Bạn đang đọc Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm FULL – Chương 36
Tiếng pháo hoa bên ngoài gần như không ngừng vang lên, Sư Nhạc bị tiếng ồn làm cho có chút ù tai, nhưng cô vẫn nghe thấy một tiếng chị rất khẽ.
Song lại không hề vui mừng như trong tưởng tượng của cô.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc hội ngộ của mình và Thích Yến lại rơi vào tình cảnh như thế này.
Lúc đến đây cô đã nghĩ, hay là bây giờ mình khoan hãy đến, vì có lẽ cậu rất bận.
Nhưng cô lại nghĩ, người này đã không còn bố, bây giờ cũng chẳng còn mẹ, chắc hẳn sẽ rất đau lòng.
Vì thế mà Sư Nhạc đã đến đây.
Khoảnh khắc nhìn thấy Thích Yến, cô đột nhiên cảm thấy bản thân cũng rất buồn.
Không ai nhận ra sự kỳ lạ ở bên đây, có một số người còn liên tục gọi cậu: “Tiểu Yến, con xem thử đồ đạc viết trong danh sách này đã đủ cả chưa?”
Sư Nhạc: “Cậu bận trước đi.”
Thích Yến tiến lên trước một bước, sau khi im lặng mấy giây, cậu nói: “Chị, đợi em.”
Sư Nhạc khẽ gật đầu.
Đa số khách đến thăm viếng đều phải tới trước linh cữu đốt tiền giấy, Sư Nhạc biết tính cách của Hổ Tử, cho nên không vội qua đó.
Cô lại trở về xe, nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mặt, nhìn bóng người cao gầy không ngừng qua lại như con thoi giữa đám đông.
Ai rồi cũng sẽ trưởng thành sau một đêm, ‘một đêm’ này của cô là ba năm về trước, nhưng Thích Yến thì có vẻ dài hơn cô.
Đối mặt với tình huống như vậy nhưng cậu lại không hề hoảng loạn, cũng không khóc đến sưng mắt như Hổ Tử.
Cậu chỉ là muốn gọi cô như vậy, kìm nén nỗi lòng để lo liệu cho gia đình.
Nhưng suy cho cùng cậu cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi.
Thích Yến cả một đêm cứ thấp thỏm không yên.
Trong lòng cậu vốn dĩ đã nặng nề tâm sự, lúc này đây lại rối bời như tơ vò, thực ra cậu như vậy đã từ rất lâu rồi, kể từ ngày nhận được tin dữ của mẹ.
Cậu giống như bị một sợi dây xách lên, chỗ nào cần thì chạy tới chỗ đó.
Cậu bận chuẩn bị hậu sự cho mẹ, bận mời khách khứa, bận vỗ về Hổ Tử, còn phải bận ở bên mẹ đoạn đường cuối cùng.
Cậu gần như không thể thả lỏng dây thần kinh, đầu óc căng cứng cho đến tận bây giờ.
Cậu biết, nếu cậu không chống đỡ, căn nhà này nháy mắt sẽ sụp đổ.
Mãi cho đến khi nhìn thấy người lý ra không nên xuất hiện ở đây.
Có một khoảnh khắc cậu còn tưởng rằng vì mình quá bận rộn và mệt mỏi nên đã xuất hiện ảo giác, đến mức trong nháy mắt không phản ứng lại kịp.
Giống như giữa thế giới hối hả đột nhiên bắt được một tia sáng, sợi dây cung đang căng chặt của cậu bất chợt run lên.
Mãi đến khi đã qua một đêm vẫn không ngừng run rẩy.
Sự náo nhiệt kéo dài đến tận hừng đông mới kết thúc, khách khứa cũng đã ra về gần hết, chỉ còn lại những người thân thích trong nhà, mọi người cũng lục tục đi nghĩ ngơi.
Thích Yến bước ra ngoài, lấy điện thoại di động ra đọc tin nhắn trên đó, lúc này chút cảm giác không chân thực trong lòng cậu mới hoàn toàn tan biến, cô thực sự đã đến, cô đang đợi cậu.
Cậu vừa mong chờ lại sợ hãi.
Sư Nhạc đã sớm nhắn tin cho Thích Yến, nói cậu cứ lo việc trước, cô sẽ đợi.
