Chỉ Riêng Mình Em

Chương 42


Đọc truyện Chỉ Riêng Mình Em – Chương 42

Nghênh Niệm vừa đăng Weibo, những người lúc trước còn đang nhảy nhót bỗng chốc im bặt, giống như hoa loa kèn dính sương, ỉu xìu, ủ rủ.

Lấy internet làm tấm màn che, lấy một người ra làm mục tiêu rồi cùng nhau công kích và chửi rủa đối phương, cái chuyện điên rồ này trong mắt những người tỉnh táo chính là một trò hề vặn vẹo.

Nghênh Niệm tự hỏi bản thân mình không làm chuyện gì thương thiên hại lí, cô chỉ dùng cách của mình ủng hộ đội tuyển mình yêu thích, Weibo của cô chỉ đăng những nội dung theo suy nghĩ của mình, đồng thời, những nội dung này không hề mang ý tổn thương bất kỳ ai, chỉ vì có vài người “không thích” hoặc “không ưa” là có thể công kích cá nhân cô không chút kiêng kỵ nào sao?

Dựa vào đâu chứ?

Cô có quan hệ gì với Dụ Lẫm Nhiên, có quan hệ gì với thành viên SF, cho dù sẽ có một ngày công khai, có thể sẽ bị chỉ trích, nhưng đây không phải vấn đề đạo đức và nhân phẩm, cũng không phải là sai lầm mà phải trả giá đắt.

Đúng là Nghênh Niệm vì nghề nghiệp của Dụ Lẫm Nhiên mà biết anh, tìm hiểu anh, từ đầu anh chiến đấu hăng hái trên sàn thi đấu, cô ở dưới khán đài cổ vũ anh, từ điểm xuất phát, cô đúng là fan, còn anh là tuyển thủ eSport được cổ vũ.

Duyên số gặp nhau là chuyện không ngờ đến.

Bọn họ có duyên, trong biển người mênh mông, có thể phát triển từ quan hệ xa lạ mà trở thành bạn bè, cho đến bây giờ, chuyện này không thể giải thích đơn giản được.

Trong giới có chuyện “ngủ với fan”, nhưng tình huống của bọn họ lại không hề giống, Dụ Lẫm Nhiên không phải là kẻ lừa gạt tình cảm của fan, không hề mượn danh tuyển thủ đi đùa giỡn fan nữ. Nghênh Niệm cũng không phải là đứa có ý xấu muốn bò lên giường của tuyển thủ eSport, cô chỉ thích Dụ Lẫm Nhiên, có thể từ fan mà phát triển đến ngày hôm nay, đến gần cuộc sống của anh, cô rất biết ơn.

Từ đầu đến cuối, bọn họ chỉ là hai người bị thu hút bởi nhau, chẳng qua là do ở trên còn có thêm thân phận là fan và tuyển thủ.

Nghênh Niệm không hồ đồ, cô không hề cảm thấy mình và Dụ Lẫm Nhiên đi đến bước này thì một trong hai người phải mang cảm giác tội lỗi trong lòng.

Tiến thêm một bước với người mà mình có cảm tình không xấu.

Thích một người, lại càng không xấu.

Không nói đến chuyện vẫn chưa công khai, dư luận công kích cô chỉ vì ngứa mắt vì cô “khoe khoang”, ngay cả chuyện sau này còn gặp phiền phức hơn cô còn không sợ, sao lại sợ mấy chuyện như này.

Thái độ của Nghênh Niệm chưa từng quyết liệt như thế này.

Kiện tụng cần thời gian, nhưng mấy người kia không chờ đến lúc nhận được giấy mời đã sợ rồi.

Bọn họ vội vàng xóa hết Weibo giống như mọi chuyện chưa từng xảy ra, im re không dám hó hé. Còn mấy Weibo khá lớn đăng nhiều bài thì không dễ dàng bỏ qua được. Nghênh Niệm đã nói rất rõ, cô đã làm xác nhận, dù bọn họ có xóa Weibo thì vẫn có địa chỉ IP.

