Đọc truyện Chỉ Là… Tôi Yêu Em! – Chương 4: Đừng đặt tình cảm vào tôi
– Tôi đói quá!
– Tôi đưa cô đi ăn nhé!
– Thức ăn ngoài sao?
– Um. Ở đây không có cơm nhà đâu cô đừng đòi hỏi.
– Thôi mà! Tôi sẽ đi, nhưng mà…
Khải Phong tò mò:
– Nhưng gì?
– Tôi thực sự không muốn gặp lại… cô ấy!
– Cô ghen à?
– Tôi không ghen, chỉ là… tôi không thoải mái, không thoải mái đâu!
– Um.
~ Lưu ý nè, hiện tại là buổi tối, không phải buổi sáng nhé, đây là đi ăn tối đấy!
Hàn Mi mắt ngấn lệ khi nhắc về người yêu của Khải Phong. Đưa tay lên lau nước mắt, cô cố tươi cười:
– Hôm qua đi lạc, tôi phát hiện một quá mì bình dân! Anh hạng sang… ăn được ở đó không?
– Nếu cô thích!
– Tôi rất thích!
– Thay đồ nhanh đi!
Quán mì xộc xệch, cũ kĩ khiến Khải Phong không hài lòng lắm.
– Tôi tưởng cũng được… ai ngờ lại dơ dáy thế này!
Hàn Mi liếc mắt rồi nói:
– Anh không thích thì có thể về! Đừng mỉa mai như vậy, khó nghe lắm!
– Cô ăn gì?
– Mì tương đen!
Món mì làm ngon hơn mong đợi. Hàn Mi cười tít mắt, cô gắp một miếng thật to cho vào miệng.
– Ngon quá!♡
Khải Phong lạnh lùng ăn một miếng.
– Ngon không?♡
– Tạm được!
– Anh thiệt tình… khen một câu khó vậy sao?
– Chỉ có hạng tầm thường như cô mới thích thôi!
Hàn Mi khựng lại, cô đặt đôi đũa xuống.
– Anh đang nói gì vậy? Tôi không ngờ giám đốc của chủ tịch tập đoàn lớn nhất Đông Nam Á lại chẳng biết một chút phép tắt!
– Ý cô là gì?
– Anh nói như vậy chẳng khác nào xem thường tôi! Tôi là hạng tầm thường ư? Không chỉ những người tầm thường mới thích món này đâu, kẻ không có vị giác mới xỉa xói món ăn như anh!
Hàn Mi bực bội đứng dậy ra khỏi quán. Khải Phong “don”t care” vẫn thanh thản ăn tiếp.
Hàn Mi tức giận về khách sạn.
Chín giờ ba mươi…
Khải Phong về khách sạn với một hộp mì tương đen. Anh mở cửa ra nói lớn:
– Ăn đi này, tự nhiên bỏ về mà chưa ăn…
Chưa dứt câu, anh đã vô cùng ngạc nhiên trước không gian trống vắng, yên lặng của căn phòng.
– Con nhóc đó chưa về sao?
Đặt hộp mì xuống, anh đi tắm.
Tắm xong, anh cầm điện thoại lên gọi cho Hàn Mi. Không ai trả lời. Trời lại bắt đầu đổ mưa. Khải Phong đi bộ xuống quầy tiếp tân.
– Cô có thấy một con nhóc… tóc đen, rất nhỏ con và chỉ cao khoảng 1m60 đi qua đây không?
– Dạ tôi không thấy ạ! Nếu quý khách muốn tìm người thì có thể mượn đoạn ghi hình của anh Lâm, ở đây có camera mà!
– Thôi không cần! Cô cho tôi mượn 1 cái ô được chứ?
– Dạ!
Anh khẽ rảo bước dưới trời mưa, không có một chút lo lắng nào trên khuôn mặt nam thần của anh. Cứ đi mãi, đi mãi, hết đường này đến ngỏ khác, vẫn không tìm thấy Hàn Mi.
11 giờ tối…
Trời mưa to hơn thì phải, Khải Phong đi qua một đoạn đường lớn. Một bóng dáng quen thuộc đập ngay vào mắt anh, một cô gái nhỏ đang trú mưa tại mái hiên của tiệp tạm hóa, ánh đèn chập chờn hắt lên thân thể bé nhỏ, ướt đẫm đang run rẫy của cô.
Khải Phong thở dài rồi bước đến chỗ cô.
– Hàn Mi! Cô làm gì ở đây vậy?
Hàn Mi thoáng bối rối nhưng vẫn cười tươi:
– Cuối cùng anh cũng tới rồi!
Khải Phong vươn dù ra che cho Hàn Mi.
– Sao cô ở đây?
– Tôi đi lạc! Tôi bị mù đường mà!
– Mù đường… thế sao còn dám bỏ về trước tôi?
