Đọc truyện Chỉ Có Thể Là Anh – Chương 18-P2
Nina xem xét vấn đề này từ mọi góc độ. Cô nhận ra đó là Jessica đã mắt nhắm mắt mở, thế nên đây là quyết định của cô. Và cô quyết định là đã đến lúc Nhà xuất bản Howard phải in sách hư cấu rồi.
Cô hít vào một hơi thật sâu rồi gọi cho Charity. “Khi nào thì cậu viết xong cuốn sách đó?”
“Cuối tuần này,” Charity nói. “Một khi đã trở thành hư cấu thì nó tiến triển rất nhanh.”
“Suỵtttttttt!” Nina rít lên. “Tốt. Cuối tuần này đưa nó cho mình. Đây sẽ là kỷ lục biên tập sách nhanh nhất từng có trên đời. Bọn mình muốn xuất bản nó thật nhanh.”
“Vì sao?”
“Vì cậu sắp sửa cứu sống bọn mình, bé con ạ,” Nina bảo bạn. “Viết cho hay đấy.”
“Biết rồi,” Charity nói. “Có chuyện gì không ổn với cậu à? Nghe cậu như kiểu đang cao hứng ấy.”
“Gần đây cuộc đời mình đã trở nên rất thú vị,” Nina vui vẻ nói.
“Nó sẽ thú vị hơn rất nhiều nếu cậu xuống tầng dưới và nhảy bổ vào Alex,” Charity nói.
“Mình đã làm rồi.”
“Cái gì? Ồ, vui quá, vui quá, vui quá!” Điện thoại kêu lọc xọc và Nina hình dung ra Charity đang lượn lòng vòng quanh cửa hàng, một kiểu ăn mừng được Charity ưa chuộng nhằm thể hiện sự vui sướng ngoài mặt. Rồi Charity trở lại đầu dây bên kia. “Chuyện này tuyệt quá! Còn hơn cả tuyệt ấy chứ!” Thế rồi giọng cô trở nên thận trọng. “Nó rất tuyệt, đúng không?”
“Trái đất chuyển động, các vì sao khóc sướt mướt và mặt trời xoay như bánh xe ngang qua bầu trời,” Nina nói. “Vụ ân ái kỳ diệu nhất kể từ khi thời gian bắt đầu vận hành.”
Charity rên lên. “Ôi, hoành tráng quá, giờ mình ghen tị rồi đấy.”
“Alex có một ông anh trai,” Nina gợi ý. “Trông giống y hệt ngoại trừ mái tóc đen.”
Charity khịt mũi. “Max. Mình đã gặp rồi. Không, cảm ơn.”
“Chà, cậu không thể có Alex,” Nina nói. “Anh chàng đó là của mình rồi.” Thế rồi cô nhận ra mình vừa nói gì và khựng lại.
“Ồ,” Charity hỏi. “Là như thế à?”
“Chắc không phải,” Nina nói, nhưng khi Alex về nhà tối hôm ấy, sự việc chính xác là như thế.
“Đây không phải là chuyện tình hai đêm đâu đấy,” anh nghiêm nghị bảo cô khi họ nằm trên sàn hành lang nhà cô, kiệt sức vì đã yêu nhau ngay sau cánh cửa bởi họ không thể đợi được đến lúc vào đến buồng ngủ. “Chúng ta có tương lai.”
“Tương lai,” Nina lặp lại, cố tập trung các giác quan như cũ sau cơn cực khoái. “Tương lai là tốt.”
“Em, anh và Fred,” Alex nói. “Mãi mãi. Ngoại trừ việc từ giờ trở đi chúng ta sẽ tìm thứ gì khác mềm hơn mà làm việc chứ không đầu gối anh sẽ đi đời mất.”
“Được thôi,” Nina nói. “Tương lai hử?”
“Anh biết em đang nghĩ gì,” Alex ngồi dậy. Nina ngắm nhìn các cơ bắp trên lưng anh co lại và nghĩ, Nếu anh biết em đang nghĩ gì, anh sẽ lại nằm xuống đây với em.
“Em đang nghĩ anh chưa đủ trách nhiệm với em,” Alex tiếp tục. “Rằng anh không thể cho em cuộc sống mà Guy đã trao cho em.”
