Chiến Thần Sở Bắc

Chương 119: Trí Nhớ Kém!


Bạn đang đọc Chiến Thần Sở Bắc – Chương 119: Trí Nhớ Kém!


“Mình à, anh đang ở đâu đấy? Đang ngủ á? Mấy giờ rồi mà còn ngủ…”
“Anh mau đến đây đi, em với con đang bị người ta bắt nạt đây này!”
“Ai không cho anh đi? Sao chuyện gì anh cũng nghe theo anh mình vậy? Anh có phải đàn ông nữa không hả?”
“Ừm, em với con chờ anh ở cổng trường mẫu giáo, nhanh lên đấy!”

Lúc này, cả không gian chỉ còn tiếng nói chuyện điện thoại của Từ Lệ.

Mọi người đều biết người đàn ông ở đầu dây bên kia rất có quyền thế.

Xem ra, trò hay mới chỉ bắt đầu thôi.

“Thằng mù kia, mày định chơi tao chứ gì? Cứ chờ đấy, chồng tao sắp đến rồi!”
Thấy chồng mình đồng ý sẽ tới, Từ Lệ ngắt máy rồi không còn sợ gì nữa.

“Còn con ranh con với mụ già kia nữa, tao sẽ xử hết một thể!”
Nghe thấy thế, Chu Cầm chủ thấy sống lưng mình lạnh toát.

Còn Sở Bắc vẫn ung dung bế con gái, đầu cũng chẳng ngẩng lên.

“Ồn ào!”
Anh chỉ nói đúng một câu.

Chát!
Một tiếng bạt tai vang lên khiến mọi người bàng hoàng.

Hoá ra, Thanh Vũ đã không chút do dự mà tát thẳng vào mặt Từ Lệ.

“Mày, mày dám đánh tao?”
Thấy mặt mình đau rát, Từ Lệ như muốn phát điên.

Thanh Vũ vẫn lạnh mặt rồi nhìn cô ta không chớp mắt.

“Cô còn lộng ngôn thêm một câu nữa, là tôi giết cô đấy!”
Giọng nói lạnh lùng khiến Từ Lệ không rét mà run.


Cô ta cảm thấy nếu mình còn lên tiếng nữa thì chắc chắn cô gái này sẽ xuống tay ngay.

Dù trong lòng thấy rất không cam tâm, nhưng Từ Lệ vẫn cố nhịn.

Ánh mắt cô ta nhìn Sở Bắc đã đầy uất hận.

Hừ, chờ chồng tao đến thì mày chết chắc!
Bầu không khí chợt trở nên căng thẳng.

Từ Lệ hậm hực, còn Chu Cầm thì tuyệt vọng.

Đến những người đứng xem náo nhiệt cũng thấy căng thẳng.

Chỉ có Sở Bắc là như người ngoài cuộc.

Anh ngồi yên trên ghế đá rồi nói chuyện với con gái.

Như thể không liên quan gì đến chuyện ở đây hết.

Một lúc sau, có tiếng động cơ xe hơi đã phá tan bầu không khí yên lặng.

“Chồng, sao giờ anh mới đến!”
Thấy cửa xe Audi mở ra, Từ Lệ vội vàng chạy nhanh tới.

“Em chỉ đi đón con thôi mà sao lại gây ra chuyện gì thế?”
Lý Hải Bắc mặc một bộ đồ thoải mái bước từ trên xe xuống, sau đó cất giọng bực dọc.

“Chồng, chuyện này không liên quan đến em, là tại con bé con với mụ già ấy đã gây chuyện với em trước”.

“Chồng, thằng kia còn đang đòi mua một cánh tay và đôi mắt của em đấy, thậm chí nó còn coi thường nhà họ Lý mình, anh phải đòi lại công bằng cho em”.

Từ Lệ lập tức tố cáo, ai không biết còn tưởng cô ta mới là người bị ức hiếp.

“Hả? Ai mà to gan thế?”
Lý Hải Bắc cau mày, vốn không định làm lớn chuyện, nhưng vừa nghe thấy có kẻ coi thường nhà họ Lý, ông ta đã nổi sung.

“Là nó, anh không được tha cho nó đâu đấy!”
Từ Lệ mừng thầm rồi tức tối chỉ vào Sở Bắc.

Lý Hải Bắc cau mày rồi ngoảnh lại nhìn.

Những người khác cũng hướng ánh mắt về phía Sở Bắc.

Song, đều với vẻ thương cảm.

Ông hai nhà họ Lý đã đến rồi, không cần nghĩ cũng biết thanh niên họ Sở kia sẽ gặp phiền phức.

Còn Chu Cầm thì không dám ngẩng đầu lên, chỉ mong có cái khe hở nào đó để chui xuống.

“Hả?”
Lý Hải Bắc nhìn theo phía mà Từ Lệ chỉ, khi trông thấy bóng lưng cách đó không xa, ông ta chợt sững người.

Sao trông quen thế nhỉ?
Song, Lý Hải Bắc không thể nhớ mình đã gặp người này ở đâu.

