Đọc truyện Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy – Chương 91: Ngoại truyện 2
Sau khi thời gian nghӍ kết hôn đưӧc phê duyӋt, Minh Chúc cùng Lục
Trác Phong về trên trấn trưӟc mӝt chuyến.
Bởi vì thân phận của Lục Trác Phong, hai người cũng không thể nào xuất
ngoại đi du lӏch đưӧc, cho dù có thể ra nưӟc ngoài, Minh Chúc cũng
không có ý đӏnh ra nưӟc ngoài, khó có đưӧc dӏp Lục Trác Phong đưӧc
nghӍ phép, cô chӍ muốn ở cùng anh nhiều thêm mӝt chút. Vì vậy, lúc Lục
Trác Phong hỏi cô ngày nghӍ muốn đi đâu, cô nói: “Về trên trấn ngốc
mӝt ngày, sau đó đi du lӏch vài ngày, đi Đại Lý và LӋ Giang có đưӧc
không?”
Buәi tối trở về trên trấn, Lục Trác Phong ngồi trên cái sô pha nhỏ trong
phòng cô, ôm cô vào trong ngӵc, “Đại Lý và LӋ Giang không phải em đã
đi qua rồi sao?”
Anh nhӟ rõ, sau đi cô thi đại hӑc đã từng đi đến đó vӟi bạn bè.
Minh Chúc ngồi trên đùi anh, “ChuyӋn đó đã rất lâu rồi, cũng chưa cùng
đi vӟi anh, em nghĩ…” Cô có chút đỏ mặt, cúi đầu, ghé vào tai anh nhỏ
giӑng nói, “Cứ xem như chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi, người ta
nói bảo bảo tuần trăng mật là xinh đẹp nhất, không phải đã nói rồi sao?
Em muốn sinh con.”
Trưӟc đó hai người đã bàn tính xong, sau khi kết thúc hôn lễ thì sinh mӝt
đứa bé.
Lục Trác Phong đối vӟi chuyӋn con cái không câu nӋ đến vậy, anh
đương nhiên cũng muốn có con, tốt nhất là mӝt đứa bé gái, lӟn lên giống
như Minh Chúc vậy.
ChӍ là, anh không muốn Minh Chúc gấp gáo như vậy, chủ yếu là bӏ ảnh
hưởng bởi lời nói của bà ngoại. Trưӟc hôn lễ, bà ngoại có tìm anh nói
qua mӝt lần, nói chuyӋn Minh Chúc khi còn bé, nói đến chuyӋn hôn nhân
của Minh Thành Quân và Thẩm Mạn nӱa đời trưӟc thất bại như thế nào,
càng về sau càng dây dưa làm khó nhau mấy năm trời, bà ngoại nói: “Bà
không muốn hôn lễ của hai đứa tә chức sӟm như vậy, chính là sӧ Minh
Chúc giống vӟi mẹ của nó, nhất thời xúc đӝng muốn sinh con, rồi lại
gánh vác không nәi trách nhiӋm, trong lòng bà, Minh Chúc vĩnh viễn là
mӝt tiểu nha đầu, con bé cần mӝt người cả đời vì nó gánh vác, vì nó mà
bảo vӋ. Bà cũng biết, nó thật sӵ rất thích con, muốn cùng con sống đến
hết đời, hai đứa sau này rồi cũng sẽ có con có cái, dần dần, con sẽ hiểu
đưӧc tâm tình của bà.”
Lục Trác Phong ngồi dӵa trên ghế sô pha, cằm dӵa trên vai cô, nghiêng
đầu hôn lên cә cô mӝt chút, giӑng nói có chút lười biếng: “Thật muốn
sinh con sao? Em vẫn còn trẻ.”
Minh Chúc cảm thấy nhӝt, tránh đi mӝt chút, “Vâng, sinh đi, sinh sӟm
hồi phục sӟm.”
Cô càng tránh, Lục Trác Phong càng đến gần, tay vẫn mӝt mӵc đặt trên
lưng cô, đầu dán vào cә cô cӑ cӑ, mӝt hồi lâu sau mӟi thấp giӑng nói:
“Muốn sinh, vậy thì sinh thôi.”
