Bạn đang đọc Chỉ Yêu Sesshoumaru: Chương 20: Lửa giận vì ai?
Linh lực đang không ngừng bị hút đi… Sắc mặt Tiêu Lăng Nguyệt dần dần trở nên trắng bệch, chỉ có thể vô lực tựa đầu vào vai tuyết y nam yêu, hàm răng cắn mạnh vào môi dưới, ẩn nhẫn không cho bản thân phát ra tiếng rên. Mà trên lưng, miệng vết thương giống như lại rách ra. Nàng có thể rõ ràng cảm giác được… Máu trong cơ thể đang chậm rãi chảy ra.
Nhận thấy trên người đột nhiên tăng thêm đạo lực, Sesshoumaru hơi hơi nghiêng đầu nhìn.
Rất khó chịu sao? Đôi mắt kia nhắm chặt mang theo vài phần yếu ớt, khóe môi thường xuyên giơ lên cũng đã mất đi độ cong thường ngày. Quả nhiên, không thể cứ tiếp tục bị giam trong này!
Nhẹ nhàng xoay thân hình nữ tử giữ chắc trong ngực, Sesshoumaru cầm Đấu Quỷ, một cỗ yêu khí cường đại bộc phát, kiếm khí xé rách vách tường thịt bao quanh bọn họ.
Naraku! Chọc giận Sesshoumaru ta! Ngươi chuẩn bị chết đi!
Ánh sáng màu lam tan đi, hai thân ảnh ôm nhau liền xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
“Sesshoumaru?” Bị động tĩnh bất thình lình dẫn dắt sự chút ý, Inuyasha kinh hô ra tiếng. Còn có, người kia, nữ nhân bị hắn ôm trong ngực không phải là… Tiêu Lăng Nguyệt sao?
“Sesshoumaru đại nhân…” Đôi mắt cá vàng của tiểu yêu bao hàm vui sướng trào nước mắt. Quả nhiên, Sesshoumaru đại nhân là mạnh nhất! Ô ô! Còn nữ nhân đáng giận kia nữa, làm sao lại dễ dàng chết như vậy?
Hừ, nhân loại đáng chết Kagewaki kia, thế nhưng vì nữ nhân đó dám khống chế cơ thể của ta…
Không để ý đến thần sắc khác nhau của mọi người, Sesshoumaru thản nhiên cúi đầu, dùng đôi con ngươi màu vàng cẩn thận nhìn nữ tử trong ngực.
May mà chỉ là kiệt sức mà thôi, vết thương trên lưng cũng không trúng chỗ hiểm, bất quá phải nhanh cầm máu.
“Jaken, chăm sóc nàng!” Đem nữ tử trong lòng ôm đến địa phương an toàn mới buông ra, Sesshoumaru lạnh giọng ra lệnh tiểu yêu còn đang sững sờ.
“A? Vâng, vâng, Sesshoumaru đại nhân!” Đối với ánh mắt cảnh cáo đó của chủ nhân nhà mình, tiểu yêu quái mồ hôi lạnh lại ứa ra. Ô ô! Thật đáng sợ a!
Chịu đựng đầu óc choáng váng, Tiêu Lăng Nguyệt miễn cưỡng mở mắt, thấy một khuôn mặt lạnh lùng, cùng với đôi mắt ẩn chứa sát khí. Giờ phút này quanh thân tuyết y nam yêu tràn ngập hàn khí lạnh thấu xương.
Sesshoumaru, ngươi rất tức giận sao? Vì sao rõ ràng lạnh nhạt với mọi việc, lần này thế nhưng lại phẫn nộ?
Dung mạo tuấn lãnh, vẻ mặt cao ngạo, đôi giày màu đen tùy ý mà tao nhã bước đi nhưng lại đạp vỡ từng phiến thịt dưới chân, có một cỗ sát khí không tiếng động lan tràn.
