Chỉ Riêng Mình Em

Chương 41


Đọc truyện Chỉ Riêng Mình Em – Chương 41

Ba ngày sau khi đi concert về, Nghênh Niệm và Dụ Lẫm Nhiên đã hẹn gặp nhau tại thành phố nơi đặt căn cứ. Ngày đó SF không có thi đấu, các thành viên trong đội được nghỉ nửa ngày, lần này Nghênh Niệm không phải đến để xem thi đấu, cô chỉ đến để hẹn hò với Dụ Lẫm Nhiên.

Lần hẹn hò chính thức đầu tiên.

Lời đồn trên mạng cũng càng lúc càng gây thêm sự chú ý, trước khi lên máy bay Nghênh Niệm vẫn còn đang xem mấy tin đó, trong lòng không chút gợn sóng, lúc máy bay cất cánh, hành khách phải tắt hết các thiết bị điện tử, cô còn ngủ được một giấc vô cùng yên ổn.

Mọi chuyện phải kể đến SF.

Theo dõi SF hơn hai năm qua, Nghênh Niệm là một trong những những fan có danh tiếng nhất định trong cộng đồng fans, trong một năm, dường như trận thi đấu nào cô cũng có mặt để cổ vũ. Lúc SF còn ít fans, danh tiếng không cao, Nghênh Niệm đã cùng nhóm bạn bè là lứa fans đầu tiên chuẩn bị việc cổ vũ, có thể nói cô và nhóm bạn ấy chính là những fans ruột xuất hiện sớm nhất sau khi SF gây dựng lại sự nghiệp.

Cô đã từng tổ chức thành công các đợt cổ vũ, được Weibo chính thức của SF chia sẻ, được tham quan căn cứ, chụp rất nhiều ảnh đẹp cho Dụ Lẫm Nhiên, còn có những trạng thái thu hút hàng trăm ngàn lượt chia sẻ từ cộng đồng mạng. Vì tạo độ hot cho Dụ Lẫm Nhiên, mấy năm nay cô hoạt động chưa từng gián đoạn.

Có thể nói rằng, không thể nào tìm ra được một master-nim thứ hai như cô.

Có người nghe danh mà đến, vì thích SF, thích Dụ Lẫm Nhiên nên tìm đến cô, đương nhiên cũng sẽ có người không thích cô.

Đều là fans như nhau, dựa vào đâu mà cô nổi tiếng, được người người theo dõi, lại còn được gặp người thật, được tham quan căn cứ, Weibo chính thức không chia sẻ bài của người khác mà cứ chia sẻ bài của cô, dựa vào đâu mà cô khác với mọi người?

Chuyện Dụ Lẫm Nhiên bấm like tựa như một ngòi nổ, hoàn tòan làm nổ quả bom “bất công” trong lòng những người kia.

Nhóm người hâm mộ eSport có hẳn một diễn đàn tieba chuyên dùng để thảo luận game và chuyện thi đấu, cái đêm bấm like ấy đã xuất hiện một bài đăng đầu tiên nói về Nghênh Niệm —

“Có ai biết “Dụ Lẫm Nhiên cưới tôi không”? Không lẽ chỉ mình tôi thấy cô ta giả tạo thôi hả?”

Thế là nội dung bài đăng chủ yếu công kích Nghênh Niệm “làm trò”.

“SF vừa có động tĩnh, cô ta phản ứng còn mạnh hơn những người khác, ai không biết còn tưởng cô ta là nhân viên ngoài biên chế của SF đấy. Dụ Lẫm Nhiên chẳng qua chỉ bấm like Weibo của cô ta có một cái, mà cô ta lại đăng hai trạng thái liên tiếp nhằm đáp lại, tỏ vẻ như là “tuyển thủ và chị đây đang tương tác nhau”, biết diễn dữ thần!”

