Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy

Chương 90: Ngoại truyện 1


Đọc truyện Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy – Chương 90: Ngoại truyện 1

Minh Chúc và Đông Giai, bởi vì cùng là quân tẩu, sau khi add Wechat

của nhau thì quan hӋ dần dần khá hơn.

Mӟi đầu, Đông Giai còn có chút tiếc nuối, bởi vì ngày trưӟc tuәi trẻ xúc

đӝng, đã có nhӳng quyết đӏnh sai lầm, khiến cho bản thân mình và Lục

Trác Phong bӏ bàn tán mӝt thời gian, lúc cô nói chuyӋn này vӟi Minh

Chúc, mặt đỏ gay, “Hàn Tĩnh đã nói vӟi em, Lục đӝi và chӏ sӟm đã quen

biết nhau rồi, nói đến chuyӋn trưӟc đây, lúc đó em không biết…”

Minh Chúc biết cô nàng muốn nói đến chuyӋn gì, vӝi nói: “Không có

chuyӋn gì đâu, đã qua cả rồi.”

Vӟi lại, nói thêm nӳa sẽ rất lúng túng.

Đông Giai cười cười: “Hôn lễ của em và Hàn Tĩnh đưӧc tә chức vào

tháng 12, sӟm hơn so vӟi hai người, hai người nhӟ giành thời gian tham

dӵ nhé.”

Minh Chúc nở nụ cười, “Đưӧc, nhất đӏnh sẽ đến.”

Đông Giai tò mò nhìn cô: “Nghe nói hai người muốn tә chức hôn lễ kiểu

Trung Quốc sao?”

Minh Chúc gật đầu: “Ừ, chӏ và bà ngoại đều thích hôn lễ kiểu Trung

Quốc, hai người tә chức kiểu Tây sao?”

“Vâng, hôn lễ đều là cha mẹ em và cha mẹ Hàn Tĩnh cùng nhau bàn

bạc.” Đông Giai tưởng tưӧng mӝt chút, khí chất của Minh Chúc rất hӧp

vӟi lễ phục kiểu Trung Quốc, cảnh tưӧng kia, mӟi nghĩ tӟi thôi mà đã

cảm thấy rất đẹp rồi, cô nở nụ cười, “Cảm giác rất đặc biӋt, em rất mong

chờ hôn lễ của hai người.”

Minh Chúc cũng chờ mong.

Hai người đang trò chuyӋn vui vẻ, Hàn Tĩnh đứng ngay cӱa gõ mӝt cái,

“Giai Giai, đi ăn cơm thôi.”

Đông Giai hiӋn tại đang làm viӋc trong quân khu, vӧ chồng hai người có

rất nhiều thời gian gặp mặt, cô liếc anh mӝt cái, “Vâng, chờ mӝt chút.”

Minh Chúc nhìn về phía cәng, trên hành lang có mӝt thân ảnh cao lӟn

đang dӵa vào, cô nở nụ cười, đi ra ngoài. Lục Trác Phong nhìn cô, có

chút nhíu mày, “Sao lại chạy đến đây rồi?”

“Vậy sao anh biết là em ở đây?”

“Tào Minh nói.”

Anh đưa tay ra, Minh Chúc nắm lấy tay anh.

Hai người đi phía trưӟc, Hàn Tĩnh và Đông Giai đi phía sau.

Hàn Tĩnh nhìn xem bóng lưng của bӑn hӑ, kêu lên: “Qua mấy ngày nӳa

bӑn tӟ đi thӱ lễ phục, hai người có muốn cùng đi hay không?”

Người này, vốn dĩ là chӍ muốn khoe khoang chuyӋn mình sắp tә chức

hôn lễ mà thôi, Lục Trác Phong nắm tay Minh Chúc, cũng không thèm

quay đầu lại, “Không đi.”

Hai người đàn ông này từ lúc bắt đầu yêu đương thì đối đầu nhau, nói

đúng ra, là Hàn Tĩnh đòi phân cao thấp vӟi Lục Trác Phong, đầu tiên là

so ai nӝp báo cáo kết hôn trưӟc, tiếp theo là so ai nhận giấy hôn thú

trưӟc, rồi lại so ai tә chức hôn lễ trưӟc.

