Bạn đang đọc Chiếm Hữu Tù Binh (đam Mỹ)[h] – Chương 45: 45
Ngụy Thương không biết mình đã bị ngất đi từ bao lần . Khi mở mắt tỉnh dậy , người đằng sau vẫn ôm cứng lấy cậu . Giữa hai người tràn ngập mùi vị ái muội khiến người ta đỏ mắt .
Cậu khẽ động eo , sự đau nhức bùng lên nơi hạ thân khiến cậu cắn răng chịu đựng . Đặc biệt , bên dưới vẫn trướng , sự khó chịu này cho cậu biết , hắn vẫn chưa thèm rút ra khỏi người mình .
Liếc mắt qua cửa sổ thấy đã tối , Ngụy Thương định quơ tay đẩy hắn thật nhẹ nhàng ra khỏi người mình , thì đột nhiên phía sau cậu khẽ động . Lý Tống Khiêm ôm cậu sát lại , thân dưới chuyển động .
– A … đừng …
Ngụy Thương cắn môi , phía bên eo bị nhức một trận khiến cậu đổ mồ hôi lạnh .
Người kia cười khẽ , tay vẫn ôm lấy cậu không nhúc nhích . Cảm thấy thứ kia của hắn dần cứng lên trong chốc lát , Ngụy Thương có chút sợ hãi , nằm im không dám động . Cậu thừa hiểu nếu động đậy , hắn sẽ có cái cớ để ép cậu thêm nhiều lần nữa .
Bỗng nhiên có hơi thở ấm phả vào tai cậu , sau đó Ngụy Thương chỉ cảm thấy ươn ướt phía tai . Lý Tống Khiêm ngậm lấy tai cậu , đưa tay mò xuống phía dưới , mân mê thứ yếu thế đằng trước cậu , xoa nắn .
Ngụy Thương run rẩy , cậu hết sức lực rồi .
Trong lúc tưởng mình sẽ bị người kia ăn đến không còn giọt máu nào , thì bất chợt hắn buông tai cậu ra , nói nhè nhẹ :
– em tỉnh rồi à ?
– ừm….
– Hoàng đế muốn tôi phải lấy một người vợ thứ hai ….
Để duy trì nòi giống .
Lần đó ông ta đã hỏi hắn rằng :
– Con nhất định muốn lấy bằng được cậu ta ?
– Phải .
– Cuộc đời này sẽ không lấy người thứ hai ?
Lý Tống Khiêm cười nhạt :
– Đức vua kính mến , gia tộc mẹ tôi trước nay chỉ chung thủy với một người . Và tôi cũng vậy .
Lý Giang cau có , lần đầu tiên nổi trận lôi đình quát lớn với hắn :
– Ngươi , ngươi lấy một đứa phế vật về , đã thế lại không thể sinh con … ngươi không cần đến hoàng vị sao ?
Hắn biết cha mình đã tức giận , cúi đầu hành lễ , rồi đi ra ngoài . Nhưng thừa hiểu , Lý Giang sẽ không chịu thua như vậy …
Đoạn ký ức quay về , Lý Tống Khiêm càng ôm chặt người trong lòng lại , hắn bỗng có linh cảm , hắn sợ mất người này , giống như cách mà họ đã làm với mẹ vậy .
Thấy Ngụy Thương không biểu tình gì , Lý Tống Khiêm cúi xuống hôn lấy mái tóc của cậu :
– Ở bên cạnh tôi . Em không cần phải làm gì , chỉ ở cạnh tôi được không ?
Lời nói như là mệnh lệnh , như là cầu khẩn , Ngụy Thương nhắm mắt , mặc nước mắt trong suốt chảy ra , ướt một mảng gối . Không hiểu sao khi hắn nói vậy , cậu đột nhiên thấy mủi lòng .
Tuyết rơi đầu mùa , Lý Tống Khiêm mặc kệ Ngụy Thương cầu xin được đi thăm mẹ , hắn một mực cấm cửa , vệ sĩ bố trí xung quanh nhà , hắn nói đề phòng rủi ro .
Ngụy Thương chẳng tin lý do của hắn , lấy lòng không được chuyển sang giận dỗi . Nhưng hắn cố gắng vị tha , không để sự giận dữ của cậu ở trong tầm mắt .
Nhân lúc hắn không có ở nhà , cậu giả danh người hầu trốn ra ngoài . Thật may mắn trốn thoát kịp .
Hoàng cung chẳng phải chỗ để tùy tiện đi lại , không có nhận diện khuôn mặt , vân tay và giấy thông hành , cậu chẳng thể đi đâu hết . Trong lúc trách mình ngu ngốc vì không nghĩ ra điều này , đột nhiên cửa thang máy phía bên cạnh cậu bật mở , người đi ra ngạc nhiên nhìn cậu :
– Bé con ?
