Đọc truyện Chỉ Là Yêu Thôi – Chương 35
Sau hai tháng nằm trong bệnh viện,hôm nay Hạ Tiểu Nguyên chính thức không còn mang cái mác bệnh nhân nữa,mọi người trong gia đình đều vui vẻ đón cô trở về.Do bị tai nạn đột ngột,nên công việc Lăng Phong cũng đã giao cho người khác,Hạ Tiểu Nguyên bây giờ chính thức thất nghiệp với cái lý do không thể buồn cười hơn nữa là dưỡng bệnh của Hoàng Minh Vũ và Cung Lãm.
“Nguyên,bây giờ em vẫn còn chưa có khỏe lại,nên ở nhà thì tốt hơn.Ở nhà anh nuôi em,em cũng không cần phải đi làm nữa “,Hoàng Minh Vũ cầm chặt lấy tay Hạ Tiểu Nguyên, anh nhàn nhạt nói.
“Anh định để em thất nghiệp thật à,em tiêu hoang lắm đấy”
“Ừ,tiền của anh chỉ để cho em tiêu thôi,em muốn tiêu bao nhiêu cũng được hết”,anh nựng đôi má phiếm hồng của người con gái bên cạnh,đôi mắt nhìn cô tràn đầy yêu thương.
“Cung gia thiếu tiền đến nỗi con bé phải tiêu tiền nhà họ Hoàng các người chắc,với cả,cậu đừng nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho cậu khi cậu chính là người gây ra cho nó nhiều đau khổ”.,Cung Lãm nghe thấy điều đó thì nửa giận trong lòng bùng nổ. Đứa em gái của anh,chỉ cần mình anh yêu thương nó là đủ,không cần người khác phải bận lòng. Chẳng hiểu tại sao anh lại nhỏ nhen đến như thế nữa..
Vốn định phân bua với Hoàng Minh Vũ thêm chút nữa thì quản gia Triệu báo có người tìm Cung Lãm,vốn anh chẳng để ý đến điều đó nhưng khi ông cụ nghe thấy đó là một cô gái thì mắt sáng rực lên,chiếu cái nhìn chằm chằm khiến anh sởn gai ốc.Gì chứ bên ngoài anh là một tên tàn nhẫn máu lạnh,trong gia đình thì chẳng có địa vị gì hết,giống như ngay lúc này đây.Mẹ Cung cười đến sán lạn ra mở cửa,lúc sau bà dẫn vào nhà một người con gái,mà người đó chính là kẻ anh đã va phải hai tháng trước tại siêu thị.
Cung Lãm nhíu mày hời hợt,định quát lên với Hạ Băng thì bị cái nhìn quắc mắt của Hạ Tiểu Nguyên khiến anh im bặt.Cô nhiệt tình kéo tay người con gái ấy ngồi xuống,tươi cười bắt chuyện.
“Cô gái,ngồi xuống đây này,đừng để ý đến anh ấy,tính khí anh ấy sáng nắng chiều mưa lắm”
Hạ Băng nhìn cái cách quan tâm của Cung Lãm giành cho Hạ Tiểu Nguyên mà lòng thấy khó chịu.Hai tháng nay cô luôn âm thầm dõi theo từng bước chân của người con trai thôi lỗ ấy,đến khi giật mình nhận ra thì đã thành thói quen từ lúc nào không hay.Cô bắt đầu cảm thấy bản thân sinh ra những cảm xúc khác lạ,buồn vô cùng khi nhìn thấy ánh mắt ánh chưa bao giờ dàng cho cô cái nhìn tử tế.
“Không sao,tôi chỉ muốn đến trả lại anh ấy chiếc thẻ”,Hạ Băng lấy trong túi xách ra chiếc thẻ vàng mà Cung Lãm đã vất lại cho cô lúc ở siêu thi,nói là đền bù.
Hạ Tiểu Nguyên nhìn cô gái đang cúi đầu không dám ngẩng lên,trên người cô gái ấy mang một hương thơm dịu nhẹ khiến người bên cạnh không thể không để ý,khuôn mặt xinh đẹp như bông hoa mới nở đang e thẹn với ánh mặt trời.Bộ quần áo trên người cũng chẳng phải của những thương hiệu nổi tiếng,cô ấy,thật giống với Hoàng Minh Vũ.
