Bạn đang đọc Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm FULL – Chương 37
Dỗ Thích Yến nghĩ ngơi được một lúc, Sư Nhạc cũng nhắm mắt ngủ theo cậu.
Ban ngày lái xe suốt mấy tiếng đồng hồ, cộng thêm cả đêm tâm trạng cứ dập dềnh dao động, cô rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi.
Bị tiếng nói chuyện bên ngoài xe đánh thức, lúc cô mở mắt ra trời vẫn chưa sáng hẳn, liếc nhìn thời gian thì chưa tới sáu giờ, cô ngủ không tới hai tiếng.
Thích Yến đã rời khỏi xe, những người trong nhà cậu dường như lại bắt đầu bận rộn.
Sư Nhạc mở điện thoại ra, Thích Yến gửi cho cô một tin nhắn.
“Chị tỉnh rồi thì vào nhà ăn chút gì nhé.”
Không phải kêu cô rời đi, Sư Nhạc khẽ nhướng mày.
Ngước mắt nhìn sang bên đó, chợt thấy Thích Yến đang mặc đồ tang đứng nói chuyện với một ông cụ mặc đồ đạo sĩ, có lẽ là thầy pháp đến làm lễ.
Tối hôm qua cậu nói ngày mai phải đưa tang mẹ cậu, cho nên hôm nay bạn bè thân thích đều đến chia buồn, sẽ bận rộn hơn trước.
Sư Nhạc quan sát một hồi, sau đó khởi động xe.
Khóe mắt của Thích Yến vẫn luôn chú ý đến chiếc xe đó, thấy chiếc xe đột nhiên chuyển động, rẽ vào một khúc cua, cậu có chút sững sốt.
Sau đó không tự chủ được bước ra ngoài vài bước.
Cậu Thích đứng bên cạnh vội vàng kêu cậu lại: “Tiểu Yến, con đi đâu vậy?”
Thích Yến đột nhiên phản ứng lại, siết chặt nắm tay, im lặng lấy điện thoại ra, trên đó có một tin nhắn chưa đọc.
“Tối gặp.”
Thích Yến nhìn theo chiếc xe đã khuất dạng, đầu ngón tay khẽ run rẩy.
Sư Nhạc vào xã tìm một nhà khách, biết Thích Yến hôm nay chắc chắn có nhiều việc phải làm, cô cũng không làm đến làm phiền cậu nữa.
Tắm rửa sạch sẽ xong, báo cho Sư Tần mình ở bên ngoài mấy ngày, Sư Nhạc lại nhắm mắt ngủ một giấc.
Nhưng giấc ngủ này ngược lại không được sâu, lúc tỉnh dậy đầu cô có chút choáng váng.
Ở trong nhà khách nghịch điện thoại cả một ngày, đến sập tối cô mới lái xe trở lại Dư Bình.
Tối nay người trong nhà Thích Yến còn đông hơn hôm qua, cho dù đã về khuy cũng chưa thấy ai về, có lẽ ngày mai phải đưa tang mẹ Thích nên mọi người đều muốn tiễn bà một đoạn cuối.
Thích Yến còn phải tiếp đã mọi người, đương nhiên không thể đến xe cô nghĩ ngơi nói chuyện.
Sư Nhạc nghĩ ngợi một lúc, quyết định khoác áo bước xuống xe.
Lần này cô không hề che chắn, lúc đi ngang qua hầu như ánh mắt của mọi người đều nhìn cô.
Hổ Tử đang cùng một người bạn nhỏ đốt giấy tiền, vừa nhìn thấy cô, toàn bộ giấy tiền đều rớt xuống chậu than.
Cậu bé lập tức đứng bật dậy, do quỳ quá lâu nên lúc đứng dậy có chút loạng choạng: “Cô giáo Nhạc Nhạc!”
Sư Nhạc đỡ cậu bé, ngồi xổm xuống ôm cậu bé vào lòng: “Bé ngoan.”
Xung quanh có người nhận ra Sư Nhạc, vẻ mặt hết sức kinh ngạc: “Đây chẳng phải là giáo viên của đại học A sao! Sao cô lại đến đây?! Mời ngồi mời ngồi!”