Nina ngồi dậy. “Em không muốn…”
Alex đặt tay lên miệng cô để ngăn cô lại. “Anh biết em sẽ không bao giờ nói gì về chuyện tiền bạc, nhưng nó quan trọng đối với anh. Anh muốn em có được mọi thứ.”
Nina gỡ tay anh ra. “Em có mọi thứ rồi.”
Alex phớt lờ cô. “Thế nên anh đã bảo với bố là anh sẽ nhận cái vị trí khuyết ở khoa tim.”
Nina chớp mắt. “Em tưởng anh không thích vị trí đó. Em tưởng anh muốn làm ở khoa cấp cứu. Em tưởng…”
“Đây là những gì anh muốn,” Alex nói, và Nina im lặng. Tuyệt. Anh sẽ trở thành một bác sĩ chuyên khoa tim. Một cuộc sống đầy những bữa tiệc cocktail và hội nghị trải dài trước mắt cô. Gây quỹ cho khoa tim. Những đêm khai mạc. Tất cả đám rác rưởi mà cô tưởng mình đã thoát sau khi rời khỏi Guy. Tất cả lại đang tái diễn.
Và đó là điều tồi tệ nhất. Mọi chuyện đang bắt đầu trở lại. Cô đã giúp Guy gây dựng một sự nghiệp, và giờ cô lại phải gây dựng một sự nghiệp khác. Nếu ở lại với Guy, ít nhất cô cũng sẽ không phải mó tay vào những chuyện rác rưởi này một làn nữa. Thế rồi cô nhìn sang Alex và cảm thấy tồi tệ. Không phải lỗi của anh khi cô là một phụ nữ đang làm lại từ đầu. Nếu cô đang ở độ tuổi hai mươi thay vì bốn mươi, cô sẽ mất hết kiên nhẫn mà giúp anh. Nếu đây là cái giá cô phải trả vì yêu Alex, thì cũng đáng thôi. Alex xứng đáng với bất kỳ thứ gì.
Kể cả việc mặc cái Áo lót Không tưởng đó trong suốt phần đời còn lại.
“Tuyệt,” cô bảo anh. “Chuyện này tuyệt đấy.”
Hai tuần sau đó, khi đang cùng Charity ngồi trên sàn phòng khách và uống sữa lắc Amaretto, lần này là để ăn mừng, Nina nói.
“Cuốn sách hay lắm, Charity. Thực chất là mình chẳng biên tập cái gì cả. Nó tuyệt lắm. Câu chuyện gắn kết, trôi chảy và hài hước, và các cảnh giường chiếu thật không thể tin được. Tối qua mình đọc một cảnh cho Alex nghe, và anh ấy đã nhảy bổ ngay vào mình.”
“Cậu có thể đọc danh bạ điện thoại cho Alex nghe và cậu ta vẫn cứ nhảy bổ vào cậu,” Charity bảo bạn.
“Chưa hẳn đâu,” Nina nói, và món sữa lắc đang nửa đường lên miệng Charity khựng lại.
“Ừ, ồ,” Charity nói. “Rắc rối trên thiên đường à?”
“Anh ấy đang làm việc cùng bố,” Nina nói. “Chuẩn bị cho cái vụ làm việc ở khoa tim. Nhiều giờ liền. Anh ấy hơi mệt.” Thực ra, anh đã ngủ thiếp đi trước ti-vi trước khi Harrison Ford tìm được Holy Grail. Cô đã cố tỏ ra thông cảm, nhưng đây chắc chắn là một dấu hiệu xấu.
Charity gật đầu. “Kenneth.”
Nina nhắm mắt lại và rên lên. “Đừng nói thế. Mình muốn chuyện này tiến triển tốt.”
“Sẽ đâu vào đấy thôi.” Charity xì xụp húp món sữa lắc. “Đó là điều mà mình phát hiện ra khi viết cuốn sách này. Mình đã từ bỏ anh ấy quá nhanh. Bọn mình đã có thể làm cho mọi việc ổn thỏa. Ý mình là, anh ấy là một người tuyệt đấy chứ, anh ấy chỉ cố bắt đầu một sự nghiệp lớn.”
