Chỉ Có Thể Là Anh

Chương 19-P3


Đọc truyện Chỉ Có Thể Là Anh – Chương 19-P3

Jessica phe phẩy một tờ bình trước mặt cô, ngập tràn thịnh nộ. “Xem cái lời bình này xem! ‘Jane Eyre khiến cho các tác phẩm còn lại của Nhà xuất bản Howard trông như một người bạn hẹn xấu xí mù quáng.’ Đó là thứ mà cô gọi là lời bình tích cực sao?”
Nina đầu hàng. “À, phải, em gọi đó là một lời bình tích cực.”
Tờ giấy trên tay Jessica khựng lại và chị ta chồm người lên bàn. “Cô bị sa thải.”
Nina lùi lại. “Em làm sao cơ?”
“Cô bị sa thải. Cô ra khỏi đây và cầm cuốn sách này theo cùng vì tôi sẽ không xuất bản nó. Bây giờ không, sau này cũng không. Nhà xuất bản Howard sẽ không bao giờ in mấy thứ rác rưởi này.”
Nina hoàn hồn lại. “Được thôi, cứ sa thải em, nhưng hãy xuất bản cuốn sách của Charity. Đó không phải là rác rưởi. Chị thậm chí còn chưa đọc nó, làm sao chị có thể nói nó là rác rưởi chứ? Như thế là không tôn trọng tri thức. Vì Chúa, Jessica, nó đã được in xong rồi. Chị không thể…”
Jessica nhìn cô bằng ánh mắt làm cô dừng lại ngay lập tức. “Tôi có thể làm bất cứ điều gì để cứu vãn danh tiếng nhà xuất bản của bố tôi. Và tôi sẽ làm thế. Giờ cô ra khỏi đây ngay.”
Tối hôm đó, Alex cố an ủi cô. “Không sao đâu mà, dù sao đi nữa, em không cần phải làm việc. Anh có thể nuôi em. Dù sao đó cũng là điều mà anh muốn làm. Nó sẽ giống y như lúc em kết hôn với Guy vậy.”
“Đúng là một lời an ủi tuyệt vời cho em,” Nina nói. “Và em chắc chắn đó cũng sẽ là lời an ủi tuyệt vời với Charity.”
Sau đó cô đến nhà Charity để tự mình thông báo tin này cho cô bạn.
Vẻ mặt Charity trở nên vô hồn vì sốc và cô buông người xuống cái đi văng liễu gai của mình. “Chị ta sẽ không phát hành nó ư? Nó đã được in ra rồi. Tại sao chị ta lại không phát hành nó. Rốt cuộc mình sẽ không có sách ư?”
Nina ngồi xuống cạnh bạn. “Để mình nghĩ xem. Mình sẽ thu xếp vụ này.”

“Sao cậu không bảo trước với chị ta đây là truyện hư cấu?” Charity hỏi.
“Mình tưởng chị ấy không biết thì tốt hơn,” Nina nói. “Chị ấy không muốn biết. Mình tưởng chị ấy sẽ chỉ buộc phải chấp nhận nó thế thôi.”
“Cậu tưởng sai rồi đấy.” Charity nói, giọng cô như chết rồi.
Nina ngẩng đầu lên. “Nghe mình nói đây, mình sẽ thu xếp vụ này.”
Charity lắc đầu, thảm bại. “Như thế nào? Chuyện đó xong rồi.”
“Xong cái khỉ ấy.” Nina đứng dậy. “Còn có những nhà xuất bản khác và đây là một cuốn sách hay. Nó thậm chí còn có những lời bình có sẵn nữa. Chà, chỉ cần mua lại nó từ Jessica và rồi bán nó đi nơi nào đó khác.”
Charity gật đầu, nhưng không nồng nhiệt lắm. “Chắc rồi, Neen à. Thế nào cũng được.”
“Mình sẽ thu xếp vụ này,” Nina quả quyết.
“Em không chắc là mình có thể thu xếp được vụ này,” Nina bảo với Max vào bữa tối ngày hôm sau.
Hôm nay là sinh nhật của bố anh nên cả gia đình đã tụ tập để ăn bánh và uống rượu. “Đó là truyền thống trong gia đình Moore,” Max đã bảo cô thế trong lúc rót đầy ly cho cô. “Đến lúc nến đã được thắp lên, thì chúng ta cũng vậy.” Mẹ cùng chị anh đã nhanh chóng và lạnh nhạt cụng ly chúc mừng bố anh rồi rời khỏi phòng, và giờ chỉ còn Nina và ba người đàn ông nhà Moore, cả ba càng lúc trông càng giống nhau: cao ráo, đẹp trai, căng thẳng và bất hạnh.
Max trông có vẻ đặc biệt khổ sở.
“Anh không sao chứ?” Nina đã hỏi anh thế và nhìn vào mắt anh dò hỏi.