“Thôi,đồ cũng đã trả,cháu xin phép cả nhà,cháu về ạ”,Hạ Băng luống cuống đứng bạt dậy,đôi tay nắm chặt quai túi xách,cô định quay người bước ra ngoài thì bị mẹ Cung giữ lại.
“Cháu gái,ở đây dùng cơm với gia đình, dù sao cháu cũng là người bạn khác giới đầu tiên của A Lãm,không thể tiếp đãi qua loa như thế được”
“Con mới không phải bạn của cô ta,mẹ,mẹ nghĩ con sẽ ưa thích một người con gái thô lỗ như thế này sao.Ít ra cũng phải được như em gái con này,không thì con chẳng thèm lấy vợ đâu”,Cung Lãm bước lên phòng buông từng lời nói vô tâm khiến ai đó như bị bóp nghẹt thở
“Cung Lãm,con còn dám mở miệng ra nói những câu như thế, có tin mẹ tống cổ con ra ngoài không hả”,mẹ Cung giậm chân,mặt đỏ bừng tức giận chuyển ánh nhìn cầu cứu sang chồng” Kìa anh,anh xem con trai anh kìa”.
Ba Cung không nghĩ mình sẽ bị lôi vào cuộc cãi vã trẻ con của hai người này,ông chỉ em hèm một tiếng cho có lệ xong nói như muốn quát con trai,để lấy lòng vợ.
“Thằng nghịch tử,hai mươi chín tuổi đầu rồi mà không biết ăn nói tử tế với một cô gái hả,thật làm mất mặt Cung gia nhà chúng ta”.
Mẹ Hạ nãy giờ ngồi một góc im lặng quan sát Hạ Băng,tâm trạng bà bồn chồn thấp thỏm không thôi,trong đầu luôn suy nghĩ những chuyện hoang đường,bà vô thức hỏi cô gái.
“Cháu chắc cũng bằng tuổi con gái cô thôi nhỉ, nó năm nay 26 tuổi rồi,tháng tám là sinh nhật nó”
“Cháu cũng hai sáu rồi cô ạ,cũng sinh tháng tám luôn,trùng hợp thật đấy”,Hạ Băng cười trả lời mẹ Hạ.
Ngày hôm đó,cô được giữ lại ở nhà họ Cung dùng bữa,ai cũng nhiệt tình tiếp đón chỉ trừ Cung Lãm,anh cảm thấy cô gái này cực phiền não.
Diệp Mẫn gõ cửa thư phòng của ba mình,bà muốn hỏi Diệp lão gia cho ra nhẽ vì sao năm đó ông lại cho người giết đứa con của Hoàng Chấn Khang khi đứa trẻ vừa mới được sinh ra.
“Ba,con có chuyện muốn hỏi “
“Ta rất mệt mỏi hiện tại không muốn trả lời bất cứ thứ gì cả”,Ba Diệp chống gậy quay ra ngoài.
“Ba,tại sao năm đó ba lại cho người giết đứa con của An Nhã,đứa trẻ đó còn sống không ba”
“Con ăn nói hồ đồ cái gì vậy hả,ba làm sao biết được người tên An Nhã là ai”
“Có thật ba không biết không hả,người bác sĩ đỡ đẻ cho An Nhã năm đó tên Trần Lâm,con đã gặp ông ấy rồi. Ba còn định dấu con đến bao giờ nữa hả”,Diệp Mẫn cố gắng lấy giọng bình tĩnh nhất chất vấn ba của mình.
Diệp lão gia đã ngoài bảy mươi tuổi, đôi tay run run nắm chặt chiếc gậy ba toong, ông gõ xuống nên nhà tức giận.
“Ta làm tất cả cũng vì con,con còn trách ta cái gì nữa hả.Đứa bé đó nếu tồn tại thì con nghĩ con còn có thể ngồi ở vị trí Hoàng Phu Nhân suốt ngần ấy năm sao,con nghĩ Diệp Thị sẽ được lớn mạnh như thế này sao”
“Nhưng đó là em của Minh Vũ,ba,nó cũng là con gái của Chấn Khang mà”.
Diệp lão tức giận tát con gái,ông ra lệnh cho người nhốt bà lại,một phút cũng không được bước ra khỏi nhà.Cái sự thật ông dấu diếm ba mươi năm, sao có thể để người khác nắm thóp uy hiếp.Tên Trần Lâm không biết an phận đó,không nên giữ lại thì tốt hơn.