Ngày hôm sau, hai người bắt đầu chuyến du lӏch ngắn ngày.
Trạm dừng đầu tiên là Đại Lý, Minh Chúc thuê mӝt nhà nghӍ trong khu
vӵc thành cә Đại Lý, thuận theo hưӟng dẫn tìm đến nhà nghӍ kia, trên
đường đi qua mӝt doanh trại quân đӝi, Minh Chúc hưӟng nhìn vào bên
trong, đӝt nhiên có mӝt con chó săn xuất hiӋn ở cӱa ra vào, doạ cô mặt
mày trắng bӋch trốn sau lưng Lục Trác Phong.
Lục Trác Phong buồn cười, kéo tay của cô, “Đi thôi.”
Nhà trӑ ở ngay phía trưӟc.
Sân vườn thanh nhã sạch sẽ, ông chủ nhà trӑ có nuôi hai con mèo, mӝt
con mèo quýt béo, mӝt con mèo hoa.
Sau khi hai người đăng ký xong, lúc ông chủ đưa chìa khoá cho hai
người bӑn hӑ, bӏ con mèo quýt béo kia cào cào chân đòi ăn, kêu meo
meo hai tiếng.
Lục Trác Phong ý vӏ thâm trường nhìn về phía Minh Chúc, gương mặt
Minh Chúc nóng lên, lườm anh mӝt cái.
Nhìn cái gì mà nhìn, là mèo kêu, không phải cô!
Lục Trác Phong cong cong khoé miӋng, nhận lấy chìa khoá, nhìn về phía
Minh Chúc: “Đi thôi, lên lầu nghӍ ngơi mӝt chút, đӧi lát nӳa ra ngoài ăn
chút gì đó.”
Minh Chúc gật đầu, hai người đi theo ông chủ lên lầu hai, đәi dép lê ở
đầu bậc thang, vòng qua hành lang, đi đến cánh cӱa cuối cùng kia, ông
chủ cười híp mắt nói: “Phòng này là lӟn nhất rồi đấy, cùng lấy ánh sáng
tốt nhất, bên cạnh có cái sân vườn nhỏ, buәi tối hai người có thể ra đó
ngắm sao nhìn trăng, đêm nay thời tiết tốt, hẳn là sẽ rất đẹp.”
“Cám ơn.”
Minh Chúc nhoẻn miӋng cười, nhìn vào gian phòng, so vӟi hình chụp
trên mạng không khác mấy, cô rất hài lòng.
Ông chủ mӍm cười: “Không cần khách sao, có cần gì thì cứ nói vӟi tôi.”
Lục Trác Phong đem hành lý đặt trên bàn trà, mở va ly hành lý ra, lấy
quần áo treo vào trong tủ.
Minh Chúc mang theo mấy bӝ sườn xám, cô phải nhân lúc chưa mang
thai mặc nhiều thêm mӝt chút, nếu không sau này mang thai rồi, mӝt
khoảng thời gian dài sẽ không mặc đưӧc.
Lục Trác Phong treo quần áo xong, Minh Chúc rӱa mặt xong đi ra, đi
đến ban công nhỏ nhìn xuống dưӟi lầu, “Em thấy có rất nhiều người thuê
xe đi ra ngoài chơi, chúng ta cũng đi có đưӧc không?”
“Em muốn đi thì chúng ta đi.” Lục Trác Phong có rất ít cơ hӝi đi du lӏch,
trưӟc khi đến đây cũng có xem qua hưӟng dẫn du lӏch mӝt chút, cũng có
hỏi thăm An Tình, ít ra cũng biết chút chút.
“Vậy chúng ta xuống dưӟi đi đi.”
Minh Chúc vô cùng vui vẻ.
Lục Trác Phong đi qua, ôm cô đi về phía giường, “Ngủ trưa trưӟc đi đã,
buәi chiều rồi đi.”
“Đưӧc.”
———————–
Ba giờ chiều, Minh Chúc tӍnh ngủ.
