Chị Dâu Nhìn Em Một Chút!

Chương 65


Bạn đang đọc Chị Dâu Nhìn Em Một Chút! – Chương 65


Màn đêm thinh lặng, khi vạn vật đang chìm đắm trong mưa đêm, có một người phụ nữ đang băn khoăn, nàng ngồi đối diện người mình yêu, không biết nói gì, và cũng chẳng biết mình nên nói gì.

Nàng đã bao nhiêu lần thẳng thắng bộc lộ những suy nghĩ của mình, nhưng nàng không biết rốt cuộc Huệ Gia nghe có hiểu những điều nàng muốn.

Ước muốn của nàng chỉ đơn giản, Huệ Gia cứ sống như một người bình thường, muốn tài giỏi, hãy dùng học thức đổi lấy.

Nàng ghét Huệ Gia đánh đổi tài giỏi bằng tính mạng của chính mình như thế này.
“Huệ Gia, chị cũng hết lời rồi.” Ngọc Hiên mệt mỏi đứng lên, vì cơn mưa nên nàng mới cho Huệ Gia bước vào bên trong nhà mình.

Bây giờ muốn hàn gắn, nàng cũng không biết làm sao để hàn gắn, nàng quá mệt mỏi.
Huệ Gia nhìn gương mặt tiều tụy của Ngọc Hiên, nàng cố gắng giữ lấy bàn tay của nàng ấy lại, không cho nàng ấy bỏ đi, “Chị… Em biết lỗi rồi.”
“Chúng ta cho nhau một thời gian đi.

Chị không muốn chúng ta tiếp tục như vậy nữa.” Ngọc Hiên không cho Huệ Gia nắm cổ tay của mình nữa, nàng quá mệt mỏi rồi, không thể nào cứ phải nói mãi một người không bao giờ nghe lời mình.
Hai người, hai khung trời khác nhau, hai suy nghĩ khác nhau.

Huệ Gia chỉ muốn mình mau chóng trở nên cường đại, giống chị Nhiên, giống chị Oanh, để đủ sức bảo hộ chính mình, bảo hộ cả người mình yêu.

Nhưng người phụ nữ của nàng không thích điều này, nàng không thể nào rời xa Ngọc Hiên được, thế nên nàng cũng quyết định bỏ cuộc.


Từ nay về sau chỉ là một nhân viên văn phòng quèn, đời đời kiếp kiếp ở bên nàng ấy.
Sau ngày mưa hôm đó, hai người cũng không gặp nhau nữa, mặc cho Huệ Gia vẫn ngày ngày đợi Ngọc Hiên ở dưới công ty, nàng cũng không dễ dàng động tâm, đi làm về liền về thẳng nhà.

Không cho Huệ Gia bất kì cơ hội nào khiến nàng mềm lòng.

Có lẽ Ngọc Hiên nên xa Huệ Gia một thời gian, ai cần ai, ai yêu ai, một thời gian sau lại ngồi xuống nói tiếp.
Dự án Cielo của Ngọc Hiên bắt đầu đi vào ổn định, nàng ít ở trong công ty hơn, số giờ nàng ở công trình ngày càng tăng.

Vốn dĩ DGr chỉ mua lại các dự án chết để sữa chữa lại, cho nên rất nhanh sắp đến ngày nghiệm thu.

Nàng đứng ở bên trong một căn phòng nhỏ trên tầng 6, thử xem căn hộ thông minh mà nàng lắp đặt hoạt động có mượt mà như nàng nghĩ không.
“Phu nhân, phần mềm của Cielo đã tốt lắm rồi, chạy rất ổn định.” Đội trưởng Trần ở bên cạnh vui vui vẻ vẻ nói.

Từ ngày Ngọc Hiên thành công trong việc thu mua lại dự án chết, tiền từ trong túi hắn cũng tăng lên không ít, mới đây còn mua nhà, giúp được vợ sửa chữa nhà mẹ vợ.

Ngọc Hiên có tiền, nhân viên cũng có tiền, ai nấy đều rất tận tâm tận lực mà làm.
Nàng gật đầu một cái rồi nói, “Tốt rồi chú, rất nhanh sẽ bàn giao thôi.”
Nói rồi Ngọc Hiên đi bộ ra khỏi phòng, nàng tiến vào căn phòng khác.

Dùng mã số của căn phòng mà đăng nhập vào phần mềm Cielo, sau đó khởi động hệ thống điện trong nhà, bật đèn nhà bếp, tắt đèn nhà bếp, khóa gas, tất cả đều tích hợp bên trong một phần mềm.

Vì định hướng của Cielo là căn hộ thông minh, cho nên tất cả đều phải thật hiện đại, tiện ích, và tầng lớp sinh sống ở Cielo cũng không phải bình dân nữa.
“Hệ thống khóa cửa thật ra quá ổn rồi, khóa tới ba lớp” Đội trưởng Trần lại ở bên nói, Ngọc Hiên cười một tiếng, sau đó trả lời, “Con thích màu mè đó thôi, khóa từ, khóa cơ tích hợp cả khóa thẻ.

Ai mà hậu đậu thì chết.”
“Haha, thì ra là con nghĩ vậy.

Tra thẻ vào trước rồi nhập mật khẩu, sau đó mới có thể xoay cửa tiến vào.

Hậu đậu là chết chắc.”
Vốn dĩ khóa tích hợp cả ba lớp như vậy chưa có dự án nào làm, mà dự án Cielo lại tiên phong làm điều này, còn đưa ra slogan bảo rằng hệ thống khóa cửa bảo mật tối đa, an ninh tối đa.