Bởi vì Hổ Tử cứ dính lấy Sư Nhạc, nên mọi người đều tưởng cô nghe được tin của gia đình Hổ Tử mới đặc biệt đến đây vào thời điểm này.
Lưu Thủy Dương và những người khác không có ở đây, nhưng có mẹ của cậu ấy, có điều hôm qua bà ấy không nhìn thấy Sư Nhạc, nên cũng tưởng rằng hôm nay cô mới đến.
Mọi người lũ lượt nói: “Cô giáo, cô cũng có quá có lòng rồi.”
Sư Nhạc ôm Hổ Tử, cười đáp: “Cháu dến thắp cho dì nén nhang ạ.”
Cô không giỏi ứng phó quan hệ xã hội, đặc biệt là với các vị trưởng bối, lý do cô đưa ra cũng không có gì bắt bẻ.
Cho nên lúc Hổ Tử kéo cô rời khỏi, mọi người cũng sẽ không nói gì.
Buổi lễ đã trôi qua từ lâu, lúc này chỉ còn những người gác đêm nói chuyện với nhau, cũng không có ai lên đây dâng hương nữa.
Vì vậy Sư Nhạc thẳng thừng quỳ trước linh cữu với Hổ Tử, liên tục đốt giấy, cùng cậu bé nói chuyện.
Thích Yến đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nhưng lúc này cậu đang quỳ trong linh đường với tư cách là một người con hiếu thảo, ở trước mặt thầy pháp cầm sách kinh, không thể đứng dậy.
Cậu chỉ quay đầu lại liếc nhìn Sư Nhạc, Sư Nhạc khẽ gật đầu với cậu.
Hai người đứng giữa đám đông ồn ào đưa mắt nhìn nhau.
“Cô giáo Nhạc Nhạc, sao cô lại đến đây, sao cô không nói cho em biết?” Hổ Tử nhích lại gần Sư Nhạc, vì sợ làm ồn đến anh trai và thầy pháp, cậu bé thấp giọng nói với cô.
Sư Nhạc cũng thu lại tầm mắt, cúi xuống thì thầm: “Bởi vì Hổ Tử quá bận nên cô không tiện làm phiền đến em.”
Hổ Tử nghẹn ngào nói: “Em có bận gì đâu, chỉ có anh trai em thôi, em chẳng làm được gì cả.”
“Ai nói.” Sư Nhạc xoa đầu cậu bé, vòng tay qua vai rồi ôm cậu bé vào lòng: “Không phải Hổ Tử đã làm rất tốt rồi sao?”
“Là một ông cụ non hiểu chuyện.”
Hổ Tử khụt khịt mũi, ngẩng đầu lên nhìn cô, nước mắt lại không ngừng rớt xuống.
Cậu bé vùi đầu vào vòng tay Sư Nhạc, không dám khóc quá lớn, cả người đều run rẩy: “Em không phải là người lớn, anh em không khóc, nhưng em không thể kìm lại được.”
“Ai nói khóc thì không phải người lớn?” Sư Nhạc nhẹ giọng nói, “Nếu là cô, cô cũng sẽ khóc.”
“Hổ Tử khóc là bởi vì Hổ Tử rất yêu mẹ.”
Hổ Tử: “Nhưng bây giờ em không có mẹ nữa.”
Sư Nhạc ngẩn người, nhớ lại lúc Thích Yến ôm cô tối qua cậu cũng nói như vậy.
Cô ngẩng đầu lên, Thích Yến từ nãy đến giờ vẫn nhìn sang bên đây, sau khi bắt gặp ánh mắt của cô, cậu lại quay đầu đi.
Sư Nhạc ngẫm nghĩ, tối qua lúc cậu nói câu đó giọng nói cũng có chút khàn khàn, có phải vì cậu đã khóc không?
“Có mà.” Sư Nhạc hoàn hồn: “Mẹ của em sẽ mãi dõi theo em, chỉ là đổi sang một cách thức khác để nhìn em trưởng thành, chỉ cần em mãi yêu thương bà, bà sẽ mãi mãi dõi theo em.”
