Chiếc Lọ Cầu Vồng

Chương 2


Đọc truyện Chiếc Lọ Cầu Vồng – Chương 2

Ba người vừa ăn cơm vừa hóng hớt, nửa tiếng sau, Phương Quân Thăng mới ăn xong, hắn lấy hộp rỗng trên tay Khương Tùy Tranh đi, nói một tiếng: “Tùy Tranh, đừng xem nữa, chuẩn bị làm việc rồi.”

“Dạ.” Khương Tùy Tranh đứng lên gật gật đầu, liền liếc nhìn tấm ảnh trên màn hình điện thoại của An Thần, đi với Phương Quân Thăng.

Loại show cuộc sống này chủ yếu là trải nghiệm nhàn nhã, những nghệ sĩ bình thường luôn dưới ánh đèn sân khấu giờ cởi bỏ lớp vỏ bên ngoài hào nhoáng, ở trong một căn nhà nông thôn cùng nấu ăn cùng làm việc vô cùng mới mẻ, nếu như bắt kịp mùa vụ xuân còn có thể xắn ống quần đi cấy mạ, Trần Bằng đứng ở dưới gốc cây ngoài sân hút thuốc, đang liên hệ một cơ hội để lên hình, điện thoại còn chưa mở ra, phó đạo diễn bụng bia đi tới, mượn bật lửa của Trần Bằng nói: “Chú em, xem xem có thể dẫn người của chú ngủ ở đây hai đêm không?”

Trần Bằng nói: “Làm sao? Hôm nay không quay kịp à?”

Phó đạo diễn nói: “Không phải, vốn khách quý tập này là nhóm của chú, quay xong cuối tháng này là có thể chiếu, nhưng mà bọn anh lúc trước không phải có hẹn với cái tên Phó Đình đang nổi gần đây sao? Cậu ta vốn không quay tập này, nhưng hôm nay đột nhiên gọi tới, nói là đúng lúc ở gần đây, có thể dành ra một ngày rưỡi, tuy rằng chương trình bọn anh không thiếu rating, nhưng… càng cao càng tốt mà.” Phó đạo diễn cũng hơi ngượng ngùng: “Chú xem, nếu không để nhóm chú chờ thêm hai buổi tối nữa, nhóm chú vẫn còn chưa ra mắt, cũng không có lịch trình, không để ý một hai ngày đâu nhỉ, sau này anh sẽ cho nhóm chú thêm nhiều cảnh quay, tập này vẫn chiếu cuối tháng, nhất định không làm lỡ.”

Người ta nói đến mức này, Trần Bằng cũng hết cách rồi, cơ hội này vốn hắn cũng phải cầu xin ông này bà kia mới lấy được, hắn không đợi thì có vô số kẻ tới cướp.

“Được.” Trần Bằng cắn điếu thuốc, cười trừ, nói: “Chờ cũng không sao, dù sao bọn họ cũng chưa hiểu biết nhiều, hai ngày này theo tiền bối học tập một chút.” echkidieu2029.wordpress.com

Đột nhiên đình công, năm người còn hơi mơ hồ, Hồ Tư Ninh mới vừa tròn hai mươi, có tính tình nóng nảy mà một thanh niên rock and roll nên có, biết được đầu đuôi câu chuyện liền đạp một phát lên thân cây phía sau Trần Bằng, nói: “Phó Đình đó là cái thá gì? Chưa nghe tên bao giờ, cái thằng cô hồn flop dập mặt tuyến mười tám này ở đâu ra vậy?!”


“Flop flop!” Trần Bằng tức giận vỗ trán cậu ta một cái: “Bảo cậu bớt lướt weibo bớt học cách dùng từ của fan đi, đừng có quên hình tượng của cậu là gì!” SSTruyen reup làm chó

Hồ Tư Ninh là đảm đương vai trò rap trong nhóm, hình tượng là lạnh lùng ít lời ngầu lòi, nhưng chỉ có đồng đội biết, ngầu lòi gì đó đều là vớ vẩn, bộ mặt thật chính là một tên đàn ông cáu kỉnh, mở miệng ra chửi thì chẳng khác gì tiết tấu nhạc EDM bảo mọi người “check it out”.

Trần Bằng chưa dạy bảo cậu ta xong, có hai tiếng “tít tít” từ xe hơi vang lên, sáu người cùng quay đầu lại.

Xe bảo mẫu màu đen, đầu tiên có ba bốn trợ lý bước xuống, một người trong đó cầm bảy, tám bộ quần áo, còn dẫn theo một chuyên gia trang điểm, Hồ Tư Ninh liếc mắt, trào phúng: “Này là chuẩn bị xuống nông thôn đi trình diễn thời trang à?”

“Suỵt.” Trần Bằng đạp một phát lên bụng cậu ta, nói: “Cậu im miệng lại cho tôi.”

