Chị Dâu Nhìn Em Một Chút!

Chương 64


Bạn đang đọc Chị Dâu Nhìn Em Một Chút! – Chương 64


Những mâu thuẫn của Ngọc Hiên và Huệ Gia cứ thế đẩy lên cao, nàng không thể nào chịu được sau vụ kia Huệ Gia vẫn lén lút nàng đi làm việc cho Duyệt Nhiên.

Nàng lo sợ cho tính mạng của Huệ Gia, nhưng Huệ Gia dường như chẳng để tâm đến, báo hại Ngọc Hiên càng ngày càng bực tức, càng ngày càng trở thành bà cô nóng tính.
Hai người cãi nhau nhiều đến mức có những khi Ngọc Hiên cả tuần cũng không nhìn đến mặt Huệ Gia, nàng không biết làm sao mình có thể uốn nắn được đứa trẻ này, Huệ Gia vẫn còn quá trẻ con, hiếu thắng.

Mà việc nuôi dạy một đứa trẻ không phải điều dễ dàng.
“Ngọc Hiên… Chị nhìn tin nhắn một chút đi được không.”
Tin nhắn của Huệ Gia nhấp nháy trên màn hình điện thoại, Ngọc Hiên tức tối xóa đi, cha cô đứng ở cửa thấy cô như vậy bèn cười trêu, “Lại giận nhau?”
“Cha…” Ngọc Hiên đi lại chỗ ông, thật sự mà nói cha của Ngọc Hiên không hề phản đối chuyện Ngọc Hiên yêu chính em chồng của mình, sau sự kiện của Khải Tập, ông lúc nào cũng để nàng tự tung tự tác, muốn làm gì thì làm.

Vì ông biết mình có cản cũng không nổi.
Ông mỉm cười, “Sao cơ? Nó lại chọc con giận?”
Huệ Gia là một đứa trẻ tốt, ông cảm nhận như thế, chẳng qua, đứa trẻ này vẫn chưa trưởng thành.

Tính tình vẫn là một đứa trẻ con trong đầu đầy hoài bão, khát vọng về một tương lai không thực, con gái của ông có thể thay đổi không, tất cả đều tùy thuộc vào con bé.
“Cha, Huệ Gia còn trẻ con quá.

Con bé không nghĩ đến chuyện đó có đúng hay không, chỉ chăm chăm làm thôi.” Ngọc Hiên thật sự rất tức giận, nàng lớn đến tuổi này chỉ mong yên ổn mà sống, cần gì phải giàu có hơn người, quyền khuynh thiên hạ.

Cái nàng cần là chân tình, chỉ duy nhất một thứ, Huệ Gia là không biết hay giả vờ không biết?
Cha của Ngọc Hiên vỗ vỗ vào đầu cô hai cái, nói rằng, “Trẻ con mà, giống hệt ngày xưa con đòi cưới Khải Tập, cũng khí thế hiên ngang.


Lớn lên một chút sẽ thay đổi thôi.”
“Cha còn nói giúp cho Huệ Gia!” Ngọc Hiên phụng phịu má, nàng thật sự chỉ muốn phá cho hư cả thiên hạ này, để Huệ Gia thay đổi tâm tính, trở về làm một người bình bình an an sống với nàng.

Nhưng nàng bất lực, Huệ Gia quá mức cứng đầu!
Cha của Ngọc Hiên chỉ dặn dò thêm đôi câu, sau đó trở về phòng của mình.

Chuyện của hai đứa nhỏ, tốt nhất là để hai đứa tự giải quyết.

Người lớn sẽ có góc nhìn khác, nói ra nói vào lại làm hỏng chuyện.
Cũng cuối mùa thu, cha của Ngọc Hiên qua đời.

Đó là điều Ngọc Hiên biết, nhưng biết trước cũng không thể khiến Ngọc Hiên không đau lòng.

Nàng lại lặng lẽ tổ chức tang lễ cho cha mình, Huệ Gia ở bên cạnh nàng cả ngày cả đêm để phụ việc, hai người lẳng lặng không nói gì, sự im lặng như khiến cả hai người ngày càng xa cách hơn.
“Chị, cái này…” Huệ Gia cầm một xấp giấy tiền vàng mã đưa cho Ngọc Hiên, Ngọc Hiên yên lặng nhận lấy, nàng châm lửa rồi đốt chúng, lầm bầm trong miệng tên của cha mình.
Đám tang của cha Ngọc Hiên, Tử Cách cũng đến.

Hôm đó cô thôi không tìm kiếm Lục Lăng nữa, chỉ quanh quẩn ở đám tang giúp cho Ngọc Hiên.

Cô nghĩ Ngọc Hiên cũng không có kinh nghiệm như mình, thế nên lúc nào cũng ở bên cạnh chở che, dù lúc này cô chẳng còn gì khác trong tâm trí ngoại trừ việc tìm kiếm Lăng Nhi.
Sau đám tang, Ngọc Hiên thật sự rời xa Huệ Gia.

Nàng nghĩ mình nên để cho Huệ Gia một khoảng cách để tự hình thành nhân cách cá nhân, mặc dù rời xa Huệ Gia không khác gì đem thịt da trên người nàng cắt xuống, nhưng nàng nói không nổi nữa rồi.
Lâm Tuyết đã bắt đầu vào học ở trường y thành phố, lúc nào cũng ra vẻ chững chạc rồi, vậy mà Huệ Gia vẫn như một chú mèo lông bông.