“Chơi game thì gà thôi rồi, trình độ như hạch nhưng không biết xấu hổ mà cứ khoe thành tích, lại không hiểu rõ trò chơi, thích Dụ Lẫm Nhiên chắc cũng là do thích gương mặt người ta mà thôi. Dụ Lẫm Nhiên số chắc đen tám kiếp mới bị cô ta thích!”

“Tôi còn phát hiện ra người này rất thích được chú ý trên Weibo, cứ sợ người ta không nhìn thấy cô ta, chuyện gì cũng nhúng chân vào. Tôi nghi cô ta vốn không thích trò chơi, chỉ thích cảm giác được mọi người vây quanh mà thôi, cái thể loại sâu bọ của giới eSport này đúng là buồn nôn mà!”


Trong bài có người cảm thấy hơi quá đáng, cũng có người thấy có lý, còn có một số người, giống như tìm được tri âm, bắt đầu cùng người đăng bài dùng những cụm từ “tôi thấy”, “tôi có cảm giác”, “hình như cô ta” để nhận định một “sự thật”, sợ người ta không nhìn ra sự khoái chí của bọn họ.

Chuyện này cũng không phải là một khúc nhạc dạo đơn giản, sau khi bài đăng kia chìm xuống, không những không chấm dứt, mà không biết luồng gió quỷ quái ở đâu ra thổi càng lúc càng to.

Trong Tieba, trên các diễn đàn, còn có các trang web hóng hớt, bắt đầu mắng cô “giả tạo”, sau đó phát triển thành soi từng bài đăng trên Weibo của cô, rồi lại đào ra thân phận của cô.

Lúc cô và Dụ Lẫm Nhiên gặp nhau, mấy người đó đã đăng ký một tài khoản Weibo tạm thời, chuyên dùng để đăng những bài đăng bằng ảnh* nhắm vào cô. Những người làm ảnh nghiên cứu, tìm tòi từ những bài mắng chửi trên diễn đàn, sau đó tổng hợp lại, mỗi người đều hăng hái chia sẻ, thề phải để cho nhiều người nhận ra “bộ mặt thật” của cô.

*Bài đăng bằng ảnh (长微博): do weibo chỉ hạn chế 140 từ 1 bài đăng cho nên bài đăng bằng ảnh dùng để đăng những tin dài hơn 140 từ.

Nghênh Niệm nhận được rất nhiều tin nhắn từ những người theo dõi cô, mọi người đều cho cô hay chuyện này, có an ủi, có ló lắng, cũng bảo cô phải chú ý sức khỏe.

Đương nhiên, cô cũng nhận được rất nhiều tin nhắn mắng chửi.

Chuyện này thậm chí còn đến tai các thành viên SF, Thành Nhuận, Lâm Sơn Khước và Bạc Xán không có Wechat của Nghênh Niệm, nên bọn họ hỏi thăm cô thông qua Wechat của Dịch Thận.

“Em vẫn ổn chứ? Đừng để ý đến chuyện trên mạng, dạo này em đừng lên Weibo nhé.”

Nghênh Niệm nói cô không sao, sau đó gửi lại mấy meme, rồi lại nói, “Em đâu dễ bị ảnh hưởng như thế, bọn họ mắng kệ họ, em vẫn sống tốt.”

Bên kia hồi lâu sau mới trả lời lại, chắc chắn là Thành Nhuận hoặc Lâm Sơn Khước đang chỉnh sửa nội dung, giọng điệu không giống với Dịch Thận cho lắm.

Bọn họ nói:

“Hiếm khi được nói hết những lời trong lòng. Từ khi đội bọn anh gây dựng lại đến bây giờ, em và những bạn fans lúc ấy có thể nói là nhóm fan đầu tiên, luôn ủng hộ bọn anh. Khán đài ban đầu không lấp đầy chỗ ngồi, không có người cổ vũ cho bọn anh, các em đã tiếp sức cho bọn anh, vẫn như thế đến tận bây giờ. Mặc dù bọn em là fans, nhưng trong lòng bọn anh thực ra đều rất muốn cám ơn các em.”