Nina nghĩ về Alex. “Mình chắc là cậu nói đúng.” Thế rồi cô nhận ra Charity đã nói gì. “Cậu nuối tiếc vì đã ly dị Kenneth đấy à?”
Charity lắc đầu. “Không. Chuyện đó nhiều năm rồi. Mình sẽ tiến lên phía trước. Nhưng mình đã học được bài học từ chuyện đó. Anh chàng tiếp theo mình dính dáng đến sẽ là người cuối cùng. Raoul của mình.”
Ý nghĩ của Nina quay lại với Alex. “Không chỉ mỗi chuyện ngủ. Anh ấy cũng uống quá nhiều.”
“Alex á? Cậu ấy trông chẳng giống kiểu người chè chén.”
“Thì không phải.” Nina bặm môi. “Anh trai anh ấy xuất hiện bốn hay năm tối một tuần với một lốc sáu lon và bọn họ chia nhau. Và rồi cả hai nhìn những cái lon rỗng theo cái kiểu Fred nhìn túi đựng Oreo trống rỗng ấy.”
Charity quắc mắt. “Chà, đó là câu giải thích cho cậu đấy. Là do anh trai cậu ta.”
Nina lắc đầu. “Không phải đâu. Max là một người tốt. Thực ra, Max là người rất tuyệt. Những người còn lại trong gia đình Alex nói chung khá lạnh lùng, nhưng Max đã rất tuyệt ngay từ đầu.”
“Nói chung khá lạnh lùng ư? Cậu chưa kể với mình là cậu đã gặp gia đình cậu ta đấy.”
“Bọn mình đã ăn tối.” Mặt Nina nhăn nhó khi cô nhớ lại. “Bố anh ấy nhìn mình và bảo, ‘Chúng tôi đã hy vọng Alex sẽ có con’.”
Charity nhăn mặt. “Ôi trời. Alex nói gì?”
“Anh ấy bảo, ‘Không, bọn con sẽ không có con,’ và Max nói, ‘Tôi lấy cho cô đồ uống gì đó nhé, Nina,’ còn mẹ Max làm gì đó với bố anh ấy và rồi ông ta đại loại là ngập ngừng rồi im lặng. Nhưng chuyện đó thật kinh khủng. Thế rồi còn bữa tối với gia đình mình nữa.”
“Ôi trời. Mẹ cậu thế nào rồi? Vẫn lạnh lùng vậy à?”
“Bà rất lịch sự với Alex,” Nina nói. “Và rồi sau bữa tráng miệng, mẹ lôi mình sang một bên và bảo, ‘Con sẽ làm gì khi cậu ta bỏ con vì một người phụ nữ trẻ hơn’?”
Charity đảo tròn mắt và cầm món sữa lắc lên uống cạn. “Vậy mình đoán là cậu và Alex sẽ chẳng trải qua các kỳ nghỉ cùng gia đình.”
Nina bật cười khẽ. “Chỉ với Max thôi. Mình rất thích anh ấy. Bọn mình sẽ tạo nên gia đình riêng cho bọn mình cùng với cậu, Max và Fred.”
“Chà, nếu cậu đang lên kế hoạch kết hôn cho mình, mình sẽ chọn Fred trước khi chọn Max.” Charity đứng dậy. “Nghe đây, mình phải đi rồi. Cảm ơn vì món sữa lắc.”
“Chờ một chút.” Nina lồm cồm bò dậy. “Cậu không muốn nói về cuốn sách à?”
“Không. Cuốn sách hoàn tất rồi. Mình đã viết đi viết lại nhiều lần, và giờ mình muốn quên nó đi một thời gian. Mình có cần phải viết lại lần nữa không?”
“Không,” Nina nói. “Mình sẽ biên tập lần cuối và gửi nó cho cậu kiểm tra lại, và rồi bọn mình sẽ gửi nó đến nhà in. Jessica muốn sớm phát hành cuốn này, thế nên bọn mình sẽ phải đóng ARCs trong vòng một tháng.”
Charity thôi duỗi người. “ARCs á?”
“Bản đọc thử ấy mà. Số sách này được phát hành trước cho các nhà phê bình để bọn mình có thể lấy vài đoạn bình hay ho cho bìa chính thức.”
