Bạn đang đọc Chiếm Hữu Tù Binh (đam Mỹ)[h] – Chương 1: 1
Ngụy Thương tỉnh dậy , căn phòng xa lạ khiến cho cậu không thể không kinh ngạc , mặc cho xung quanh là tiếng reo hò của mọi người , nhưng cậu vẫn không thể tránh khỏi thất thần , vì vừa mới hôm qua , trước khi đi ngủ , cậu vẫn còn ở trong một khu ổ chuột nhỏ bé , xung quanh còn bị dột mưa một trận .
– Thiếu gia tỉnh rồi , mau gọi cho ngài Tư lệnh .
Một lát sau , có 1 thanh niên xuất hiện .
Ngụy Thương hoàn hồn quay đầu lại nhìn hắn , người trước mặt này khí chất nho nhã , nụ cười dịu dàng .
Phải nói cho dù hắn đứng trước hàng ngàn người thì mãi mãi vẫn nổi trội nhất , nhưng làn da hắn tái nhợt không hề có chút sắc hồng , khiến cho cậu chợt nhớ đến một người …..
– a ….
Ngụy Thương đau đầu , trong đầu rõ ràng là hiện ra hình ảnh của 1 người , cậu chắc chắn mới gặp hắn ngày hôm qua , thế nhưng hôm nay đã quên , cảm giác những kí ức kia như 1 giấc mộng , nhưng 20 năm đó , đau buồn tủi nhục trải qua đều là mơ hay sao ???
– Em không sao chứ ?
Thanh niên trước mắt giơ tay đón lấy cậu , hắn vẫn giữ nụ cười nhẹ , nhưng đôi bàn tay hắn lạnh lẽo đến đáng sợ .
– Tôi … Anh là ai ?
-Em không nhớ anh ? – Hắn tỏ ra lo lắng hỏi cậu , bàn tay vẫn vân vê đôi môi của cậu đến yêu thích .
Ngụy Thương nhận ra hành động của hắn , liền quay đầu lảng tránh , hắn không so đo cười nhẹ :
– Cũng phải , em đã nằm liệt trên giường từ 4 năm trước mà .
– Cái gì ? 4 năm ?
Ngụy Thương giật mình nhìn hắn , như không tin , cậu nhìn ra sau hắn , nhận được những ánh mắt đồng cảm của đám người hầu .
– Phải , em là Ngụy Thương , là vị hôn thê của anh – Tống Khiêm . Em … Một chút cũng không nhớ về anh sao ?
Ngụy Thương thấy Tống Khiêm gần như chết lặng , đau lòng thay cho hắn , cậu liền lên tiếng để trấn an :
– Ừm hiện tại có thể không nhớ gì , nhưng …. tương lai … có .. có thể nhớ ….
Tống Khiêm mắt sáng lên cầm lấy tay cậu , cười dịu dàng :
– Ngụy Thương , không sao hết , em không nhớ đều không sao hết , anh vẫn nhất định sẽ yêu em , chúng ta rồi sẽ lại như trước …
-…..
– Ngụy Thương , em vừa tỉnh dậy , cảm thấy trong người thế nào ? Anh gọi bác sĩ đến khám cho em , rồi sẽ làm cho em một bữa tối …
– Được .
Trước mắt , Ngụy Thương vẫn chưa nghĩ ra được tại sao mình lại trải qua một việc như vậy , khiến cậu khó có thể thích nghi được ngay , thế nhưng cậu nhất định phải sống thật tốt .
Bác sĩ được Tống Khiêm mời đến , ông kiểm tra kĩ toàn bộ cơ thể Ngụy Thương , gật gù như thể rất hài lòng :
– ừm tôi thấy Ngài đã hoàn toàn bình phục , trước hết hãy cứ ở yên một chỗ , chưa nên ra ngoài .
– Vậy là tôi không được phép ra ngoài sao ??
– Trước mắt là vậy , cơ thể của ngài hiện tại không có gì đáng lo ngại , nhưng vừa tỉnh dậy sau một thời gian khá dài , trước hết nên ở yên đợi tình hình sức khỏe đã .
Vị bác sĩ vừa định rời khỏi phòng , Ngụy Thương liền gọi lại :
– Có thể cho tôi hỏi … này là năm bao nhiêu ? ở đâu ?
– Ừm năm 3012 , thành phố Tokyo , Nhật Bản .
– Hành tinh nào ? nghe địa danh lại hoắc vậy .
– Trái Đất thưa ngài .
Ngụy Thương giật mình , nguyên bản cũng không nhớ hôm qua mình ở hành tinh nào , nhưng cậu chắc chắn mình không phải ở Trái Đất .