An Thần tha thiết nhìn đống quần áo kia, rồi lần lượt nhìn từng đồng đội của mình, ngoại trừ Khương Tùy Tranh mặc đồ của riêng cậu, bốn người khác đều là mặc đổi qua đổi lại, mặc xong còn phải treo móc trả về công ty, chuẩn bị truyền cho sư đệ sư muội, đúng là nghèo rớt mồng tơi, cậu ta chọt chọt Khương Tùy Tranh nói: “Anh Tùy Tranh, đồ của anh có phải là đắt lắm không?”

Khương Tùy Tranh cười dịu dàng, nói: “Cũng bình thường thôi.”

An Thần hai tay chắp ra sau đầu, ngoẹo cổ đánh giá Khương Tùy Tranh, lúc này mới vừa vào tháng 5, thời tiết vẫn chưa nóng lắm, cậu mặc một cái áo hoodie màu trắng, tóc rối màu đen quy củ không có màu sắc gì loạn xạ, da dẻ trắng như bóc, giọng nói cũng mát lạnh êm tai, dịu dàng thuần khiết, chỉ nhìn khí chất đã thấy khác biệt một trời một vực với bọn họ, thật ra mới đầu trong danh sách thành viên cũng không có Khương Tùy Tranh, một tuần trước khi kết sổ, Trần Bằng kéo Khương Tùy Tranh mới vừa vào công ty được nửa ngày qua cho đủ số, xem như là không trâu bắt chó đi cày.


Bọn họ chẳng hề quen biết lẫn nhau, nhưng mà rất may tính cách Khương Tùy Tranh rất tốt, lại thích lắng nghe, mới dần dần không bị mất tự nhiên.

“Đình Đình, nhớ cẩn thận, đừng để cụng đầu.” Bên xe bảo mẫu kia lằng nhằng mấy phút, rốt cuộc Phó Đình cũng bước xuống cửa xe, hình như mới vừa tỉnh ngủ, che miệng ngáp một cái, nhìn bốn phía căn nhà gỗ, mất kiên nhẫn nói: “Chỗ này tồi tàn quá vậy? Sao cứ phải nhận chương trình này làm gì?”

Vương Gia là người đại diện của Giải trí Bằng Trì, vào showbiz hơn mười năm nhưng chỉ mới dẫn được Phó Đình nổi tiếng, mấy tháng nay cung phụng như cha mẹ, vội vàng nói: “Chương trình này rating rất cao, cũng đều là minh tinh tuyến một làm khách mời cố định, đến lúc đó em nhớ lễ phép với các tiền bối giữ mối quan hệ, sau này sẽ có nhiều cơ hội tốt.”

Phó Đình ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: “Biết rồi, gì mà tuyến một tuyến hai, toàn là mấy ông bà già hơn ba mươi gần năm mươi, còn có cơ hội gì nữa.”

Vương Gia cau mày, không dám nói sâu hơn, Phó Đình nổi tiếng qua một bộ phim, thật ra nổi kiểu gì cũng khó giải thích được, hắn là nam số ba, tính cách nhân vật cũng không phải kiểu khiến người ta thích, sau khi phim phát sóng lại nổi ngút trời, trong đó một phần lớn nguyên nhân là nhờ bộ phận fan mạnh mẽ ghép đôi hắn với Lục Trạch Xuyên vai nam chính, công ty liền nắm lấy cơ hội đẩy CP, nhiều năm qua người muốn đu bám Lục Trạch Xuyên nhiều không kể xiết, người mượn danh tiếng của anh cũng không phải số ít, Phó Đình không phải duy nhất, nhưng mà là người tích cực phối hợp nhất, tự biên tự diễn, chỉ cần có cơ hội chung sân khấu, đều sẽ chủ động rải đường cho fan CP, bất kể là chụp ảnh chung với khoảng cách hơn mấy mét, nhưng vẫn cố chen qua nữ chính nam hai để chủ động đưa micro lấy lòng, cũng làm cho các fan mù quáng lọt hố, đương nhiên cũng nhờ dựa vào cơn gió này mà càng ngày càng nổi.

“Được rồi được rồi, đừng nói nữa, phải rồi đã lâu em không đăng weibo, đăng một tấm tự sướng đi.”

Phó Đình đáp một tiếng, vén tóc tai, khóe miệng banh ra trong lập tức tạo dáng khuôn mặt cười ngọt ngào, rồi lấy điện thoại ra tìm góc độ, vừa mới chuẩn bị ấn nút chụp, liếc về dưới bóng cây có một nhóm năm người nghèo rớt mồng tơi cộng thêm một người đại diện râu ria xồm xoàm, cũng không biết nổi lên ý đồ xấu gì, xoay camera đi, đúng lúc chụp được Phương Quân Thăng đang kéo quần, Niệm Thịnh Ân đang chơi game, An Thần đang móc cứt mũi, Hồ Tư Ninh đang trợn trắng mắt, cùng với Khương Tùy Tranh với ánh mắt cong cong đang nói chuyện cùng Trần Bằng.

Nhà chờ khu T2, phòng nghỉ hạng thương gia.