Một lần nữa Nghênh Niệm đã thấy được bộ mặt xấu xí của vài người, giây trước còn hung hăng kêu gào phải lôi chuyện của cô ra ánh sáng, giây sau đó nhắn tin như chó mừng chủ, năn nỉ cô tha thứ.

Đối với những người nhắn tin xin lỗi mình, Nghênh Niệm đều trả lời thẳng, “Những lời bạn nói với tôi, tôi sẽ chụp lại mạng hình rồi đăng lên Weibo. Thế nên bạn muốn nói điều gì thì phải suy nghĩ cho kỹ.”

Nếu có thể xuyên màn hình mà nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, Nghênh Niệm đoán chừng sẽ thấy rất nhiều vẻ mặt khúm núm. Không ngoại lệ, mấy người to mồm nhất chính là những người Nghênh Niệm truy cứu trách nhiệm đầu tiên, thiếu điều muốn khóc lóc cầu xin nhắn tin cho cô.

Mà cô cũng không làm đến cùng, cô chỉ nói, “Muốn tôi tha thứ cũng được thôi. Những việc các bạn làm đã khiến cho tinh thần của tôi tổn thương rất lớn, tôi không cần đền bù về mặt kinh tế, nhưng tôi muốn các bạn phải công khai xin lỗi, đồng thời phải ghim bài xin lỗi lên đầu trang trong ba tháng.”


Cô còn nói, “Tôi muốn bạn phải kể lại mọi chuyện rõ ràng trong thư xin lỗi, đồng thời, tất cả trách nhiệm thuộc về mình, bạn phải dùng từ ngữ rõ ràng. Nếu nội dung xin lỗi gây mập mờ, lập lờ nước đôi, giọng điệu không chân thành, tôi sẽ không chấp nhận và sẽ truy cứu đến cùng. Mặt khác, ghim bài ba tháng, bắt đầu tính từ ngày đăng thông báo xin lỗi, nếu ít hơn một ngày, tôi cũng sẽ truy cứu đến cùng.”

Tin nhắn với các chủ tài khoản Weibo, Nghênh Niệm đều chụp lại từ đầu, sau khi nói chuyện xong cô tổng hợp tất cả ảnh chụp màn hình thành một bài đăng. Bình luận trong bài đều khen hay, fans theo dõi Nghênh Niệm lâu năm, còn có các fans lý trí của SF, và những người qua đường chỉ muốn xem trò hay, không ai mà không bật cười vì độ hai mặt của những người trong ảnh.

“Dụ Cưới đại đại làm tốt lắm! Phải thế này mới được, không thôi đám người này lại tưởng mình dễ ăn hiếp, đúng là đáng ghét!”

“Có khí phách lắm! Chỉ điểm này thôi là tôi muốn làm fan rồi!”

“Ây, tôi theo dõi Dụ Cưới hai năm nay, bình thường cô ấy chỉ đăng ảnh đẹp, đăng chiến tích, lâu lâu mới đăng mấy chuyện ngoài đời, lần đầu tiên thấy thái độ với giọng điệu cứng rắn của cô ấy đó. Chắc là tức lắm rồi. Bọn người này đúng là quá đáng!”

“Vừa tốt nghiệp chuẩn bị làm sinh viên bình thường mà đụng phải chuyện này sao có thể xử lý gọn gàng thế này, nhìn kiểu này chắc chắn là “bạch phú mỹ” thật rồi! Bọn anti bị trúng một đòn, vui dễ sợ vui!”

Các thành viên của SF thấy bài đăng Weibo đó của cô cũng liên tục cảm thán.

Thành Nhuận ngạc nhiên, “Nghênh Niệm nhìn dễ chịu vậy không ngờ cũng có lúc cứng rắn như thế!”

Dịch Thận mặc kệ mọi thứ, trút giận, “Đối với cái đám rác rưởi này thì phải làm thế! Cái đám trẻ trâu trên mạng bây giờ khiến người ta tức chết đi được. Mỗi lần em lướt Weibo thế nào cũng gặp cái đám này đang “nhả ngọc phun châu”, nếu không quan tâm đến danh dự của đội, em thật sự muốn chửi lại ghê!”

Lâm Sơn Khước ở bên cạnh xem xong thì cười hỏi Dụ Lẫm Nhiên, “Nhà Nghênh Niệm khá giả lắm nhỉ?”