“Đầu năm nay lúc bọn anh thua trận cũng đã từng bị bôi nhọ, lời mắng chửi bay đầy trời, chớp mắt cũng đã đến được bây giờ. Bọn anh có thể hiểu rõ tâm trạng này, dù sao thì trong giới này, tuyển thủ bị mắng không hề ít. Nói với em mấy lời này là do đã quen biết nhau lâu, tiếp xúc cũng không ít, ăn cơm cùng bàn, chơi game cùng nhau, giống như Dịch Thận vậy, vẫn luôn xem em là bạn bè. Cho nên, bọn anh hy vọng em sẽ không bị ảnh hưởng bởi những chuyện này.”

Nghênh Niệm suy nghĩ thật lâu, sau đó gửi lại cho bọn họ một gương mặt cười đầy ấm áp.


Mấy giây sau, cô lại nhận được một tin, “Không chỉ anh, đội trưởng cũng xem em là bạn! Em đừng nên nghĩ quẫn!”

Nghênh Niệm vui vẻ quay đầu nhìn người bên cạnh, “Ồ?”

Dụ Lẫm Nhiên khẽ nhếch môi, “Câu này vừa nhìn là biết Dịch Thận gửi.”

“Thế hai đoạn trước đó?”

“Đoạn đầu là Thành Nhuận gửi, đoạn thứ hai là giọng điệu của Lâm Sơn Khước?”

“Không có Bạc Xán hả?”

“Dựa vào tính tình của cậu ấy, chắc hẳn là ngồi bên cạnh xem.” Dụ Lẫm Nhiên nói, “Nhiều lắm là sau khi bọn họ nói xong thì “ừ” một cái, nhưng Dịch Thận cũng sẽ không gửi một chữ “ừ” đâu.”

Nghênh Niệm vui vẻ bật cười thành tiếng.

Mấy anh trai được nghỉ nửa ngày ở căn cứ không hề biết rằng, lúc này Nghênh Niệm đang cùng đội trưởng mến yêu của bọn họ tiến hành lần hẹn hò đầu tiên.

Dụ Lẫm Nhiên giúp Nghênh Niệm vén tóc bên tai, cô có hơi mất tự nhiên, nhìn chằm chằm điện thoại mà không dám nhìn anh.

“Em không thấy buồn hả?”

Nghênh Niệm nói, “Sao em lại phải buồn? Thấy anh mà em không vui thì em ngồi máy bay đến đây làm gì?!”

“Chuyện trên Weibo…” Anh nhíu mày, giữa hàng mày còn chất chứa một chút tự trách.

“Em thấy bọn họ thật biết pha trò, buồn cười thật đấy.” Nghênh Niệm nhún vai, bấm vào bài đăng bằng ảnh kia, hứng thú phân tích cùng anh, “Anh nhìn cái này xem!”

Cô bấm xem nội dung:


“Cái bạn Dụ Cưới đại đại kia lúc đăng Weibo hằng ngày có nói cô ta đang học cấp ba. Là học sinh cấp ba, còn có nhóm bạn làm chứng, trong lúc bình luận với nhau thỉnh thoảng có nhắc đến chuyện cô ta sắp đi học, không biết cô đại tiểu thư vừa có tiền vừa rảnh rồi này xây dựng hình tượng này để làm gì nhỉ? Thu hút bọn học sinh ngây thơ hả? Nhưng hiệu quả cũng tốt đó chứ, xem lượng fans trên Weibo của Dụ Cưới đại đại của chúng ta là biết ngay nè. Chưa bao giờ thấy master-nim nào thu hút nhiều fans nhanh như cô ta cả. Người ta cấp ba đều bận học, chỉ có mỗi Dụ Cưới đại đại là không cần lên lớp, không cần phải quan tâm đến chương trình học bận rộn của cấp ba. Trận đấu nào cũng đến hiện trường trực tiếp!” — “Ha ha ha ha ha, mấy người này làm em mắc cười muốn chết!”

