Bạn đang đọc Chiếm Hữu Tù Binh (đam Mỹ)[h] – Chương 2: 2
Ngụy Thương rời giường , trước chiếc gương to là hình ảnh một thiếu niên cao gầy , da trắng nõn , nhưng đó chính là cậu mà . Vẫn là cậu , vậy nhưng lại là ở một nơi khác , có lẽ hôm qua vì quá rét nên đã xuyên không bay thẳng đến nơi khác , hoặc nơi cậu ở xảy ra một thiên tai nào đó .
Mải nhìn mình , cậu không để ý đến Tống Khiêm vừa bước vào , hai tay hắn bê vào một bát cháo đặt lên bàn , sau đó hướng tới cậu đi đến . Cho đến khi Ngụy Thương nhận ra hắn , thì Tống Khiêm đã đứng cạnh cậu , ngắm cậu trong gương , nụ cười như có như không hiện hữu trên đôi môi hắn .
Tống Khiêm cao hơn cậu cả một cái đầu . Ngụy Thương bỗng giật mình khi đã nghĩ , cậu và hắn trong gương thật sự rất đẹp đôi .
– Em đã đói .
Con người này thật là ….
Hắn không hề hỏi cậu mà thẳng thừng nhận định vậy .
Ngụy Thương không so đo , gật đầu nhẹ .
– Tống Khiêm …
Hắn đang loay hoay múc cho cậu từng thìa cháo , nghe Ngụy Thương gọi mình liền nhìn chăm chú .
Thấy khuôn mặt hắn thật sự rất đẹp trai , Nguy Thương ho khan một tiếng , nói :
– Anh có chắc tôi đã nằm liệt từ 4 năm trước chứ ?
Nếu như thật sự xuyên không , vậy thì vừa mới chỉ hôm qua , vạn nhất không phải vậy mà là chết đi , linh hồn nhập vào thể xác này , lại giống nhau đến 100% từ nốt ruồi dưới đuôi mắt phải của cậu .
– Em nghi ngờ anh sao ?
– Tôi không có . Thật sự có lẽ tôi đã mơ phải 1 giấc mơ dài trong 4 năm trước , nhưng hiện tại kí ức của tôi .. ừm … anh biết đấy , nó chỉ vỏn vẹn là giấc mơ đó , chứ không hề có kí ức của bên ngoài này …
Tống Khiêm nhíu mày , sau đó quay trở về trạng thái ban đầu , hắn nhéo má cậu cười :
– Có lẽ em mơ 1 giấc mơ quá dài , nên không buông bỏ được đi .
– Không – Nguy Thương lắc đầu – Nếu được quên , tôi chỉ muốn quên giấc mơ đó . Thật sự quá mệt mỏi .
Đương nhiên ai lại muốn ở trong một giấc mơ mà mình là kẻ nghèo khổ , phải chui rúc ở một ổ chuột và đi làm không đủ ăn , lại bị mọi người khinh thường chứ ?
Mải suy nghĩ , Ngụy Thương không hề phát hiện , nụ cười của Tống Khiêm có phần rạng rỡ .