Hai tay Charity buông thõng xuống hai bên sườn. “Nhiều nhà phê bình không?”
“Với cuốn sách của cậu thì có.” Nina cúi xuống cầm mấy cái ly sữa lắc lên. “Mình sẽ gửi nó đến từng nhà phê bình một trên hành tinh này. Nó sẽ rất tuyệt cho xem.”
“Mình hy vọng thế.” Giọng Charity nghe có vẻ không chắc chắn. “Mình thực sự muốn chuyện này sẽ ổn, Neen à. Trước đây mình chưa bao giờ làm việc gì sử dụng đến đầu óc cả.”
Nina chớp mắt nhìn bạn. “Dĩ nhiên là rồi chứ. Cậu đã quản lý cái cửa hàng đó rất tốt.”
Charity nuốt xuống. “Ý mình là đầu óc sáng tạo ấy. Mình đã có ý tưởng cho một cuốn sách khác. Mình thực sự muốn cuốn này thành công.”
Nina ôm lấy Charity, vòng hai cánh tay quanh người bạn để hai chiếc ly trên tay cô cụng leng keng vào nhau khi cô siết chặt Charity. “Nó sẽ thành công,” cô hứa với bạn, đồng thời lẩm nhẩm một lời cầu nguyện thầm lặng, tha thiết là nó sẽ thành công, không chỉ vì lợi ích của Charity, và còn vì lợi ích của cả cô và Jessica nữa.
***
“Thế mọi chuyện với Nina thế nào?” Max hỏi Alex vào bữa trưa tuần tiếp theo trong nhà ăn tự chọn của bệnh viện.
“Nina tuyệt lắm.” Alex cố tỏ ra hạnh phúc nhưng cơn thèm ngáp như bao trùm lên anh. “Cuộc sống tuyệt lắm.”
Max nhướn một bên mày nhìn em trai. “Chà, đừng để lòng nhiệt tình khiến em mất khả năng kiểm soát.”
“Không.” Alex lắc đầu và rồi hối tiếc vì đã làm thế. Cảm giác như thể óc anh đang lộn tùng phèo lên trong hộp sọ như những viên bi bằng xốp. “Em nói thật mà. Cô ấy tuyệt lắm.”
Max ngả người ra sau. “Thế khoa tim thế nào?”
Alex cố tập trung vào anh trai. “Khoa tim á? Khoa tim chán ngắt.”
Max lắc đầu. “Sao em không thôi ngay cái vụ này đi rồi quay lại với khoa cấp cứu và làm cho mọi người hạnh phúc chứ?”
Alex gườm gườm anh trai. “Mọi người đều hạnh phúc khi em làm ở khoa tim. Bố sướng ngây ngất.”
Max nhìn em trai với vẻ không thể tin được. “Sao em biết được?”
Alex phớt lờ. “Và Nina sẽ hạnh phúc một khi em giải quyết được cái lịch làm việc này. Em sẽ rời khỏi khoa cấp cứu sớm thôi, và sau đó…”
“Và sau đó em sẽ khổ sở,” Max nói nốt. “Anh không thể tin là em lại làm thế này với bản thân mình. Và vì cái gì chứ? Nina sẽ yêu em cho dù em có làm gì đi chăng nữa. Cô ấy rất tuyệt, là điều tốt nhất từng xảy đến với em. Thế mà em đang bỏ lỡ điều đó vì em có cái ý tưởng ngu ngốc trong đầu là cô ấy cần được giàu có.”
“Em sẽ cho anh biết cái gì là ý tưởng ngu ngốc,” Alex bảo anh trai. “Cái Áo lót Không tưởng ấy. Đó là một ý tưởng ngu ngốc.”
Max gật đầu. “Phải, anh có thể hiểu làm sao chúng ta lại đi từ khoa tim sang áo lót. Nghe hoàn toàn hợp lý. Một lời khuyên nhé – chợp mắt một chút đi, trước khi em giết chết bệnh nhân.”
“Có khi em tự giết mình trước,” Alex nói, và rồi chớp mắt. “Quên điều em vừa nói đi. Em không biết mình đang nói gì nữa.”
