Bạn đang đọc Chiến Thần Sở Bắc – Chương 120: Ông Nghĩ Tôi Thiếu Tiền À
Thấy dáng vẻ lắp bắp cùng sợ hãi của Lý Hải Bắc, Sở Bắc nói thẳng.
“Nếu ông không liên quan thì biến luôn đi!”
“Nhưng vợ ông đã nhận tiền của tôi, cho nên phải ở lại để thực hiện giao dịch”.
Nghe thấy thế, Lý Hải Bắc tái mặt rồi ngoái lại lườm Từ Lệ.
“Chuyện rốt cuộc là thế nào?”
Lúc này, Từ Lệ thật sự thấy sợ hãi.
“Chồng, thì thì tại con gái cậu ta giẫm lên giày con trai mình, giày bị bẩn thì em bắt họ đền tiền thôi”.
“Cái gì?”
Lý Hải Bắc nổi điên.
Chàng trai trẻ này đến Lý Hải Đông còn không dám động tới, mà cô dám đòi tiền người ta ư?
“Cô đòi bao nhiêu tiền?”
“Năm… năm…”
“Năm mươi nghìn?”
Từ Lệ méo mặt: “Năm trăm nghìn!”
Uỳnh!
Lý Hải Bắc giật khoé miệng, suýt nữa ngã vật ra đất.
Giẫm lên giày có một phát mà đòi những năm trăm nghìn?
Lần đầu tiên, Lý Hải Bắc phát hiện vợ mình có khả năng tiềm ẩn trở thành ăn cướp như vậy.
“Chồng, anh nghe em nói đã, năm trăm nghìn này là…”
“Cô, cô làm tôi tức chết mất thôi!”
Lý Hải Bắc tức đến mức xám xịt mặt, sau đó không biết phải nói gì nữa.
Sở Bắc mỉm cười rồi bế con gái đến đến gần Lý Hải Bắc.
“Không sao, có năm trăm nghìn thôi mà, tôi trả được, chỉ có điều…”
Nói rồi, Sở Bắc đổi giọng.
“Đôi giày của con trai ông chỉ có giá sáu mươi nghìn thôi, số còn lại tôi dùng để mua thứ khác”.
Xẹt!
Nghe thấy thế, Lý Hải Bắc lập tức tái mặt.
“Cậu Sở, cậu muốn gì?”
“Đơn giản lắm!”
Sở Bắc mỉm cười rồi nhìn sang Từ Lệ: “Một cánh tay hoặc đôi mắt của cô ta!”
Rầm!
Lý Hải Bắc sợ đến mức ngồi thụp xuống.
Thậm chí còn quên cả việc cầu xin.
Từ Lệ cũng phát hiện ra điểm kỳ lạ, hình như chồng cô ta rất sợ thằng nhà quê này thì phải.
“Chồng, anh sao thế? Mau nghĩ cách đi chứ!”
“Cô im đi!”
Lý Hải Bắc tỏ vẽ dữ dằn rồi tát cho Từ Lệ một phát.
“Tất cả là tại cô hết, cô tự xử lý đi!”
“Nếu không làm cậu Sở nguôi giận thì đừng nói là cô, ngay cả nhà họ Lý chúng ta cũng sẽ xong đời luôn”.
Thấy Lý Hải Bắc gào lên như vậy, Từ Lệ lập tức hoảng loạn.
Bấy giờ, cô ta mới biết Sở Bắc là người có thân phận mà ngay cả nhà họ Lý cũng không dám động tới.
Mà nghĩ lại cô ta thấy cũng đúng, trong vài phút ngắn ngủi mà anh đã có thể rút được năm trăm nghìn tiền mặt rồi.
Như vậy nào có bình thường chứ?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Từ Lệ nhìn Sở Bắc đã hoàn toàn khác trước.
“Cậu… cậu Sở, tôi… tôi biết lỗi rồi, tôi không cần số tiền này nữa, cậu nhận lại đi ạ!”
Từ Lệ cẩn thận đẩy chiếc vali về phía Sở Bắc.
Dù cô ta thấy rất tiếc, nhưng tính mạng vẫn quan trọng hơn.
Nhưng Sở Bắc chỉ mỉm cười, không hề có ý nhận lại.
“Chúng ta đã thoả thuận xong rồi mà? Chỉ cần tôi trả tiền thì cô sẽ lấy, sao giờ lại hối hận thế?”
Nghe thấy thế, mặt Từ Lệ nhăn như ăn phải con ruồi chết, không nói được gì.
“Tôi… tôi”.
Từ Lệ ấp úng, trong lòng thì thấy rất rối bời.
Sau đó, cô ta quỳ xuống đất.
“Cậu Sở, là tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, xin cậu tha lỗi cho tôi!”
“Là tôi nhớ nhầm, không phải con gái cậu đã giẫm lên giày của con trai tôi, mà là nó tự làm bẩn”.
“Tôi xin lỗi cậu, xin lỗi cả con gái cậu nữa, xin cậu tha cho tôi lần này”.
Từ Lệ sợ đến mức tái mặt.
