đầu mà!”
Lạc Tuyết ngẩn ra rồi không nói gì nữa.

“Cậu chủ nhà họ Dương thì ghê rồi, oai thế cơ mà!”
Thanh Phong bật cười rồi cất giọng thản nhiên.

“Biết thế thì tốt, hôm nay cậu đây không rảnh chơi với anh, biến đi!”
Dương Xuyên khinh thường xua tay, mục tiêu của hắn ta là Sở Bắc.

Những người khác cũng bắt đầu thấy hào hứng.

Còn Thanh Phong vẫn nhởn nhơ, không hề có ý định bỏ đi.

“Anh không muốn biết tôi là ai à?”
“Này, sao con người anh phiền phức thế hả? Anh là ai thì sao? Không lẽ định đánh đồng mình với anh Dương chắc?”
Dương Xuyên còn chưa lên tiếng thì Lạc Mai đã không nhịn được nữa.

Lạc Vinh Quang và Lạc Viễn Hà ở phía sau cũng đang nghĩ như vậy.

Để bám được vào Dương Xuyên, họ không màng gì nữa rồi.

“Ha ha, thú vị đấy!”
Thanh Phong cười khẩy với vẻ sâu xa.

“Được rồi, để tôi cho các người một chút gợi ý nhé, hãy nhìn xem còn thế lực lớn nào của Tân Hải chưa đến đây không?”
Hả?
Thanh Phong vừa nói dứt câu, không chỉ Dương Xuyên và Lạc Mai, mà mọi người xem náo nhiệt ở xung quanh cũng nhíu mày.

Tất cả đều nhìn xung quanh.

Nhà họ Dương cùng các gia tộc hàng đầu ở Tân Hải đều đã có mặt.

Gia chủ của các gia tộc hạng hai cũng đến từ lâu rồi.

Còn nhân vật lớn nào nữa đâu?
Khá nhiều người thấy mù mờ.

Đến Lạc Tuyết cũng không hiểu ý của Thanh Phong.

“Gì vậy? Các gia tộc lớn có máu mặt ở Tân Hải đến hết rồi mà, còn ai nữa đâu?”
“Sao tôi biết được? Hay anh ta tự bịa ra để thu hút sự chú ý của người khác?”
“Chịu! Bây giờ, để nổi tiếng, người ta có thể bất chấp tất cả đấy!”.


Mọi người bắt đầu xì xào rồi nhìn Thanh Phong với vẻ coi thường.

“À, hình như tập đoàn Bắc Dã chưa tới…”
Đúng lúc này, không biết ai đó đã nhỏ giọng nói một câu.

Cả hội trường lập tức im phăng phắc.

Các tiếng bàn tán ngưng hẳn, sau đó họ há hốc miệng với vẻ mặt kỳ lạ.

Tập đoàn Bắc Dã!
Đúng rồi, họ chưa tới.

Tất cả mọi người ở đây chỉ chăm chăm để ý tới các thế lực gốc Tân Hải.


Mà quên mất một thế lực siêu mạnh vừa tới đây.

Tất cả đều im lặng.

Ánh mắt họ nhìn Thanh Phong đã khác hẳn.

Không lẽ người thanh niên này là người của tập đoàn Bắc Dã?
Dương Xuyên cũng đang cau mày.

Còn nhà Lạc Mai thì không dám thở mạnh.

Nếu Thanh Phong đúng là người của tập đoàn Bắc Dã thì to chuyện rồi.

“Sao? Anh định nói mình là người của tập đoàn Bắc Dã à?”
Tuy nói vậy, nhưng giọng điệu của Dương Xuyên chứa đầy vẻ căng thẳng.

“Anh nghĩ sao?”
Thanh Phong mỉm cười, Dương Xuyên nghe vậy thì đứng hình.

Hắn ta không biết.

Mà cũng không dám đánh cuộc!
Vì nhà họ Dương chưa thể đắc tội với tập đoàn Bắc Dã được.

“Tôi là Thanh Phong, một người không có tài cán gì, chỉ là tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Dã thôi, có vấn đề gì không?”
Thanh Phong hờ hững cất lời, khiến tất cả mọi người đều trầm mặc.

Không gian yên lặng đến mức quái lạ!
Mọi người đều trợn tròn mắt với vẻ khó tin.

Từ khi tập đoàn Bắc Dã tới Tân Hải đến nay, hình như người của tập đoàn ấy chưa xuất hiện lần nào.

Thanh Phong không những là người của Bắc Dã, mà còn là tổng giám đốc ư?
Ôi thôi…
Mọi người đều sững sờ không nói được gì.

“Không thể nào!”
Dương Xuyên cao giọng, ngoài sự bàng hoàng ra thì chỉ còn lại vẻ sợ hãi.

Hắn ta không ngờ Thanh Phong lại là tổng giám đốc của Bắc Dã.

Nhớ lại lời mình vừa nói với Thanh Phong, Dương Xuyên thấy toát mồ hôi hột.

Còn mấy người nhà họ Lạc ở phía sau thì sợ đến mức tái mét mặt, chỉ muốn tìm cái lỗ lẻ nào để chui xuống.

“Tôi…”

Không chỉ có Lạc Tuyết đang đứng cạnh Sở Bắc, mà cả Chu Minh Hạo và Trương Hồng Viễn cũng đang vô cùng kinh ngạc.

Họ chỉ biết thân phận của Thanh Phong chắc chắn không đơn giản.

Nhưng không ngờ anh ta lại là tổng giám đốc của Bắc Dã.

Thân phận này của anh ta có thể đè bẹp mọi người ở đây.

Đương nhiên là trừ Sở Bắc ra.

Sở Bắc chỉ mỉm cười đứng cạnh Lạc Tuyết, như thể đã lường trước được mọi việc.

“Tại sao không thể?”
Thanh Phong cười hỏi.

“Nếu anh không tin thì có thể hỏi Dương Thiên Trạch, nhưng tôi e nhà họ Dương không gánh được hậu quả đâu!”
Thình thịch!
Nghe thấy thế, Dương Xuyên co rúm người lại, mặt thì trắng như tờ giấy.

Dương Thiên Trạch là tên của ông nội hắn ta.

Dù ở tỉnh, nhưng cũng không có mấy ai dám gọi thẳng tên ông nội hắn ta ra như vậy.

Nhưng Thanh Phong lại dám gọi một cách tự tiện.

Song, khi thấy vẻ mặt của nhóm Chu Minh Hạo thì hắn ta đã tin hơn phần nào.

Ngày sau đó, hắn ta nhăn mặt lại.

Thế này có khác gì đâm đầu vào họng súng đâu.

Mọi người đều im lặng đến mức đáng sợ.

Sau đó, họ chuyển ánh mắt thương hại từ Thanh Phong sang Dương Xuyên và ba người nhà họ Lạc.

Đắc tội với tập đoàn Bắc Dã thì hậu quả nghiêm trọng rồi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.