Chiến Thần Phục Thù

Chương 92


Bạn đang đọc Chiến Thần Phục Thù – Chương 92


Tuy rằng họ cũng từng lăn lộn và từng gặp nhiều cảnh gió tanh mưa máu, nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy một người quyết liệt và dứt khoát như Lăng Khôi.
Giờ đây Trần Côn cảm thấy thật may mắn, tự vui mừng vì mình đã không quá xúc phạm Lăng Khôi.
Có điều nghĩ đến việc trước đó mình đã dùng hai triệu tệ ép Lăng Khôi rời khỏi Tô Duệ Hân, anh ta vẫn cảm thấy hơi sợ hãi, sợ rằng lát nữa Lăng Khôi sẽ hỏi tội mình.
Lăng Khôi đến bên Tô Duệ Hân và nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Bà xã, chúng ta về nhà thôi”
Tô Duệ Hân đã mất đi tri giác, mơ mơ màng màng cuộn mình trong vòng tay của Lăng Khôi.
Lăng Khôi càng nhìn càng thương xót cô.
Đi tới giữa phòng, Lăng Nghiên đột ngột dừng lại, quên mất Lưu Giang còn ở trên mặt đất, anh nói: “Nếu như mày đã lôi sư phụ mày ra ép tao thì tao sẽ cho sư phụ mày một bài học.

Tao muốn hỏi ông ta rằng, sao ông ta lại có thể dạy học trò của mình thành loài cầm thú như vậy? Giờ tý đêm nay tao đợi sư phụ mày ở hồ Bạch Thúy”
Lăng Khôi bỏ lại phía sau câu nói và chậm rãi bước ra khỏi cửa.
Bên trong còn vọng đến tiếng hét xé ruột xé gan của Lưu Giang: “Không, tôi không muốn ăn.


Nếu còn ăn nữa thì tôi sẽ chết mất.

Sư phụ Hổ Uy, cầu xin anh đừng bắt tôi ăn nữa”
Đoàn Hổ Uy vẫn không hề có phản ứng gì cả, tiếp tục nhét rất nhiều mảnh sứ vỡ vào cổ họng hắn.
“Cô Đường, làm ơn.

Đừng ép tôi ăn nữa.

Hu hu hu”
Dần dần Lưu Giang cũng không nói được gì nữa.
Cổ họng của hắn đã bị cắt, dây thanh quản của hắn cũng bị cắt đứt, mặc dù hắn há to miệng muốn nói chuyện, nhưng đã không thể phát ra được âm thanh gì nữa.
“Làm người quý ở chỗ phải biết mình” Đường Thục Thanh lắc đầu, xoay người bước ra khỏi căn phòng.
Bên ngoài gác xép là một hành lang rất dài.
Hai tay cô vịn vào lan can, vén những sợi tóc lòa xòa bên thái dương, lặng lẽ nhìn mặt hồ trước mặt, cảm nhận làn gió mát lành.
Trần Bưu và Trần Côn cứ quỳ dưới chân Đường Thục Thanh như vậy, không cả dám thở mạnh.
“Mặt trăng đêm nay lại tròn rồi.

Ông nội nói đúng, anh ấy đúng là một cao thủ thực sự.

Thật đáng để nhà họ Đường kính trọng.

Nếu như anh có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội tôi, Đường Thục Thanh tôi sẽ dùng cả đời mình để báo đáp anh” Đường Thục Thanh nhìn theo người đàn ông đang rời khỏi sảnh Hàn Nha và lẩm bẩm một mình.

Trương Lộ và Hạ Xuân Lợi đã đợi rất lâu bên ngoài cổng của Đắc Nguyệt Lâu, họ đã bắt đầu sốt ruột.
Trương Lộ rất lo lắng cho sự an toàn của Tô Duệ Hân.

Cô cũng đã nghĩ đến việc tìm một ai đó để giúp đỡ.
Nhưng cô cũng biết rất rõ rằng với năng lực của bản thân, không thể tìm được người chống lại được Lưu Giang.

Hy vọng duy nhất lúc này chính là Lăng Khôi.
Cuối cùng chính vào lúc cô đang lo lắng thì nhìn thấy Lăng Khôi bước ra khỏi cổng, ôm Tô Duệ Hân trên tay.
Trương Lộ vội vàng chạy lại: “Duệ Hân không sao chứ?”
Bình thường khi Trương Lộ đối mặt với Lăng Khôi, mở miệng là cô đã chửi Lăng Khôi là đồ đàn ông cặn bã, nhưng bây giờ Trương Lộ không dám nói vậy nữa, ánh mắt Lăng Khôi đã trở nên rất đáng sợ.
Lăng Khôi nói: “Chỉ là uống quá nhiều thôi, không sao đâu”
Lúc này Trương Lộ mới thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy lồng ngực mình: “Vậy là tốt rồi.

Để tôi đưa hai người về”
Lăng Khôi suy nghĩ một chút, tối nay anh còn có một cuộc hẹn khác, thật sự cần người chăm sóc cho Tô Duệ Hân, liền gật đầu: “Được”

“Mau lên xe đi” Trương Lộ phát hiện ra rằng cô thực sự rất vui vì có thể đưa Lăng Khôi về nhà.
“Đến nhà hàng Á Vận” Lăng Khôi đi theo lên xe mà từ đầu đến cuối không thèm nhìn Hạ Xuân Lợi bên cạnh lấy một cái.
Lăng Khôi không có ý định đưa Tô Duệ Hân về chung cư Garden.

Để Chu Lam thấy con gái say như vậy, bà ta lại trách móc mình.
Khi đến nơi ở trên tầng cao nhất của nhà hàng Á Vận đã là mười một giờ tối.
Tô Duệ Hân vì uống quá chén nên cứ thế ôm búp bê gấu ngủ luôn trên giường.
Trương Lộ gọi điện cho Chu Lam để báo bình an, sau khi hoàn thành tất cả những việc này đã là mười một rưỡi.
Lăng Khôi đọc báo trong phòng khách sang trọng, Trương Lộ pha một tách trà nóng cho Lăng Khôi: “Lăng Khôi! Không ngờ anh lại là boss giấu mặt.

Nhà hàng Á Vận này là của anh phải không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.