Cô mở mắt ra, không thấy Lục Trác Phong đâu, cô đi ra khỏi phòng, nhìn
thấy ông chủ đang đùa vӟi mèo, ông chủ cười nhìn cô, “Cô tӍnh rồi à?
Bạn trai cô mӟi nãy vừa mӟi hỏi tôi chӛ thuê xe, chắc là sắp về rồi đấy.”
Minh Chúc nói: “Chúng tôi đã kết hôn rồi.”
Ông chủ cười: “À, vậy sao? Hai người là đến hưởng tuần trăng mật sao?”
Minh Chúc nở nụ cười, “Vâng.”
“Chồng cô thật là đẹp trai, dáng người cũng rất tốt, có cảm giác giống…
giống quân nhân.”
“Anh ấy là quân nhân.”
“Ra vậy, hèn gì, vóc dáng thật cao ráo.” Ông chӍ cười híp mắt, “Cậu ta
thích mèo sao? Vừa rồi cậu ta có sờ soạng con mèo quýt béo kia mӝt
chút.”
Minh Chúc:…
Có khả năng cái Lục Trác Phong thích không phải là mèo, chӍ là thích…
nghe cô kêu meo meo thôi.
Ông chủ đưa mắt nhìn ra phía sau lưng Minh Chúc, cười cười: “Cậu ấy
về rồi.”
Minh Chúc quay đầu.
Lục Trác Phong sải bưӟc đi tӟi, “TӍnh rồi sao?”
Minh Chúc gật đầu, “Anh ra ngoài lúc nào vậy?”
“Khoảng hơn mӝt tiếng trưӟc.” Anh nhìn xem cô, “Anh có để lại mẩu
giấy nhắn cho em, không nhìn thấy sao?”
Minh Chúc lắc đầu, “Em không để ý…”
Cô phát hiӋn ra anh không ở trong phòng, cứ tưởng là anh đang ở ngoài
ban công hoặc dưӟi lầu, nào biết anh đi ra ngoài thuê xe chứ.
Hai người lên lầu, Minh Chúc thay bӝ quần áo khác, thoa chút kem
chống nắng, mặc áo khoác vào, liền cùng Lục Trác Phong đi ra ngoài.
Lục Trác Phong người cao chân dài, ngồi lên xe máy điӋn, chở Minh
Chúc đi mӝt vòng ngắm biển Bӝt Hải, buәi tối sau khi ăn cơm bên ngoài
xong lại đi dạo bên trong thành cә mӝt lát, hình như cũng không có gì để
mua, cũng không có gì để tham quan.
ChӍ là đơn giản hưởng thụ khoảng thời gian hai người ở cùng nhau mà
thôi.
Chín giờ tối, trở về nhà trӑ.
Bên trong phòng có bồn tắm lӟn, nhưng xưa nay Minh Chúc không
ngâm bồn tắm ở nhà trӑ, sӧ không sạch sẽ, mặc dù cô rất muốn ngâm
bồn thư giãn.
Gian phòng ở nhà trӑ này rất ấm áp, rất xinh đẹp, cô rất thích.
Điều duy nhất không hài lòng chính là –
Phòng tắm thế mà không có cӱa!
ChӍ có mӝt tấm màn, cho dù là cái màn kia vô cùng xinh đẹp, nhưng mà
vẫn là không phải cӱa!
Không có cӱa, không có cảm giác an toàn.
Minh Chúc kéo màn qua, đầu nhô ra từ phía trong, nhìn chằm chằm
người đàn ông đang dӵa lên đầu giường, thấp giӑng nói: “Lục Trác
Phong, anh chờ mӝt chút không đưӧc làm loạn đâu đấy…”
Lục Trác Phong miễn cưӥng dӵa ở trên giường, quay đầu nhìn về phía
vӧ mình đang phòng bӏ, nhàn nhạt gật đầu: “Em đã nói ba lần rồi đấy.”
Cô đây không phải là đang sӧ hãi sao?
Minh Chúc nhìn anh, “Vậy anh đồng ý vӟi em đi.”
