Đọc truyện Chỉ Riêng Mình Em – Chương 13
Cuối cùng Tiết Phỉ Phỉ vẫn chuyển trường. Kết quả này nằm trong dự liệu, Tiết Phỉ Phỉ là người tự cao lại sĩ diện, có một vết nhơ như thế, cô ta sẽ không ngóc đầu lên được. Với tính tình đại tiểu thư của cô ta, dù có thế nào cô ta cũng sẽ không chịu cụp đuôi lại làm người.
Chuyện này dấy lên một trận xôn xao không nhỏ trong trường, nhưng người đã chuyển đi, sau đó cũng không ai nhắc đến nữa. Người trong cuộc là Nghênh Niệm lại không thèm để ý, nghe rồi cứ như gió thoảng bên tai.
Cuộc thi hùng biện của trường chính thức bắt đầu ghi danh, Nghênh Niệm không tham gia. Danh sách dự thi vừa được công bố, Quách Lực vội chạy đến tìm cô.
“Sao trên bảng thông báo lại không có tên cậu?” Quách Lực khó hiểu nhìn Nghênh Niệm bên cạnh, muốn hỏi lại ngại nói chuyện cùng cô, cố gắng ra vẻ không phải vì quan tâm nên mới hỏi thế, nhưng vừa mở miệng đã bại lộ suy nghĩ trong lòng, “Có phải cậu quên rồi không? A… Dưới thông báo có viết, nếu bạn học nào quên đăng ký, trước buổi tối hôm nay lên đăng ký là được.”
Nghênh Niệm lại là người thích cà khịa người khác, cô không hề nể mặt, vạch trần cô ấy, “Cậu đang đến nhắc tôi đấy à?”
“Không! Không phải! Ai thèm nhắc cậu chứ…”
“Ồ, cũng đâu phải chuyện mất mặt gì. Tôi không đăng ký, cậu cố gắng thi cho tốt, lần này tôi không thi đâu.”
Quách Lực, “Sao lại không tham gia?”
“Thật ra ban đầu tôi thi hay không thi cũng không sao cả, dù gì tham gia nhiều lần rồi, cũng nên cho người khác một cơ hội.” Nghênh Niệm nói, “Nếu lúc đầu giáo viên dựa vào điểm này nói chuyện với tôi, tôi sẽ hiểu thôi. Nhưng mà…” Cô nhún vai, “Chuyện bây giờ đã làm ầm ĩ thế này, tôi vẫn khiêm tốn một chút thì hơn.”
Quách Lực thất vọng, “Cậu không thi ư?”
Nghênh Niệm liếc cô ấy, “Sao, không lẽ cậu hy vọng tôi sẽ tham gia thi ư? Thôi thôi, nếu tôi mà tham gia thì vị trí đại biểu của nhà trường vẫn sẽ thuộc về tôi thôi, sau đó lại tiếp tục thi, rồi cầm giải quán quân về, ngại lắm!”
“Cậu — đúng là mặt dày!” Quách Lực trừng cô, “Ai nói cậu sẽ thắng!”
Nghênh Niệm cười hì hì nghe cô ấy mắng, Quách Lực không chịu được dáng vẻ cà lơ phất phơ của cô, thở hổn hển quay người rời đi.
Vừa đi đến cửa phòng học, lại quay về, sải bước xông tới trước bàn học Nghênh Niệm.
“Sao thế?” Nghênh Niệm thủ thế phòng vệ, “Muốn đánh tôi hả?”
Quách Lực càng thêm tức, nhưng không biết vì tức giận hay là gì mà mặt cô ấy đỏ bừng kỳ lạ, “Cậu… đến ngày thi cậu có đến xem không?”
Nghênh Niệm nheo mắt nhìn cô ấy, cười khẽ, “Ồ, cậu hy vọng tôi sẽ đi xem hả?”
“Tôi… tôi không mong cậu sẽ đi!”
“Vậy là không muốn tôi đi xem rồi? Ôi, được thôi, nếu cậu không muốn tôi đi cổ vũ cho cậu, vậy thì tôi không đi là được.” Nghênh Niệm vờ “đau lòng” cúi đầu, “Người khiến người khác phiền như tôi vẫn nên ở trong lớp học bài thôi…”
Quách Lực nhận ra Nghênh Niệm đang trêu mình, nhưng đứng trước hố rồi, không muốn cũng phải nhảy xuống.
Mặt cô ấy đỏ bừng, nghẹn ra một câu, “Tôi không có nói không muốn cho cậu đi!”
Nghênh Niệm ngẩng đầu cười tươi rói, “Vậy là muốn tôi đi hả?”
“…”
Quách Lực đỏ mặt không nói nên lời.
