Đọc truyện Chiếc Lọ Cầu Vồng – Chương 3
Tính cả tài xế là bảy người cùng ở trên xe ngủ qua một đêm, mấy người khác ngủ ngáy như sấm rền, chỉ có Khương Tùy Tranh cả đêm không chợp mắt, cậu ngủ rất nông, lại là lần đầu tiên qua đêm ở trong xe, khó tránh khỏi không quen, khẽ khàng kéo mở cửa xe, đứng ở bên ngoài hoạt động gân cốt một chút, Trần Bằng không biết đi khi nào, lúc này từ đi ra từ trong viện đang sáng đèn, Khương Tùy Tranh chủ động chào hỏi: “Anh Trần.”
Trần Bằng liếc nhìn thời gian, ba giờ sáng, hỏi: “Còn chưa ngủ à?”
Khương Tùy Tranh gật gật đầu.
“Không quen phải không?” Trần Bằng hỏi.
Khương Tùy Tranh thành thật trả lời: “Chưa từng ngủ trên xe.”
Trần Bằng đốt điếu thuốc: “Sau này sẽ quen, trên xe, trên đất, trong đống cỏ, lúc cực kỳ mệt mỏi thì dù có ở trong vũng bùn cũng có thể ngủ một giấc.”
Khương Tùy Tranh nghe, hỏi hắn: “Lúc mới vào nghề đều khổ cực như vậy sao?”
Trần Bằng nói: “Đâu chỉ mới vừa vào nghề, giới giải trí này nói như thế nào đây, đừng nhìn bề ngoài xinh đẹp hào nhoáng, thật ra đồng tiền kiếm được đều là đồng tiền khổ, bò đến địa vị cao có thể thoải mái hơn một ít, chỉ là bào ngư ăn được vào miệng đều có hạt sạn ê răng, đương nhiên, có tiền có kim chủ có người bợ đỡ thì khác.” Trần Bằng phả ra một vòng khói, chỉ vào cậu: “Cậu là con nhà giàu phải không? Sao lại đến cái công ty sắp đóng cửa của bọn anh?” echkidieu2029.wordpress.com
Khương Tùy Tranh cười cười, nói: “Em không biết công ty chúng ta sắp đóng cửa.”
Trần Bằng nghẹn, làm thanh cổ họng rồi cười ha hả: “Dù sao thì cũng có chuyện như vậy đấy, nếu mấy đứa có thể nổi tiếng thì cũng không đến nỗi đóng cửa, phải rồi lúc đó anh sốt ruột cũng không hỏi kỹ em, thấy lý lịch của em là tốt nghiệp đại học danh tiếng, chuyên ngành học cũng không dính dáng gì đến đóng phim, lang bạt giới giải trí làm gì?”
Khương Tùy Tranh không dối gạt, nói: “Cãi nhau… với người nhà.”
“Ồ” Trần Bằng bỗng nhiên tỉnh ngộ, đây cũng là tiết mục công tử nhà giàu vì hứng thú mà vứt bỏ sự nghiệp, xông xáo vào giới giải trí để không phải kế thừa gia sản nghìn tỉ, cũng may là cậu biết đánh đàn, khí chất tướng mạo cũng tốt, cũng coi như là ổn.
Thời gian quá muộn, tán gẫu chưa được đôi câu, Trần Bằng ngáp mấy cái liền, bảo cậu nhanh chóng về xe ngủ. bớt đọc SSTruyen đi nha mấy má
Sáng sớm hôm sau, năm giờ dậy, hôm nay quay không có chuyện của mấy đứa nhóc bọn họ, nhưng ôm thái độ học tập, Trần Bằng vẫn gọi bọn họ dậy, giúp đỡ chuyện hậu cần.
Khương Tùy Tranh bình thường thích xem phim, thỉnh thoảng cũng sẽ xem vài show giải trí, không biết nhiều, nhưng cũng biết đại khái, nghe nói có nhiều chương trình đều có kịch bản, mỗi tập căn cứ theo loại hình khách mời để lựa chọn chủ đề, từ khi Phó Đình ra mắt tới nay đều đi trên con đường hoàng tử dịu dàng, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, tổ chế tác mời hắn, căn cứ theo hình tượng đã viết xong kịch bản từ lâu, Phó Đình lúc đó đại khái có xem một chút, cảm thấy quay không thành vấn đề, ai mà ngờ tới hiện trường củi gạo dầu muối, dao thật súng thật, lúc đó khuôn mặt liền tiu nghỉu, Vương Gia túm hắn qua một bên cố gắng năn nỉ, bảo hắn chú ý kiểm soát biểu cảm, Phó Đình là kẻ thông minh, nếu hắn không khôn vặt, cũng không thể nổi tiếng, nhưng mấy chuyện nấu ăn này hắn hoàn toàn không biết làm, làm hỏng bét thì sẽ để lại ấn tượng không tốt cho ekip chương trình, rửa rau thái rau còn miễn cưỡng, chứ đến bước nấu thật, chắc chắn sẽ lòi đuôi, hơn nữa còn là làm cá. SSTruyen reup làm chó
Ở trong viện treo chảo gang to, Phó Đình cầm lấy chai dầu trên đất vặn nắp ra, đổ vào chảo hơn một nửa, chưa tới ba giây, liền cầm lấy con cá chép – nguyên liệu nấu ăn hôm nay, lúc bất ngờ phát sinh tất cả mọi người đều nhìn thấy, Phó Đình trượt tay, con cá chép to nặng hai ký rớt ập vào chảo, hắn kinh ngạc thốt lên một tiếng, vội vàng che mặt, mấy khách mời cố định lập tức hoảng hồn, chạy tới dò hỏi, tay Phó Đình dính dớp, đôi mắt vô tội ầng ậng nước mắt, thoạt nhìn có vẻ là bị dọa cho phát sợ, lúc quay lại, cũng không dám tới gần cái chảo.