Hổ Tử như hiểu như không, nhưng cũng biết cô giáo đang an ủi mình, đưa tay lau mắt rồi quỳ thẳng dậy: “Em phải đốt cho mẹ thêm chút tiền, không thể để mẹ chịu thiệt thòi được.”
Vừa ngây thơ lại lương thiện.
Sư Nhạc khẽ ừm một tiếng, cùng cậu bé đốt tiền giấy.
Đến hơn nửa đêm, Hổ Tử ngủ thiếp đi trên nệm rơm bên cạnh, tựa đầu vào chân cô.
Sư Nhạc ngẫm nghĩ rồi đổi sang tư thế khác, nhẹ nhàng nhấc đầu cậu bé lên ôm vào lòng, còn mình thì dựa vào nệm rơm, dùng áo phao đắp lên người cậu bé, để cho cậu bé ngủ.
Thích Yến kết thúc buổi lễ bước đến thấy như vậy, lông mày khẽ nhíu lại.
Giọng nói của cậu còn khàn hơn cả hôm qua, một phần là do không nghĩ ngơi đầy đủ, một phần là vì mấy hôm nay nói quá nhiều.
“Chị, cứ đặt thằng bé sang một bên là được, em đi tìm bộ quần áo khác.”
“Đừng đi tới đi lui nữa.” Cửa phòng trong nhà cậu đều để mở, Sư Nhạc cũng nhìn thấy trên giường hầu như đều có người nằm ngủ la liệt, không có chỗ trống nào cho Hổ Tử.
Cô không nhúc nhích: “Cứ như vậy đi.”
Bên ngoài đã thưa bớt người, những vẫn còn người ở lại gác đêm.
Thích Yến cũng thuận thế quỳ xuống bên cạnh, vừa đốt tiền giấy vừa ở cùng với cô.
Giữa chừng cũng không phải là không có người đến nói chuyện, Thích Yến giúp cô giải thích với từng người một, có điều Sư Nhạc nói tiếng phổ thông nên không tránh khỏi trong giao tiếp có trở ngại, thế nên các vị trưởng bối chỉ nói vài câu rồi cũng rời đi.
Cuối cùng chỉ còn lại hai người và một Hổ Tử đã ngủ say.
Sư Nhạc khẽ hỏi cậu: “Bao giờ thì đưa tang?”
“Bốn giờ.”
Cũng không còn bao lâu nữa, cả đêm nay đều phải ngồi ở đây, nhưng hôm nay Sư Nhạc lại không nghe Thích Yến nói cô đi nghĩ ngơi, cô có chút tò mò nhìn cậu.
Thích Yến chú ý đến tầm mắt của cô, xoay đầu qua nói: “Sao vậy?”
Sư Nhạc hỏi cậu: “Hôm nay sao không đuổi chị đi nữa?”
Động tác của Thích Yến hơi khựng lại, sau đó nghiêng người lấy một nén hương mới thay thế cho nén hương đã cháy cạn.
Sư Nhạc nghe cậu khàn giọng nói: “Bởi vì hôm nay em muốn chị ở bên cạnh em.”
Sư Nhạc cảm thấy Thích Yến luôn đặt cô vào một lớp vỏ bảo vệ, thiết lập một khu vực an toàn, cậu chưa bao giờ vượt qua ranh giới đó, cũng chưa bao giờ khiến cô cảm thấy bị xúc phạm hay khó xử.
Cậu luôn ưu tiên cho suy nghĩ của cô, còn bản thân cậu thì hình như không có từ ích kỷ.
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy cậu nói chuyện kiểu này, hoàn toàn là vì bản thân mình, chỉ muốn để cô ở bên cạnh cậu.
Sư Nhạc thích cậu thẳng thắn bộc trực như vậy.
Cô khẽ cười: “Được.”
Bên ngoài có người nhìn thấy cảnh này, thấp giọng thảo luận: “Cô giáo này cũng tốt tính nhỉ.