“Đưӧc.” Anh có chút khó xӱ, “Anh có cầm thú như thế sao?”
….. “Có.”
Nói xong, kéo màn qua, trốn vào.
Tiếng nưӟc tí tách, Lục Trác Phong chờ đến mức có hơi nhàm chán, vừa
đứng dậy, liền nghe thấy tiếng người từ bên trong kêu lên, “Anh muốn đi
đâu?”
Lục Trác Phong bật cười, dӵa vào góc tường, “Đi tìm em, cùng nhau
tắm?”
Minh Chúc:…. “Không muốn!”
“Đùa em thôi.” Anh cười thành tiếng, “Anh đi ra vườn hoa ngồi mӝt lát.”
Lục Trác Phong ra khỏi phòng, nhìn thấy mӝt đôi tình nhân đi vào phòng
sát vách, cô gái nhỏ kia nhìn thấy anh, mắt sáng rӵc lên mӝt chút, đứng
đấy bất đӝng. Bạn trai cô ta nhíu mày, đẩy cô ta mӝt chút, “Em làm gì
đấy, vào nhanh đi, anh mӋt sắp chết rồi.”
Lục Trác Phong nhìn không chӟp mắt, nhanh chân rời đi.
“À…” Cô gái nhỏ lấy lại tinh thần, nhỏ giӑng thầm thì, “Người đàn ông
kia thật là đẹp trai, ở sát vách chúng ta sao?”
Bạn trai cô nàng: “Em đừng có thấy trai đẹp là nhìn chằm chằm có đưӧc
không?”
“Dáng dấp của người ta đẹp mắt còn không cho nhìn sao?”
“…”
Thính lӵc của Lục Trác Phong tốt, nghe rõ hết toàn bӝ.
Anh đi xuống lầu, ông chủ nhìn thấy anh, nở nụ cười, từ trong tủ lấy ra
mӝt dĩa trái cây vừa làm xong, có nho, anh đào, và táo, ông chủ đưa
mâm đӵng dĩa trái cây cho anh.
Lục Trác Phong nói tiếng cám ơn, mang theo mâm đӵng trái cây lên lầu.
Minh Chúc tắm xong đi ra, nhìn thấy mӝt đống hoa quả trên bàn, Lục
Trác Phong đã lӝt xong mӝt chén nho nhỏ cho cô, cô đi quang, nhón lấy
mӝt trái bỏ vào miӋng, “Anh đi mua hoa quả lúc nào thế?”
“Anh nhờ ông chủ mua giúp.” Lục Trác Phong đem cả chén nho đưa tӟi
trưӟc mặt cô, “Ngày mai muốn đi đâu?”
Minh Chúc nghĩ nghĩ, “Đi bái Phật đi.”
Lục Trác Phong: “Hả?”
Minh Chúc nói: “Đi bái Phật, cầu tӵ ấy.”
Lục Trác Phong sắc mặt nhàn nhạt nhìn cô, “ChuyӋn này, cầu Phật không
bằng cầu anh.”
Minh Chúc:…
Anh vӛ vӛ đầu cô, đứng dậy đi tắm rӱa.
———————-
Nӱa tiếng sau.
Minh Chúc đã ăn xong đĩa trái cây, vừa súc miӋng xong, liền bӏ Lục Trác
Phong đem đến trên giường, gấp gấp gáp gáp mà hôn cô, anh biết rõ
nhӳng nơi mẫn cảm của cô, biết cô thích đưӧc đối đãi như thế nào, vừa
ra tay, Minh Chúc liền mềm ra dưӟi thân anh, thành trì tan rã.
Cô ý loạn tình mê ôm lấy cô anh, giӑng nói vӥ vụn, “Chờ… Chờ mӝt
chút….”
Lục Trác Phong vén váy cô lên, cuốn đến tận eo, lӵc đạo trên tay anh đủ
lӟn, nhưng cũng đủ để giày vò cô, Minh Chúc cảm thấy đàn ông ở
phương diên này thật là xấu xa, cũng rất tàn ác, mánh khoé cũng nhiều,
nhất là sau khi anh đã trải qua mӝt đêm nghiên cứu chuyên sâu kia, cô ở
dưӟi thân anh liền không thể giấu đưӧc chút bí mật nào nӳa.
