Chị Yên Lặng Bị Ăn Đi!

Chương 26: Chẳng Những Ăn Uống, Mà Còn Ca Hát


Bạn đang đọc Chị Yên Lặng Bị Ăn Đi!: Chương 26: Chẳng Những Ăn Uống, Mà Còn Ca Hát


Có lúc, Đường Kiều không thể không thừa nhận, thật sự của mình là bác gái lớn tuổi.
Giống như hiện tại, Chu Du và A Hồng mỗi người cầm một micro, hết sức gào thét. Mà cô, die»ndٿanl«equ»yd«ontrong không khí ồn ào và sôi nổi như vậy, chỉ ngồi trên ghế sa lon ở phía sau, liên tiếp nhìn điện thoại di động. Cầm lên, để xuống, cầm lên, để xuống. . . . . . Lặp lại chừng trăm lần. Giống như bà mẹ có con, trong lòng lo lắng con ở nhà đói bụng.
Trong tâm lý học, chúng ta gọi loại trạng thái này là chứng rối loạn ám ảnh.
Có người không có việc gì nhưng cứ hay rửa tay, có người không có việc gì nhưng cứ hay mở ngăn kéo. . . . . .Giống như Đường Kiều liên tiếp nhìn điện thoại di động, phập phồng không yên cũng là một loại trong đó. Chẳng qua Đường Kiều tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình bị tin nhắn có một chữ của Chu Chú làm cho tinh thần không tập trung.
Chu Đại Boss cảm thấy không xong, sau khi ăn cơm xong, trả tiền đã đi khỏi. Trong phòng chỉ còn lại ba cô gái, hai cô gần như phát điên, các cô hát từ bài “Mua bán tình yêu” đến “Lưu Hải đốn củi”, đoán chừng một lúc nữa sẽ hát đến bài “Tô Tam bị áp giải”. Chỉ còn một mình Đường Kiều đứng ngồi không yên.
Phần lớn các cô gái đều vui chung sẽ không cô đơn, cho nên đang hăng hái gào thét, Chu Du và A Hồng cũng không quá để ý tới cô. Vì vậy, ở trong KTV náo nhiệt, đồng chí Đường Kiều thân ái lại cô đơn, rất cô đơn.
Điện thoại di động đã bị cô bấm tới bấm lui chỉ còn dư một cục pin cuối cùng, Đường Kiều suy nghĩ hay là thừa dịp còn có một cục pin cuối cùng, gọi điện thoại cho Chu Chú. Nếu không, cô rất lo lắng.
Nhưng gọi điện thoại phải nói cái gì? Hỏi anh ta ăn cơm chưa?
Được rồi, vậy thì hỏi anh ta ăn cơm tối xong chưa là được.
Từ trước đến giờ Đường Kiều là phái hành động, nghĩ đến cái gì sẽ làm cái nấy.
Cho nên, cô nghĩ muốn gọi điện thoại cho Chu Chú, sau đó cô chui vào toilet, tiếp tục làm chuyện cô thường làm, ngồi trên bồn cầu gọi điện thoại.

“Alô, xin chào.”
Chào. . . . . . Em gái cậu a.
Đường Kiều không thích nhất là nghe lời khách sáo, dường như lạnh nhạt, hơn nữa, die»ndٿanl«equ»yd«on anh ta vừa nói như vậy, cô muốn giả vờ quen thuộc cũng không thể rồi.
“Chu Chú, là tôi, Đường Kiều.”
“A, thế nào?”
Vừa xưng tên ra, Chu Chú cũng không có vẻ quá thân thiện. Đường Kiều mới vừa củng cố trong lòng, trong nháy mắt sụp đổ, tan vỡ.
“Không có việc gì, cậu ăn bữa tối chưa?”
“A, còn chưa ăn.”
Chưa. . . . . . Ăn? Thật chưa ăn?
Đường Kiều khóc, chẳng qua cô chỉ khách sáo với anh ta một chút, cũng không phải thật quan tâm anh ta đã ăn cơm chưa nhưng anh ta nói chưa ăn. . . . . . Anh ta nói chưa ăn a.
“Vậy tôi về nấu cơm cho cậu hả?”
Tính cách nô dịch và bà mẹ hiền tiềm ẩn trong lòng Đường Kiều cùng bộc phát, ra phát ra ánh sáng óng ánh, làm hình tượng của cô lập tức trở thành Thánh mẫu Maria.
“Tốt.”
Chu Chú trả lời rất dứt khoát, sau đó rất dứt khoát cúp điện thoại.
Đường Kiều nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động tắt ngúm, có chút chưa tỉnh hồn lại, không phải cô lại làm chuyện ngu xuẩn rồi sao? Hơn nữa, tại sao cô có cảm giác bị người bố trí?
Nghĩ cũng nghĩ không ra, Đường Kiều dứt khoát không nghĩ nữa, dù sao người ngốc như cô cũng sẽ không nghĩ ra được chuyện cao thâm thế này.
Bới bới tóc, die»ndٿanl«equ»yd«on Đường Kiều đứng lên kéo cửa phòng toilet đi ra ngoài, chạm mặt một cô gái trẻ có đầu tóc xù màu hun khói, mặc dù gương mặt đó đã trang điểm như người lớn, nhưng Đường Kiều vẫn có thể chính xác tìm được vẻ mặt của cô gái kia. Đó là một loại khinh bỉ, tuyệt đối khinh bỉ.
“Dì à, tại sao dì không giội nước.”
A a a. . . . . . Dì? Gọi cô sao?
Mẹ nó, Đường Kiều xù lông !
“Con mắt nào của cô nhìn thấy từ trên sao hỏa tới thành phố S hả, ngại bẩn thì trở về sao Hoả của cô đi, đừng ở trên địa cầu làm mất mặt xấu hổ.”