Bà xem, biết tình hình của gia đình Hổ Tử liền chạy đến, xong rồi còn quay lại gác đêm với bọn họ, ôm Hổ Tử cũng ngồi thẳng trên đất, không hề có chút gì là câu nệ kiểu cách.”
“Cô ấy tốt bụng lắm, chị biết chuyện của Khang Tử nhà tôi với Thủy Dương chứ?” Mẹ Triệu cũng ở đây, bà ấy cười nói, “Cũng may có vị giáo viên này khuyên bọn chúng quay đầu, nếu không chúng tôi cũng đau đầu nhức óc lắm.”
Sư Nhạc đâu biết rằng các vị trưởng bối ở bên ngoài đang thảo luận về mình.
Cô ngồi ở đây cũng khá lâu nên có chút khát, nhưng trong lòng lại mắc Hổ Tử không tiện cử động, bèn nói: “Tiểu Yến rót cho chị cốc nước nhé.”
Thích Yến khẽ gật đầu, nhanh chóng đứng dậy đi rót cho cô cốc nước.
Sư Nhạc rút một tay ra, ngửa đầu uống cạn phần nước trong cốc.
Cô mặc quần áo khá coi trọng đến phong cách, cho dù là mùa đông cũng không mặc những loại áo cổ cao, bên ngoài khoác một chiếc áo măng tô, bên trong là một chiếc áo len cổ tròn.
Lúc cô ngửa đầu để lộ ra chiếc cổ trắng mịn, đẹp đến nao lòng.
Quay về mấy tháng, hình như cô lại trắng lên không ít.
Thích Yến dời tầm mắt sang chỗ khác, cụp mắt xuống, đợi cô uống xong thì nhận lại cái cốc: “Muốn uống nữa không?”
Thực ra cậu hoàn toàn có thể ôm Hổ Tử đi, nhưng cậu lại tham lam chút ấm áp trong khoảnh khắc này.
Sư Nhạc lắc đầu: “Không uống nữa.”
Nhìn cốc nước, cô đột nhiên nhớ ra gì đó, hỏi cậu: “Lúc nghĩ hè, Hổ Tử có nói với chị một chuyện.”
Thích Yến đặt cốc nước sang một bên, xoay đầu nhìn cô: “Hửm?”
Sư Nhạc thấp giọng cười một tiếng: “Thằng bé nói, nhà của các cậu vốn dĩ không uống nước suối trên núi.”
Gương mặt Thích Yến ngây ra một lúc, sau đó có chút lúng túng nhìn cô.
Sư Nhạc nhìn thấy sự thay đổi này của cậu, ý cười càng thêm đậm: “Cảm ơn Tiểu Yến, chị rất thích.”
Thích Yến khẽ mím môi, sau đó cầm lấy giấy tiền tiếp tục đốt: “Chị thích là được.”
Mặc dù đã về khuya nhưng đèn đóm ở đây vẫn sáng trưng, Sư Nhạc nhìn vành tai có chút phiếm hồng của cậu, nhẹ nhàng thở hắt ra môt hơi.
Trong lòng cậu chất chứa quá nhiều tâm sự, cô muốn cậu thả lỏng một chút, đừng mãi gò bó như vậy, người khác cũng sẽ cảm thấy ngột ngạt theo cậu.
Nói là bốn giờ đưa tang nhưng chưa đến bốn giờ đã có người lục tục kéo đến, Thích Yến cũng bắt đầu đi chuẩn bị những thứ cần thiết cho tang lễ.
Hổ Tử nằm trong lòng Sư Nhạc cũng không ngủ sâu giấc, vừa nghe thấy tiếng động liền giật mình tỉnh dậy, dụi mắt rồi lật đật đứng lên đi giúp đỡ.
Sư Nhạc cũng bước sang một bên, tục lệ ở đây khi đi đưa tang đều là người lớn và con cái, ngoài ra còn có họ hàng, đa số mọi người đều mặc đồ tang trắng.
Sư Nhạc không tiện đi theo, hơn nữa cô đi qua đó cũng không thích hợp.