Lý Tống Anh giật mình , sao cậu ấy lại chạy được ra ngoài ? Lại còn mặc bộ đồ nhếch nhác của hầu gái .
Hắn bật cười , có chút không quen với diện mạo này của cậu , tiến đến nhéo lấy má cậu một phát :
– Về ở với hắn tự dưng lại có da có thịt hẳn .
Ngụy Thương tránh tay hắn , nói nhỏ :
– Tôi trốn ra ngoài đấy , có thể đưa tôi vào gặp mẹ được không ?
Lý Tống Anh xoa xoa mái tóc của hắn , tay còn lại từ trong túi quần thả ra một tấm màng nhỏ nói :
– Vân tay giả của tôi đó , trước có ý định làm cho em một cái mà không tiện đưa .
Ngụy Thương nhìn tấm màng giống da người , ủ rũ hỏi :
– Có vân tay nhưng không có mặt anh cũng chẳng làm gì được cả …
– Đừng lo , Hoàng tử sẽ không bị bắt show mặt đâu – Lý Tống Anh giơ tay xoa đầu cậu, cúi xuống thì thầm vào tai cậu – Nhưng nếu bị phát hiện sẽ phạm tội giả danh hoàng tộc đấy …
Cậu chẳng suy xét hành động của hắn , trực tiếp cúi đầu cảm tạ :
– Cảm ơn anh , anh thật tốt , …
Lý Tống Anh chỉ cảm thấy mặt mình đỏ lên , không hiểu sao nhìn bé con của hắn hôm nay thấy đáng yêu quá . Hắn lúng túng gãi đầu :
– Tôi đưa em đi gặp mẹ .
Cậu lon ton chạy theo hắn .
Phòng bệnh chỉ để hai vệ sĩ đứng canh ngoài cửa , Ngụy Thương vừa nhìn thấy , tim giật thót lại kéo Lý Tống Anh lui lại . Hắn khó hiểu nhìn cậu .
Thấy biểu cảm của hắn , Ngụy Thương lên tiếng giải thích :
– Vệ .. vệ sĩ của Lý Tống Khiêm …..
– Phì …. – Hắn đưa tay cười – Em sợ đến vậy à ?
– Nếu bị bắt gặp , nhỡ chúng ta bị bỏ mạng thì sao ?
Ngụy Thương cúi đầu , không hiểu vì sao mình lúng túng . Người bên cạnh kéo cậu ra ngoài , vừa đi vừa nói :
– Người của Lý Tống Khiêm phụ trách cứu chữa cho mẹ em , còn người canh gác là của hoàng đế , dù sao đây cũng là Hoàng cung , hắn không thể làm càn .
Ngụy Thương thở phào nhẹ nhõm , đi qua hai tên vệ sĩ vẫn run rẩy . Lý Tống Anh ở lại thăm mẹ cùng cậu , một lát sau có điện thoại , hắn nói phải đi ngay . Trước khi đi không quên nhắc cậu giữ cẩn thận tấm màng .
Nhưng Ngụy Thương chẳng hề biết , cùng lúc đó , Lý Tống Khiêm cũng đang ở Hoàng cung .
Toàn bộ đại điện nín thở , không khí căng thẳng khi Lý Tống Khiêm cùng Hoàng đế lại mặt đối mặt với nhau .
Cuối cùng Lý Giang vẫn là mở lời trước :
– Bên trạm nghiên cứu vũ trụ có phát hiện ra một hành tinh cách chúng ta 10 phút ánh sáng . Nơi đó sinh vật phong phú đa dạng , điều đặc biệt nhất là Uranium .
Mắt Hoàng đế híp lại , tay gõ gõ trên mặt bàn . Nếu có được lượng uranium siêu khủng đó , họ chắc chắn sẽ trở thành bá chủ vũ trụ . Nhưng … dù sao lượng uranium này tồn tại trên một hành tinh nghèo và có phần lạc hậu , họ vẫn khá mơ hồ về nguồn năng lượng quý giá này . Vậy nên , Hoàng đế nghĩ , nếu giờ có thể chiếm ngay làm của riêng được ….
Nghĩ vậy , ông ta đưa đôi mắt nhìn về con trai mình :
– Nếu thắng lần này , ta sẽ cho ngươi đưa ra điều kiện .
Lý Tống Khiêm nắm chặt tay , nói :
– Nếu tôi thắng , phải để cho em ấy yên . Ông và em ấy , không chạm mặt nhau cả đời này .
Hoàng đế bần thần nhìn đứa con trai ông ta sủng ái nhất , trở nên toan tính điều gì đó . Lâu sau mới gật đầu :
– Được . Nếu thua , ngươi phải nghe lệnh của ta .
Từ bao giờ hắn trở nên có điểm yếu trí mạng như vậy ? Lý Giang thở dài , nhìn cánh cửa bị Lý Tống Khiêm đóng lại :
– Nó như vậy , làm sao có thể thừa kế ngôi vị được đây ?