Bạn đang đọc Chị Yên Lặng Bị Ăn Đi!: Chương 27: Bị Xem Thường Và Câu Chuyện Rau Cải
Đả tự:
“Không có việc gì không có việc gì, tôi đi nhầm phòng, thật ngại quá, các bạn cứ tiếp tục, tiếp tục.”
Đường Kiều chuẩn bị bôi dầu bàn chân chuồn mất, nhưng. . . . . . Cánh tay bị người kéo lại.
“Cứ như vậy muốn đi sao?”
Chẳng lẽ còn muốn làm gì?
“Vậy dì không phải tới bắt gian chứ.”
Cô bé tóc hun khói nói một câu, thành công làm cho đám nhóc “Đỏ, xanh, vàng, cam, tím” ở phía sau cười ầm lên.
Đường Kiều tức giận mà không dám nói gì, nghiến răng, trong lúc nhất thời không biết nên như thế nào cho phải.
“Ha ha, đúng là đi nhầm, thật xin lỗi nhé, bạn bè tôi còn đang chờ tôi đấy.”
Mẹ nó, ra cửa không xem ngày giờ, quả nhiên gặp phải côn đồ. Cô cũng sắp hỏng mất.
“Muốn đi cũng phải hỏi chúng tôi có đồng ý hay không a.”
Quả nhiên, tên nhóc tóc xanh cũng không dễ chọc.
“Vậy các cô cậu muốn thế nào?”
“Đi vào uống một ly.” Tên nhóc tóc vàng nói.
“Một ly làm sao được, ít nhất phải năm chai.”
Quả nhiên cô gái tóc hun khói tương đối vô sỉ.
Mẹ nó, cô muốn gọi 110 rồi.
“Dì còn có việc, ngoan, hôm nào chơi cùng các cháu.”
Giật nhẹ cánh tay bị bắt giữ, lần đầu tiên Đường Kiều phát hiện Chu Chú nhà cô đáng yêu dường nào a, ít nhất tóc nhìn thuận mắt hơn nhiều.
Đường Kiều chính là người như vậy, cũng sẽ không để ý thời điểm, làm chuyện tương đối ngu xuẩn, nói thí dụ như hiện tại, lời của cô đã thành công chọc giận đám nhóc này, không khí lập tức đóng băng. Cô, con mẹ nó quá hối hận, hiện tại chuyện cô muốn làm nhất chính là hóa thành bọ hung yên lặng bỏ chạy.
“A Hoa, các cậu đang làm gì?”
Đường Kiều chưa từng phát hiện giọng nói đáng yêu như thế, thật sự, thật sự quá đáng yêu, trên thế giới này ai là người đáng yêu nhất? Phàm là người có thể cứu cô đều là người đáng yêu nhất trên thế giới này.
Tiếng nói này phát ra từ trong phòng, người này có lẽ là đàn anh của bọn chúng, bởi vì tên nhóc kia vừa đi tới, bọn nhóc lập tức tránh ra một con đường. Thành thật mà nói, tên nhóc này nhìn thuận mắt hơn nhiều, ít nhất tóc vẫn màu đen, mặc dù bên tai trái đeo một chiếc bông tai nhìn cảm thấy chói mắt.
“Được rồi, được rồi, người ta đi nhầm, trở về uống rượu đi, tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Tên nhóc này vừa mở miệng giống như lão đại, tên nhóc tóc vàng và cô gái tóc hun khói đã bỏ qua, nhưng vẫn dựa theo nội dung kịch, đi một bước cuối cùng.
“Dì à, lần sau cũng đừng đi nhầm.”
Cô mới là dì, cả nhà cô đều là dì.
Đường Kiều đen mặt nhìn cửa phòng đóng lại trước mặt mình, cô vẫn tiếp tục tìm đi.
“Dì à, không phải thật tới bắt gian chứ.”
Tên nhóc giống như lão đại kia tựa vào trên tường, đốt một điếu thuốc, gương mặt chán chường, đừng nói, khí chất này có mấy phần giống bộ dáng Trần Khôn năm đó. Chẳng qua, miệng Trần Khôn không có độc như vậy.
Đường Kiều không để ý tới nó, đi qua hai gian phòng, đi tới gian thứ ba.
“Dì à, dì tìm người như vậy không được đâu, dì phải biết người dì muốn tìm ở phòng nào mới được, thấy không, con số ở trên cửa, đó không phải là bày chơi.”
Tên nhóc phun ra một làn khói, giả bộ phong cách sầu muộn.
Đường Kiều hít một hơi thật sâu, cố gắng để ình không tức giận.
“Nếu tôi biết số phòng kia, tôi cũng sẽ đi nhầm sao?”
Dạo này, bọn nhóc cũng ngu ngốc như vậy sao?
“Còn nữa, ánh mắt của các người bị cứt dán sao? Lão nương có chỗ nào nhìn giống bà dì hả ?”
Được rồi, rốt cuộc cô bùng nổ.