Chuyện thường tình mà, đều có thể hiểu được.
Thời gian đã đẩy lùi nhiều rồi, không thể tiếp tục trễ nãi nữa, thay đổi kịch bản cần thời gian, tổng đạo diễn ngồi ở trên ghế đẩu vỗ đùi nói: “Tìm thế thân đi.”
Thế thân? Phim truyền hình dùng thế thân khá nhiều, chương trình giải trí vậy mà cũng phải dùng thế thân? Hồ Tư Ninh hóng hớt cả quá trình, phun nước bọt khinh bỉ nói: “Đầu óc cái thằng cô hồn tuyến mười tám này toàn là chao à? Lửa dưới đáy chảo còn chưa đốt lên kịp, chẳng phải dầu lạnh như nước đá à?”
Niệm Thịnh Ân rất thích nghe cậu ta cà khịa, hứng lên liền không để yên: “Đi đâu tìm thế thân cho ổng đây? Vừa biết nấu ăn vừa có thân hình gần giống.” Đang nói, phó đạo diễn bụng bia lần thứ hai đi tới, Trần Bằng là người thành tinh rồi, liếc mắt một cái nhìn Khương Tùy Tranh đang lấy đồ giúp bên hậu cần, biết được mục đích phó đạo diễn đến đây.
Quả nhiên, phó đạo diễn chỉ vào Khương Tùy Tranh nói: “Cái cậu trong nhóm chú đó… Tiểu, à đúng rồi, Tiểu Khương, có biết nấu ăn không?”
Trần Bằng làm người đại diện, đương nhiên rất hiểu, không cần biết khả năng tới mức nào, trước tiên cứ thêm mắm dặm muối cái đã: “Biết chứ, làm tốt là đằng khác.”
Phó đạo diễn kích động: “Tốt quá! Mau mau nhanh lên, cho cậu ta lên, chiều cao của cậu ta và Phó Đình không kém nhau bao nhiêu, tóc tai cũng không nhuộm màu, trang điểm một chút là lên được!”
Tuần thứ hai Khương Tùy Tranh vào showbiz, lại một lần nữa bị “không trâu bắt chó đi cày”, hôm nay không phải làm đầu thừa đuôi thẹo, một thân một mình đứng ở dưới ống kính ít nhiều cũng có hơi sợ, cắt thái nấu cơm cậu rất thành thục, hơn nữa vì Trần Bằng đã ba hoa, nên cậu làm cũng tương đối khá, Dư Triệu là khách mời cố định, khả năng hòa đồng cực kỳ ghê gớm, thấy cậu căng thẳng, chủ động tới tiếp lời, mặc kệ âm thanh, dù sao sau này cũng sẽ cắt đi, “Cần chị hỗ trợ không?”
Khương Tùy Tranh đang làm sạch vảy cá, khá tanh, nhưng cậu không chê, nói: “Em tự làm là được rồi, cảm ơn tiền bối.”
Dư Triệu nói: “Nhìn tài nghệ của em có vẻ rất thông thạo, thường làm sao.”
Nói tới đây, Khương Tùy Tranh nhẹ giọng cười: “Vâng, thường làm, người nhà thích ăn cá.”
Dư Triệu xua tay: “Chị không thích ăn, chị ghét xương lắm.”
“Người đó cũng ghét xương.” Ánh mắt Khương Tùy Tranh rất hiền hòa: “Người đó thích ăn, nhưng không thích gỡ xương, nhưng lại không thích cá không xương, nói là cá không xương thì không có linh hồn.”
“Ha ha, ai vậy? Bạn gái à?”
Khóe miệng Khương Tùy Tranh cong cong, động tác trên tay không hề ngừng lại, có hơi ngại ngùng, không lên tiếng.
Dư Triệu hiểu ngầm, lại hỏi: “Vậy phải làm sao? Em gỡ giúp cô ấy à?”