Nghênh Niệm vui vẻ cười không ngừng, thấy thế thì cũng dừng tay, “Được rồi đùa cậu thôi, tôi sẽ đi mà! Nhưng cậu phải biểu hiện cho thật tốt đó, đừng làm mất mặt nha!”
Quách Lực “hừ” một tiếng rõ to, “Tôi sẽ không làm mất mặt đâu!”
Dứt lời, cô ấy không thèm để ý đến cô nữa, quay người rời đi thật.
…
Nghênh Niệm đồng ý sẽ đi xem Quách Lực thi đấu, xế chiều hôm đó, cô không hề nuốt lời, đã sớm ngồi trong hội trường.
Con người Quách Lực tuy mạnh miệng nhưng không hề xấu, cô rất thích làm bạn với các bạn gái. Dù có tài năng, vẻ ngoài xinh xắn, hay tính cách đáng yêu, chỉ cần điểm sáng của người đó có thể che giấu khuyết điểm của bản thân, Nghênh Niệm đều có thể giao lưu với bọn họ rất tốt.
Đối với Quách Lực, từ lúc ban đầu cô đã không ghét chứ đừng nói chi Quách Lực bây giờ rất thú vị, cô đương nhiên càng muốn thân thiết hơn.
Dường như Quách Lực cũng rất để ý đến chuyện cô có đến cổ vũ cô ấy hay không, trước khi ngồi xuống, cô ấy phóng mắt khắp hội trường, sau khi nhìn thấy cô thì mới mím môi lắc đầu, đàng hoàng ngồi xuống.
Nghênh Niệm bật cười lắc đầu, cô lại biết thêm về trình độ nói một đằng làm một nẻo của người này rồi.
Nhưng không thể không nói, Quách Lực quả thật rất giỏi. Lúc trước luôn bị Nghênh Niệm dìm xuống, tuy nhiên cô ấy vẫn rất xuất sắc. Lần này không có Nghênh Niệm, Quách Lực hoàn toàn trở thành một người xuất chúng.
Cuộc thi kéo dài mấy tiếng, Nghênh Niệm xem vô cùng tập trung. Kết quả không ngoài dự đoán, Quách Lực thành công tiến vào trận chung kết.
Còn một trận nữa sẽ quyết định được người cuối cùng đại diện trường.
Lúc kết thúc, Nghênh Niệm tiến lên đón Quách Lực, choàng tay lên vai cô ấy.
“Biểu hiện khá nha.”
Quách Lực bị hành động không chút khách sáo của cô làm mất tự nhiên, “Đừng để tay lên vai tôi, nặng lắm…”
Nghênh Niệm cười hì hì, “Trận sau tôi không đến xem được, cậu phải cố lên đó.”
Trong mắt Quách Lực thấp thoáng sự tiếc nuối, nhưng vẫn mạnh miệng, “Đến hay không thì kệ cậu.”
Nghênh Niệm lắc đầu, ôm cô đi ra về phía cổng trường. Quách Lực kinh ngạc hỏi, “Đi đâu thế?!”
“Cậu không đói bụng à? Đi ăn cơm thôi.” Nghênh Niệm không cho cô ấy cơ hội từ chối, “Đi, tôi mời cậu đi ăn!”
“Cậu sao thế này…”
“Thế nào?”
“Ặc…”
Quách Lực ngoài miệng thì phàn nàn nhưng lại không hề bỏ Nghênh Niệm ra.
Tiếng nói chuyện nhỏ dần, hai người kề vai sát cánh đi ra khỏi cổng trường, cậu một câu, tôi một câu, thoải mái trò chuyện với nhau.
…
Kỳ thi tháng cuối cùng kết thúc, nghỉ hè đã đến.
Trận thi vòng loại của mùa hè đã bắt đầu, trong tuần thứ hai SF có ba trận đấu, cuối cùng thì Nghênh Niệm cũng có thể trình diện ở trận thứ ba.
Không khác với mọi lần là bao, Nghênh Niệm cố gắng hết sức cùng fan hâm mộ cổ vũ SF. Tuần thứ nhất thi hai trận, tuần thứ hai có ba trận. Tại giải đấu mùa hè, SF tổng cộng có năm trận, SF vẫn giữ vững phong độ, đạt được chiến thắng lần thứ năm.
Sau khi xem thi đấu xong, Nghênh Niệm vẫn quay về nhà như thường. Vừa về nhà chưa được mấy tiếng, đêm đó, cô nhận được điện thoại của Tiêu Tiêu.
Trong điện thoại, Tiêu Tiêu kích động không thôi, “Nghênh Niệm, Nghênh Niệm, Nghênh Niệm!”
“Sao thế?” Nghênh Niệm cách điện thoại thật xa, “Chị đừng kích động thế…”
“Không được! Không kích động không được! Chị nói cho em biết, nhân viên của SF nhắn tin cho fanpage của chúng ta!”
Nghênh Niệm run lên, “Nói gì?”