Chẳng qua cô chỉ ở trong toilet gọi điện thoại mà thôi, còn nói cô bẩn? Còn nữa, cô cô cô cô. . . . . . Cô chỗ nào nhìn giống dì hả?.
“Dì nói cái gì? !”
Dường như cô gái trẻ giận dữ cũng không ít, vẻ mặt du côn đứng đối diện, cằm ngước lên thật cao, dáng vẻ như muốn đánh nhau.
Đường Kiều lập tức hối hận, tại sao lại xúc động như vậy, nhìn cách ăn mặc của cô gái này cũng biết không phải người tốt, chắc là ở ngoài đời lăn lộn đấy, có câu người thông minh không chịu thiệt ở trước mắt, kẻ biết thời thế mới là tài giỏi, Đường Kiều lập tức mặt mũi tràn đầy tươi cười.
“Em gái, nếu em không đi vào trong sẽ phải kéo trong quần rồi.”
Được Đường Kiều nhắc nhở, cô gái trẻ tóc hun khói dường như mới nhớ tới mình đi toilet, rất nghe lời đi vào, die»ndٿanl«equ»yd«on sau đó đã đóng cửa lại. Lúc cô gái kia đóng cửa, Đường Kiều lập tức tông cửa xông ra.
Quá nguy hiểm, trên địa cầu quả nhiên rất nguy hiểm.
Đường Kiều hết sức may mắn mình tránh được một kiếp, nhưng bây giờ lại có kiếp nạn lớn hơn ở trước mặt cô.
Vì lúc đầu cô quên mình vừa mới từ bên trong phòng nào đi ra, ngay cả biển số nhà cô cũng không nhớ được. Đường Kiều vội vàng lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho Chu Du hoặc A Hồng, không cần biết là của ai, chỉ cần bây giờ có thể gọi có người nhận là được. Nhưng Đường Kiều đã gọi cho Chu Du, rồi gọi cho A Hồng, điện thoại kết nối nhưng không có ai nhận. . . . . . Cũng nghĩ đến bọn họ đang gào thét hăng say, làm sao có thể nghe được tiếng điện thoại. Hơn nữa, Đường Kiều đã gọi bốn, năm cuộc, cục pin cuối cùng đã hết, sau khi nhắc nhở lượng điện đã hết thì tự động tắt máy.
Chuyện bi thảm nhất trên thế giới cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi?
Kế sách hiện giờ, Đường Kiều cũng chỉ có thể mò mẫm.
Vì vậy, tối hôm đó, nếu như bạn xuất hiện ở quán cháo cá tại KTV trên lầu, tuyệt đối bạn sẽ nhìn thấy một cô gái hơi lớn tuổi, lấy tư thế cực kỳ thô bỉ nằm úp sấp trên mỗi cánh cửa nhìn vào, die»ndٿanl«equ»yd«on cũng may giữa mỗi cánh cửa KTV đều có một khung thủy tinh nhìn từ bên ngoài nhìn thấy bên trong, không để cho cô cửa đẩy từng gian phòng, bằng không, cô thật có thể đi ăn phân.
Khi Đường Kiều tìm được cánh cửa thứ tám, đang chuẩn bị áp sấp trên cánh cửa thì cửa từ bên trong mở ra.
Mẹ nó!
Oan gia ngõ hẹp, là cô gái trẻ tóc hun khói mới vừa rồi, mà phía sau của cô bé có mười mấy đứa trẻ cả trai lẫn gái với đầu tóc đỏ, xanh, vàng, cam, tím. . . . . . màu sắc rất tươi đẹp. Ở trên một cái bàn không lớn, bày đầy chai bia.

“Dì à, dì làm gì đấy.”
Trong KTV không chỉ có ca hát, còn có thể vừa ca hát vừa uống rượu, không chỉ có thể vừa ca hát vừa uống rượu, còn có thể không ca hát, chỉ uống rượu. Đúng lúc, những đứa trẻ này, thuộc về loại cuối cùng.
“Hi, thật đúng dịp.”
Đường Kiều không còn hơi sức, nhấc tay lên, chân cũng rất nhanh mềm nhũn.
“Bé Dao, chuyện gì vậy.”
Đường Kiều đứng mặt đối mặt với cô bé tóc hun khói, người ở bên trong không biết có chuyện gì, vì vậy có người lên tiếng hỏi.
“Một bà dì bỉ ổi ở cửa chúng ta, không biết muốn làm gì.”
Cô bé tóc hun khói vừa nói xong, mấy người bên trong đồng loạt đi về phía Đường Kiều.
Cô mới bỉ ổi, cả nhà cô cũng bỉ ổi a.
“Thế nào, dì kia, dì muốn làm gì?”
Nói chuyện là một tên nhóc tóc vàng, màu sắc này, nếu như phải dùng một từ để miêu tả, Đường Kiều chỉ có thể nghĩ đến: cứt màu vàng, cứt màu vàng đấy!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.