Sӵ thật chứng minh, phụ nӳ đủ mềm mại, đàn ông thể lӵc có thừa, cho
dù là cái tư thế gì cũng có thể thoả mãn,
“Nhẹ, nhẹ mӝt chút mà….”
Cô cứ như mӝt con mèo, hô hấp của Lục Trác Phong trở nên nặng nề,
mồ hôi như tắm, lӵc đạo vẫn không suy giảm, cúi đầu cắn lên tai cô,
“Em đây là đang muốn mạng anh sao? Thả lỏng mӝt chút.”
Minh Chúc đầu váng mắt hoa, giӑng nói bӏ giày dò đến mức vӥ vụn
thành từng mảnh nhỏ.
Dưӟi lầu, bӛng nhiên truyền đến vài tiếng mèo kêu.
Meo meo meo…
Minh Chúc không biết sao lại xấu hә, gắt gao cắn chặt môi, không chӏu
lên tiếng nӳa.
Lục Trác Phong cẩn thận quan sát cô hết lần này tӟi lần khác, cười nhẹ
bên tai cô lên tiếng: “Không êm tai bằng em kêu.”
Minh Chúc:… “Anh đừng nói nӳa!”
Cô vừa dứt lời, sách vách đӝt nhiên truyền đến tiếng ưm ưm a a, người
phụ nӳ kêu: “Mạnh mӝt chút a…”
Tiếng nói người đàn ông thô ráp: “Như vậy có đủ không?”
Người phụ nӳ: “Còn muốn…”
“….”
Mặt mũi Minh Chúc đỏ bừng, ngưӟc mắt nhìn về phía người đàn ông
đang ở trên người mình, Lục Trác Phong hình như cũng không ngờ đưӧc
cách âm lại kém tӟi vậy, anh dừng đӝng tác mӝt chút, cúi người hôn môi
cô, “Thật muốn anh đụng nhẹ sao?”
Cô trở nên gấp gáp, sắc mặt Lục Trác Phong biến hoá, ôm lấy cô mạnh
mẽ tiến đến.
…..
Sau khi kết thúc.
Minh Chúc đã mềm thành nưӟc.
Lục Trác Phong ôm cô đến phòng tắm rӱa sạch, lại làm thêm mӝt lần
nӳa.
Nếu không phải ngày hôm sau còn phải đi du lӏch, Minh Chúc cầu xin
tha thứ, không chừng còn có thể tiếp tục.
Sáng ngày hôm sau chín giờ, Minh Chúc bӏ Lục Trác Phong gӑi dậy,
xuống lầu ăn điểm tâm.
Ở cӱa ra vào đụng phải đôi tình nhân phòng sát vách, đôi tình nhân đi
theo phía sau bӑn hӑ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người, cô gái nhỏ
đánh bạn trai của mình mӝt cái, “Anh làm gì nhìn chằm chằm người phụ
nӳ kia vậy! Cô ta mặc sườn xám rất xinh đẹp sao?”
Người đan ông kia dường như là mӟi hồi phục lại tinh thần, buӝt miӋng
nói, “Xinh đẹp chứ, không phải em cũng nhìn chằm chằm người đàn ông
kia sao? Sao anh lại không thể nhìn mӝt chút.”
“Dáng người người ta đẹp, sức bền tốt, tối hôm qua em đều nghe thấy
đưӧc, hình như là hơn mӝt tiếng…”
… “Nếu em mà lӟn lên xinh đẹp như bạn gái anh ta ấy, dáng người cũng
đẹp như bạn gái anh ta, anh cũng có thể lâu như vậy,”
Vừa dứt lời.
Người đàn ông kia đӝt nhiên cảm giác đưӧc toàn thân lạnh lẽo, ngẩng
đầu lên nhìn liền nhìn thấy người đàn ông trong miӋng anh ta đang đứng
ở khúc quẹo cầu thang, lạnh lùng nhìn anh ta.