“Không phải mỗi một đội đều có kênh riêng của mình sao? Lúc trước SF cũng có, sau đó thay đổi nhân viên nên có tạm ngừng một thời gian, dạo này đã bắt đầu lại! Nên lần này bọn họ muốn tổ chức để fan hâm mộ tham quan căn cứ! Bây giờ trên Weibo đang tổ chức bốc thăm đó!”
Nghênh Niệm cảm thấy tim mình rộn ràng cả lên, “Sau đó thì sao?”
Tiêu Tiêu nói tiếp, “Sau đó nhóm của chúng ta đã bỏ phiếu quyết định để hai chị em mình đi!”
“Thật hay giả vậy?!”
“Đương nhiên là thật rồi! Bên SF cho hai vé, mọi người trong nhóm nói, hoạt động nào chị cũng đều hưởng ứng phụ trách tổ chức, lần thi đấu nào cũng có mặt ở hiện trường cổ vũ, còn em lại quan tâm đến chuyện cổ vũ, còn tự móc tiền túi của mình ra làm bảng đèn. Bọn họ biết em rất thích Dụ Lẫm Nhiên nên lần tham quan căn cứ lần này, bọn họ hi vọng có thể hoàn thành tâm nguyện của em, để em có thể gần gũi với… Dù sao thì bọn họ đã quyết định để hai chúng ta cùng đi!”
Bỗng nhiên Nghênh Niệm có cảm giác muốn khóc, “Mọi người tốt quá…!”
“Đúng vậy!” Tiêu Tiêu cố gắng bình tĩnh, “Thời gian gấp gáp, ngay thứ sáu tuần này, em đi được không? Nếu đi được thì quản lý nhóm của chúng ta sẽ trả lời cho nhân viên công tác. Em chuẩn bị một chút, nói với gia đình một tiếng.”
Nghênh Niệm trả lời lại, “Em đi được!”
“Được!”
Tiêu Tiêu cúp điện thoại, Nghênh Niệm cảm thấy như mình đang mơ.
Sắp được đi tham quan trụ sở huấn luyện của SF, có nghĩa là cô sắp gặp được Dụ Lẫm Nhiên bằng xương bẳng thịt — Dù cô đã gặp anh nhiều lần, nhưng đều ở khoảng cách từ xa, chỉ một lần duy nhất được tiếp xúc gần gũi với anh chính là lúc anh cho cô chai nước suối, nhưng lúc ấy cô quá hồi hộp, không suy nghĩ được gì nên đã bỏ qua cơ hội làm quen!
Ưu đãi dành cho fan hâm mộ lần này có lẽ còn có thể được cùng anh ăn cơm!
Nghênh Niệm cầm điện thoại nhảy nhót không ngừng trong phòng khách, cả người phấn khích không thôi.
Mười mấy phút sau, Tiêu Tiêu gọi lại lần nữa, thông báo cho cô, “Đã nói chuyện với nhân viên bên SF rồi, chờ bọn họ gửi giấy đăng ký sang cho chúng ta điền thông tin cá nhân vào là được.” Tiêu Tiêu giải thích, “Chị có nói với bọn họ tụi mình có thể chịu chi phí vé máy bay khứ hồi và tiền phòng khách sạn, nhưng nhân viên công tác nói rằng theo quy định sẽ trích từ tiền của câu lạc bộ, không được từ chối.”
Nghênh Niệm bảo cô đã hiểu rồi cúp điện thoại, sau đó cô bấm vào group chat của nhóm cổ vũ, phát hai bao lì xì trị giá 500 tệ, xúc động nói:
“Cám ơn, cám ơn các anh chị! Cám ơn mọi người, có chuyện tốt liền nhớ đến em, cảm động muốn khóc luôn!!!”
“Đợi lần thi đấu tiếp theo gặp nhau em sẽ mời mọi người ăn cơm!!!!”
Mọi người tranh nhau giành bao lì xì, mấy anh trai lớn tuổi hơn cô trêu:
“Em phải cẩn thận chút, đừng có mà dọa Dụ Lẫm Nhiên đấy.”
“Đúng đó, đừng có nhào vào lòng người ta, nếu không, để SF liệt vào danh sách đen, về sau gặp mấy cơ hội tốt thế này đành phải để mấy thằng đực rựa bọn anh ra mặt đấy!”
“Đi tốt về tốt nha!”
Nghênh Niệm, “…”
Dở khóc dở cười.
…
Tính luôn cả Nghênh Niệm và Tiêu Tiêu thì có tổng cộng mười người được đi tham quan trụ sở huấn luyện của SF, tám người còn lại được Weibo tuyển ra bằng cách rút thăm. Tất cả mọi người đều tập trung tại Thân Thành – nơi đặt trụ sở của SF trước một ngày. Fan hâm mộ nữ có sáu người, nam có bốn người, vừa hay đều chẳn người, phân ra hai người một phòng.
