Chiến Thần Phục Thù

Chương 90


Bạn đang đọc Chiến Thần Phục Thù – Chương 90


Hạ Xuân Lợi, Trương Lộ và những người khác chỉ cảm thấy chóng mặt.

Trời ơi, rốt cuộc hôm nay có chuyện gì thế này? Hết nhân vật lớn này xuất hiện, lại có nhân vật lớn hơn nữa xuất hiện.

Vừa rồi nhìn thấy Lưu Giang thể hiện sức mạnh của mình, đám bạn học này đã thất kinh hồn vía rồi.
Không ngờ lúc này lại xuất hiện một người phụ nữ mà ngay cả Lưu Giang cũng phải kính nể.
Thân phận của người phụ nữ này khủng khϊếp đến mức nào?
Đường Thục Thanh bỏ qua đám đông, đến thẳng bên Lăng Khôi, hơi nghiêng người nói: “Anh Khôi, tôi tình cờ đi ngang qua, nghe nói ở đây có chuyện nên đến xem.

Không ngờ lại có người dám bất kính với anh, Thục Thanh đã đến muộn rồi!”
Chà!
Toàn bộ những người có mặt vỡ òa.
Cái gì?
Người phụ nữ khiến Lưu Giang phải cúi xuống chín mươi độ để chào lại kính trọng Lăng Khôi như thế?
Rốt cuộc Lăng Khôi là người như thế nào?
Trương Lộ chỉ cảm thấy đại não sắp bị đoản mạch rồi.

Cái tên ở rể vô dụng từng bị chế giễu không ra gì này lại có thân phận đáng sợ như thế ư?
Đám người Lưu Giang, Trần Bưu, Trần Côn cũng cảm thấy không ổn.

Đặc biệt là Lưu Giang, toàn thân hắn ớn lạnh.

Hắn mơ hồ cảm thấy rằng có thể mình đã dây phải một người không dễ dây vào.
Đường Thục Thanh, cháu gái của ông cụ Đường.
Nhà họ Đường là một trong năm gia tộc hàng đầu ở thành phố Trung Hải.

Dòng họ Mã nơi Mã Đằng ở cũng là một trong năm gia tộc lớn.
Năm gia tộc lớn cùng nhau kiểm soát mọi quy tắc của thành phố Trung Hải.
Năm gia tộc lớn muốn bạn chết lúc canh ba thì bạn sẽ không bao giờ sống sót đến canh năm.
Lăng Khôi vẻ mặt lạnh lùng: “Quả thực có vài con chó đã sủa trước mặt tôi, cô đến cũng tốt, làm chứng cho tôi đi!”
Đường Thục Thanh gật đầu, vội vàng đi tới chỗ võ sĩ bạch kim bên cạnh nói: “Đoàn Hổ Uy, anh đi thu dọn bãi chiến trường đi, còn những người không liên quan thì rời khỏi đây”
“Vâng” võ sĩ bạch kim đó quay đầu và nói với đám đông: “Tôi là võ sĩ bạch kim một sao trong giới quyền anh ngầm của Trung Hải.

Ngoại trừ bố con Trần Bưu ra, mong mọi người nể mặt rời khỏi đây”
Mọi người đều giống như kẻ thù lớn đang ở trước mặt, nào dám nán lại?
Họ lần lượt bỏ chạy và rời khỏi sảnh Hàn Nha, ra khỏi cổng Đắc Nguyệt Lâu và chờ đợi ở bên ngoài.
Hạ Xuân Lợi nghiến răng nói: “Mọi người, chuyện xảy ra hôm nay quá bất ngờ.

Tôi nghĩ ai nấy nên giữ bí mật mãi mãi.


Nếu không, một khi ai đó làm rò rỉ những gì đã xảy ra ở đây, chưa biết chừng sẽ mang lại cho người nhà mọi người tai họa khôn lường”
Mọi người đều gật đầu.
“Anh Xuân nói phải.

Chuyện như thế này tôi lớn ngần này mới thấy lần đầu.

Tôi biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này, tuyệt đối không nói ra”
“Tôi cũng sẽ giữ bí mật tuyệt đối, ngay cả người đầu gối tay ấp, tôi cũng sẽ không nói ra”
“Tôi cũng sẽ giữ bí mật”
Tất cả mọi người còn chưa hoàn hồn trở lại, họ đều tuyên bố sẽ giữ bí mật.
Cuối cùng, Hạ Xuân Lợi liếc nhìn Trương Lộ: “Trương Lộ, cậu nghĩ thế nào?”
Trương Lộ nói: “Tôi cũng sẽ không nói!”
Hạ Xuân Lợi thở phào nhẹ nhõm: “Thế là phải đó.

Tiếp theo đây mọi người cũng đừng đi vội.

Tôi liên hệ với lớp trưởng xem lớp trưởng có căn dặn gì chúng ta không?”
Hạ Xuân Lợi gọi điện thoại, sau khi cúp máy, Hạ Xuân Lợi có vẻ ngượng ngùng.
Trương Lộ hỏi: “Hạ Xuân Lợi, lớp trưởng nói sao?”
Hạ Xuân Lợi ngượng ngùng nói: “Lớp trưởng vẫn đang bị bố mình đánh ở trong sảnh Hàn Nha, bảo chúng ta cứ giữ bí mật là được.

Mọi người giải tán đi, nhớ kỹ phải giữ bí mật là được”
Đám bạn học đã sợ thất kinh hồn vía từ lâu, lúc này nghe nói có thể đi liền nhanh chóng tản ra như một bầy ong.
Chỉ có Hạ Xuân Lợi và Trương Lộ ở lại..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.