“Cậu bạn trẻ, cậu bắt nạt vợ con tôi xong thì ít ra cũng phải có một lời giải thích chứ?”
“Giờ này còn giải thích gì nữa?”
Lý Hải Bắc vốn định dùng chiêu mềm mỏng trước, nhưng Từ Lệ không nhịn được nữa rồi.

Cô ta bắt đầu quát tháo Sở Bắc.

“Thằng kia, chồng tao đến rồi đấy, sao mày không nói tiếp đi?”
“Nếu biết sợ rồi thì ngoan ngoãn quỳ xuống xin lỗi, nếu không ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mày đấy”.


Thấy Từ Lệ chửi bới như vậy, Lý Hải Bắc cau mày nhưng không ngăn cản.

Dù mấy ngày qua, ông ta mới bị chửi một trận, đã thế còn bị cấm túc.

Dẫu sao, ở Tân Hải cũng không có quá nhiều người khiến nhà họ Lý phải kiêng dè.

“Cậu bạn trẻ, nói gì đi chứ! Cậu định giải quyết chuyện này thế nào? Tôi không rảnh để phí thời gian với cậu đâu”.

Lý Hải Bắc cất giọng nhàn nhạt, nếu bị anh trai phát hiện ông ta chạy tới đây thì kiểu gì cũng bị ăn mắng.

Sau đó, cuối cùng thì Sở Bắc cũng chịu lên tiếng.

“Nhà họ Lý oai quá nhỉ, hôm nay tôi được mở rộng tầm mắt rồi!”
Sở Bắc vẫn không chút lo lắng.

Lý Hải Bắc cau mày, không chỉ có bóng lưng, mà đến giọng nói này cũng rất quen.

“Thế thì sao?”
Từ Lệ giơ tay chống nạnh, tiếp tục thể hiện ra vẻ chanh chua.

“Thấy chồng tao đến một cái thì không dám thò mặt ra nữa đúng không? Tao biết ngay mà, đúng là lũ nhà quê!”
A!
Sở Bắc bật cười, có nhiều người thật sự không biết sống chết là gì.

Sở Bắc cử động chân, sau đó bế con gái chầm chậm quay lại.

“Hừ, cuối cùng cũng dám quay lại rồi à? Chờ xem tao xử lý mày thế nào đi!”
“Chồng, gọi người tới đi anh! Chồng!”
Từ Lệ nổi giận ngất trời.

Song, cô ta chợt phát hiện chồng mình đứng yên như tượng.

Cô ta ngoảnh sang thì thấy mặt Lý Hải Bắc nghệt ra.

Ông ta ngẩn ngơ nhìn Sở Bắc như đã hoá đá.

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy người Lý Hải Bắc còn đang run lên.

“Chồng, anh sao thế? Mau gọi người đến đánh chết nó đi!”
Từ Lệ sốt sắng, vừa thúc giục vừa giậm chân.

“Im đi!”
Ai ngờ, Lý Hải Bắc lại ngẩng lên rồi quát vào mặt cô ta.


Lúc này, không chỉ có Từ Lệ, mà đến những người xem náo nhiệt cũng tỏ vẻ khó hiểu.

Hai người này không xử lý Sở Bắc mà lại cãi nhau ư?
“Chồng, anh…”
Từ Lệ sợ hết hồn, nhưng Lý Hải Bắc không còn để ý đến cô ta nữa.

Sau đó, ông ta nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc với Sở Bắc.

“Cậu… cậu Sở, chuyện…”
Lý Hải Bắc lắp bắp mãi không nói nên câu.

Trong lúc mồ hôi lạnh đang túa ra, ông ta chỉ muốn tát cho Từ Lệ một cái.

Vì đã từng bị Sở Bắc hành cho một lần nên ông ta rất sợ anh.

Sau đó, ông ta lại bị anh mình cấm túc, lý do vì sợ ông ta lại gây chuyện rồi đắc tội với Sở Bắc.

Ai ngờ, chẳng dễ gì mới được ló mặt ra ngoài mà lại đụng ngay Sở Bắc tiếp rồi.

Sao mà… trùng hợp thế?
“Chồng, anh biết nó à?”
Dù Từ Lệ có dốt đến mấy thì cũng phát hiện ra điều bất thường, giọng nói lập tức dịu hẳn.

“Lý Hải Bắc, xem ra ông mau quên quá nhỉ!”
Sở Bắc cất giọng bình thản, nghe thấy thế, Lý Hải Bắc sợ đến mức suýt quỳ xuống đất.

“Cậu Sở, đây là hiểu lầm, không liên quan đến tôi”.

Lý Hải Bắc như sắp khóc đến nơi, nếu biết là Sở Bắc thì có đánh chết ông ta cũng không đến đây.

Lúc này, không chỉ có Từ Lệ mà tất cả mọi người xung quanh cũng không hiểu gì.

Sao ông hai nhà họ Lý lại phải cúi đầu?
Đã thế còn là với một người vô danh tiểu tốt, đúng là khó hiểu!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.