Lục Trác Phong và Minh Chúc nhận giấy hôn thú rất sӟm, Hàn Tĩnh tӵ

giác nhận thua, sau khi từ Ca Lӧi Á trở về liền lôi kéo Đông Giai đi nhận


giấy hôn thú cho xong. Hôm trưӟc, nghe đưӧc hai người này đến tận

tháng ba năm sau mӟi tә chức hôn lễ, trong lòng vô cùng vui mừng, vӛ

vӛ bả vai Lục Trác Phong, có chút đắc ý: “Xin lӛi huynh đӋ, hôn lễ của

tӟ tháng 12 là tә chức rồi.”

Lục Trác Phong dӵa trên lan can, nhàn nhạt liếc nhìn anh mӝt cái: “Bác

sĩ Đông biết bӝ dạng đức hạnh này của cậu không?”

Hàn Tĩnh:…

ViӋc này sao có thể để cho Đông Giai biết đưӧc, nếu không thì đã xảy ra

chuyӋn rồi.

Có đôi khi đàn ông ghen, thật sӵ so vӟi phụ nӳ còn ghê gӟm hơn, Hàn

Tĩnh cũng không biết mình đang cùng Lục Trác Phong so đo cái gì, dù

sao đi nӳa, có thể tә chức hôn lễ trưӟc Lục Trác Phong quả thật đã làm

anh vui vẻ mӝt hồi lâu.

Hai ngày trưӟc, Hàn Tĩnh lại nәi hứng, hỏi anh: “Cậu và Minh Chúc dӵ

đӏnh lúc nào thì có con?”

Lục Trác Phong liếc anh mӑt cái: “Ngay cả sinh con cũng muốn so vӟi tӟ

sao?”

“Không phải, chӍ là tò mò thôi, các cậu sinh con trai hay con gái vậy,

Đông Giai nói nếu các cậu sinh mӝt đứa con gái, lӟn lên sẽ giống Minh

Chúc, chắc chắn sẽ vô cùng xinh đẹp, nếu mà bӑn tӟ sinh đưӧc con trai,

thì để cho thằng nhóc kia theo đuәi con gái của cậu vậy.”

Lục Trác Phong liếc nhìn anh mӝt cái, nhàn nhạt nói: “Nghĩ hay lắm.”

Hàn Tĩnh:…

——————–

Từ sau khi Lục Trác Phong về nưӟc, hai người càng có nhiều thêm thời

gian ở bên nhau, thẻ tập thể dục của Minh Chúc đã bỏ hoang trong mӝt

thời gian dài, rốt cuӝc dưӟi sӵ giám sát của Lục Trác Phong đã đưӧc

phục hồi sӱ dụng trở lại, mӛi tuần tập thể dục mӝt lần, không thể thiếu

đưӧc.

Thiếu mӝt buәi, nếu đêm đó Lục Trác Phong trở về mà biết đưӧc, liền

làm tӟi hung ác vô cùng, tӟi mức cô chӏu không nәi mà cầu xin tha thứ,

nói là trừng phạt.

Minh Chúc sӧ gần chết, mӛi mӝt chiều thứ bảy, thành thành thật thật đi

câu lạc bӝ thể dục rèn luyӋn thân thể, bền lòng quyết tâm.

Đường Hinh vì chuyӋn này mà chê cười cô, “Đӏa vӏ trong gia đình của

cậu như thế này, không әn đâu.”

Minh Chúc liếc nhìn cô mӝt cái, mặt không đәi sắc nói: “Đừng nói vӟi tӟ

cậu không bӏ đau eo đi.”

Đường Hinh ho khan, mặt có chút đỏ, “Hầy không đau eo, eo tӟ tốt lắm!

Đường Vӵc cũng không cầm thú tӟi vậy nhé!”

Minh Chúc nháy mắt mӝt cái, chӧt nhӟ đến lúc đi đến quân khu sưu tầm

dân ca, Đường Hinh nói câu nói kia bӏ Đường Vӵc nghe thấy đưӧc, cô

tiến tӟi, nhỏ giӑng hỏi: “Cho nên mӟi nói, các cậu mӝt đêm nhiều nhất

mấy lần vậy?”