Không ai nghĩ tất cả chỉ là do Ngọc Hiên thích màu mè nên thêm thắt vào.
Dù sao Ngọc Hiên cũng là người đã sống trước bọn họ mười năm, những thứ nàng nghĩ ra ở kiếp trước nàng sống cũng không thiếu gì.

Chỉ là bây giờ nàng tung dự án căn hộ thông minh này ra, ắt hẳn là một cơn địa chấn, chưa ai tiên phong trong lĩnh vực căn hộ thông minh, cũng chưa ai đề cao tính bảo mật như nàng.

Những căn hộ kiểu mẫu thông minh này Ngọc Hiên làm đến phát nhàm, nhưng quay về đây sống, nàng lại là người đầu tiên tiên phong, nghĩ ra trọng sinh cũng thật hay.

Ngày Cielo ra mắt, báo chí đưa tìm rầm rộ, thật ra dự án Cielo của Ngọc Hiên cũng chẳng còn xót bất kì căn hộ nhỏ nào, có quảng bá thêm nữa cũng không còn nhà để bán.

Chỉ là Cielo ra mắt nàng sẽ thu lại tiền nhà hoàn chỉnh rồi bàn giao nhà, phần lớn là khách hàng tự trả, còn lại là làm việc với ngân hàng.
Khách hàng của Cielo không giống Sunland, họ hoàn toàn dư giả để trả hết khoảng tiền nhà họ muốn, trong vòng hai tháng Ngọc Hiên thu về không ít tiền.

Nàng lên kế hoạch thưởng cho nhân viên của mình, sau đó lại tổ chức cho họ đi chơi, chỉ trách là lần này nàng không đi cùng.

Nàng sợ mình rảnh rang một chút liền nhớ Huệ Gia.
“Chị, có người xin được gặp chị để trao đổi về việc bàn giao công nghệ.” Vân Nhạc ở bên cạnh Ngọc Hiên nói, mấy hôm nay những người muốn gặp Ngọc Hiên để trao đổi công nghệ ngày càng nhiều.

Nàng cũng lười làm, đợi nàng mở thêm khu cao ốc nữa, nàng sẽ bán lại công nghệ này cho họ, nàng còn nhiều thứ hay ho hơn thế.
“Này! Chị nói em xem dùm chị mẫu đất ở Kinh Trung, em coi thế nào rồi?” Ngọc Hiên bất chợt nhớ ra, nàng từng dặn Vân Nhạc để ý giúp mình, ấy vậy mà đến giờ nàng hỏi tiểu nha đầu này mới nói cho nàng.
Vân Nhạc chợt nhớ ra điều gì đó, nàng chạy ra bàn làm việc của mình kiếm được một xấp hồ sơ.

Đất ở Kinh Trung tương đối thô sơ, không biết Ngọc Hiên muốn mua làm gì.

Nhưng Vân Nhạc vẫn thành công mua được một mẫu đất lớn, nàng đưa giấy tờ đã xong cho Ngọc Hiên xem, toàn bộ tiền mua đất đều lấy từ kế toán công ty, Ngọc Hiên cũng cho phép nàng chi rồi, bây giờ lại bất chợt hỏi.
“Tốt lắm, cảm ơn em Vân Nhạc.

Sao em không đi chơi với mọi người, ở lại công ty làm gì?” Mọi người trong công ty đều đi chơi cả, hôm nay nàng đến công ty để lấy ít giấy tờ về thì thấy Vân Nhạc đang ngồi ở bàn làm việc xem phim.

Rõ ràng là tiểu nha đầu này nên đang ở nước ngoài chơi cùng mọi người mới đúng.
Vân Nhạc gãi đầu mình, mỉm cười, “Em không muốn đi.


Em nghĩ chị ở lại làm việc nên em cũng ở lại giúp chị.

Ai ngờ đến nửa ngày chị mới tới công ty.”
“Ngốc quá.

Sau hôm nay em nghỉ ba hôm đi, mấy nay chạy công trình với chị cũng mệt rồi đúng không?” Ngọc Hiên lúi cúi thu dọn giấy tờ cho vào túi xách, Vân Nhạc cũng ở bên giúp nàng, dự án Cielo vừa xong, thưởng cũng thưởng xong, du lịch cũng du lịch xong, Vân Nhạc không được đi nước ngoài nên nàng đặc cách cho nghỉ ba ngày.

Dù sao Vân Nhạc cũng là người trực tiếp làm việc với nàng, công việc cực cỡ nào, nàng biết rõ.
“Chị để quên vé xem phim?” Vân Nhạc nhặt hai vé xem phim trên bàn lên, đưa cho Ngọc Hiên.

Ngọc Hiên nghe nói vé xem phim bèn nhận lấy, cười cười một tiếng rồi nói, “Chị vừa được tặng hai vé tối nay, em có bạn không, dẫn bạn đi đi?”
“Dạ không, chị đi đi.” Vân Nhạc cũng không dám nhận vé của Ngọc Hiên, vé xem phim của sếp, ai dám động vào?
“Vậy thôi, chị về nhé.

Em cứ nghỉ ngơi vài bữa đi rồi chúng ta lại chạy tiếp.” Ngọc Hiên đứng tựa vào cửa nói với Vân Nhạc.

Cô nàng tiểu tam của chồng nàng lại làm rất được việc, nàng cũng nghĩ thoáng hơn, nếu không phải Vân Nhạc, Khải Tập cũng sẽ dẫn về cô nàng khác, dù sao người hại nàng cũng là Khải Tập hắn.

Tiếp xúc với Vân Nhạc nhiều, nàng cảm thấy Vân Nhạc nhân cách làm người cũng không tệ… chỉ là, đừng lạc lối là được..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.