Lúc đầu bên ngoài có tiếng pháo nổ, cô không ngủ được cứ ngồi nhìn cậu mãi, đến bây giờ cũng không thấy buồn ngủ nữa.
Vừa nhìn thấy cậu đứng trước cổng sân ngó ngang ngó dọc, chẳng mấy chốc điện thoại của Sư Nhạc đã đổ chuông.
Sư Nhạc nhìn đám người đằng xa, nhận điện thoại rồi nói: “Chị đang ở bên đường, ngay khúc cua.”
Khúc cua này giống như một sự hiểu ngầm của hai người, nghe xong lời này, Sư Nhạc nhìn thấy cậu lập tức ngẩng đầu lên nhìn qua bên đây, sau đó nhanh chóng bước tới.
Cô hạ cửa kính xe, mở khóa cửa xe.
Mưa phùn bên ngoài đã có chút lớn hơn, còn mang theo không khí lạnh, đợi cậu đi tới bên cạnh cửa sổ, Sư Nhạc nghiêng người mở cửa cho cậu: “Vào đi.”
Thích Yến chỉ mãi nhìn cô, thấy Sư Nhạc khẽ nhướng mày, cậu cúi đầu, từ từ cởi khăn tang trên đầu và tang phục xuống, sau đó bước lên xe.
Sư Nhạc đóng cửa xe lại, nhìn cậu ôm đống đồ trắng để trước người.
Giữa hai người có chút khoảng lặng.
Mục đích Sư Nhạc đến đây dường như đã bị tin tức này đột ngột lấn át, cô cảm thấy bây giờ không phải là lúc nhắc lại những chuyện đã qua.
Cô hỏi: “Bao lâu rồi chưa được nghĩ ngơi?”
Thích Yến đáp: “Cũng không nhớ rõ nữa.”
Sư Nhạc xoay đầu qua, nhìn cậu: “Vậy nghĩ ngơi một lúc nhé? Chị cũng không bận gì cả.”
“Không sao.” Thích Yến khẽ cười, “Em cũng không buồn ngủ.”
Giọng điệu của cậu cũng không quá nặng nề, cậu hỏi cô: “Chị đến Dư Bình làm gì vậy?”
Sư Nhạc lấy chai nước trên xe đưa cho cậu: “Đến thăm cậu.”
Động tác nhận chai nước của Thích Yến chợt khựng lại, ngước mắt lên nhìn thẳng vào cô.
Thấy cậu sửng sốt, Sư Nhạc lấy chai nước chống vào tay cậu: “Hửm?”
Thích Yến nhận chai nước, cũng không biết là khát thật hay vì điều gì mà một hơi uống hết hơn nửa chai.
Cậu đóng nắp chai lại, khẽ chuyển động yết hầu, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nhằm tránh khỏi tầm mắt cô, nhẹ giọng hỏi: “Nhìn em làm gì?”
“Nhớ cậu đến thăm cậu không được sao?” Sư Nhạc nhìn thấy hành động này của cậu thì có chút ấm ức, “Vậy mà có người đến nhìn cũng không thèm nhìn chị.”
Lưng của Thích Yến có chút cứng đờ, Sư Nhạc vẫn nhìn theo bóng lưng của cậu.
Mãi cho đến khi thấy cậu giống như thở dài, sau đó quay đầu lại, nhẹ nhàng cười nói: “Cảm ơn chị.”
Cách mấy giây, cậu lại nói: “Vẫn còn nhớ em.”
Sư Nhạc cảm thấy đã mấy tháng trôi qua nhưng con người này vẫn không hề thay đổi, cô thở hắt ra một hơi: “Tiểu Yến, chị đến đây không phải để nghe câu cảm ơn của cậu.”
Lông mi Thích Yến khẽ run rẩy.
Làm sao cậu dám nghĩ tới điều đó, nghĩ rằng cô sẽ xuất hiện ở đây thêm lần nữa, đứng trước mặt cậu nói rằng cô nhớ cậu.
Lúc này, Thích Yến đột nhiên cảm thấy mình rất vô dụng, vì cô đã hiện thực hóa được câu nói muốn gặp thì gặp thôi mà lúc trước cô từng nói.
Còn cậu, ngay cả dũng khí để nhìn cô cũng không có.
Tấm lưng vốn dĩ đang thẳng tắp của cậu bỗng nhiên hơi thả lỏng, sau đó dựa vào ghế xe.