Nước mắt nước mũi giàn giụa, nức nở cầu xin.
Đến chồng cô ta còn không dám làm gì Sở Bắc thì cô ta làm gì còn chỗ dựa nào nữa.
Tốt nhất bây giờ nên dùng cách mềm nắn rắn buông.
“Cậu Sở, xin cậu nể mặt anh trai tôi rồi tha cho chúng tôi lần này, tôi sẽ điền tiền cho cậu, bao nhiêu cũng được”.
Lý Hải Bắc cũng vội vàng cầu xin, chỉ sợ mình cũng bị liên luỵ.
“Tiền? Ông nghĩ tôi thiếu tiền à?”
Sở Bắc bình thản cất giọng chất vấn.
Lý Hải Bắc nghệt mặt ra, nhất thời không dám nói gì nữa.
Sở Bắc không để ý đến ông ta nữa, mà nhìn sang Từ Lệ.
“Ban nãy, cô còn định đánh con gái tôi đúng không?”
“Tự vả mười cái đi!”
Hả?
Từ Lệ thần người ra.
Sở Bắc bắt cô ta tự vả trước mặt bao nhiêu người thế này ư?
Vậy thì mất mặt chết mất.
“Cô còn ngây ra đó làm gì? Nhanh cái tay lên!”
Lý Hải Bắc trợn trừng mắt rồi quát lớn, bấy giờ Từ Lệ mới hoàn hồn.
Tay phải cô ta giơ lên, sau một chốc do dự thì tát xuống.
Nhưng lực không mạnh, gần như chỉ làm cho có lệ.
“Hai mươi cái!”
Sở Bắc lạnh mặt, vừa lên tiếng đã tăng gấp đôi số lượng cái tát.
Từ Lệ tái mặt, thấy vô cùng hối hận.
“Bảo cô tát chứ vuốt mặt à”
Lý Hải Bắc cũng đã tức điên, tiếp tục tát cho Từ Lệ thêm một cái nữa đến mức ngã nhào.
“Phải dùng lực mạnh như thế mà tát, thiếu cái nào thì đừng có trách tôi là ác”.
Thấy chồng mình thật sự đã nổi giận, Từ Lệ không dám nói một câu.
Cô ta giơ tay lên rồi liên tiếp tát vào mặt mình.
Chát!
Chát!
Chát!
Thấy thế, mọi người ở xung quanh cũng thấy rát mặt.
Nhưng đến tận lúc này, họ vẫn không hiểu đang có chuyện gì xảy ra.
Rõ ràng Từ Lệ gọi người đến giúp cơ mà? Sao người đến rồi, mà cô ta lại bị hành thê thảm thế này?
Đương nhiên, người đang kinh ngạc nhất phải kể đến Chu Cầm.
Bà ta thấy rất hoang mang.
Thậm chí còn tưởng mình thấy ảo giác.
Người nhà họ Lý đang sợ tên con rể vô dụng của bà ta ư?
Không thể nào!
Chát!
Sau cái tát đau điếng cuối cùng, mặt của Từ Lệ đã sưng phù và đỏ như đít khỉ.
Mặt cô ta vô cùng đau rát.
“Cậu Sở, cô ta tự vả xong rồi, cậu xem…”
Lý Hải Bắc ngẩng đầu lên rồi dè dặt nhìn Sở Bắc.
“Nếu còn lần sau, hai người sẽ không may mắn vậy đâu!”
Thấy hình như con gái mình đã đói, Sở Bắc cũng không thèm so đo với hai vợ chồng nhà kia nữa.
Anh bỏ lại một câu rồi bế Tiểu Vũ Tâm lên xe.
Chiếc xe khởi động rồi nhanh chóng biến mất.
Bấy giờ, Từ Lệ và Lý Hải Bắc mới thở phào một hơi.
Những người khác cũng biết điều mà lủi đi hết.
Ai nấy đều bế con nhà mình đi về.
Vợ chồng Lý Hải Bắc đi xa rồi thì Chu Cầm mới định thần lại.
Nhưng bà ta vẫn thấy vô cùng khó tin.
“Có chuyện gì thế nhỉ?”
Bà ta nhìn trái ngó phải nhưng không thấy Sở Bắc đâu, thấy thế thì vội vàng bắt xe về nhà!
“Không được, mình phải về nhà hỏi rõ xem có phải thằng mù kia đang giấu mình chuyện gì không!”
…
“Bố ơi, sao bác kia lại sợ bố thế ạ?”
Tiểu Vũ Tâm ngồi trên chiếc MayBach rồi ngẩng lên chớp đôi mắt long lanh hỏi Sở Bắc.
“Mà cái cô hung dữ kia là ai ạ? Xe này là của nhà mình hả bố?”
Sở Bắc mỉm cười rồi xoa đầu con gái.
“Đúng rồi, xe nhà mình đấy con! Còn bác kia thì vì bố giỏi hơn nên bác ấy mới sợ bố!”
“Thế ạ?”
Tiểu Vũ Tâm chớp mắt như hiểu như không.
“Tâm Nhi ngoan, hứa với bố là không được kể chuyện này với mẹ, được không?”.