“Thật châm chọc! Ngươi dùng từng khối thịt bao lấy ta ở bên trong, không ngờ lại thành tấm chắn cản đòn tấn công của Inuyasha.”
“Vậy sao? Nếu thân thể ta có thể tự do hành động, làm sao dễ dàng để cho Inuyasha đắc thủ?” Đôi mắt màu đỏ đột nhiên trợn to, một sức mạnh đại yêu đánh úp về phía cánh tay, phật châu trên tay trái rốt cuộc không chịu nổi vỡ ra, hạt châu rơi tán loạn khắp nơi.
Tuyết y nam yêu luôn luôn chú ý hắn ta âm thầm nhíu mi. Hạt châu vỡ, sức mạnh biến mất kia không phải là yêu khí…
“Tránh ra, một mình ta cũng có thể thu thập Naraku!” Vốn bị Sesshoumaru xem thường, nay nghe Naraku nói như vậy, Inuyasha bất mãn vọt lên.
“Hắn là con mồi của ta!” Không để ý đến mỗ bán yêu hô to gọi nhỏ, ánh mắt Sesshoumaru lạnh lẽo nhìn chằm chằm quái vật xấu xí trước mắt.
Naraku, dám lường gạt ta, ngươi hẳn phải đủ khả năng thừa nhận lửa giận đi!
“Sesshoumaru, ngươi… dựa vào cái gì mà mỗi lần đều như vậy?” Mỗ bán yêu phẫn nộ cầm đại đao hướng về phía Narauku. Lần này sẽ cho ngươi xem sự lợi hại của Inuyasha ta đây!
Đôi mắt màu đỏ hơi hơi nheo lại, vô số xúc tu công kích về phía bọn họ. Hai anh em nhà này thật đúng không để Naraku ta vào trong mắt…
“Đã nói hắn là con mồi của ta!” Inuyasha, cơn thịnh nộ của ta ngươi cũng có can đảm đi cản trở sao?
Giơ Đấu Quỷ, lửa giận hóa thành yêu khí ngút trời mang theo kiếm khí lạnh thấu xương cùng đánh về phía ngọn nguồn tội ác.
Phẫn nộ đến tột cùng ai có thể ngăn?
Tự biết rằng đánh không lại, Naraku đem chướng khí bao quanh bảo vệ cơ thể, đồng thời một luồng khí xoáy màu đen xuất hiện, thân ảnh hắn dần dần biến mất… Một chút nữa, một chút nữa thôi… là sức mạnh này đã thuộc về ta, đáng tiếc…
“Sesshoumarru… Hôm nay thứ cho ta không thể phụng bồi!”
Hừ! Mới như vậy đã chuẩn bị chạy? Vừa mới bắt đầu thôi!
Yêu khí xung quang hóa thành màu đỏ, hừng hực như ngọn lửa, như phản ánh sự tức giận của chủ nhân, Sesshoumaru bắt đầu hóa hình, “Ngu xuẩn! Vọng tưởng có thể đào thoát từ tay ta sao?”
“Ha, ha, ha, Sesshoumaru, thay vì truy đuổi ta, còn không bằng nhanh chút xem tiểu nữ nhân của ngươi đi! Nữ nhân kia giống như sắp chống đỡ không nổi nữa rồi…ha, ha, ha.” Naraku đào thoát nhanh chóng, bỏ lại một câu ngăn cản sự truy sát của mỗ yêu.
Bị nhắc nhở, Sesshoumaru bỗng chốc thanh tỉnh, thu lại yêu khí, cùng Inuyasha lạnh lùng nhìn chăm chú bóng lưng vừa biến mất.
Sesshoumaru cũng bắt đầu để ý nhân loại sao? Ngươi, lửa giận kia có phảivì cái nữ tử đang bị thương đó hay không?
Nhân loại cùng yêu quái không thể có kết quả tốt đẹp!
Giống như… Inuyasha cùng… Kikyo…