Nghênh Niệm và Tiêu Tiêu ở cùng một phòng ở khách sạn cách trụ sở không xa.
Mười giờ sáng ngày thứ sáu, nhân viên công tác đến khách sạn đón người đúng giờ. Xe buýt đưa đón chính là chiếc xe chuyên dùng đưa đón đội viên SF khi đi thi đấu ở Thân Thành.
Từ khi lên xe, mười người bọn họ không ai nén được kích động, nhưng càng đến gần trụ sở, mọi người đều im lặng, không khí trên xe càng lúc càng yên tĩnh.
“Chị hồi hộp quá!” Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, “Nghênh Niệm…” Vừa quay đầu đã thấy Nghênh Niệm nhìn về phía trước ngẩn người như khúc gỗ, cô sững sờ, huơ tay trước mặt Nghênh Niệm, “Em có sao không?”
Nghênh Niệm hoàn hồn, vội vàng lắc đầu, “Em không sao…!”
Tiêu Tiêu, “…” Không biết phải hình dung cái dáng vẻ lắc đầu đến run cầm cập này thế nào.
Trong không khí vừa hồi họp vừa mong chờ, chiếc xe đã đến trụ sở huấn luyện SF.
Nhóm Nghênh Niệm được dẫn đi vào trong, đến trạm đầu tiên chính là đến gặp mặt các thành viên của đội ở ký túc xá.
Vì hoạt động dành cho fan hâm mộ lần nay, năm thành viên của SF đã chuẩn bị từ sớm, mặc đồng phục, sửa soạn chỉnh tề chờ đã lâu.
Nghênh Niệm cố gắng bình tĩnh, thật ra hai tai bị mái tóc che phủ đã đỏ bừng, nhất là đoạn bắt tay, trái tim cứ thình thịch thình thịch như muốn nổ tung.
“Nào, bên này…”
Nhân viên công tác hướng dẫn mọi người bắt tay theo thứ tự.
Nghênh Niệm nhìn lướt qua Dụ Lẫm Nhiên chứ không dám nhìn lâu. Không biết vì sao mà cô luôn cảm thấy ánh mắt của anh rất sắc bén, chỉ cần nhìn lâu thêm một chút thì mọi suy nghĩ trong lòng mình sẽ bị nhìn ra hết. Nhưng rõ ràng là những người khác đều cảm thấy ánh mắt và nụ cười của anh vô cùng dịu dàng.
Lúc nắm lấy bàn tay của Dụ Lẫm Nhiên, Nghênh Niệm phải cố gắng lắm mới khống chế được bản thân, không níu lấy anh.
Làn da của anh, đường chỉ tay, nhiệt độ cơ thể, mỗi một thứ đều vô cùng chân thật.
Nghênh Niệm cảm thấy trên người anh có một mùi hương ngất ngây lòng người, suýt nữa khiến cô choáng váng mà ngã vào lòng anh.
Sau khi buông tay ra, cô lại hối hận không thôi. Sao lại sợ như thế! Vừa bị Dụ Lẫm Nhiên nhìn đã căng thẳng cúi đầu đưa ót cho anh nhìn! Tay còn nóng như thế, không biết anh có nhận ra tay cô đổ mồ hôi hay không…
Nghênh Niệm chìm vào suy nghĩ bâng quơ, đầu óc toàn là cảm xúc hỗn loạn.
“Nghênh Niệm…”
“Nghênh Niệm?”
“Nghênh Niệm?!”
“Hả?” Nghênh Niệm bỗng hoàn hồn ngẩng đầu lên nhìn, mọi ánh mắt trong phòng đều tập trung trên người cô, bao gồm tất cả thành viên của SF. Da đầu cô run lên, vô thức ưỡn ngực thẳng lưng.
“Huấn luyện viên đang hỏi em đấy.” Tiêu Tiêu kéo tay áo cô, “Có muốn lên chơi thử một vòng không?”
Nghênh Niệm nhìn theo ánh mắt của Tiêu Tiêu, không biết đó là chỗ ngồi của ai, máy tính đã được mở sẵn, tất cả mọi người đang chờ cô trả lời.
Tiêu Tiêu huých cô một cái, nói nhỏ, “Thử đi. Có thể chọn một thành viên, solo 1 vs 1 với nhau, qua thôn này là không còn nhà trọ nào đâu!”
Không đợi cô trả lời, huấn luyện viên đã bật cười, “Em gái tới đây. Cô nhóc đừng ngại, không có sao đâu!”
Nghênh Niệm trợn tròn mắt.
Để một đứa gà chip như cô chơi trước mặt năm tuyển thủ chuyên nghiệp????
– – Đây là phải mất mặt trước mặt Dụ Lẫm Nhiên ư!!!