“Haizz haizz haizz, Minh tiểu chủ, tӟ phát hiӋn tiêu chuẩn của cậu sau


khi cưӟi lӟn lên không ít nha.” Đường Hinh cười híp mắt nhìn cô,

“Trưӟc đây cậu cũng chưa từng hỏi loại vấn đề này,”

“Hӑc cậu ấy.” Minh Chúc nói.

“ChuyӋn này.” Đường Hinh nhấc tay, năm đầu ngón tay đều giật giật.

Minh Chúc: “À.”

Đường Hinh liếc nhìn cô nàng mӝt cái, “Lục đӝi của cậu tối nay không

phải là trở về sao?”

Minh Chúc gật đầu: “Đúng vậy.”

Đường Hinh: “Tӟ nhӟ hình như đầu tuần cậu phải chạy bản thảo, không

có đi câu lạc bӝ tập thể dục.”

Minh Chúc:…

Chết rồi!!!

Buәi tối, lúc Lục Trác Phong trở về, Minh Chúc đang ngồi trong thư

phòng viết kӏch bản, hình như đang bӏ bí từ, đang ngồi xәm trên ghế

chống cằm bứt tóc, anh dӵa vào cạnh cӱa, cô vươn tay về phía anh:

“Chân em tê…”

Lục Trác Phong đi qua, ôm cô dậy, đặt lên bàn, xoay người xoa bóp bắp

chân cho cô, “Chӛ này à?”

Minh Chúc gật đầu, “Chӛ nào cũng tê.”

Lục Trác Phong xoa bóp bắp chân của cô, hӳng hờ nhìn cô, “Tuần trưӟc

sao lại không đi phòng tập thể dục?”

Cô chӝt dạ liếc anh mӝt cái, “Tại phải chạy bản thảo…”

Anh gật gật đầu, không nói gì.

Minh Chúc có chút lo sӧ, ôm lấy cә anh, hai chân thon dài trӵc tiếp vòng

qua eo anh, Lục Trác Phong cúi đầu đưa mắt nhìn, nhận thấy cái tư thế

này, thật vừa vặn. Minh Chúc vẫn chưa phát hiӋn ra, hai tay vòng lên cә

anh, “Thật là bề bӝn nhiều viӋc mà, tuần này em đi bù hai ngày có đưӧc

không?”

Lục Trác Phong trừng mắt nhìn cô, gật đầu: “Vậy thì đưӧc.”

Minh Chúc vô cùng vui vẻ, hưӟng về phía người anh cӑ cӑ, cam đoan

nói: “Em nhất đӏnh sẽ đi.”

Anh xoa xoa đầu cô, “Ngoan.”

Minh Chúc vui vẻ dӵa vào anh, hôn lên môi anh mӝt cái, vừa đӏnh rời đi

thì bӏ người ta đè lại, đảo khách thành chủ. Lục Trác Phong cắn môi của

cô, nhẹ nhàng cӑ xát, tay đặt trên bắp đùi mӏn màng của cô mà vuốt ve,

Minh Chúc khẽ run lên, “Em còn chưa có tắm rӱa…”

Lục Trác Phong vòng tay qua mông cô, ôm cô đi về phía phòng tắm,

“Vừa đúng lúc, cùng nhau tắm đi.”

Hai người bӑn hӑ rất ít khi tắm cùng vӟi nhau, ngoại trừ lần đó.

Bình thường Minh Chúc ít khi chӏu tắm chung, tắm chung chắc chắn sẽ

xảy ra chuyӋn, phòng tắm không thể so vӟi trên giường, sau lần trải

nghiӋm đó, cảm giác mӋt mỏi hơn lúc ở trên giường rất nhiều.

Minh Chúc ghé vào trên vai anh, “Em không muốn cùng nhau…”


Đã đến cӱa phòng tắm, Lục Trác Phong đương nhiên là không cho phép

cô từ chối, đóng cӱa lại, xả nưӟc vào bồn tắm, đặt cô xuống dӵa vào cӱa,

hai ba lần là đã lӝt sạch sẽ, đèn phòng tắm toả ra ánh sáng mềm mại, làn

da Minh Chúc dường như phát sáng, mӏn màng không tỳ vết, anh nhìn

thoáng qua thôi mà toàn thân đã bốc hoả.