Nghênh Niệm nói thầm, “Bọn họ bị tâm thần à! Toàn lo chuyện thiên hạ, em có đi xem thi đấu hay không mắc mớ gì đến bọn họ? Em là người có thể vừa xem thi đấu vừa sắp xếp được việc học đó, làm sao nào?”

Cô ưỡn ngực, “Dụ cưới đại đại” đây còn được tuyển thẳng vào đại học giờ đây càng thêm kiêu ngạo.

“Còn cái này nữa!”

“Cùng nhóm bạn hát bè, bốc phét nói mình đẹp gái, đắp nặn hình tượng có tiền xong lại bắt đầu dựng hình tượng xinh đẹp, cô gái này sao biết diễn thế nhỉ? Nếu xinh gái sao không thấy tấm hình nào trên Weibo? Sống trong ảo tưởng của bản thân chắc vui lắm hả?” — “Ngu ghê á ha ha ha ha ha! Mấy ảnh này ai làm thế, bọn người này đúng là nhân tài đó, em không biết phải cười bọn họ từ đâu nữa, trời ơi…!”

Nghênh Niệm vô cùng vui vẻ, cười đến ngả tới ngả lui, vừa cười còn huých Dụ Lẫm Nhiên, ra hiệu anh cùng xem với cô.

Dụ Lẫm Nhiên không cười nổi. Anh lấy điện thoại của cô, khóa màn hình lại rồi nhét vào túi xách của cô, vẻ mặt không vui, “Đừng xem nữa.”

“Sao lại không xem?”

“Người ta mắng em thì có gì hay mà xem?” Anh cau mày.

“Ơ kìa…”

Nghênh Niệm nói hết lời, nhưng Dụ Lẫm Nhiên vẫn không cho cô xem tiếp.

Nghênh Niệm đành đổi đề tài, cô liếm môi, nhìn anh chăm chú, “Đội trưởng, bọn họ nói em xây dựng hình tượng xinh đẹp, hì hì, anh thấy em xinh không?”

Dụ Lẫm Nhiên cúi xuống, giả vờ ngắm nghía, một lúc lâu mới nói, “Tạm được.”

Nghênh Niệm vốn chỉ hỏi chơi, nhưng nghe xong câu trả lời của anh lại tức giận, “Tạm được thôi á? Em xinh đẹp thế này mà chỉ là tạm được thôi á?!” Không bị cư dân mạng chọc tức, nhưng lại bị đầu gỗ Dụ Lẫm Nhiên chọc tức.

“Nào, chúng ta nói cho rõ ràng! Em đây nổi tiếng là bạch phú mỹ* của trường. Trước hết, nhà em không tính là giàu có lắm tiền, nhưng cũng coi là khá giả, em được tuyển đến đại học ở đây, ba em đã nói sẽ mua cho em một căn biệt thự nhỏ ở trung tâm thành phố đó! Thứ hai, em trắng không? Trắng đúng không? Thứ ba, gương mặt em, cái mũi này, đôi mắt này, có chỗ nào xấu hả? Em còn không phải là bạch phú mỹ hả? Em không đẹp hả?”

*Bạch phú mỹ: tiểu thư con nhà giàu. Nhưng vì Nghênh Niệm đang giải thích từng từ của bạch phú mỹ (trắng – giàu – đẹp) nên mình để nguyên từ này.

Cô chống nạnh, hùng hổ trừng mắt nhìn Dụ Lẫm Nhiên.

Chưa thấy qua có cô gái nào tự khen mình như thế, lại còn không hề đỏ mặt xấu hổ. Dụ Lẫm Nhiên bất lực, “Đôi mắt này, cái mũi này… Sao em không nói cái miệng? Anh thấy cái miệng này của em, ồn ào quá.”

