Chỉ Riêng Mình Em

Chương 12


Đọc truyện Chỉ Riêng Mình Em – Chương 12

Giáo viên Văn nghệ chọn Nghênh Niệm làm MC đều có lí do của cả. Cô không những học giỏi lại còn xinh đẹp, quan trọng nhất là trông cô rất tự nhiên, linh hoạt, rất phù hợp để đại diện cho nhà trường.

Nghênh Niệm đến hội trường từ sớm, cuộc thi hùng biện bắt đầu lúc 2 giờ, 1 giờ kém 5 phút cô đã có mặt.

Ban giám khảo và các lãnh đạo của sở giáo dục lần lượt xuất hiện, bọn họ cùng hiệu trưởng Thất Trung đi đến chỗ ngồi của mình. Đúng hai giờ cuộc thi bắt đầu, Nghênh Niệm và một đàn anh khối trên cùng làm MC, dựa theo những gì đã tập dợt, dẫn chương trình.

Theo quy tắc, ba người một nhóm, sau khi thi xong sẽ công khai điểm của cả nhóm, gạt điểm cao nhất và thấp nhất ra, cuối cùng lấy điểm trung bình.

Trong hội trường có một số học sinh mặc đồng phục của trường khác, đều là thí sinh đến đây dự thi, nhưng đa phần, màu đồng phục của Thất Trung chiếm số đông.

Giang Gia Thụ không thích tham gia mấy hoạt động thế này, nhưng hôm nay cậu lại có mặt, trước khi cuộc thi diễn ra đã đến chào Nghênh Niệm, còn kéo bạn bè đến cổ vũ khiến Nghênh Niệm dở khóc dở cười.

Ngoài ra, Quách Lực cũng có mặt tại hội trường, cô ấy không đến chào Nghênh Niệm nhưng lại ngồi ở vị trí khá cao, hai người có thể dễ dàng nhìn thấy nhau.

Tất cả đều đâu vào đấy.

Lúc Tiết Phỉ Phỉ ra sân khấu có nhìn thấy Nghênh Niệm nhưng cô lại rất bình tĩnh, chỉ nhìn kịch bản trong tay, không thèm liếc cô ta lấy một cái.

Cho đến khi đội thi cuối cùng công bố điểm số của đội thi cuối cùng.

Phần này do Nghênh Niệm đọc, MC nam không lên sân khấu. Cô đọc điểm xong lại không đi xuống ngay. Giáo viên đứng dưới sân khấu ra hiệu nhưng cô lại làm lơ.

“Đáng lẽ sau khi đọc điểm xong em sẽ xuống sân khấu, nhưng vì có chuyện muốn nói nên em xin mọi người cho em vài phút.” Nghênh Niệm đảo mắt xuống sân khấu, nở nụ cười, “Trước tiên em muốn gửi lời xin lỗi đến mọi người.”

Chuyện này quá bất ngờ nên các giáo viên Thất Trung đều ngẩn người. Ban giám khảo và lãnh đạo sở không biết chuyện gì đang xảy ra, có người đẩy gọng kính lộ ra ánh mắt nghi ngờ, tất cả đều ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu.

Nghênh Niệm nhìn xuống sân khấu, giọng nói đầy mạnh mẽ, “Cuộc thi hùng biện dành cho học sinh cấp ba toàn quốc từ trước đến nay luôn làm theo quy tắc của mình, điều đầu tiên trong những điều lưu ý khi dự thi có viết — “Nguyên tắc công bằng không bao giờ thay đổi”, em nghĩ ban giám khảo và các bạn thí sinh từng tham gia dự thi đều biết.”

“Em muốn nói, cuộc thi hôm nay đã vi phạm vào quy tắc này, nó không công bằng!”

“Với tư cách là thí sinh từng tham gia 3 kỳ thi liên tiếp và đạt giải thưởng, em đứng ở đây, mong ban giám khảo và quý vị lãnh đạo sở giáo dục trả lời giúp em!”

Chuyện bây giờ đã nằm ngoài kịch bản MC, nó như một viên đá to ném thẳng vào mặt hồ đầy gợn sóng.