“Em đang nói là em không hạnh phúc.” Max đứng dậy đẩy ghế ra sau, và tiếng ghế nạo ken két trên mặt sàn làm Alex nhăn mặt. “Thôi chuyện này đi, Alex. Em sẽ có kết cục giống bố cho xem. Và giống anh nữa.”
Alex chớp mắt nhìn lên. “Anh á? Có vấn đề gì không ổn với anh chứ?”
Max nhìn xuống cậu em trai, và cho đến lúc này Alex mới thấy anh trai mình là một người lớn tuổi hơn, không chỉ là một gã đàn ông để anh chơi đùa cùng. “Anh ba sáu tuổi rồi, anh đã dành trọn cả đời cho sự nghiệp, anh kiệt sức và cô độc,” Max nói, và giọng anh nặng như chì. “Anh mệt mỏi, và anh chẳng có nơi nào để đi. Chẳng có ai để anh hướng tới. Em có Nina. Quỷ tha ma bắt, nếu anh có Nina, anh sẽ vồ lấy cô ấy rồi cùng nhau đi đến một bờ biển nào đó và chỉ ngắm mặt trời mọc rồi lặn suốt cả đời. Em đã có tất cả, và em đang quăng hết đi. Đừng phá hỏng chuyện này, Alex à.”
Alex nuốt xuống. “Anh đang nói quá lên.”
Max gật đầu, vẻ thất bại. “Có lẽ vậy. Tối nay anh sẽ đến cùng một lốc sáu lon, và chúng ta có thể cùng nhau quên đi điều anh đã nói.”
“Tốt,” Alex nói. “Đem đến mười hai lon đi. Em cũng có vài thứ khác cần phải quên.”
***
Một tháng sau đó, trên điện thoại văn phòng, trong lúc chằm chằm nhìn đống thư trước mặt, Nina nói với Charity.
“Có mấy lời bình phản hồi rồi đấy, Charity. Bọn mình vừa nhận được xong.”
“Thế chúng thế nào?” Charity hỏi.
“Tốt lắm,” Nina nói. “Thực sự tốt đấy. Chỉ là chúng không phải là những gì mình trông đợi.”
“Như thế nào?” Charity hỏi. “Nina, cậu đang giết chết mình đấy.”
“Như ‘quyển truyện hài gợi cảm vui nhộn nhất nhiều năm qua’,” Nina đọc cho bạn nghe. Cô cầm một lời bình khác lên. “Như ‘Moll Flanders gặp Odysseus.’ Như ‘Jane Eyre sẽ đem đến cho các chủ cửa hàng những gì mà Jane Eyre đã đem đến cho các vị nữ gia sư.’ Như ‘Đọc Jane Eyre và khám phá tất cả những gì mà các bà mẹ chẳng bao giờ dạy chúng ta về tình dục’.”
“Như thế là tốt, đúng không?” Charity hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Chà, nó sẽ giúp ích cho việc bán được sách,” Nina nói.
“Họ không nhận thấy vấn đề khác à?” Charity hỏi. “Về cách mà cô ấy thay đổi ấy? Về những gì cô ấy học được? Họ không nhận thấy những vấn đề quan trọng à?”
Nina giở lướt qua những lời bình. “Có vẻ như họ tập trung vào mấy cảnh giường chiếu, nhưng đó có thể là vì họ không trông chờ điều đó. Nhà xuất bản Howard thường không xuất bản một cuốn sách như sách của cậu.”
Hay như một trong những lời bình đã nhận xét: “Cuốn sách này đã thổi tung một cái lỗ bên hông của Nhà xuất bản Howard ngột ngạt và để ánh sáng của thế kỷ hai mốt tràn vào. Điều ngạc nhiên đây là thứ ánh sáng của giường ngủ.”
Nhưng thay vào đó, điều mà Jessica làm là sa thải cô.
“Nó là hư cấu á?” Jessica gào lên với Nina khi cô đưa những lời bình cho chị ta.
“Vốn dĩ ban đầu nó là một cuốn hồi ký.” Nina đan hai tay trước người. “Thực sự là như thế, nhưng trong lần viết lại cuối cùng, Charity đã chuyển nó thành hư cấu, như thế cuốn sách hay hơn, và những lời bình là tích cực…”