Cậu bất chợt muốn hút thuốc, nhưng vẫn cố nhịn xuống, trong lòng giống như bị thứ gì đó cào xe khiến cậu rất bất an.
Đột nhiên nghe thấy người bên cạnh gọi một tiếng: “Tiểu Yến.”
“Ừm.”
“Muốn ôm một chút không?”
Thích Yến lập tức ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn cô.
Sư Nhạc liếc nhìn về phía xa, mọi người hầu như đã đi ngủ, cho dù chưa ngủ thì cũng ngại ra ngoài vì trời đang mưa, căn bản không nhìn thấy bên này.
Cô xoay người, đưa tay tắt đèn trong xe đi, nương theo chút ánh sáng hắt ra từ chiếc lều phía xa xa nhìn cậu.
Trong bóng tối Sư Nhạc không thấy rõ được biểu cảm của cậu, cô vươn tay ra: “Chị ôm cậu một lát nhé.”
Bầu không khí dường như lại trở về cái đêm trong hội trường tối om đó, tuy không thấy rõ được vẻ mặt của đối phương, nhưng Thích Yến vẫn chăm chú nhìn người trước mặt.
Sư Nhạc tưởng cậu không muốn: “Tiểu…”
Vừa mới mở miệng bóng đen đã động đậy, rồi đột nhiên chồm tới ôm cô vào lòng, nhìn người cậu gầy gò nhưng vòng ôm lại vô cùng rộng rãi.
Trên người cậu còn vương lại mùi nến giấy, cũng không biết đã đứng ở trong đó bao lâu mà mùi khói vẫn còn nhàn nhạt.
Bởi vì ở trong xe nên Sư Nhạc không mặc áo khoác ngoài, cô thoải mái nhấc tay lên, ở sau lưng Thích Yến nhẹ nhàng vỗ về: “Vất vả cho cậu rồi.”
Thích Yến không nói chuyện, cánh tay lại siết chặt thêm một chút, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hít thở không sao bình tĩnh được của cậu.
Hai người im lặng ôm lấy nhau không biết đã bao lâu, Sư Nhạc mới nghe thấy cậu thều thào: “Chị, em không còn mẹ nữa.”
Giọng nói run rẩy, thậm chí cả cánh tay cũng bắt đầu run rẩy.
Trái tim Sư Nhạc nhất thời như bị ai nắm chặt, cô hơi nghiêng đầu qua, áp má vào tóc cậu, mái tóc cậu lại dài thêm không ít, còn mang theo chút ẩm ướt của cơn mưa phùn bên ngoài.
“Chị biết.” Sư Nhạc khẽ nói, “Chị biết.”
Cô dừng lại mấy giây, đây là lần đầu tiên cô đối mặt với tình huống này nên có một số lời không biết phải nói thế nào, cuối cùng lại nói: “Chị ở với cậu.”
Sau cái ôm, Sư Nhạc cùng Thích Yến xuống xe, đến trước linh đường của mẹ Thích, ngọn nến trắng lập lòe, có vài người vẫn chưa ngủ, trong số đó có cậu của Thích Yến.
Nhìn thấy Sư Nhạc, cậu Thích nhất thời cũng ngớ ra.
Ông ấy hết nhìn Thích Yến rồi lại nhìn Sư Nhạc, giống như có chút không biết phải nói gì.
Sư Nhạc cười chào trước: “Cậu.”
Nghe vậy, động tác đang lấy hương với giấy cho cô của Thích Yến có hơi khựng lại.
Cậu Thích lúc này mới hoàn hồn, lập tức tiến lên phía trước, không khỏi kinh ngạc nói: “Cô giáo, cô, sao cô lại đến đây? Bây giờ hơn nửa đêm rồi mà?!”
Sư Nhạc nhận giấy và hương từ tay Thích Yến, đáp: “Cháu đến thắp nén hương cho dì ạ.”
Cậu Thích hiển nhiên không ngờ sinh viên đại học từ thành phố lại lặn lội đến đây, càng không ngờ là vì đến thắp nén hương, ông ấy nói chuyện có hơi lắp bắp: “Cô, cô cũng quá có lòng rồi.”
Trước mặt có một chiếc đệm được làm bằng cỏ khô để cho khách quỳ xuống.