– Thôi mà! Tôi còn chưa về khách sạn nữa đó!
Khải Phong hạ giọng:
– Lần sau, cấm cô chạy lung tung!
– Dạ thưa giám đốc!
Không hiểu sao, mặc dù bị ướt mưa, đi lạc đường nhưng Hàn Mi không có vẻ gì là sợ hãi, ngược lại còn đáng yêu hơn bình thường.
Rảo bước cùng Khải Phong dưới cơn mưa, Hàn Mi thoáng đỏ mặt:
– Phong à… lúc nãy… tôi đã luôn nghĩ là anh nhất định sẽ tìm thấy tôi đó, nên tôi cũng chẳng sợ chút nào!
– Không sợ thật à?
– Ừm!♡
– Thật ra tôi đã định sáng mai sẽ đi tìm cô nhưng mà tôi phải tìm cô để đưa hộp mì tương đen cho cô ăn tối nên tôi mới phải vận động!
– Anh mua mì cho tôi sao?
– Um.
Ánh mắt trở nên lấp lánh hơn, Hàn Mi cười:
– Cảm ơn nhé! Tôi đang đói lắm luôn!
– Đáng ra tôi không nên mua… để cô chết đói thì tôi sẽ có lợi hơn. Hối hận quá!
Hàn Mi liếc mắt:
– Xì… chia buồn với anh vì đã không giết được tôi ha!~
Khải Phong đột ngột vươn vai, Hàn Mi giật mình lấy tay che đầu:
– A a! Anh làm gì vậy? Thấy tôi ướt chưa đủ hay sao mà không chịu che dù cho tôi nữa vậy?
– Ha~ Tôi mỏi tay quá, cô cầm dù che cho tôi đi!
– Anh nghĩ với chiều cao này tôi có thể che mưa cho một con quái vật 1m85 như anh sao?
– Ha ha~ Tôi quên là cô chỉ cao tới vai tôi!
Khải Phong chợt nở nụ cười. Hàn Mi tròn mắt nhìn rồi vỗ tay:
– Ồ ồ! Lần đầu tiên kể từ khi mới gặp tôi mới thấy anh cười đấy!
Nhưng vệt đỏ hồng từ lúc nào hiện rõ trên má của nam thần 1m85. Hàn Mi thấy vậy liền giở trò chọc ghẹo:
– Anh cười cute thế mà! Sao lại ít cười quá vậy?
– Cô không cần biết!
– Khải Phong cute chết được! Cười nữa đi chứ!
– Không thích!
Hàn Mi cười thích thú. Có lẽ như đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô cười rạnh rỡ và ở một khoảng cách gần như vậy. Trái tim như muốn nổ tung, có lẽ… anh đang mở cửa trái tim cho nữ nhân kia bước vào.
– A a a a!!
Hàn Mi la toáng lên ngay khi vừa bước vào phòng khách sạn.
Hộp mì tương đen của Hàn Mi bị đổ lăn ra sàn.
– Mì của tôi!
– Hừm… đổ cả rồi! Cô lấy cây lau nhà dọn đi!
– Hả?! Anh đang nói gì thế? Tôi chưa ăn mà nó đổ rồi, có nghĩa tôi chưa sử dụng nó… vậy tại sao phải dọn.
– Vì tôi mua nó cho cô. Nó là của cô, cô phải chịu trách nhiệm chứ!
– Được được, anh nói gì cũng được!
Nói xong, Hàn Mi bèn dọn dẹp hết tất cả trong khi Khải Phong thảnh thơi đi bộ ngắm biển vào ban đêm. Dọn dẹp xong, đuối sức vì chưa ăn gì mà đã lao động “khổ sai”, cô gục xuống ngủ thiếp đi.
Khải Phong mở cửa ra.
– Này… tôi mua bánh gạo cho cô! Ăn đỡ đi, khuya rồi… tất cả đều đóng cửa…
Đặt túi bánh gạo xuống bàn.
– Lại ngủ! Con nhóc này, cho đói luôn đi~ phiền phức! Bổn thiếu gia đã chạy từ đây xuống dưới kia mua đồ ăn cho ngươi mà lại như vậy! Chết đói đi!
Trong giấc mơ….
Cô đang mặt một chiếc váy trắng tinh khiết. Có tiếng chuông đám cưới! Cô vội chạy theo tiếng chuông, một nam nhân với vẻ mặt lãng tử ôm chầm cơ thể bé nhỏ. Và… môi chạm môi.
– Em thực sự hạnh phúc!
– Hửm? Ngủ mà lẩm bẩm gì vậy?
– Khải Phong…
Khải Phong thở dài rồi đưa tay khuôn mặt tựa thiên sứ đang ngủ kia, vén lọn tóc đen mượt sang vành tai rồi nói.
– Đã nói… đừng đặt tình cảm vào tôi! Cô thực sự sẽ tổn thương!