Hoàng Chấn Khang đang làm tại công ty thì nhận được bưu phẩm,bên trong không ghi là ai gửi, chỉ có một quyển bệnh án sinh đẻ của An Nhã năm đó và một tờ giấy kèm dòng chữ “Đứa con của An Nhã và ông khả năng vẫn còn sống,hãy tìm người bác sĩ tên Trần Lâm năm đó đỡ sinh cho cô ấy,người đó được thuê để mang đứa trẻ đi”.Ông đứng bật dậy lao ra ngoài, điểm đến chính là biệt thự của Cung gia.
Hoàng Minh Vũ đang cùng Hạ Tiểu Nguyên đứng hứng ánh mặt trời sớm mai thì thấy ba Hoàng tất tả chạy vào,trông sắc mặt ông tệ đến mức khó khăn.Hạ Tiểu Nguyên đỡ lấy ông,ánh mắt thì lừ người con trai đang đứng im bất động kia.
“Nguyên, mẹ cháu có ở đây không, chú muốn gặp bà ấy một chút thôi”
“Mẹ cháu….mẹ,chú Hoàng muốn gặp người này”,Hạ Tiểu Nguyên định trả lời Hoàng Chấn Khang thì bắt gặp mẹ Hạ cùng ba Hạ Vân sánh bước cùng nhau ra ngoài.
“An Nhã,tôi có chuyện muốn nói với à,chuyện vô cùng quan trọng”,ông gấp gáp nói
“Hoàng Chấn Khang, tôi đã nói với ông rất nhiều lần rồi,giữa chúng ta không còn gì để nói cả,ông về đi”,mẹ Hạ tuyệt tình buông lời tàn nhẫn.
“An Nhã,đứa bé vẫn còn sống, con của tôi với bà vẫn còn sống “
Mẹ Hạ sững người quay ngoắt lại nhìn chằm chằm vào Hoàng Chấn Khang, đôi mắt bà đỏ hoe khi nghe thấy điều đó,tún lấy cánh tay người đàn ông ấy,bà hỏi dồn dập trong tiếng nghẹn.
“Ông nói sao,nó vẫn còn sống, nó ở đâu,hiện tại nó ở đâu rồi “
“Tôi không biết, có người đưa cho tôi một tập hồ sơ,kêu tôi đi tìm người bác sĩ đỡ cho bà năm đó.Đứa trẻ sinh ra vẫn còn sống,nhưng đã bị họ tiêm thuốc mê rồi nói là chết.Người đó nói với tôi nếu không đi tìm tên bác sĩ đó,hắn sẽ bị người khác giết chết,chúng ta không còn nhiều thời gian đâu”.
Với sự giúp đỡ của gia tộc Cung Âu,bọn họ cuối cùng cũng tìm được người tên Trần Lâm,ông ta hiện tại đang là viện trưởng bệnh viện K Hà Nội.Người đàn ông tóc đã hoa râm,ánh mắt ân hận khi nhớ lại cái đêm của hai mươi sáu năm trước,có một người đàn ông trông vô cùng cao quý đưa cho ông một số tiền là năm trăm triệu, nói ông chỉ cần giết chết đứa trẻ được sinh ra bởi sản phụ tên An Nhã thì sẽ được nhận thêm năm trăm triệu nữa là tròn một tỷ.Người đó còn hứa sẽ giúp ông trở thành viện trưởng của một bệnh viện lớn trên Hà Nội.Nhưng khi đứa bé được sinh ra,dây rốn quấn quanh cổ khiến con bé tím ngắt người lại,lúc đó ông nảy sinh lòng tham nên đã nói với sản phụ là đã tử vong và bê luôn nó ra ngoài.Khi bê ra qua phòng lấy mẫu xét nghiệm t*ng trùng,ông có vô tình gặp một đôi vợ chồng hiếm muộn, họ hỏi ông về bố mẹ đứa trẻ trên tay,lúc ấy ông chỉ kịp giao cho bọn họ nói là bị bỏ rơi rồi đi luôn,không quay người lại.
“Tôi cứ nghĩ chuyện đó sẽ im lặng mãi mãi cho đến hôm trước, có một người phụ nữ đến tìm tôi khóc lóc van xin,nói đứa trẻ đó là con của chồng bà ấy”
“Là người này đúng không “,nói rồi Hoàng Chấn Khang lôi ra hình ảnh của Diệp Mẫn
“Đúng rồi, chính là người phụ nữ này,tôi chỉ nhớ đứa trẻ có một nốt ruồi son sau mang tai bên phải “,Trần Lâm cố gắng nghĩ lại.