Nghênh Niệm nhìn vẻ mặt hoảng hồn của giáo viên Ngữ Văn, Tiết Phỉ Phỉ ngồi ở hàng ghế thí sinh cũng ngây ngẩn cả người. Mấy giáo viên khác như muốn ngăn chặn tình huống này, nhưng ánh mắt Nghênh Niệm như hai ngọn đuốc, cô sớm biết bọn họ định làm gì.

“Cô gì ơi, làm ơn đừng ngắc micro của em, em –”


Lời còn chưa dứt, micro đã bị ngắt.

Có vài người thở phào nhẹ nhõm, rồi lại thấy Nghênh Niệm cười một tiếng, chậm rãi kéo ngăn kéo trên sân khấu, lấy ra một cái loa phóng thanh cầm tay.

“Ting –”

Âm thanh chói tai vang lên khắp hội trường.

Nghênh Niệm là MC, cô đến rất sớm, trước khi bắt đầu, hội trường toàn là người đến người đi, lúc cô lấy đồ trong ba lô bỏ vào ngăn kéo, đúng thật là không ai nhìn thấy.

Nghênh Niệm đã chuẩn bị từ sớm nói “xin lỗi” với mọi người, giọng nói qua loa phóng thanh vang lên càng thêm to, “Giáo viên không cho em nói bằng micro thì em đành phải dùng cái này.”

Nhiều giáo viên của Thất Trung trợn mắt há mồm, nhất là người đã ngắt micro của cô. Nghênh Niệm thấy giáo viên Ngữ Văn của mình đang liều mạng kêu gọi mấy giáo viên khác, la hét “Mau kéo trò ấy xuống.”

Nghênh Niệm run lên, mở tờ giấy tố cáo do chính tay mình viết ra, đọc rành mạch từng câu từng chữ:

“Kính gửi ban giám khảo và quý vị lãnh đạo sở giáo dục, em là Nghênh Niệm, học sinh lớp 10 trường Thất Trung. Cuộc thi hùng biện lần này, giáo viên trường em đã tước đoạt quyền lợi đăng ký thi của học sinh, tự mình quyết định người tham gia dự thi, đối với chuyện này, em có ý kiến.”

“Em cho rằng nó có vài điểm bất hợp lí dưới đây: Một, tiêu chuẩn xem xét không công khai.”

“Hai, tước đoạt quyền lợi đăng ký dự thi của học sinh, xâm phạm lợi ích của học sinh.”

“Ba…”

“…”

“Tóm lại, hành vi của giáo viên phụ trách bộ môn của nhà trường đã vi phạm vào nguyên tắc “Công bằng, không thiên vị” của cuộc thi. Em vì bảo vệ quyền lợi của bản thân và bày tỏ lòng yêu thích đối với cuộc thi, hi vọng ban giám khảo nghiêm khắc tiến hành điều tra.”

Nghênh Niệm nói vô cùng rõ ràng, trong lúc các giáo viên chưa kịp phản ứng lại, cô đã đọc hết nội dung trên giấy. Lúc giáo viên chạy lên sân khấu, cô vẫn bình tĩnh bổ sung:

“Là người đề xuất điều tra, em nguyện ý tiếp nhận sự điều tra của ban giám khảo đầu tiên, em từng liên tiếp đạt giải trong cuộc thi này, nếu những thành tích này có nửa điểm dối trá, em sẽ chấp nhận việc hủy bỏ giải thưởng và bị xử phạt đuổi học.”

Cả hội trường im lặng trong vài giây.

Giang Gia Thụ bị Nghênh Niệm làm cho ngơ ngác, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần, dùng hết sức vỗ tay cho cô, hét to, “Nói rất hay –!” Sau đó hạ giọng bắt đám bạn góp giọng cho đủ số, “Mấy cậu còn sững sờ ở đó làm gì!”


Đám bạn hoàn hồn, vội vàng vỗ tay la to:

“… Đúng lắm!”

“Nói rất hay!”

“…”

Trong hội trường bắt đầu vang lên những tiếng vỗ tay, có học sinh còn huýt sáo vang dội cả hội trường.

Quách Lực cũng là một trong những người vỗ tay cổ vũ.

Lúc trước cạnh tranh với Nghênh Niệm, dù Nghênh Niệm lấy chiến thắng áp đảo cô, cô chưa bao giờ vỗ tay cho cô ấy.