Minh Chúc có chút thẹn thùng, tay mò đến công tắc, tắt đèn.

Trong nháy mắt, trong phòng tắm tối om, chӍ có đèn từ phòng khách

xuyên qua cӱa thuӹ tinh hắt vào, ánh sáng dӏu dàng mà mập mờ, hô hấp

hӛn loạn hoà lẫn vào nhau, Lục Trác Phong nặng nề hôn cô, Minh Chúc

thở dốc bám chặt trên người anh, cắn môi, kiềm chế nhӳng tiếng kêu vӥ

vụn.

“Nói vài lời êm tai, nhé?” Anh ôm cô, đặt vào trong nưӟc, để cô ngồi

trên người anh.

Minh Chúc bám lấy vai anh, có chút không biết làm thế nào, bӏ trêu chӑc

đến đầu váng mắt hoa, đầu óc trống rӛng, không biết phải nói gì, Lục

Trác Phong hôn lên cә cô, mӝt đường hưӟng xuống, nắm lấy mềm mại

trên ngӵc cô. Cô run lên, thở hắt ra, “Nói… Cái gì?”

“Không nói, vậy kêu lên hai tiếng xem.”

“…”

“Hӱm?”

Sóng nưӟc dập dờn, cô cứ như mӝt con cá nhỏ đang lênh đênh trên biển,

dӵa sát vào vai anh, âm thanh nhỏ vụn:….. “Meo?”

Lục Trác Phong đӝt nhiên cắn lên môi cô, thấp giӑng cảnh cáo: “Đừng

dụ dӛ anh, anh sẽ không nhӏn đưӧc đâu.”

Minh Chúc mở mắt ra, mơ hồ nhìn anh, “Không phải… anh bảo em kêu

sao?”

Anh cúi đầu, ở bên tai cô khàn khàn lên tiếng: “Là muốn em phát ra

tiếng, đừng chӏu đӵng, rên rӍ… Chứ không phải hӑc mèo kêu, anh không

có khẩu vӏ nặng đến vậy.”

Minh Chúc xấu hә không thôi, “À..”

Vậy mà cô cứ tưởng…

Lục Trác Phong hít mӝt hơi thật sâu, nhӟ tӟi đám nhóc trong đӝi bàn tán,

lúc đó anh chӍ coi đó là lời nói nhảm, Minh Chúc vẫn luôn thoải mái, lúc

cao hứng thì vẫn kêu lên vài tiếng, lúc quá xấu hә thì mӟi chӏu đӵng.

Đàn ông đều thích nghe tiếng của phụ nӳ dưӟi thân mình, anh cũng

giống vậy.

Giӑng nói trầm thấp dӏu dàng của cô, thӵc sӵ có thể lấy mạng anh.

Nhưng từ trưӟc đến nay vẫn chưa từng xảy ra chuyӋn như vừa nãy, làm

anh phản ứng mạnh đến thế.

Minh Chúc meo mӝt tiếng, bản thân mình phải trả giá đắt suốt đêm, sáng

ngày mai còn không dậy nәi.

Lúc tӍnh lại thì đã là giӳa trưa, đi nhà vӋ sinh đều phải khoá trái cӱa,

phòng chồng như phòng trӝm vậy.

Buәi chiều mӟi tӍnh táo lại đôi chút, lại bắt đầu cặm cụi viết kӏch bản.

Cô đang thӱ nghiӋm đề tài mӟi, nên lại bӏ bí, Lục Trác Phong cũng

không giúp đưӧc gì, dӵa trên ghế sô pha đӑc sách, nhìn cô đứng ngồi

không yên trong thư phòng, ngồi xếp bằng mӝt hồi, lại đi uống nưӟc, rồi

lại ngồi vào bàn căng thêu Tô Tú.

Vẫn là không tĩnh tâm nәi.

Lúc cô đi lưӟt qua anh lần thứ ba, anh giӳ chặt tay cô.

“Đi đâu vậy?”