“Cô gái đến nhà ta tên Hạ Băng đó cũng có nốt ruồi nơi phía sau tai phải,chẳng nhẽ…”,Cung Lãm nhíu mày lên tiếng, tất nhiên không tự dưng anh nói đến người con gái đó,bởi vì mỗi lần gặp nhau Hạ Tiểu Nguyên đều kêu cô ta vô cùng giống Hoàng Minh Vũ.
Trở về Anh,mẹ Hạ run rẩy khi nhìn thấy Hạ Băng đang ngồi cạnh Hạ Tiểu Nguyên nói chuyện,bây giờ hai đứa trở thành bạn của nhau rồi.Bà rất muốn gọi tên con gái,nhưng lại lo sợ,sợ con bé hận bà không biết đến sự tồn tại của nó suốt gần ba mươi năm qua.Hoàng Minh Vũ không bài xích với việc tự dưng xuất hiện một người em gái cùng cha khác mẹ,anh chỉ thấy thương cho mẹ mình.Hai tháng không liên lạc,ba cũng không quan tâm,lúc này nhìn thấy ông cùng dì An Nhã tìm lại được đứa con của mình, lòng anh thật khó chịu không thích ứng nổi.
“Ba,người còn tình cảm với mẹ không “
“Vũ,ba biết là con hận ba,ba cũng có lỗi với mẹ của con nhiều. Thật sự ba là một thằng đàn ông tồi tệ nhất trên đời này, ba không xứng đáng được mẹ con hi sinh vì ba nhiều như thế”,Hoàng Chấn Khang rít một hơi thuốc rồi nhả ra những làn khói trắng,ánh mắt ông mông lung đượm buồn.
“Nếu ba không cho mẹ được sự quan tâm của mình, thì hãy dứt khoát với mẹ đi.Mẹ còn trẻ,vẫn có thể tìm được một bờ vai khác để nương tựa”
Hoàng Minh Vũ xoay người đi vào trong,bỏ mặc người đàn ông đang nhìn xa xăm mà buồn bã ấy.Ông không biết cảm xúc trong người bây giờ là gì,ba mươi năm sống chung,lần cảm động nhất mà Diệp Mẫn làm cho ông là giúp ông tìm lại đứa con gái tưởng chừng đã chết ấy.
Hạ Băng từ khi biết được mình chính là con gái của chủ tịch tập đoàn AT khiến cô không thể thích ứng nổi hai mươi sáu năm cuộc đời.Cô sống cùng ba mẹ trong một trang trại ở ngoại ô xa xôi,một nhà ba người vô cùng hạnh phúc.Chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày cô biết đó chẳng phải ba mẹ ruột của mình.Sự thật đến quá nhanh khiến cho Hạ Băng và Hạ Tiểu Nguyên không thể thích ứng kịp,cứ giống như một giấc mơ vậy.
Tại Diệp Gia,Diệp Lão khuôn mặt tức giận nhìn đám vệ sĩ đang cúi đầu một hàng mà phẫn nộ,chiếc ly trà bị ông cầm đập tan xuống dưới đất,nước bắn tung tóe ra ngoài.
“Một lũ ăn hại vô dụng,chỉ có một tên viện trưởng cỏn con không bản lĩnh mà cũng không tìm ra được, nuôi chỉ thêm tốn cơm tốn gạo”.
“Lão gia,bọn tôi không dám đụng tay vào vì người của Cung gia ở đó”,một tên vệ sĩ lên tiếng.
“ Cung gia sao,từ lúc nào Cung gia lại tham gia vào những chuyện không liên quan tới mình như thê.Được rồi, các người mau lui xuống dưới hết đi,chuyện này coi như xong,không cần phải tìm tên kia nữa. Ta tự có cách giải quyết của mình “.Mở cửa phòng của con gái,Diệp Lão mái tóc hoa râm cả đầu nhìn con mà đau xót cho số phận hẩm hiu của Diệp Mẫn.