Hôm nay lại khác, cô không nghĩ Nghênh Niệm lại dám làm thế.

Đặt mình vào suy nghĩ của người khác, nếu cô đứng trên sân khấu, cô cũng không dám nói những lời này. Tự mình gặp hiệu trưởng đã là cách phản kháng cực hạn của cô rồi. Dám đứng trước mặt những nhân vật quan trọng mà khiêu khích “uy quyền” của bọn họ, đừng nói là cô, cả trường Thất Trung chỉ có mỗi mình Nghênh Niệm dám làm chuyện này mà thôi.

Cô phục rồi.

Lần này là tâm phục khẩu phục.

Ban giám khảo và mấy vị lãnh đạo sở giáo dục và ban giám hiệu nhà trường tiến vào phòng họp. Nghênh Niệm sau khi bị bắt trên sân khấu cũng bị mang đi. Cửa phòng họp đóng chặt, cô ngồi chờ ở một góc hứng bão từ giáo viên Ngữ văn.

“Em quậy ra chuyện lớn ra thế này, cuộc thi bị hủy dưới tay em, em có biết thế này sẽ ảnh hưởng đến trường chúng ta hay không?!”

Nghênh Niệm không lên tiếng trả lời.

Giáo viên trách mắng, “Đừng ỷ mình học giỏi thì coi trời bằng vung! Học trò như em cô thấy nhiều rồi, em…”

“Nhưng giáo viên như cô thì em chưa gặp bao giờ.” Nghênh Niệm bỗng ngắt lời.

Giáo viên Ngữ văn tức đến nóng máu, “Em lặp lại lần nữa?!”


Nghênh Niệm không sợ nhìn vào mắt bà ấy, “Em nói, giáo viên như cô, hành vi của cô đã vi phạm vào đạo đức nghề giáo.”

“Cô vi phạm đạo đức nghề giáo? Không cho em đi thi thì vi phạm đạo đức nghề giáo?”

“Thứ nhất, cô vi phạm quy tắc cuộc thi, đây là sự thật. Còn nữa, em mặc kệ gia đình Tiết Phỉ Phỉ tài trợ sân thể dục hay là cái gì, em không thể nào chấp nhận được chuyện đem việc ba em tài trợ máy tính cho trường ra phỉ báng. Vì thế, em muốn tìm câu trả lời hợp lý cho mình.”

Gương mặt giáo viên Ngữ văn trở nên kỳ lạ, bà im lặng, giả vờ bình tĩnh, “Em lấy mấy cái tin đồn thất thiệt đó ra nói làm gì! Tranh chấp giữa học sinh với nhau, bọn em tự giải quyết với nhahu đi chứ. Chỉ vì một chuyện nhỏ nhoi dẫn đến chuyện phiền toái thế này, em nói em…”

Nghênh Niệm nghe bà ấy quở trách, chẳng buồn nói lại.

Đạo bất đồng bất tương vi mưu*, có vài lời nói không đúng người thì chỉ vô ích.

*Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được, Tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được.

“Em nghe cho kỹ, lát nữa đi vào, em phải nói rõ ràng với ban giám khảo và mấy vị lãnh đạo. Những chuyện này là do em tức giận mà nói lung tung, không có chứng cứ! Có nghe không hả?” Giáo viên Ngữ văn hạ thấp giọng.

Nghênh Niệm nhíu mày, “Thưa cô, cô có thể nói lý có được không? Em nói thẳng, chuyện cô muốn em nói trái lương tâm mình là chuyện không thể nào.”

“Em!!” Giáo viên Ngữ văn tức giận, tay bà giơ lên.

“Nếu cô đánh em, ba mẹ em nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm. Em khuyên cô suy nghĩ cho cẩn thận.” Giọng Nghênh Niệm hờ hững, không chút lo sợ.

Sắc mặt giáo viên Ngữ văn thay đổi xoành xoạch, thấp giọng đe dọa, “Nếu em không chịu nói chuyện cho đàng hoàng thì cứ đứng chịu phạt ở đây, không được đi đâu hết!”