Minh Chúc đẩy anh ra, “Em đi góc tường trồng cây chuối mӝt lúc đã.”

Nói xong, đi đến góc tường, trồng cây chuối.


Lục Trác Phong đi qua, ngồi xәm trưӟc mặt cô, đôi mắt liếc nhìn cô,

“Bằng không anh dẫn em ra ngoài mӝt chút nhé?”

Minh Chúc đang trồng cây chuối, nhận thấy nhìn anh từ góc đӝ này vẫn

rất đẹp trai, tâm trạng bӛng nhiên khá hơn rất nhiều, “Đi đâu vậy?”

“Em muốn đi đâu?”

“Em không biết…”

Thời gian hai người có thể ở cùng nhau tương đối ít, bình thường Minh

Chúc càng muốn ở nhà cùng vӟi anh, dính chung mӝt chӛ, thӍnh thoảng

sẽ đi đến chӛ Từ Kính Dư bên kia, hoặc là cùng An Tình bӑn hӑ ăn mӝt

bӳa cơm.

Mái tóc dài của Minh Chúc trải ra tán loạn trên sàn nhà, Lục Trác Phong

cuốn lấy tóc cô, cong cong khoé miӋng, “Đi xem phim? Hay là đi đến

chӛ Từ Kính Dư, bên đó hôm nay sẽ có tranh tài đấy.”

“Ai vӟi ai?” Cô có chút hứng thú.

“Anh và Từ Kính Dư.” Lục Trác Phong nhìn cô, “Đánh cho em nhìn

nhé?”

Minh Chúc đảo mắt, “Vậy… Em có thể bӟt đi mӝt lần đi phòng tập thể

dục không?”

Lục Trác Phong liếc nhìn cô, Minh Chúc lại hỏi: “Có thể chứ?”

“Em nói thӱ xem?”

“Đưӧc không đưӧc không, tối hôm qua em rất mӋt mỏi…”

Lục Trác Phong liếc nhìn cô mӝt cái, trӵc tiếp ngồi xuống sàn nhà,

chống chân lên, tay khoác lên đầu gối, chống cầm nhìn cô, nhìn xem cô

có thể trồng cây chuối đưӧc bao lâu, “Đó là do thể lӵc của em quá kém.”

Minh Chúc:….

Cô không phải là đàn ông, cũng không phải quân nhân, cô cũng chӍ là

con gái thôi.

Nếu thể lӵc của cô thӵc sӵ tốt đến vậy, cô còn sӧ đi phòng tập thể dục

sao?

“Trồng chuối như vầy có mӋt hay không?” Lục Trác Phong nhìn cô mӝt

hồi.

“MӋt mỏi…”

Anh có chút không biết làm sao: “Đưӧc thôi, bãi bỏ luật lӋ vậy.”

Minh Chúc lập tức tươi cười, “Anh thật là đẹp trai.”

Anh cười cúi đầu, hôn lên môi cô, Minh Chúc a mӝt tiếng, xém chút

không trụ đưӧc.

Lục Trác Phong ôm lấy chân cô gập lại, trӵc tiếp đӥ người cô xuống,

Minh Chúc lại kêu lên mӝt tiếng sӧ hãi: “Á… Anh làm em sӧ muốn chết

… Xém chút là em ngã rồi!”

“Có anh ở đây, làm sao ngã đưӧc.”

“À..”

Cũng đúng.

Lục Trác Phong bế cô đi vào phòng ngủ, đặt lên giường, Minh Chúc lăn

hai vòng trên giường, đứng lên, ngẩng đầu nhìn anh, “Đi thật à?”

“Không muốn đi sao?” Lục Trác Phong mở tủ quần áo ra, nhìn thoáng

qua trang phục của cô, “Muốn mặc cái nào?”

Minh Chúc chӍ chӍ áo len màu trắng, “Mặc cái đó, rồi mặc cái váy kia.”

Lục Trác Phong đưa mắt nhìn cái chân váy kia, “Ngắn quá.” Anh kéo

xuống mӝt cái quần jeans, “Mặc cái này đi.”

Minh Chúc:…

Haizz, đàn ông đúng là.

– Hết Phiên ngoại 1-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.