Hôm nay là ngày Hạ Vân và vợ trở về Việt Nam sau một khoảng thời gian dài rời đi,Hạ Tiểu Nguyên cùng Minh Vũ cũng trở về cùng với họ,mọi sự thật không ai tiết lộ gì đến tai ông nội.Cô trở về quê nhà sau sáu năm dòng dã nơi xứ người, trở về với đồi chè năm nào,trở về với những kỉ niệm của Hoàng Minh Vũ và mình. Hạ Băng và Cung Lãm vẫn như thế,gặp nhau là không ưa nhưng ai cũng nhìn ra cô gái kia quyết tâm cưa đổ tảng băng nhà họ Cung.Đối với Cung Lãm mà nói thì đó là một tin tức vô cùng hoang đường và điên khùng,đặc biệt hơn nữa là tất cả mọi người lớn nhỏ trong Cung gia đều ủng hộ hết mình, khiến Cung Lãm phải trốn tránh sự dày vò bằng cách bay đi Châu Phi để đàm phán vũ khí.
Đặt chân xuống sân bay Nội Bài,Hạ Tiểu Nguyên nhìn cảnh vật xung quanh sau sáu năm qua,đường bay cũng đã mở rộng hơn,từng hàng ghế chờ, từng khu cửa hàng cũng mọc lên như nấm.Việt Nam đang càng ngày phát triển cô tin cứ đà này chỉ khoảng mười năm nữa, cuộc sống của những người nghèo ở nước nông nghiệp này sẽ ổn định.
“Đi thôi Nguyên,xe đang đợi rồi “,Hoàng Minh Vũ nắm tay kéo cô đi thẳng về phía chiếc xe BMW đang đỗ ở bên kia đường.
Mục Thần hôm nay nhận đi công tác ở bên Pháp,sau sáu năm,cuối cùng anh cũng đã được gặp lại hình ảnh người con gái đã từng một thời làm anh điên đảo.Cô bây giờ đã lớn,không còn là một cô gái hồn nhiên bồng bột của tuổi trẻ nữa, đi bên cạnh cô là chàng trai Minh Vũ năm đó.Cuối cùng thì bọn họ cũng được trở về với nhau,cuối cùng anh cũng đã được trông thấy nụ cười hạnh phúc của người con gái anh đem lòng yêu thương suốt bảy năm trời.Máy bay cất cánh lên bầu trời cao,mang theo tình yêu của anh đi về một phương trời xa xôi khác.
Hoàng Minh Vũ và Hạ Tiểu Nguyên về đến cổng làng,cây đa vẫn còn đó,nhưng chiếc cổng màu vàng ố ngày xưa đã không còn.Thay vào đó bây giờ là một chiếc cổng mới to đùng màu xanh,bên trên có căng một dải đỏ nông thôn mới.Quê cô bây giờ đã không còn nhìn thấy những mái nhà lợp ngói nữa, những con đường đã được đổ bê tông cốt pha mở rộng,từng khu công nghiệp cứ mọc lên tạo công ăn việc làm cho người dân nơi đây.Đồi chè vẫn thế,vẫn xanh mướt trải dài khắp mênh mông,du khách về đây ngàng càng nhiều.
“ Quê mình thay đổi nhiều quá,mới có sáu năm trôi qua,mà thôn mình đã phát triển như vậy rồi.Cuộc sống người dân cải thiện,không còn khó khăn nữa”
“Ông nội”,Hạ Tiểu Nguyên chạy ù vào trong sân nhà,trên chiếc phản gỗ ngày nào,ông vẫn mái tóc tạc ngồi đó.
“Nguyên..con bé Nguyên về rồi sao.Đâu,lại đây ông xem nào,sao bây giờ mới chịu về chứ hả,nói đi là đi biệt tích mấy năm trời”.
“Ông nội,cháu xin lỗi vì đi không lời từ biệt, ông nhìn xem,cháu dẫn ai về đây này.Là Minh Vũ ấy,ông còn nhớ anh ấy không “
“ Nhớ chứ,thằng bé ngày xưa ăn tết nhà ta chứ gì,thế bao giờ chúng bay định kết hôn sinh con cho ông già này bế chắt đây hả”
“ Ông nội yên tâm,bọn cháu cũng sắp kết hôn rồi, ông phải khỏe mạnh để chúc phúc cho bọn cháu ông nhé”,Hòag Minh Vũ cầm tay ông thủ thỉ.
Hạ Vân cùng vợ hạnh phúc nhìn cái kết cho cả gia đình, ông không cần quan tâm con bé là con ai,chỉ cần những lúc như thế này,gia đình sum họp bên nhau đầm ấm,như thế là quá mãn nguyện rồi.