Cô lặng lẽ quay lại xe, hạ cửa kính xuống, lắng nghe tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc và tiếng khóc của bà con thân thích, nhìn Thích Yến và Hổ Tử dẫn trước đám người đi song song với nhau, trong tay là di ảnh của mẹ Thích, chậm rãi rời khỏi căn nhà của bọn họ.
“Dì, lên đường bình an.”
Thích Yến biết Sư Nhạc sẽ không đi cùng bọn họ lên núi, lúc cô lặng lẽ quay về xe cậu đã biết, nhưng cô không hề nói lời tạm biệt, cũng không khởi động xe.
Thích Yến nghĩ cô sẽ không bỏ đi, vì cô từng nói với cậu rằng, cô chưa bao giờ nghe lời tạm biệt qua điện thoại.
Vì vậy mà lúc xuống núi không thấy chiếc xe đâu, cậu gần như chết lặng.
Cậu đứng ngơ ngẩn một lúc lâu, cổ họng có chút khô khốc, móc điện thoại ra xem nhưng trên đó không có tin tức gì.
Cô đột nhiên xuất hiện, rồi lại đột nhiên rời đi, không có bất kỳ sự báo trước nào.
Thích Yến cảm thấy như bị rút hết sức lực, sự mệt mỏi chồng chất nhiều ngày qua bỗng chốc tuôn trào, khiến cậu gần như không chịu đựng nổi.
“Đứng ngẩn ra đó làm gì vậy?”
Nghe thấy giọng nói này, Thích Yến lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Sư Nhạc từ phía sau bước ra.
Cô đang che một chiếc ô, nhìn thì có vẻ còn mới nhưng không hợp với phong cách của cô, hoa văn lòe loẹt sến súa, có lẽ là mua tạm ở đâu đó.
Hôm nay trời vẫn đổ mưa, mặc dù mưa phùn nhưng trên mặt ô của cô nước đã nhỏ thành giọt, có lẽ đã đứng bên ngoài rất lâu.
Thích Yến hơi hé miệng, suýt chút nữa không phát ra được âm thanh: “Chị.”
“Hửm?” Thấy đầu tóc của cậu sắp bị nước mưa làm ướt, Sư Nhạc đưa tán ô lên đỉnh đầu cậu, “Sao không về nhà?”
Thích Yến hít vào một hơi: “Chị đi đâu vậy?”
Ánh mắt của cậu cứ dán chặt vào người cô, giọng điệu vừa có chút gấp gáp vừa có chút tủi thân, làm Sư Nhạc nhất thời sửng sốt, “Chị….”
Thích Yến: “Em không tìm được chị.”
Sư Nhạc nhìn biểu cảm của cậu rồi bất chợt hiểu ra, cô bật cười: “Tưởng chị đi rồi à?”
Thích Yến im lặng.
Sư Nhạc biết đây là một sự ngầm thừa nhận, cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ bất lực của Thích Yến, trong lòng bỗng có chút mềm mại: “Chị không mang theo quần áo nên phải đi mua ô, sau đó theo các cậu lên núi.”
Thích Yến không hề nhìn thấy cô, cậu sững sờ.
Sư Nhạc nói: “Chị đứng từ xa nhìn thôi.”
Thích Yến rũ mắt, lúc này mới thấy đôi giày của cô đã lấm bùn, trong lòng cậu như bị một tảng đá lớn đè lên, nặng đến nỗi nghẹt thở.
Sau đó cậu nghe thấy người đối diện nói: “Có điều chị cũng phải đi rồi.”
Thích Yến lập tức ngẩng đầu lên.
Sư Nhạc đưa cây dù cho cậu, nhẹ giọng nói: “Chị đợi cậu quay về để nói lời tạm biệt.”
Thích Yến không nhận, cậu khẽ chớp mắt, vẻ ôn hòa và bình tĩnh thường ngày dường như đã biến mất, trên mặt cũng không có lấy một nụ cười đúng mực, chỉ đứng đó lẳng lặng nhìn cô.
Cậu không còn quá nhiều sức lực để đi quản lý biểu hiện và cảm xúc của bản thân.