“Sao lại hỏi cái này.” Dụ Lẫm Nhiên hờ hững ném lại câu hỏi.

“A Dụ đừng nghiêm túc thế, tôi chỉ hỏi một chút thôi…”

“Anh Khước này, anh nói thế không phải nói nhảm à! Đương nhiên rồi, Nghênh Niệm còn học ngoại ngữ, anh cô ấy… anh cô ấy không phải đi du học sao, còn bay tới bay lui xem thi đấu, điều kiện trong nhà dám cá là không tệ đâu!”

“Người ta đi xem bằng tiền học bổng đấy!”

“Em biết mà!” Dịch Thận trừng mắt, “Em nhìn cô ấy chia sẻ trên vòng bạn bè là biết.”

Dụ Lẫm Nhiên cắt ngang đề tài của họ, “Nói mấy chuyện này không bằng huấn luyện đi.”

“Đây là fan của cậu đấy, sao cậu không quan tâm chút nào thế?” Hai người còn từng đi ăn riêng đó, nhưng nửa câu sau Thành Nhuận không nói.

“Sao anh không quan tâm chứ, anh ấy quan tâm chết đi được!” Dịch Thận lướt điện thoại, miệng thì nói, “Hôm qua đến khuya mà vẫn chưa ngủ, cứ xem Weibo, lông mày nhíu chặt có thể kẹp chết một con ruồi!”

Vừa dứt lời, ánh mắt nặng nề của Dụ Lẫm Nhiên lướt đến, Dịch Thận cứng đờ người, ánh mắt vui vẻ của Thành Nhuận và Lâm Sơn Khước lia đến chỗ Dụ Lẫm Nhiên, cậu lại càng run rẩy.


“Bạc… Bạc Xán! Đi mua đồ với tôi!”

“Mua gì…”

“Đừng có nói nhảm!” Dịch Thận lôi cánh tay của Bạc Xán, lao ra chạy trốn.

Thành Nhuận và Lâm Sơn Khước lại hóng hớt theo hỏi, “Cậu và Nghênh Niệm có chuyện gì thế?”

Qủa nhiên, tình cảm đến nỗi đi ăn riêng đúng là không hề tầm thường.

Dụ Lẫm Nhiên cầm ly lên, chậm rãi uống nước, dưới ánh mắt sáng rực như hai ngọn đuốc, uống hết nửa ly nước. Anh nhẹ nhàng đặt ly xuống, ngẩng đầu nhìn bọn họ một giây, rồi thong thả đứng lên.

“Huấn luyện viên bảo nghỉ giải lao xong thì có chuyện tìm tôi, đi đây.”

“…”

“…”

Sao lại gấp gáp như thế, đúng là chẳng vui tí nào.

Trường đại học của Nghênh Niệm cùng thành phố với căn cứ SF, trước khi đi đăng ký một ngày, vợ chồng Nghênh Diệu Hành tự mình lái xe đưa Nghênh Niệm đến thành phố hiện đại này. Cô không ở ký túc xá, Nghênh Diệu Hành thuê cho cô một căn phòng chung cư cao cấp, cùng khu với khu giáo viên của trường học, đi lại rất thuận tiện.

Nghênh Diệu Hành định mua nhà, nhưng Nghênh Niệm bảo vẫn còn sớm, không cần gấp, thế là chuyện này bị gác lại. Mặc dù cô nghĩ rằng dựa vào việc làm tương lai để quyết định ở lại chỗ nào tốt hơn, nhưng Nghênh Diệu Hành lại nghĩ chẳng qua chỉ mua nhà, dù sau khi tốt nghiệp cô đến mấy thành phố khác, ở đây có nhà cũng coi như có thêm một chỗ dừng chân, lâu lâu đến chơi vẫn có chỗ để ở.

Ngày hôm sau sau khi đăng ký nhập học, vợ chồng Nghênh Diệu Hành đã quay về. Các câu lạc bộ trong trường vội vàng chiêu mộ thành viên, các đàn anh, đàn chị nhiệt tình giúp đỡ các em tân sinh viên rất nhiều.