“Được thôi. Em không đi đâu cả, đứng đây chịu phạt. Tối không về nhà cũng chả sao cả, em đứng đến mai, đến mốt, đến khi nào không chịu được nữa thì thôi.” Sóng lưng thẳng tắp, ánh mắt sáng ngời, không sợ sệt.

Giáo viên Ngữ văn hết cách, gương mặt vặn vẹo đến biến dạng, bà ta còn định nói gì nữa nhưng cửa phòng họp bỗng nhiên mở ra, một thầy giáo bước ra, thấy hai người đang đứng ở một góc thì gọi.

– – Chủ yếu là gọi Nghênh Niệm.

“Nghênh Niệm, em vào đi, ban giám khảo và sở giáo dục có chuyện muốn hỏi em.”

Giáo viên Ngữ văn hốt hoảng, “Hỏi em ấy? Em ấy có biết gì đâu, hay là để tôi, tôi…”

“Bên sở lên tiếng” Thầy giáo truyền lời lắc đầu, nói với Nghênh Niệm, “Mau vào đi.”

Nghênh Niệm nở nụ cười hờ hững, bình tĩnh đi vào.

Một trong những khán giả tận mắt chứng kiến cả vở kịch – Giang Gia Thụ lại bị Nghênh Niệm làm khiếp sợ.


Phục, thật sự nể phục cô. Cô em họ của cậu đâu phải lớn gan không đâu, phải nói là dũng sĩ không sợ chết mới đúng! Mười mấy phút ngắn ngủi, việc làm của cô đã truyền đi khắp trường.

Mấy học sinh không ở trong trường cũng đã biết sự kiện kinh người này thông qua các nhóm chat.

“Nghênh Niệm quá giỏi!”

Tiêu đề bốn chữ này bắt đầu xuất hiện trên trang web của trường. Quần chúng phía dưới liên tục cảm thán. Mấy đàn em cấp hai sau khi nghe được tin cũng vội vài chạy đến tham gia náo nhiệt, bình luận ào ào:

“Đàn chị trâu bò!”

“Đàn chị thật trâu bò 1.”

“Đàn chị thật trâu bò 2.”

“…”

Có hơn vài trăm bình luận, bài post trở thành hot topic trong nháy mắt.

Giang Gia Thụ lại không thảnh thơi xem náo nhiệt như bọn họ. Tiếp xúc với nhau một thời gian, giữa cậu và Nghênh Niệm cũng coi như có chút tình chiến hữu. Đã lâu rồi mà không thấy Nghênh Niệm ra khỏi phòng họp, cậu vội vàng tìm một chỗ yên tĩnh gọi viện binh.

Điện thoại vừa được kết nối, cậu hét lên suýt nữa đâm thủng màn nhĩ của người bên kia —

“Cậu ơi! Nghênh Niệm xảy ra chuyện rồi! Cậu tới nhanh đi!!!!”

Chuyện này về sau được nhóm đàn em gọi là “Cuộc chiến hùng biện” kéo dài đến tận một tuần. Ban giám khảo cuộc thi hùng biện dành cho học sinh trung học toàn quốc hợp tác với bộ giáo dục địa phương triển khai điều tra trong phạm vi toàn thành phố, nhằm chỉnh đốn, trả lại một cuộc thi trong sạch.

Sau khi kiểm tra đã xác nhận, phụ huynh học sinh trường Thất Trung Tiết Phỉ Phỉ và giáo viên chủ nhiệm — tức giáo viên Ngữ văn của Nghênh Niệm, giữa hai bên có qua lại bất minh. Tiết Phỉ Phỉ bị hủy tư cách dự thi, lần nữa tiến hành tuyển chọn ứng cử viên mới, tiếp tục tham gia cuộc thi cấp thành phố.

Giáo viên Ngữ văn bị sa thải, phía bên nhà trường cũng không nhận “quyên góp” của gia đình Tiết Phỉ Phỉ.

Tổ Ngữ văn khối mười của trường Thất Trung cũng nhận sự phê bình và trách phạt từ lãnh đạo nhà trường.

Từ đó, Thất Trung lưu truyền một câu châm ngôn ngắn gọn bảy chữ:

“Chớ ngu dại động đến Nghênh Niệm!”

***

Niệm Niệm ngầu quá


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.