“Chúng ta thiếu một lời tạm biệt chính thức.” Cậu không nhận, Sư Nhạc lại hạ thấp chiếc ô xuống một chút, che khuất tầm nhìn của người bên ngoài, “Đồng Lâm nói với chị, hôm chị rời đi cậu có đến tìm chị.”
“Chị cũng mới biết hai ngày trước.” Sư Nhạc nhìn vào mắt cậu, khẽ cười, “Cho nên mấy tháng nay chị đã trách cậu, tưởng cậu là người vô ương tâm.”
Thích Yến khàn giọng nói: “Em quả thực là một người vô lương tâm.”
Câu nói này Sư Nhạc không đáp lại, cô khẽ thở dài, nói: “Tiểu Yến, chị biết mỗi người đều có thứ gì đó cần gánh vác, cậu cũng vậy.”
“Nhưng chị cũng hy vọng cậu có thể vui vẻ, cậu hiểu không?”
Hai hôm nay cô quả thực hơi nhếch nhác, nghĩ ngơi không đầy đủ nên sắc mặt cũng không được tốt cho lắm, tối qua còn thức cả một đêm, đầu tóc có chút rối bời, quần áo trên người cũng lấm lem, nhưng nhìn cô vẫn xinh đẹp đến chói mắt.
Thích Yến im lặng nhìn cô, như thể đã đông cứng lại, không hề nhúc nhích.
“Chị thích cách cậu là chính mình.” Sư Nhạc từ trong túi móc ra một viên kẹo mà vừa nãy đi mua ô cô đã tiện thể mua, đưa cho cậu, “Nếu cậu buồn thì cứ tâm sự với chị, cậu cũng đâu phải siêu nhân, làm sao có thể một mình chống đỡ nhiều như vậy.”
“Hy vọng cậu được bình an và hạnh phúc, tương lai tươi sáng.”
Sư Nhạc nói xong, yên lặng nhìn Thích Yến nãy giờ vẫn luôn trầm mặc.
Cô một tay cầm ô, một tay cầm kẹo đưa cho cậu, nhưng cậu lại không nhúc nhích, cô bèn dùng đầu ngón tay chọc chọc vào quần áo cậu: “Phát ngốc rồi à?”
Hồi lâu sau, cô nghe thấy Thích Yến thở dài, sau đó giơ tay nhận viên kẹo trong tay cô, đầu ngón tay lạnh buốt của cậu nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay cô.
Sau đó cậu cất viên kẹo vào túi, lại giơ tay lên ôm cô vào lòng.
Thấp giọng nói: “Cảm ơn chị.”
Cái ôm này rất ngắn ngủi, nhưng trong khoảnh khắc đó cậu lại ôm cô rất chặt.
Mấy giây sau, Thích Yến buông cô ra, cậu đang định nói thêm gì đó thì Sư Nhạc đã nghe thấy một giọng nói vang lên: “Cô giáo Nhạc Nhạc!”
Cô khẽ nhíu mày, sau đó thấy Hổ Tử chạy tới dưới tán ô: “Cô giáo Nhạc Nhạc, em cứ tưởng cô đi rồi, đi thôi, vào nhà em ăn cơm đã!”
Sư Nhạc đưa chiếc ô cho Thích Yến, lần này Thích Yến đã cầm lấy.
Sư Nhạc cúi người xuống, cười nói: “Cô không ăn đâu, giờ cô phải về rồi.”
Sự mất mát hiện rõ trên gương mặt Hổ Tử, đôi mắt cậu bé đỏ lên: “Cô giáo Nhạc Nhạc không nán lại nhà em một lúc đã sao?”
Sư Nhạc nói: “Cô còn có chút việc, nếu Hổ Tử thấy nhớ cô thì lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho cô mà.”
Cô nói xong, cũng móc một viên kẹo từ trong túi ra, đưa cho cậu bé.
Thích Yến ngẩn người, nhìn chằm chằm viên kẹo đó, màu mắt hơi trầm xuống.
Hổ Tử cũng không nghĩ nhiều, nhận viên kẹo rồi bóc ra ăn ngay, muốn giữ cô ở lại nhưng cũng biết lúc này không tiện, trong nhà vẫn còn nhiều việc phải làm.