Nghênh Niệm xinh đẹp, cô không những xinh đẹp mà còn rất hoạt bát, tính cách thoải mái, rộng rãi, các đàn anh, đàn chị từng tiếp xúc đều rất thích cô.

Xử lý những chuyện cần làm xong, Nghênh Niệm nhìn đồng hồ, cách giờ ăn tối còn có hai tiếng. Cô không ở trong trường, nên không có ý ở lại căn tin trường ăn tối, huống chi, cô còn hẹn gặp Dụ Lẫm Nhiên.

Dụ Lẫm Nhiên đáng lẽ sẽ đi đăng ký nhập học cùng cô, nhưng mấy chuyện này lại bị ba mẹ cô ôm vào người, anh đành phải cố gắng bỏ qua.

Đi ra ngoài cổng trương, Nghênh Niệm nhận được tin nhắn của anh, “Anh đang đứng ngoài cổng trường.”

Nghênh Niệm đang định hẹn anh gặp ở quán ăn, không ngờ anh lại đến nhanh như thế.

“Em ra liền!”


Cô gửi tin thoại xong thì vội vàng cất bước, sau lưng bỗng nhiên có người gọi cô.

“Nghênh Niệm?”

Cô vô thức quay đầu lại, “À… đàn anh?”

Cô thật sự không nhớ tên đối phương, chỉ nhớ anh ta là một trong mấy đàn anh, đàn chị mà hôm nay cô gặp ở trường.

Đàn anh cười cười đi đến trước mặt cô, “Em ra ngoài hả?”

“Dạ, em đi ăn cơm.”

Đàn anh ngừng lại, “Em muốn ăn gì, anh mời em nhé?”

“Không cần, không cần đâu!” Nghênh Niệm vội vàng khoát tay từ chối, cô không phải là người thích được lợi từ người khác, lúc đi chơi với bạn cô luôn là người tranh trả tiền, vừa mới biết nhau sao cô dám để người ta mời khách chứ, “Em hẹn với người khác rồi.”

Đàn anh hỏi dò, “Bạn trai hả?”

Mối quan hệ giữa hai người chỉ mới biết nhau mà hỏi vấn đề này thì có hơi vượt mức, nhưng biểu hiện của đàn anh khá rõ ràng, không phải anh ta không hiểu phép tắc, mà là do cố tình hỏi thế.

Nghênh Niệm hơi ngẩn người, trong lúc chần chừ, cô thấy sự chờ mong trong mắt đàn anh càng sâu, cô mấp máy đôi môi, Nghênh Niệm đã từng có ví dụ về cậu bạn đưa cơm cho cô trước đây, cho nên cô khá nhạy cảm đối với những chuyện thế này.

“Đúng vậy.” Nghênh Niệm gật đầu, cười nhẹ một tiếng, “Bạn trai.”

Đàn anh không ngờ cô sẽ trả lời như thế, chắc tám phần đã bị vỡ nát, nghệch ra vài giây mới lấy lại tinh thần.

Nghênh Niệm không nói nhiều với anh ta, “Anh ấy còn đang chờ em, em đi trước đây, tạm biệt đàn anh!”

Nói xong cô cất bước rời đi.

Nghênh Niệm vội chạy ra phía cổng trường, không ngờ giữa đường lại gặp Trình Giảo Kim, nhưng khác với lúc trước, cô bị gọi lại nhờ đưa tài liệu sang dãy nhà học ở góc tây bắc.

Cô đành gửi tin cho Dụ Lẫm Nhiên, “Em có chút chuyện, ra trễ mấy phút, anh đợi em tí nhé!”

Cô giúp đỡ một cách dứt khoát không dây dưa, Nghênh Niệm dùng thời gian nhanh nhất chuyển tài liệu, sau đó vội vã chạy ra cổng trường. Bây giờ không còn bị ngăn cản, ở quán trà sừa bên phải cổng trường, cô gặp được Dụ Lẫm Nhiên đang đội nón, đeo khẩu trang kín mít.