Sư Nhạc không chút nghĩ ngợi quỳ xuống, cô thắp một nén hương, sau đó học theo vài người khách đến viếng mà tối qua cô nhìn thấy, từ từ cúi lạy sát đất ba cái.
Sau khi cắm hương xong, cô lại đốt chút tiền giấy, bỏ vào cái nồi đựng tro giấy trước mặt.
Linh đường treo di ảnh của mẹ Thích, bà trong bức hình đó hình như trẻ hơn một chút so với lần trước cô gặp.
Sư Nhạc chỉ nhìn thấy ở bà có hai mặt, là một người vừa nhiệt tình lại ấm áp.
Chẳng trách lại nuôi dạy được hai người con là Thích Yến và Hổ Tử.
Thích Yến lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, yết hầu khẽ chuyển động, sau đó từ từ dời tầm mắt lên, nhìn người mẹ trong di ảnh.
Mẹ, mẹ có thích cô ấy không?
Đợi Sư Nhạc đốt giấy tiền xong, Thích Yến dìu cô đứng dậy.
“Giờ này cũng không còn sớm nữa.” Cậu Thích nói, “Cô giáo ở lại đây nghĩ ngơi nhé? Tiểu Yến, con mau đưa cô giáo đi nghĩ ngơi đi, hay là ăn chút gì trước đã?”
Thích Yến bấy giờ mới nhớ ra.
Cậu khẽ cau mày nhìn Sư Nhạc, lúc cô đến đây trời mới sập tối, cộng thêm đầu óc cậu đang rối rắm nên quên khuấy chuyện này.
Lúc này ngược lại cậu của cậu lại là người tỉnh táo nhất.
Cậu lập tức nói: “Để em chuẩn bị cơm cho chị.”
Sư Nhạc không từ chối, cô cảm thấy Thích Yến cũng sẽ không cho cô cơ hội từ chối này, hơn nữa lúc cô đến đây là nhất thời nổi hứng, cơm tối cũng chưa ăn, nên lúc này cũng thực sự thấy đói.
Cũng may là trong nhà có đủ mọi thứ.
Thích Yến hâm cơm lại, xào cho cô một món đơn giản.
Sư Nhạc ngồi ngoài lều ăn cơm.
Thích Yến ngồi bên cạnh, nhìn cô ăn uống chậm rãi, hỏi: “Chị từ đâu qua đây? Đến đó từ lúc nào?”
“Từ Giang Châu đến.” Có thể đã qua cơn đói nên Sư Nhạc lúc này ăn không mấy ngon miệng, cô vừa ăn vừa trò chuyện với cậu, “Vừa đến thì chạy qua chỗ cậu luôn.”
Thích Yến nhớ đến thời gian nhận được cuộc gọi nhỡ, cậu mím môi nói: “Xin lỗi, lúc đó em bận quá.”
“Chị biết.” Sư Nhạc liếc cậu một cái, “Sao cứ xin lỗi chị mãi thế, không phải đã nói rồi sao? Chị không đến đây nghe lời xin lỗi của cậu.”
Thích Yến chống tay lên bàn, nhẹ nhàng cuộn nắm tay lại, cô nói rồi, là cô nhớ cậu nên mới đến.
Thích Yến biết cô là người mềm lòng, biết cô đối xử với mình rất tốt, tốt như đối với một đứa em trai vậy.
Cậu hơi rũ mắt: “Vậy lúc nào chị đi?”
Sư Nhạc khẽ cười: “Đây là đang đuổi khéo chị đấy à?”
“Không phải.” Thích Yến vô thức phủ nhận, nhưng lúc này thực sự không biết phải làm thế nào.
Bởi vì trong nhà có chuyện nên căn bản các phòng ngủ đã có người thân ở, mọi người cũng không quan trọng gì, đa số đều là thức nhiều ngủ ít, chụm năm chụm ba lại ngủ chung một giường, có chỗ nào trống thì nằm ngủ chỗ đó.
Bây giờ mới rạng sáng, Sư Nhạc phải ngủ chỗ nào đây?
Cậu nói: “Em, để em tìm một chỗ cho chị nằm nghĩ.”
“Không cần đâu.” Sư Nhạc ăn xong, đặt đũa xuống, nói: “Chị thức cùng cậu.”
Thích Yến sửng sốt, sau đó nghĩ cũng không nghĩ liền nói: “Không được.”