Không để cho cô tiếp tục xoắn xuýt, Dụ Lẫm Nhiên vỗ nhẹ đầu cô, “Được rồi, đừng quan tâm mấy chuyện này nữa. Nói nữa là đến lúc ăn tối luôn đó.”


Hai người cất bước đi, Nghênh Niệm vẫn chạy theo hỏi, “Vậy em có xinh không?”

“… Xinh lắm. Cực kỳ xinh luôn.”

Lần này, cái người líu lo không ngừng cuối cùng cũng hài lòng.

Ngược lại là Dụ Lẫm Nhiên, càng nghĩ anh càng không yên tâm, “Chuyện trên Weibo anh nhờ huấn luyện viên xử lý nhé?”

“Không cần đâu.” Nghênh Niệm khoát tay, “Em có thể xử lý được!”

Thấy ánh mắt lo lắng của anh, Nghênh Niệm thề thốt cam đoan, “Em không giải quyết được thì còn có ba em mà, em không chịu thiệt đâu.”

Quan trọng hơn là, không phải chó mèo nào cũng có thể khiến cô chịu thiệt.

Lần đầu tiên hẹn hò chính thức với Dụ Lẫm Nhiên so với những lần hẹn trước cũng không khác mấy, chủ yếu là do chuyện trên Weibo nên ảnh hưởng đến bầu không khí, sau đó trời lại mưa, nên bọn họ cũng không có tiến triển đột phát gì, hai người đến nhà hàng vừa tránh mưa vừa ăn cơm.

Sáng hôm sau, Nghênh Niệm bay trở về, mấy người chia sẻ hình ảnh trên Weibo để bóc trần “bộ mặt thật” của cô trên Weibo cảm thấy chưa đủ, bọn họ bắt đầu đào tin tức chân thật của cô lên, giống như đập phá hình tượng “bạch phú mỹ”, đẩy mọi chuyện lên đỉnh điểm mới chịu kết thúc.

Chu Yêu và Trịnh Ngâm Ngâm gọi điện đến cho cô, thấy tâm trạng cô vui vẻ mới yên lòng.

Nghênh Niệm trời sinh không phải là người dễ bắt nạt, cô để mặc cho đám người kia náo loạn mấy ngày nay, cũng phải đến lúc kết thúc vở kịch này rồi. Cô cầm một ly Coca lạnh, mang dép lê, thảnh thơi gõ cửa thư phòng của Nghênh Diệu Hành.

“Ba! Cho con mượn luật sư của công ty ba một chút –”

Tối ngày hôm sau, “Dụ Lẫm Nhiên cưới tôi” im hơi lặng tiếng mấy ngày nay cuối cùng đã đăng bài đầu tiên từ lúc sóng gió nổi lên, vở kịch hay bỗng nhiên nghênh đón điểm giới hạn bất ngờ, một giây trước còn đang mắng chửi không ngừng, ngay sau đó lại trở nên im lặng như tờ.

Trong bài đăng của “Dụ Lẫm Nhiên cưới ta” có kèm theo mấy tấm ảnh, trong đó có ảnh chụp màn hình văn kiện của luận sư, một vài Weibo công kích cô ác liệt nhất — trong đó có bài đăng Weibo bằng ảnh hơn hai ngàn từ — có cả ảnh xác nhận địa chỉ IP.

Nội dung bài đăng như sau:

“Sống trong ảo tưởng vui lắm nhỉ? Câu này tôi trả lại cho mấy người. Trên mạng không cần phải lập giả thiết, vô nghĩa lắm. Tôi sẽ thông qua con đường chính đáng để bảo vệ danh dự của mình, không biết các người có dám phụ trách vì lời nói và hành động của mình hay không? Không nói nhiều nữa, gặp nhau trên tòa.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.