Không phải anh thích ra vẻ, nhưng mấy chỗ như trường đại học, nam sinh thích eSport khá nhiều, nhất là trong những năm gần đây, eSport phát triển mạnh, các đội trong nước mấy lần mang về cúp quán quân thế giới, độ nổi tiếng của eSport lại lên cao, sự chú ý vào các cuộc thi đấu càng lúc càng lớn.

Nghênh Niệm sợ gây ra mấy chuyện không đáng, cố ý dặn Dụ Lẫm Nhiên phải đeo khẩu trang vào.

“Đội…” Cô chạy đến trước mặt anh, vừa gọi thì nhớ ra không đúng nên vội ngừng lại, cô nhanh chóng đổi giọng, “Anh đến rồi!”

Dụ Lẫm Nhiên gật đầu, còn chưa lên tiếng thì bên cạnh lại vang lên giọng nói cô vừa nghe lúc nãy không lâu.


“Nghênh Niệm?”

Cô và Dụ Lẫm Nhiên cùng lúc quay lại, người gọi cô chính là đàn anh lúc nãy gọi cô lại.

“Không phải em ra trước anh hả? Sao bây giờ mới ra ngoài…” Đàn anh kinh ngạc hỏi, sau đó mới để ý bên cạnh cô có một chàng trai cao to, “Đây… cậu ta là bạn trai em hả?”

Bả vai Nghênh Niệm cứng đờ, bỗng nhiên có hơi bối rối.

Nếu bây giờ phủ nhận, đàn anh chắc chắn sẽ nghĩ cô vì từ chối anh ta mà lấy cớ, con đường đại học vẫn chưa kịp bắt đầu mà đã ảnh hưởng đến các mối quan hệ xung quanh, không tốt lắm đâu.

Nhưng cô và Dụ Lẫm Nhiên đang trong quá trình tìm hiểu nhau, nếu thừa nhận ở trước mặt anh, có phải cô mặt dày quá không?

Cân nhắc một lúc, Nghênh Niệm bỏ qua gương mặt đang nóng bừng, cố nở nụ cười, “Đúng vậy.”

“Cậu ta chính là người bạn trai mà em nói đã hẹn đi ăn hả?” Đàn anh còn hỏi lại thêm một lần nữa.

Nghênh Niệm cười đến nỗi khóe môi cứng đờ, “Đúng vậy!”

Đàn anh nhìn về phía Dụ Lẫm Nhiên vẫn im lặng bên cạnh, chờ ba giây nhưng đối phương không nói gì.

Nghênh Niệm đã nói thế, nhưng người được gọi là “bạn trai” này vẫn không hề phản bác.

Đàn anh không tiếp tục hy vọng nữa, anh ta cười xấu hổ, “Vậy anh đi trước, gặp lại sau nhé.”

Nghênh Niệm gật đầu chào anh ta.

“Em thân với anh ta lắm hả?” Sau khi người kia rời đi, Dụ Lẫm Nhiên bỗng hỏi cô.

“Hả?” Nghênh Niệm ngẩng đầu lên, mắt chạm phải ánh mắt anh, cô vội tránh, “Không thân, là đàn anh mới quen hôm nay.” Cô giải thích, “Vừa nãy gặp nhau trên đường, anh ta muốn mời em đi ăn, em bảo em có hẹn với người ta…”

“Sau đó anh ta hỏi em hẹn ai?”

Nghênh Niệm, “… Vâng.”

Cô không dám nhìn anh, cô cứ có cảm giác như mình vừa làm một chuyện mất mặt không dám ngẩng đầu.

Nghênh Niệm vừa cúi đầu vờ như nhìn dưới đất vừa luống cuống lấy tay gãi mặt, trong lúc cô tự xấu hổ, Dụ Lẫm Nhiên đã cất bước, “Đi thôi.”

Cô không kịp đuổi theo, đang định bước đi thì anh đã quay đầu lại nhìn.

Dụ Lẫm Nhiên đưa tay cho cô, “Sao còn chưa đi? Bạn trai dẫn em đi ăn cơm –”

Nghênh Niệm sững sờ.

Ngón tay anh khẽ động, bàn tay ấy, ngón tay thon dài, trông rất đẹp.

Một hồi sau, cô đưa tay ra, hai tay nắm chặt lấy nhau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.