Anh ta nhanh chóng cúi đầu xuống, trừng mắt liếc bạn gái mình.
Cô gái nhỏ cũng cảm thấy có gì đó không đúng, đứng đó không dám
đӝng, nhỏ giӑng thầm thì: “Đều tại anh, nói lӟn tiếng như vậy làm gì,
còn có ý đồ xấu xa vӟi bạn gái người ta, anh nhìn dáng người anh ấy tốt
như vậy, nếu mà treo anh lên, anh chắc chắc đánh không lại…”
Người đàn ông kia nhỏ giӑng mắng: “Em im miӋng đi!”
Cô gái nhỏ:…. “Hừ.”
Hai giây sau, cô nàng nhỏ giӑng nói: “Đưӧc rồi, không cãi nhau nӳa.”
……
Hai người này cãi nhau thanh âm có hơi lӟn, Minh Chúc đều nghe thấy
cả.
Sắc mặt cô ӱng đỏ, cảm thấy không có ý tứ, kéo kéo Lục Trác Phong.
Lục Trác Phong nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, sắc mặt đã trở lại bình
thường, đưa tay xoa xoa đầu cô, ánh mắt tuỳ ý liếc về phía hai con mèo
đang nằm trong sân, “Em muốn ăn gì?”
Minh Chúc nói: “Ăn bún gạo đi.”
Lục Trác Phong: “Đưӧc, để anh đi hỏi ông chủ mӝt chút, nhà nào bán
ngon.”
“Đưӧc.”
Ông chủ khách sạn nói cho bӑn hӑ biết, đầu phố có nhà kia mở quán bún
gạo ăn rất ngón, đề cӱ ăn thӱ bún gạo đậu hoa*.
*là mӝt món ăn nәi tiếng ở vùng Vân Nam, Trung Quốc. Thành phần
chính là bún gạo và đậu phụ, đưӧc bә sung rau mùi, tỏi tây, dầu ӟt, và
các thành phần khác. Hình minh hoạ ở cuối chương.
Hai người đi ra khỏi khách sạn.
Minh Chúc vuốt vuốt tóc, nhӟ tӟi đôi tình nhân vừa nãy, càng nghĩ càng
thấy xấu hә, cô nói: “Buәi tối đi LӋ Giang, em không muốn ở nhà trӑ
nӳa, chúng ta ở khách sạn đi.”
Ai biết đưӧc nhà trӑ tiếp theo cách âm có kém như vậy hay không chứ?
Lục Trác Phong cười nhẹ: “Đưӧc.”Lục Trác Phong cẩn thận quan sát cô hết lần này tӟi lần khác, cười nhẹ
bên tai cô lên tiếng: “Không êm tai bằng em kêu.”
Minh Chúc:… “Anh đừng nói nӳa!”
Cô vừa dứt lời, sách vách đӝt nhiên truyền đến tiếng ưm ưm a a, người
phụ nӳ kêu: “Mạnh mӝt chút a…”
Tiếng nói người đàn ông thô ráp: “Như vậy có đủ không?”
Người phụ nӳ: “Còn muốn…”
“….”
Mặt mũi Minh Chúc đỏ bừng, ngưӟc mắt nhìn về phía người đàn ông
đang ở trên người mình, Lục Trác Phong hình như cũng không ngờ đưӧc
cách âm lại kém tӟi vậy, anh dừng đӝng tác mӝt chút, cúi người hôn môi
cô, “Thật muốn anh đụng nhẹ sao?”
Cô trở nên gấp gáp, sắc mặt Lục Trác Phong biến hoá, ôm lấy cô mạnh
mẽ tiến đến.
…..
Sau khi kết thúc.
Minh Chúc đã mềm thành nưӟc.
Lục Trác Phong ôm cô đến phòng tắm rӱa sạch, lại làm thêm mӝt lần
nӳa.
Nếu không phải ngày hôm sau còn phải đi du lӏch, Minh Chúc cầu xin
tha thứ, không chừng còn có thể tiếp tục.