Cậu gần như không có thời gian ngủ, làm sao có thể để cô chịu đựng với cậu được.
Sư Nhạc nhìn cậu, nhưng không thấy vẻ mặt cậu có nhiều thay đổi: “Muốn ở cùng với cậu thêm một lúc cũng không được sao?”
“Chị cũng không phải là không ngủ.” Sư Nhạc biết suy nghĩ của Thích Yến, cô nói, “Nếu muốn ngủ thì nằm trên xe ngủ cũng được.”
Sao có thể để cô chịu ấm ức như vậy được.
Cho dù có vào xã tìm một nhà khách cho cô cũng đỡ hơn để cô chịu ấm ức như vậy.
Thích Yến còn chưa mở miệng, Sư Nhạc đã giơ tay lên chặn miệng cậu lại.
Thời tiết mặc dù se lạnh nhưng bên ngoài vẫn đang đốt lửa, ngón tay cô vừa ấm áp lại mang theo chút hương thơm nhàn nhạt.
Sư Nhạc ngước mắt nhìn mấy người lớn đang ngủ gục trước linh đường, sau đó cô nhích tới gần Thích Yến một chút, thấp giọng nói.
“Chị đau lòng cho cậu, muốn ở cùng cậu nhiều thêm một chút, cậu cho chị cơ hội này nhé?”
“Tính cách của chị rất bướng, bây giờ mà cậu lại từ chối chị, chị sẽ lập tức đi ngay, hơn nữa còn không bao giờ quay lại.”
Cô ngước mắt nhìn chiếc xe cách đó không xa, thì thầm: “Nếu cậu vẫn cảm thấy áy náy, chi bằng cậu nói chuyện với chị một lát nhé, được không?”
Đã lâu rồi Thích Yến chưa được nhìn kỹ đôi mắt cô, trên mặt cô còn mang theo ý cười nhàn nhạt, đôi mắt nhìn thẳng vào cậu.
Một lúc sau, cậu nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người lại quay về xe, cửa sổ xe ngăn cách bên trong và bên ngoài xe thành hai thế giới.
Sư Nhạc nói là muốn Thích Yến trò chuyện với mình, nhưng thực tế lúc này hai người cũng chẳng có gì để nói, cô chỉ muốn tìm một lý do để ở bên cạnh cậu.
“Tiểu Yến.” Sư Nhạc không mở đèn, trong bóng tối nhẹ nhàng cất tiếng.
Thích Yến ôn hòa đáp lại cô.
“Cậu buồn không?” Sư Nhạc hạ ghế xe xuống một chút, nằm lên đó rồi xoay đầu qua nhìn cậu, “Không cho nói dối.”
Thích Yến cũng dựa vào ghế xe, trong đầu lóe lên rất nhiều ý nghĩ, nhưng cuối cùng lại ừm một tiếng, nói: “Buồn.”
Sư Nhạc: “Vậy bây giờ cậu có thể buồn một lúc.”
Thích Yến thoáng sửng sốt.
Sư Nhạc cười, giơ tay vỗ nhẹ đầu cậu: “Bởi vì biết cậu cả ngày phải tiếp đãi khách khứa nên cần kìm nén cảm xúc, những lúc đó chắc cậu phải kiên cường mạnh mẽ.”
“Nhưng bây giờ chẳng phải có chị đây rồi sao?” Sư Nhạc nhẹ giọng nói, trong buồng xe yên tĩnh lại như có chút mê hoặc, “Không có người khác, cậu cũng không cần kìm nén nữa.”
“Chị vượt đường xa đến đây, cũng không muốn nhìn thấy những thứ này, nếu cậu thấy mệt mỏi và đau lòng, có chị đây, chị muốn để cậu được thư giãn một chút.”
Thích Yến cảm nhận được độ ấm trên đỉnh đầu, mặc dù cậu cao hơn cô, nhưng lúc này lại cam tâm tình nguyện rũ đầu xuống.
Cậu nói: “Vậy, có thể ôm thêm một lần nữa không?”
Sư Nhạc thu tay về, Thích Yến nghe thấy tiếng cười khe khẽ của cô trong bóng tối, sau đó cô nhích người tới, ôm cậu vào lòng.
“Vòng tay của chị không được lớn lắm, cậu ôm tạm nhé.”
Thích Yến nhắm mắt lại, từ từ duỗi tay ra ôm ngược lại cô..