“Không,” Max nói. “Nhưng cảm ơn em đã quan tâm.” Anh mỉm cười với cô, một nụ cười thoảng qua nhưng chân thành. “Anh mong đến chết đi được là Alex sẽ sớm hỏi cưới em. Đã đến lúc bọn anh cần một con người thực sự trong cái gia đình này rồi.”
“Em không nghĩ hôn nhân là một ý tưởng hay ho,” Nina nói.
Max khịt mũi. “Vì sao, vì em muốn cho nó một lối thoát trong trường hợp nó lớn lên và đổi ý à?”
Nina siết chặt quai hàm. “Điều đó có thể xảy ra lắm.”
Max lắc đầu. “Nếu nó biết suy nghĩ thì không đâu. Và bất kể những gì nó thể hiện gần đây, nó vẫn là thằng biết suy nghĩ.”
“Em thì không,” Nina nói. “Em vừa mới mất việc vì quá ngu xuẩn.”
“Kể cho papa nghe xem nào,” Max nói vậy, và thế là Nina dốc hết bầu tâm sự với anh.
“Em xin lỗi vì đã làm anh chán ngấy về vụ này,” cô nói sau khi đã kể xong, “nhưng Alex bảo em đừng lo lắng vì dù sao thì anh ấy cũng sẽ nuôi em.” Cô nhìn qua căn phòng khách, nơi Alex đang bàn luận chuyện gì đó mù mịt về bệnh tim với bố anh. “Thế là em kể cho Fred nghe. Như thế cũng đỡ phần nào, nhưng không giống như nói với anh.”
“Quên cuốn sách đi,” Max nói. “Hãy cứu lấy Alex. Quỷ tha ma bắt, hãy cứu lấy anh.”
Nina nhìn Alex đang đứng bên kia căn phòng, gật đầu với điều gì đó mà bố anh đang nói, và trông anh giống bố mình nhiều đến nỗi cô cảm thấy ớn lạnh. “Anh ấy không còn cười nữa. Đến giờ bọn em đã ở bên nhau được gần hai tháng rồi, và anh ấy chẳng còn cười gì hết. Bọn em chẳng xem phim hay chạy bộ nữa vì anh ấy quá mệt mỏi. Ngay cả Fred cũng biết có chuyện gì đó không ổn. Nó cứ rên ư ử cho đến khi Alex chú ý đến nó. Như kiểu nó biết Alex cần phải được nhắc cho nhớ là nên sống đi thôi.”
“Cho Fred đến nhà anh đi,” Max nói. “Em muốn uống thêm gì không?”
“Không,” Nina nói. “Em còn chẳng muốn uống ly đầu tiên này nữa là.” Cô quay sang Max. “Và cả anh cũng thế. Nếu anh cảm thấy khổ sở đến thế, vậy thì hãy làm gì đó đi. Đừng có gây tê cảm giác đó bằng chất cồn chứ.”

Max chớp mắt khi thấy cô tức giận. “Này, đừng có trút giận lên đầu anh vì Alex đang biến thành một ông già. Anh đã bảo nó đừng có làm thế, nhưng nó cứ muốn trao cho em một cuộc sống giàu có.”
Nina khựng lại. “Anh đang nói gì thế? Anh đang bảo với em rằng anh ấy không muốn làm bác sĩ chuyên khoa tim cho bản thân anh ấy đấy à?”
Max khịt mũi. “Dĩ nhiên là không. Nó thích phòng cấp cứu. Nó làm điều đó là vì em.”
Nina nghiến chặt răng. Lại giống hệt như Guy. Làm điều đó cho cô trong khi cô chẳng hề cần đến.
Alex và bố anh đến ngồi cùng hai người họ và cô trừng mắt nhìn cả hai với vẻ giận dữ đến mức Max phải vỗ lên tay cô, nhưng hai bố con kia dường như chẳng nhận thấy.
“Alex và bác đã nghĩ ra một món quà cưới cho con rồi, Nina thân mến,” bố anh nói.
Nghĩ ra cái của nợ ấy. Nina mỉm cười gượng gạo. “Bọn con sẽ không kết hôn đâu.”
Bố anh mỉm cười đáp lại, vẻ không để ý. “Nào, nào, Nina, không cần phải cảm thấy áy náy vì con đã qua cái tuổi sinh đẻ rồi. Như Alex đã chỉ ra, điều đó chẳng quan trọng đến thế. Max cũng đã kết hôn đâu.”
Alex nhăn mặt, còn Max nhìn cô và nói, “Anh sẽ cho em quyền được nói điều gì đó thật bẩn thỉu ở đây.”
“Thế nên bọn ta đã mua cho con một ngôi nhà,” bố anh nói nốt, và Nina bật dậy ngồi thẳng người trên ghế như một nữ thần báo tử.
“Hai người đã làm gì?”
“Bố con anh đã mua một ngôi nhà,” Alex nói, chớp mắt nhìn cô. “Bố sẽ thanh toán bằng tiền mặt cho mình. Nó nằm trên Lehigh Terrace.”
Nina nghiến chặt răng. “Em từng sống ở Lehigh Terrace.”
“Anh biết,” Alex nói. “Đó là lý do vì sao bọn anh mua ở đó. Như thế nó sẽ giống y như hồi em còn kết hôn với Guy.”