Đào Thần kiếm sim điện thoại trong mớ phế tích đổ vỡ để lắp vào điện thoại mới, bẽn lẽn đưa cho Lục Trạch Xuyên ngồi ở trên ghế sô pha, sắc mặt tối sầm, “Anh Xuyên, điện, điện thoại.”

Mắt Lục Trạch Xuyên lạnh tanh, lấy điện thoại qua chuyện đầu tiên làm là lục tin nhắn, lướt lên lướt xuống danh sách trò chuyện, không nhìn thấy thông báo nhắc nhở tin nhắn mới, liền chuẩn bị giơ tay ném xuống đất, Đào Thần liền ngăn cản, hai mắt đẫm lệ, nói: “Anh ơi, đừng ném nữa, tháng này anh đã ném mười cái rồi, dù chúng ta lắm tiền, nhưng cũng không thể lãng phí như thế có phải không, nếu như bị…”

Lục Trạch Xuyên nặng nề hỏi: “Bị cái gì?”

Đào Thần ngượng ngùng đầu hàng, giọng ỉu xìu: “Không, không có gì.”

Lục Trạch Xuyên cầm lại điện thoại, lần thứ hai vội vàng lục tới lục tới, càng lục càng tức, tức đến nỗi đứng lên gầm nhẹ: “Bị em ấy biết thì sao? Em ấy quản tôi à! Bố bỏ nhà đi một tháng, cuộc gọi không có tin nhắn không có! Tôi thấy tôi có chết ở bên ngoài em ấy cũng sẽ không hỏi tôi lấy một chữ!”

Đào Thần oán thầm: Gì mà bỏ nhà đi, không phải do công việc sao? Lại len lén liếc mắt nhìn cái điện thoại mới, há miệng, cuối cùng nhịn không được nói: “Anh, anh Xuyên, sim điện thoại của anh…”

Lục Trạch Xuyên nói: “Làm sao?”

Đào Thần trốn ra đằng sau, nói: “Hôm anh vừa ra khỏi nhà không phải đã vứt điện thoại xuống sông rồi sao? Sim này là sau này làm lại, anh Đâu Đâu muốn gọi điện thoại cho anh cũng không biết số mà…”

Tư duy của Lục Trạch Xuyên rất tỉnh táo, tức giận nói: “Em ấy không biết số điện thoại của tôi, chẳng lẽ còn không biết gọi điện thoại cho cậu sao!”


Đào Thần run cầm cập: “Gọi, gọi rồi…”

“Gọi rồi!?” Lục Trạch Xuyên giống như một con rồng phun lửa: “Nói cái gì? Sao cậu không nói cho tôi biết!”

“Anh Đâu Đâu hỏi, hỏi anh còn tức giận phải không, em chỉ có thể nói thật, hôm đó anh ấy muốn hỏi số của anh, nhưng số mới em vẫn chưa nhớ kỹ, còn, còn có hôm đó ở sân bay anh nổi nóng lên tận hot search, em bận liên hệ với ban quan hệ công chúng của công ty nên quên mất việc này…”

Lục Trạch Xuyên bị Đào Thần chọc tức đến nỗi phải đi lòng vòng xung quanh, cách không khí chỉ chỉ vào cậu ta, cầm điện thoại lên nhập vào một số điện thoại đã thuộc nằm lòng, mới vừa gọi qua liền nhớ lại mình vẫn đang tức giận, vốn định cúp máy, lại nghe được bên kia truyền đến một giọng nữ máy móc, tắt máy rồi?

Lục Trạch Xuyên ngẩn ra, lập tức gọi lại lần nữa, kết quả vẫn như thế.

Đào Thần thành công trốn ra ngoài cửa, trợ lý cột tóc đuôi ngựa San San chạy đến: “Anh Đào Thần, weibo của anh Xuyên lại thất thủ rồi, bên phía công ty nói lần này trước tiên không cần đáp lại, chắc cũng không có trò gì nữa đâu.”

Đào Thần lấy điện thoại ra, xem bình luận trên mạng, nói: “Được, vậy trước tiên cứ mặc kệ cái đã, chờ anh Xuyên bớt giận rồi lại về công ty.” Trong lúc vô tình cậu ta lướt đến trang đầu weibo của Lục Trạch Xuyên, vốn định đưa điện thoại trả cho San San, lại đột nhiên nhìn thấy một tấm hình, vội vàng mở ra phóng to, giật mình đến độ con ngươi muốn rơi ra ngoài, không kịp nghĩ nhiều, quay đầu đẩy cửa phòng nghỉ ngơi phía sau, gọi: “Anh Xuyên!”

Lục Trạch Xuyên đã gọi mười mấy cuộc điện thoại, buồn bực đi qua đi lại, nghe Đào Thần gọi chỉ đáp một tiếng, cũng không nhìn sang, mãi đến khi Đào Thần nói “Em nhìn thấy anh Đâu Đâu rồi!” Mới đột nhiên dừng bước lại, hỏi: “Ở chỗ nào?”

Đào Thần giơ điện thoại lên trước mắt anh nói: “Trong hình tự sướng của Phó Đình!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.