Khương Tùy Tranh: “Vâng.”
Dư Triệu: “Lúc không có em thì sao?”
Khương Tùy Tranh rửa cá, bất đắc dĩ cười nói: “Vậy người đó sẽ cố nhịn không ăn, gần ba mươi rồi mà vẫn như trẻ con.”
Giọng điệu này cưng chiều đến kỳ cục, Dư Triệu che miệng thích thú, có cô cùng tán gẫu, Khương Tùy Tranh dần dần quên mất đang ở dưới ống kính, sau bốn mươi phút kho, cá chép ra nồi, Dư Triệu nếm thử một miếng, một miếng này quá thơm ngon, cô ngoắc tay gọi các khách mời khác đến, mỗi người một đũa, ai cũng giơ ngón tay cái, Khương Tùy Tranh đứng bên cạnh các vị tiền bối, vừa khiêm tốn vừa lễ phép, cười tươi như mặt trời tháng Năm, vừa dịu dàng vừa chói mắt.
Phó Đình ngồi mát ăn bát vàng, đi tới, cười cười, tìm chỗ đứng, khe khẽ chen vào đẩy Khương Tùy Tranh qua một bên, nói câu: “Cảm ơn cậu, phần sau để tôi tiếp tục.”
Khương Tùy Tranh gật gật đầu, công thành lui thân.
Buổi chiều không có phân đoạn nấu ăn, Phó Đình diễn khá ổn, bốn giờ chiều phải đi, vô cùng nhớ nhà, còn chưa bước ra khỏi cửa viện, nhìn thấy xa xa có một chiếc xe chạy tới, hắn từng nhìn thấy chiếc xe kia, hắn đã viết cái biển số xe kia vào sổ ghi chép từ lâu, lúc này lấy ra đối chứng, xác định là xe của Lục Trạch Xuyên.
Lục Trạch Xuyên tới một mình? Tới làm gì? Thăm phim trường?! Ở đây có ai đáng để anh đến thăm? Phó Đình kích động, khóe miệng muốn cười nhưng không cười.
Xe Lục Trạch Xuyên càng ngày càng gần, lái rất gấp, băng băng trên con đường xi măng loang lổ, có khí thế của tay đua F1, Phó Đình vội vàng đi vào trong viện, đi tới bên cạnh đạo diễn, hắn không nói Lục Trạch Xuyên đến, mà là nói mình một lúc sau mới đi.
Tiếng phanh xe gấp hấp dẫn ánh mắt mọi người, một người từ trên xe xuống đứng ở cửa viện, quần short ngắn màu đen, giày đen và jacket, jacket mở ra, bên trong là một cái áo ba lỗ màu trắng, trên cổ đeo một sợi dây chuyền, trên dây chuyền treo một chiếc nhẫn bạc, ngoài ra thì không còn gì.
Đạo diễn ngồi tê liệt ở trên ghế đẩu cả một ngày, thấy anh tới liền đứng lên, khuôn mặt to như cái bánh bao trước tiên là kinh sợ sau đó mới cười, còn cười ra nếp nhăn, y như một cái bánh bao lớn, nói: “Lục Trạch Xuyên!”
Lục Trạch Xuyên lấy kính râm trên mặt xuống, lộ ra ngũ quan sắc bén, nhấc cằm, “Lão Tôn.”
Đạo diễn Tôn nói: “Sao cậu lại tới đây!” Khách mời cố định đều biết anh, hoặc là nói, không có ai là không quen biết anh, đều đi qua chào hỏi, Phó Đình đứng ở đằng sau mọi người, không tiến lên, hắn chờ đợi Lục Trạch Xuyên chủ động mở miệng với hắn, chào hỏi hắn, đợi nửa ngày, người ta không hề liếc mắt đến hắn lấy một cái, đi thẳng đến nhà lá, ở trong đó có sáu người, An Thần kinh ngạc, “Cục ta cục tác” như gà mẹ đẻ trứng, Hồ Tư Ninh hiếm khi không trợn mắt, cũng rất kích động, Trần Bằng chờ Lục Trạch Xuyên dừng bước lại, nhanh chóng nói: “Anh Xuyên.” Liền nói với năm thành viên: “Mau, mau gọi tiền bối đi!”
Five không có chút ăn ý gì, hô chênh lệch không đồng đều, Lục Trạch Xuyên nghe giọng mọi người, càng không có chút biểu cảm gì, liếc nhìn Khương Tùy Tranh đứng trong góc, cau mày hỏi: “Em gọi tôi là gì?”
Khương Tùy Tranh nhìn anh, cười khẽ, liền nói: “Tiền bối.”
Giọng lúc này của cậu nhiều sắc thái hơn bình thường, sung sướng, còn mang theo chút nghịch ngợm.
Lục Trạch Xuyên híp mắt nhìn cậu, nghiến răng hàm gật gật đầu, rồi quay đi ngay.