Sáng ngày hôm sau chín giờ, Minh Chúc bӏ Lục Trác Phong gӑi dậy,
xuống lầu ăn điểm tâm.
Ở cӱa ra vào đụng phải đôi tình nhân phòng sát vách, đôi tình nhân đi
theo phía sau bӑn hӑ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người, cô gái nhỏ
đánh bạn trai của mình mӝt cái, “Anh làm gì nhìn chằm chằm người phụ
nӳ kia vậy! Cô ta mặc sườn xám rất xinh đẹp sao?”
Người đan ông kia dường như là mӟi hồi phục lại tinh thần, buӝt miӋng
nói, “Xinh đẹp chứ, không phải em cũng nhìn chằm chằm người đàn ông
kia sao? Sao anh lại không thể nhìn mӝt chút.”
“Dáng người người ta đẹp, sức bền tốt, tối hôm qua em đều nghe thấy
đưӧc, hình như là hơn mӝt tiếng…”
… “Nếu em mà lӟn lên xinh đẹp như bạn gái anh ta ấy, dáng người cũng
đẹp như bạn gái anh ta, anh cũng có thể lâu như vậy,”
Vừa dứt lời.
Người đàn ông kia đӝt nhiên cảm giác đưӧc toàn thân lạnh lẽo, ngẩng
đầu lên nhìn liền nhìn thấy người đàn ông trong miӋng anh ta đang đứng
ở khúc quẹo cầu thang, lạnh lùng nhìn anh ta.
Anh ta nhanh chóng cúi đầu xuống, trừng mắt liếc bạn gái mình.
Cô gái nhỏ cũng cảm thấy có gì đó không đúng, đứng đó không dám
đӝng, nhỏ giӑng thầm thì: “Đều tại anh, nói lӟn tiếng như vậy làm gì,
còn có ý đồ xấu xa vӟi bạn gái người ta, anh nhìn dáng người anh ấy tốt
như vậy, nếu mà treo anh lên, anh chắc chắc đánh không lại…”
Người đàn ông kia nhỏ giӑng mắng: “Em im miӋng đi!”
Cô gái nhỏ:…. “Hừ.”
Hai giây sau, cô nàng nhỏ giӑng nói: “Đưӧc rồi, không cãi nhau nӳa.”
……
Hai người này cãi nhau thanh âm có hơi lӟn, Minh Chúc đều nghe thấy
cả.
Sắc mặt cô ӱng đỏ, cảm thấy không có ý tứ, kéo kéo Lục Trác Phong.
Lục Trác Phong nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, sắc mặt đã trở lại bình
thường, đưa tay xoa xoa đầu cô, ánh mắt tuỳ ý liếc về phía hai con mèo
đang nằm trong sân, “Em muốn ăn gì?”
Minh Chúc nói: “Ăn bún gạo đi.”
Lục Trác Phong: “Đưӧc, để anh đi hỏi ông chủ mӝt chút, nhà nào bán
ngon.”
“Đưӧc.”
Ông chủ khách sạn nói cho bӑn hӑ biết, đầu phố có nhà kia mở quán bún
gạo ăn rất ngón, đề cӱ ăn thӱ bún gạo đậu hoa*.
*là mӝt món ăn nәi tiếng ở vùng Vân Nam, Trung Quốc. Thành phần
chính là bún gạo và đậu phụ, đưӧc bә sung rau mùi, tỏi tây, dầu ӟt, và
các thành phần khác. Hình minh hoạ ở cuối chương.
Hai người đi ra khỏi khách sạn.
Minh Chúc vuốt vuốt tóc, nhӟ tӟi đôi tình nhân vừa nãy, càng nghĩ càng
thấy xấu hә, cô nói: “Buәi tối đi LӋ Giang, em không muốn ở nhà trӑ
nӳa, chúng ta ở khách sạn đi.”
Ai biết đưӧc nhà trӑ tiếp theo cách âm có kém như vậy hay không chứ?
Lục Trác Phong cười nhẹ: “Đưӧc.”