Cho nên đành ũ rủ gật đầu: “Vậy được rồi, em sẽ rất nhớ cô.”
“Ừm, cô cũng sẽ nhớ em.” Sư Nhạc nói, “Mong em luôn luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc.”
Thích Yến: “….”
Sư Nhạc trước khi rời đi cũng chào cậu Thích một tiếng, đến nỗi lúc cô lên xe có nguyên một đoàn người ra tiễn cô.
Cậu Thích vẫy tay: “Cô giáo có thời gian rãnh thì đến đây chơi nhé!”
Sư Nhạc khẽ gật đầu, ánh mắt quét qua từng người một, cuối cùng dừng lại trên người Thích Yến, cười nói: “Vậy chị đi đây.”
Thích Yến khẽ gật đầu: “Đi đường cẩn thận.”
Trước mặt nhiều người như vậy hai người cũng không tiện nói gì, Sư Nhạc đã quay đầu xe từ sớm, lúc này đang đậu bên kia đường, chỉ cần khởi động xe là đi ngay.
Từ trong gương chiếu hậu thấy nhóm người phía sau đã dần dần tản ra, chỉ còn lại Thích Yến vẫn đứng nguyên tại chỗ, cô dừng xe, vươn tay ra ngoài cửa sổ vẫy tay về phía sau.
Sau đó lái xe biến mất khỏi tầm mắt của Thích Yến.
Cậu Thích ở phía sau gọi cậu: “Tiểu Yến, mau qua đây ăn cơm rồi thu dọn đồ đạc trả cho người ta.”
Thích Yến đáp lại một tiếng.
Hổ Tử kéo quần áo Thích Yến, có chút oán trách nói: “Anh, sao anh không giữ cô giáo Nhạc Nhạc lại?”
Thích Yến cong khóe môi, im lặng không nói gì.
Về đến nhà, cậu cẩn thận cất chiếc ô đi, ngồi bên cạnh cậu mình ăn cơm.
Cậu Thích vẫn đang nghĩ đến Sư Nhạc: “Cô giáo này tính tình cũng không tệ, lúc đầu cậu còn tưởng cô ấy rất kiêu kỳ, bây giờ nghĩ lại khá có lỗi.”
Thích Yến gắp đồ ăn cho Hổ Tử, nghe vậy chỉ mỉm cười.
Thời gian gần đây cậu Thích không thấy đứa cháu trai này nở nụ cười, lúc này thấy cậu như vậy thì khẽ vỗ vai cậu: “Con cố gắng lên, còn có cậu đây.”
Thích Yến khẽ gật đầu: “Dạ.”
“Có điều cô giáo đó là sinh viên đại học A, vậy nhà của cô ấy ở đâu mà nói tới đây là tới liền như vậy?”
Thích Yến: “Bắc Thành ạ.”
Trên bàn ăn bỗng chìm vào yên lặng, cậu Thích suýt chút nữa đánh rớt đôi đũa: “Con nói cô ấy từ Bắc Thành đến!? Xa như vậy sao!”
“Không xa.” Thích Yến bình tĩnh cầm đôi đũa lên.
“Như vậy còn không xa! Từ đây đến Bắc Thành cũng phải vài nghìn cây số, đi tàu hỏa cũng mất gần vài chục tiếng đồng hồ, còn phải chuyển xe…”
Cậu Thích nghe như vậy thì cảm thấy chấn động, ngồi trên bàn ăn không ngừng bàn luận về khoảng cách từ Dư Bình đến Bắc Thành với mọi người.
Thích Yến im lặng ăn cơm, sau khi ăn xong cậu đứng trong sân, lấy viên kẹo mà Sư Nhạc đã tặng cậu ra, nhìn một hồi rồi tháo vỏ bỏ vào miệng, nhìn về phía Sư Nhạc vừa rời đi cách đó không xa, tầm mắt rơi xuống những ngọn đồi xanh trập trùng.
Trong lòng thầm nghĩ, không xa.
Chỉ là sáu ngàn dặm, cậu có thể vượt qua được..