Càng nghĩ Ngọc Hiên càng giận Huệ Gia, nếu con bé yêu nàng, đáng lẽ ra phải nghe theo lời khuyên của nàng mới phải.

Nàng chặn số điện thoại của Huệ Gia, đi làm về liền đóng chặt cửa nhà, không đón bất kì ngoại nhân nào đến.

Cho đến khi Huệ Gia dám khẳng định bỏ thứ công việc kia nàng mới có thể bỏ qua cho Huệ Gia, nàng dặn bản thân mình không được mềm lòng nữa.
Tháng chín trời mưa, Ngọc Hiên đi làm về liền bung dù đi ra khỏi công ty, đợi tài xế của mình đến.

Trời mưa này làm nàng nhớ đến người nàng yêu, người cùng nàng ngắm những hạt mưa rơi vào ngày rảnh rỗi, cùng nàng nhảy một điệu valse chậm, cùng nàng hôn, cùng nàng nắm tay, hẹn một đời không rời xa.
Nhưng nàng đã rời xa người nàng yêu, tất cả cũng chỉ vì Huệ Gia vẫn còn quá trẻ con, quá cứng đầu.

Nàng làm tất cả cũng chỉ vì Huệ Gia, nhưng Huệ Gia làm tất cả chỉ vì tương lai, mặc dù con đường đó có thể dẫn đến kết quả xấu nhất.


Nàng giận, giận thật sự.
Mưa ngày càng dày, đến nỗi chiếc ô của Ngọc Hiên cũng chao đảo trong gió.

Nàng ra sức vịn chiếc ô lại, ngước đầu lên thì thấy người kia đứng trước mình, gương mặt vẫn ngây ngô như ngày nào.

Huệ Gia cầm một chiếc ô màu đỏ nhạt, đứng dưới mưa nhìn nàng.

Ánh mắt của Huệ Gia, nàng không dám nhìn thẳng vào, nàng sợ bản thân mình bị chìm đắm trong ấy.
“Mưa sao không đứng vào trong? Gió thổi bay chị mất thì sao?” Huệ Gia lo lắng, nàng vươn tay định chạm vào má Ngọc Hiên nhưng Ngọc Hiên nhanh chóng nghiêng đầu tránh khỏi.
“Cám ơn, nhưng tài xế của tôi đến ngay.” Ngọc Hiên mỉm cười một cái ra vẻ thất lễ, sau đó đi về phía bên phải đợi tài xế của mình.

Huệ Gia cũng đi theo nàng, một người trốn, một người truy.

Một người ra sức ủi an, một người mãi ôm hờn dỗi.
Huệ Gia nắm lấy cánh tay Ngọc Hiên, nói, “Chị, lần này em hứa với chị không bao giờ gặp lại họ nữa.

Ngọc Hiên, chị đừng giận em được không?”
Ngọc Hiên yên lặng không nói, ánh nhìn vẫn xa xăm vô định.
“Ngọc Hiên… Xa chị em chẳng còn gì cả.

Ngọc Hiên, đừng giận em nữa được không? Em chẳng cần gì cả, em chỉ cần chị thôi.

Em sẽ ngoan, chị đừng giận em, đừng bỏ mặc em.” Huệ Gia đi lại gần Ngọc Hiên hơn, nàng buông hẳn chiếc ô của mình xuống, hai tay níu giữ một cánh tay của Ngọc Hiên.
Lòng của Ngọc Hiên thót lên một cái, không được mềm lòng, không được mềm lòng.

Ngọc Hiên tự nói với bản thân mình.


Mưa vẫn rơi xuống, ướt đẫm mái tóc của Huệ Gia, ướt luôn cả chiếc váy màu vàng nhạt Huệ Gia đang mặc trên người, Ngọc Hiên cắn môi mình, không được mềm lòng.

Mềm lòng là một trạng thái của sự ngu ngốc, không được mềm lòng.
“Ngọc Hiên, xin chị.” Huệ Gia cắn chặt môi mình, bộ dạng muốn nói nhưng lại luống cuống không biết nói làm sao.
Xe của Ngọc Hiên rốt cuộc cũng đến, nàng dằng tay mình ra khỏi tay Huệ Gia, sau đó leo vào bên trong xe.

Tài xế Lưu thấy Huệ Gia đứng ngoài mưa bèn lo lắng nói với Ngọc Hiên, “Tiểu thư đứng ngoài mưa… Chuyện gì xảy ra vậy phu nhân?”
“Chú chạy đi.” Ngọc Hiên dằn lòng mình lại, kêu tài xế Lưu chạy xe đi.
Xe vừa chạy lên chưa được một mét Ngọc Hiên lại hét lên, “Khoan đã…”
“Chuyện gì ạ phu nhân?”
“Lui xe lại đi chú, mưa như vậy con bé sẽ bệnh mất.”
Tài xế Lưu cười thầm trong bụng, lui xe lại đón Huệ Gia.

Huệ Gia vốn tưởng rằng xe đã đi rồi, không ngờ xe lại lui đến chỗ nàng.

Nàng cười thật sáng lạng, sau đó ngồi an vị bên trong xe.

Ngọc Hiên còn lo cho nàng, đó là một tín hiệu tốt.
“Cám ơn chị.” Huệ Gia vui vẻ nói.
Ngọc Hiên yên lặng nhắm mắt lại dưỡng thần, cám ơn khỉ mốc, cám ơn cả tổ tông nhà em! Đồ Huệ Gia hư đốn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.