Nina nghiến răng chặt hơn, chặt đến nỗi cô nghĩ nướu răng của mình sắp sửa xuyên qua má. “Em đã bỏ Guy. Tại sao anh lại biến thành anh ta chứ?”
Bố anh xen vào. “Thật tình, Nina này, bác gần như không nghĩ…”
“Phải, bọn con biết,” Max nói. “Đó là lý do vì sao bố lại say xỉn. Đó là lý do vì sao tất cả chúng ta lại say xỉn, như thế chúng ta sẽ chẳng phải nghĩ về bất kỳ điều gì ngoài công việc và chè chén. Bố biết không, chúng ta có một rắc rối đấy.”
Bố anh quắc mắt nhìn anh. “Con đang nói cái gì thế?”
Max quắc mắt đáp trả. “Bố là một tay nghiện việc và nghiện rượu, và bố nuôi dạy Anh em nhà Say xỉn theo quan niệm của chính mình.” Anh quay sang Alex. “Quay đầu lại luôn lúc này đi, cậu bé, nếu không em sẽ mất tất cả.”
Alex trừng mắt nhìn anh trai. “Em không hiểu vì sao mình lại trở thành kẻ xấu chỉ vì em muốn Nina có tất cả.”
“Chuyện này không phải về em. Anh chẳng quan tâm gì đến em cả,” Nina nói. “Nếu anh quan tâm đến em, anh sẽ nghe em nói. Tất cả những gì anh có thể nghe là cái tôi của bản thân anh hét lên, ‘Nếu tôi không trao cho cô ấy mọi thứ mà Guy đã cho cô ấy, cô ấy sẽ rời bỏ tôi’.” Cô túm lấy túi xách để trên bàn. “Em yêu anh, đồ khốn, nhưng em sẽ không sống tiếp cái cuộc sống chết tiệt đó lần nữa, thậm chí là vì anh. Em thích căn hộ của mình, em thích con chó của mình, em đã rất thích công việc của mình, và em vừa mới hủy hoại cuộc sống của người bạn thân nhất của em, nhưng em sẽ không cần phải hủy hoại cuộc sống của chính mình.” Cô lắc đầu, suýt khóc và tức giận đến nỗi chỉ muốn giết chết anh. “Em hy vọng anh và bố anh sẽ rất hạnh phúc trong ngôi nhà và sự nghiệp của hai người. Em sẽ chẳng nhận cái gì trong đó làm quà hết, và trong chuyện này là cả anh nữa. Em đã đúng. Anh quá trẻ so với em. Anh quá bị ám ảnh với cảm giác chông chênh của chính mình đến nỗi thậm chí chẳng thể nhìn thấy em đang đứng trước mặt anh nữa.”
Alex đặt ly đồ uống xuống. “Anh có thể nhìn thấy em. Và em đang mặc cái Áo lót Không tưởng chết tiệt đó. Em nghĩ anh không lắng nghe em sao? Em không lắng nghe anh thì có! Về chuyện…”
“Chúc ngủ ngon,” Nina nói. “Em sẽ tự tìm đường về nhà.”
Max cũng đứng dậy. “Không, anh sẽ đưa em về. Dù sao thì anh cũng chẳng phải là người nổi tiếng ở đây. Và bởi vì anh sẽ từ bỏ bia rượu, nên anh nghĩ mình sẽ không được mời quay lại.”
Nina hướng về phía cửa, nhưng cô vẫn nghe thấy Max nói với bố anh, “Nghỉ hưu và cai rượu đi. Đó là điều duy nhất cứu được bố.” Khi cô quay lại, anh đang nhìn Alex. “Chúa mới biết điều gì sẽ cứu được em,” anh bảo cậu em trai.
“Chờ một chút,” Alex kêu lên, nhưng Max đã đi về phía cửa và nắm lấy cánh tay Nina. “Đi thôi nào, nhóc.”
“Hai người có chờ một chút không hả?” Alex gầm lên, nhưng Nina đã bước ra ngoài màn đêm, thấy cảm kích vì đã có Max để mà dựa vào, và ước gì anh có thể là Alex.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.