Tên nhóc ngẩn người, hiển nhiên không ngờ rằng Đường Kiều sẽ phát giận, thuốc lá đang kẹp trên tay quên rút ra, sau một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, ngay sau đó cười nhạt một tiếng, cũng không quá so đo nói: “Xin lỗi lão nương, ngài không phải dì mà là lão nương.”
Cứt, Đường Kiều tức giận đến không còn hơi sức.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, Đường Kiều nhất định sẽ đem tên nhóc trước mắt đâm cho nó bị trăm ngàn vết thương, đào thai trăm ngàn lần. . . . . .
“Không phải trên tay dì cầm điện thoại di động sao, tại sao không gọi điện thoại.”
Đường Kiều ngẩng đầu, nhìn lên trời, “Hết pin rồi.”
“Dùng của tôi này.”
Tên nhóc sầu muộn một tay đang kẹp thuốc lá, một tay đưa điện thoại di động của mình, Đường Kiều liếc nhìn xuống, là kiểu dáng điện thoại di động đang rất lưu hành dành cho nam giới.
Do dự chốc lát, Đường Kiều vẫn nhận điện thoại, thay thẻ của mình, nhanh chóng gọi điện thoại cho Chu Du.
May mắn, lần này Chu Du rất nhanh nhận điện thoại.
“Kiều Kiều, cô lọt hầm cầu à?”
Nghe qua chuyện xưa bịt tay trộm chuông chưa? Cố sự này nói cho chúng ta biết. . . . . . Được rồi, cố sự này chẳng qua nói cho chúng ta biết, ngày trước, có một người chỉ số IQ bình thường, cho rằng mình không nghe được thì người khác cũng không nghe được, vì vậy rống lên. Người này. . . . . . Chính là Chu Du.
Âm thanh điện thoại di động dường như không tệ, Đường Kiều đưa điện thoại di động cầm thật xa vẫn có thể nghe tiếng thét to của Chu Du.
“Các người ở phòng nào?”
Đường Kiều cũng không nói nhảm với cô, thời gian cô nói muốn đi làm bữa ăn tối cho Chu Chú đã qua gần hai mươi phút rồi, cô phải đánh nhanh thắng nhanh, nếu không trở về có thể tiện đường ăn luôn.
“228.”
Chu Du rất nhanh nói số phòng, sau khi Đường Kiều cúp điện thoại xong, theo con số trên cửa phòng đếm, mẹ nó . . . Chính là phòng thứ ba mà cô muốn nhìn.
Chẳng lẽ là quy luật trong truyền thuyết sao? Cô không chỉ mặt đen mà toàn thân cũng cũng đen thui. Ông trời cố ý chơi cô đúng không, Đường Kiều muốn khóc.
Đường Kiều tháo thẻ điện thoại của mình, đưa điện thoại di động trả lại cho người ta, có chút không tình nguyện nói tiếng cám ơn, sau đó nhanh chóng đi vào trong phòng bọn Chu Du.
Tên nhóc cầm điện thoại di động của mình ngẩn ngơ, khóe miệng không nhịn được giựt giựt, điếu thuốc lá đã cháy hết, lại từ trong hộp thuốc lá rút ra một điếu, lại bị nhân viên phục vụ ngăn cản.
“Tiên sinh, xin lỗi, vui lòng không hút thuốc ở trong hành lang.”
Tên nhóc cầm điếu thuốc tay dừng một chút, sau đó buông tha, lại đem điếu thuốc nhét về bao thuốc lá, ánh mắt nhìn Đường Kiều đi vào cánh cửa phòng kia một giây, sau đó lắc lắc đầu cũng đi vào phòng của mình.
“Đến đây, Kiều Kiều, tới ca hát.”
Rống sảng khoái, rốt cuộc Chu Du nhớ tới các cô cùng đi có ba người.
Đường Kiều lướt nhìn qua A Hồng, cầm túi xách của mình.”Tôi có việc, phải đi trước, hai người từ từ chơi đi.”
“Mẹ nó, cô lại cho tôi leo cây?”
Chu Du không vui.
“Không phải tôi đã đi cùng cô sao?”
Đường Kiều đeo túi xách, chỉ chỉ A Hồng vẫn còn sức chọn bài hát.
Chu Du cong môi muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng không nói nữa. Được rồi, cô nhận.
Sau khi Đường Kiều đi, Chu Du có chút tự giận mình, liếc A Hồng một cái, vắt ngang trên ghế sa lon, cầm một chút khô cá mực, thử một chút rau cải xanh, sau đó nước mắt nước mũi chảy xuống. Vừa chảy nước mắt, hút nước mũi, vừa bĩu môi nói: “Rau cải này thật con mẹ nó quá cay.”
A Hồng kỳ quái nhìn Chu Du một cái, nhưng vì không quá quen nên cũng không hỏi cái gì, chỉ phụ họa theo, “Thật sao? Vậy tôi thấy cũng bình thường.”
Thật ra. . . . . . Vẫn bình thường, một loại rau cải xanh có vị mù tạt. Về phần câu chuyện nước mắt và nước mũi, không có quan hệ với cô.